Chương 6
Bạn có tin ma thuật có thật không? Tôi thì có đấy. Còn tại sao ư? Một người cách bạn cả chục mét, có thể đột ngột xuất hiện phía sau bạn không?
Bàn tay cầm con dao sáng bóng kề ngay phía dưới cổ tôi, luôn có thể cắt qua bất cứ lúc nào. Tôi để ý hắn ta có một nốt ruồi trên cổ tay. Nhưng vấn đề đó bây giờ có quan trọng không hả?
Nghĩ cách đi Thanh ơi, mày sắp đi đến nơi rồi kìa. Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Tuy nhiên, trong trường hợp bạn bị kề dao vào cổ thì khổ nhục kế mới là phương án chính xác nhất.
Tôi đành phải phát huy tối đa khả năng diễn xuất dở tệ: "Hồi nãy.. tôi không nhìn thấy gì cả, tôi bị thị lực kém bẩm sinh. Cái gì cũng không hề thấy."
"Hửm, con trai thứ nhà Delwyn bị căn bệnh này từ bao giờ vậy?" Giọng điệu nghi vấn của hắn làm tôi nổi hết cả da gà.
"Đúng vậy ạ. Do chuyện này không quá quan trọng nên không nhất thiết phải công bố."
"Thật?"
Tôi kịch liệt gật đầu lia lịa.
"Ngươi nghĩ ta tin lời nói dối đó không? Thất vọng thật đấy, ngươi thấy tên quý tộc kia không, hậu quả của việc dối trá đó."
Tôi tưởng là mình xong rồi thì vị cứu tinh xuất hiện và nói: "Will ơi, anh ở đây hả?" Cứu tinh xuất hiện. Chưa bao giờ cảm thấy em ấy lại tỏa sáng như thần tiên đến như vậy.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại, tạm biệt." Hắn ta chặc lưỡi, điệu bộ khó chịu khi bị cắt ngang.
Còn điều gì ảo diệu hơn, chính là hắn ta sau đó lập tức biến mất. Không để lại bất cứ dấu vết gì, như chưa từng xuất hiện ở đây.
Tiểu thuyết chưa từng đề cập đến ma thuật trong thế giới này. Rốt cuộc hắn là ai? Dạo gần đây trí nhớ tôi nó cứ mơ hồ, dù đã được ghi lại. Các tiểu tiết tôi lược bỏ bớt trong khi viết nhật ký, giờ đã bị quên sạch. Tự nhiên thấy việc bị thôi miên cũng không quá tệ.
Albert lay lay người tôi, vẫn là chất giọng ấm ức quen thuộc: "Sao anh lại bỏ em?"
"Anh có việc phải về trước đã." Bỏ qua lời chất vấn của Albert, hiện tại tôi chỉ muốn quay trở lại ký túc xá, để xác nhận lại một số truyện.
* * *
Lật qua lật lại nhật kí mấy lần rồi, tôi trầm tư suy nghĩ viết:
[Cũng tại tác giả chỉ tập trung viết mấy cái tình yêu rối mù lên. Còn diễn biến trong nội bộ của hoàng gia, tranh quyền lực các thứ thì bị thẳng tay cho ra chuồng gà (đã bị lược bỏ không chút thương tiếc). Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao ông công lên làm vua hay thế. Tuy là được gắn mác "thiên chi kiêu tử", còn thực tế thì cũng chỉ là cái danh mà thôi. Tài năng đúng là có nhưng mà không đủ. Tính cách kiêu căng, hành xử lỗ mãng, bộp chộp tự cao tự đại, cho rằng bản thân là trung tâm thế giới. Ít khi suy nghĩ trước khi nói.
So với em trai ổng-nam phụ, thì thua xa một trời một vực. Và quan trọng là nam phụ còn rất rất tốt. Ăn đứt cái nết của ông công.
Tuy nhiên, tôi cũng không thể tin tưởng hoàn toàn nội dung truyện được. Tôi nhận thấy rằng, tính cách của Ali khá khác so với truyện đã miêu tả. Trong sách viết rằng Ali thông minh và "ngoài lạnh trong nóng", luôn vừa yêu vừa ghét sự chèn ép của công, để rồi rơi vào lưới tình lúc nào không hay. Tình tiết đã rất thành công giúp tôi vứt bỏ não.
