Chương : 46
Qua cánh cửa ban công vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng cười nói náo nhiệt trong phòng, tiếng thét chói tai của lũ nhóc, tiếng mấy bà cô cao giọng chuyện trò, tiếng những người đàn ông sang sảng một hồi lại thấp xuống, mang theo sự rộn ràng nhộn nhịp đặc biệt của ngày tết. Đầu bên kia điện thoại lạnh lẽo quạnh quẽ, yên ắng đến nỗi chẳng nghe được chút thanh âm nào.
Đôi mắt đang nhắm của Cát Vi Dân lại mở bừng, nói một câu dứt khoát với đầu dây bên kia.
“Cậu đang ở đâu, đọc địa chỉ cho tớ.”
“Ừ… A, Tiểu, Tiểu Cát?” Cao Tân chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, tiếp đó ở đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng binh lách cách liên tiếp của đồ vật bị đụng trúng, Cát Vi Dân nghe Cao Tân vội vội vàng vàng nói.
“Cậu chờ một chút, tớ đi ra xem số nhà liền.”
Cát Vi Dân đen mặt, “Cậu còn không nhớ nổi nhà mình số mấy sao?”
Cao Tân “Ha ha” cười gượng hai tiếng, Cát Vi Dân cũng đủ tưởng tượng ra bộ dạng cậu ta gãi gãi đầu.
“Tớ chỉ là nhất thời kích động, không nhớ ra được gì hết thôi. Cậu chờ một chút… Ui da!”
Đầu kia lại truyền đến tiếng “Binh” thật to, rõ ràng là Cao Tân lại đá ngã cái gì nữa rồi, Cát Vi Dân vội vàng nói với cậu ta.
“Cậu đừng vội, từ từ cũng tới mà. Thấy rồi thì nhắn tin cho tớ.”
Sau đó Cát Vi Dân bước sang phòng khách, nói với mẹ Cát vẫn đang mải mê thảo luận vài cách nấu món cá trích hấp.
“Mẹ, con đột nhiên nhớ ra chiều nay có mội buổi họp lớp.”
Mẹ Cát liếc mắt nhìn cậu một cái.
“Thằng bé này, đến cả việc đó cũng quên được sao. Tối nay có qua nhà dì ăn cơm được không?”
“Chắc là sẽ chơi đến khuya, không về kịp đâu ạ.”
Mẹ Cát cũng không hỏi thêm gì nhiều, dễ dãi gật đầu. “Vậy đi đi, nhớ cẩn thận đấy nhé.” Lại thêm một câu, “Buổi tối về sớm chút, đừng đi mấy hẻm tắt, gần đây trị an không tốt.”
Cát Vi Dân có chút áy náy, nhưng vẫn xách ba lô lên. “Con đi đây.”
Ngồi taxi, Cát Vi Dân đau lòng mà sờ ví, trong lòng oán hận mắng: ở đâu không ở, lại cố tình ở cái nơi khỉ ho cò gáy không có xe bus cũng chẳng có tàu điện chạy qua. Trên thực tế thì cái nơi khỉ ho cò gáy này đại khái lại là nơi tập trung những nhà giàu có cao quý nhất địa phương này, phóng mắt nhìn ra là những ngôi biệt thự lớn nhỏ xen kẽ nhau, bên núi bên biển, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí làm dịu lòng người. Những nhà ở đây đều có xe riêng, nên lúc chính phủ làm quy hoạch giao thông cũng không bận tâm mấy. Từ xa xa đã nhìn thấy bóng người cao cao đứng ở trạm bảo vệ dưới chân núi vẫy tay với mình. “Tiểu Cát…”, Cát Vi Dân tươi cười.
Đi dọc theo con đường núi thoai thoải độ 15′ mới đến nhà Cao Tân. Ngôi nhà hai tầng màu trắng, giữa vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng là một hồ phun nước nhỏ, đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa vào, không gian bên trong vô cùng đáng kinh ngạc.
Sự trang trí sắp xếp trong ngôi biệt thự nhỏ đều nơi nơi đều thể hiện dụng tâm của chủ nhân, đèn treo thủy tinh lộng lẫy, bình sứ Thanh Hoa đắt tiền, đầu lộc được khảm trên tường, ở góc nhỏ kia là một quầy bar cùng kho rượu… Dường như tất cả không gian đều được tận dụng, thanh nhã mà độc đáo. Cảm giác đầu tiên của Cát Vi Dân chính là, mấy thứ quỷ dị như áo thun Ultra man với cả gối ôm cậu bé bút chì của Cao Tân kia rốt cuộc là làm sao mà bồi dưỡng ra được vậy, cảm giác thứ hai lại là, một mình sống trong căn nhà thế này, thật sự rất quạnh quẽ.
Cát Vi Dân theo Cao Tân đi tham quan xung quanh, nhìn trên chiếc bàn tròn khắc hoa trong phòng ăn để đầy mấy tô ăn mì gói cáu bẩn thì cuối cùng cũng nhịn không được khóe miệng run rẩy.
“Bữa trưa của cậu là cái này?”
Cao Tân còn thành thật mà lắc đầu.
“Không phải, cái này cũng là cơm tối của tớ đó.”
Cát Vi Dân không biết nói gì: “Đầu năm đầu tháng cậu một ngày ba bữa mì gói?”
“Dù sao cũng chỉ một mình, tớ cũng lười ra ngoài ăn lắm.” Cao Tân đưa tay vuốt lên hàng lông mày nhăn tít lại của Cát Vi Dân, “Yên tâm đi, tớ mua rất nhiều loại để đổi khẩu vị mà.”
Đổi khẩu vị thì không còn là mì gói sao? Cát Vi Dân hung dữ đưa tay gạt tay cậu ta ra, vừa trừng mắt uy hiếp.
“Tối nay đi siêu thị với tớ, dám mời tớ ăn mì gói thì cậu chết chắc!” Nhân tiện mắng thêm một câu, “Tên chết tiệt cậu!”
Cao Tân từ lúc mới gặp Cát Vi Dân khóe miệng đã cong cong nay càng dãn ra, gương mặt anh tuấn sáng bừng như hoa nở rộ, cười đến nỗi cả phòng đều ấm áp cả lên, cúi đầu mà nói rằng.
“Tiểu Cát, cậu thật tốt.”
Cát Vi Dân phừng một cái mặt đỏ như gấc. Hừ, khi không lại để điều hòa cao như vậy làm gì chứ?
~*~*~*~
*Cúi rạp người* thành thật xin lỗi mọi người vì lâu vậy mới post chương mới ;A; mạng nhà mình bị hỏng, nên ko post đc T_T