Nhưng sự thật thì em ấy khác hoàn toàn so với sách luôn á trời. Chỉ hai chữ thôi "hiền khô" như cục bột vậy, lại hay cười ngốc nữa. Chẳng qua là vẻ ngoài ranh mãnh của em ấy dễ gây nhầm lẫn với cáo nhỏ, chứ thực chất chỉ là nai nhỏ mà thôi. Chính là động vật ăn cỏ vô hại, cần được bảo vệ.
Khụ khụ, đây chỉ là tấm lòng người của cha mà thôi.
Khá mâu thuẫn khi tôi không hoàn toàn tin tưởng quá cốt truyện nhưng tôi vẫn phải dựa vào nó. Không chừng nguyên do bị kéo vào truyện, có khi lại là để tôi lấp lại mấy cái hố của tác giả đây mà. Nghe cũng có lý phết.]
Hắt xì!
Không ngờ trời lại lạnh đến vậy rồi. Ngó ra cửa sổ mới thấy những bông tuyết rơi lửng lơ xuống mặt đất. Đây là cơn tuyết đầu mùa, thật yên ả và tĩnh mịch.
Đi ngủ thôi.
* * *
Sau vũ hội đầu năm ba ngày thì bắt đầu đi học.
Trường Pandora cho học sinh có thể tự đăng kí môn học, và không có môn học bắt buộc. Vì sự quấy nhiễu suốt ngày của ai đó, mà đến tận hôm hạn cuối tôi mới đi đăng kí. Tôi còn chẳng đọc kĩ cứ điền đại vài môn.
Mỗi sáng đầu tuần lịch các lớp học sẽ được treo lên bảng thông báo. Sáng hôm nay tôi chỉ có 2 tiết. Do tác oai tác quái ở cái trường này với thằng quỷ Albert, nên giờ tôi nhớ hết mọi ngóc ngách rồi, không lo lạc đường.
Tôi đi từ sớm, xung quanh không có một mống nào cả, chỉ có màu trắng ảm đạm của tuyết. Tôi không thích mùa đông. Nhưng tôi lại thích tuyết, khí hậu nơi tôi ở trước kia chỉ quanh quẩn hè không quá nóng, đông không quá lạnh.
Từng dấu chân của tôi in lên nền tuyết dày. Là sự hiếu kì của tôi đối với thứ mới lạ. Xem các bộ phim luôn thấy họ chơi đùa vui vẻ, làm tôi lắm lúc cũng thấy hơi ghen tị.
Phải có hai nhánh cây khô, làm tay cho người tuyết mới được nặn nữa là hoàn thành.
Tìm một hồi quay lại đã thấy người tuyết bị dẫm mất đi rồi.
Tóc vàng, mắt xanh, mặt đẹp tỏa ra khí chất ngông cuồng.
Không hổ danh là người đàn ông bị ghét nhất bộ truyện, nói câu nào ra là chói tai câu đấy: "Người tuyết xấu xí thế này sao lại xuất hiện ở đây. Thật làm bẩn mắt bổn thái tử."
Không được chấp trẻ con. Dù muốn đấm cũng phải nhịn, hắn ta địa vị cao hơn.
Chọc hắn sẽ bị lưu đầy. Nhịn nào.
"Của ngươi đấy à?"
"Tham kiến thái tử. Là của thần."
"Ngươi phải cảm ơn ta vì đã giúp ngươi."
Ông giúp được cái gì hả?
Gào thét bất mãn bên ngoài vẫn bộ dạng đóng kịch: "Là phước mấy đời của thần ạ."
"Hôm nay tâm trạng ta tốt, tha lỗi cho ngươi một lần. Sẽ không có lần sau."
Là tôi sai khi đánh giá mức độ tự luyến của hắn.
Cuộc sống trồng rau, nuôi cá cũng ổn áp đó chứ. Bị lưu đầy ở biên ải cũng đâu quá tệ nhỉ?
Thường thì tôi sẽ ôm cục tức vào bụng, nhưng lần này thì khác. Tôi sẽ.. mà nếu thế thì cuộc sống học đường của sẽ tôi chông gai lắm. Suy đi tính lại, vì cuộc sống yên bình hạnh phúc.
Lần này sẽ ghi nợ cho hắn vào sổ đen.
"Ngươi cứ đờ đờ ra làm gì. Cũng có phải lần đầu thấy ta đâu?"
"Sắp muộn giờ rồi ạ. Thần xin phép đi trước."
Tên của hắn lại một lần nữa âm thầm vào sổ đen.
Bàn tay cầm con dao sáng bóng kề ngay phía dưới cổ tôi, luôn có thể cắt qua bất cứ lúc nào. Tôi để ý hắn ta có một nốt ruồi trên cổ tay. Nhưng vấn đề đó bây giờ có quan trọng không hả?
Nghĩ cách đi Thanh ơi, mày sắp đi đến nơi rồi kìa. Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Tuy nhiên, trong trường hợp bạn bị kề dao vào cổ thì khổ nhục kế mới là phương án chính xác nhất.
Tôi đành phải phát huy tối đa khả năng diễn xuất dở tệ: "Hồi nãy.. tôi không nhìn thấy gì cả, tôi bị thị lực kém bẩm sinh. Cái gì cũng không hề thấy."
"Hửm, con trai thứ nhà Delwyn bị căn bệnh này từ bao giờ vậy?" Giọng điệu nghi vấn của hắn làm tôi nổi hết cả da gà.
"Đúng vậy ạ. Do chuyện này không quá quan trọng nên không nhất thiết phải công bố."
"Thật?"
Tôi kịch liệt gật đầu lia lịa.
"Ngươi nghĩ ta tin lời nói dối đó không? Thất vọng thật đấy, ngươi thấy tên quý tộc kia không, hậu quả của việc dối trá đó."
Tôi tưởng là mình xong rồi thì vị cứu tinh xuất hiện và nói: "Will ơi, anh ở đây hả?" Cứu tinh xuất hiện. Chưa bao giờ cảm thấy em ấy lại tỏa sáng như thần tiên đến như vậy.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại, tạm biệt." Hắn ta chặc lưỡi, điệu bộ khó chịu khi bị cắt ngang.
Còn điều gì ảo diệu hơn, chính là hắn ta sau đó lập tức biến mất. Không để lại bất cứ dấu vết gì, như chưa từng xuất hiện ở đây.
Tiểu thuyết chưa từng đề cập đến ma thuật trong thế giới này. Rốt cuộc hắn là ai? Dạo gần đây trí nhớ tôi nó cứ mơ hồ, dù đã được ghi lại. Các tiểu tiết tôi lược bỏ bớt trong khi viết nhật ký, giờ đã bị quên sạch. Tự nhiên thấy việc bị thôi miên cũng không quá tệ.
Albert lay lay người tôi, vẫn là chất giọng ấm ức quen thuộc: "Sao anh lại bỏ em?"
"Anh có việc phải về trước đã." Bỏ qua lời chất vấn của Albert, hiện tại tôi chỉ muốn quay trở lại ký túc xá, để xác nhận lại một số truyện.
* * *
Lật qua lật lại nhật kí mấy lần rồi, tôi trầm tư suy nghĩ viết:
[Cũng tại tác giả chỉ tập trung viết mấy cái tình yêu rối mù lên. Còn diễn biến trong nội bộ của hoàng gia, tranh quyền lực các thứ thì bị thẳng tay cho ra chuồng gà (đã bị lược bỏ không chút thương tiếc). Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao ông công lên làm vua hay thế. Tuy là được gắn mác "thiên chi kiêu tử", còn thực tế thì cũng chỉ là cái danh mà thôi. Tài năng đúng là có nhưng mà không đủ. Tính cách kiêu căng, hành xử lỗ mãng, bộp chộp tự cao tự đại, cho rằng bản thân là trung tâm thế giới. Ít khi suy nghĩ trước khi nói.
So với em trai ổng-nam phụ, thì thua xa một trời một vực. Và quan trọng là nam phụ còn rất rất tốt. Ăn đứt cái nết của ông công.
Tuy nhiên, tôi cũng không thể tin tưởng hoàn toàn nội dung truyện được. Tôi nhận thấy rằng, tính cách của Ali khá khác so với truyện đã miêu tả. Trong sách viết rằng Ali thông minh và "ngoài lạnh trong nóng", luôn vừa yêu vừa ghét sự chèn ép của công, để rồi rơi vào lưới tình lúc nào không hay. Tình tiết đã rất thành công giúp tôi vứt bỏ não.
Nhưng sự thật thì em ấy khác hoàn toàn so với sách luôn á trời. Chỉ hai chữ thôi "hiền khô" như cục bột vậy, lại hay cười ngốc nữa. Chẳng qua là vẻ ngoài ranh mãnh của em ấy dễ gây nhầm lẫn với cáo nhỏ, chứ thực chất chỉ là nai nhỏ mà thôi. Chính là động vật ăn cỏ vô hại, cần được bảo vệ.
Khụ khụ, đây chỉ là tấm lòng người của cha mà thôi.
Khá mâu thuẫn khi tôi không hoàn toàn tin tưởng quá cốt truyện nhưng tôi vẫn phải dựa vào nó. Không chừng nguyên do bị kéo vào truyện, có khi lại là để tôi lấp lại mấy cái hố của tác giả đây mà. Nghe cũng có lý phết.]
Hắt xì!
Không ngờ trời lại lạnh đến vậy rồi. Ngó ra cửa sổ mới thấy những bông tuyết rơi lửng lơ xuống mặt đất. Đây là cơn tuyết đầu mùa, thật yên ả và tĩnh mịch.
Đi ngủ thôi.
* * *
Sau vũ hội đầu năm ba ngày thì bắt đầu đi học.
Trường Pandora cho học sinh có thể tự đăng kí môn học, và không có môn học bắt buộc. Vì sự quấy nhiễu suốt ngày của ai đó, mà đến tận hôm hạn cuối tôi mới đi đăng kí. Tôi còn chẳng đọc kĩ cứ điền đại vài môn.
Mỗi sáng đầu tuần lịch các lớp học sẽ được treo lên bảng thông báo. Sáng hôm nay tôi chỉ có 2 tiết. Do tác oai tác quái ở cái trường này với thằng quỷ Albert, nên giờ tôi nhớ hết mọi ngóc ngách rồi, không lo lạc đường.
Tôi đi từ sớm, xung quanh không có một mống nào cả, chỉ có màu trắng ảm đạm của tuyết. Tôi không thích mùa đông. Nhưng tôi lại thích tuyết, khí hậu nơi tôi ở trước kia chỉ quanh quẩn hè không quá nóng, đông không quá lạnh.
Từng dấu chân của tôi in lên nền tuyết dày. Là sự hiếu kì của tôi đối với thứ mới lạ. Xem các bộ phim luôn thấy họ chơi đùa vui vẻ, làm tôi lắm lúc cũng thấy hơi ghen tị.
Phải có hai nhánh cây khô, làm tay cho người tuyết mới được nặn nữa là hoàn thành.
Tìm một hồi quay lại đã thấy người tuyết bị dẫm mất đi rồi.
Tóc vàng, mắt xanh, mặt đẹp tỏa ra khí chất ngông cuồng.
Không hổ danh là người đàn ông bị ghét nhất bộ truyện, nói câu nào ra là chói tai câu đấy: "Người tuyết xấu xí thế này sao lại xuất hiện ở đây. Thật làm bẩn mắt bổn thái tử."
Không được chấp trẻ con. Dù muốn đấm cũng phải nhịn, hắn ta địa vị cao hơn.
Chọc hắn sẽ bị lưu đầy. Nhịn nào.
"Của ngươi đấy à?"
"Tham kiến thái tử. Là của thần."
"Ngươi phải cảm ơn ta vì đã giúp ngươi."
Ông giúp được cái gì hả?
Gào thét bất mãn bên ngoài vẫn bộ dạng đóng kịch: "Là phước mấy đời của thần ạ."
"Hôm nay tâm trạng ta tốt, tha lỗi cho ngươi một lần. Sẽ không có lần sau."
Là tôi sai khi đánh giá mức độ tự luyến của hắn.
Cuộc sống trồng rau, nuôi cá cũng ổn áp đó chứ. Bị lưu đầy ở biên ải cũng đâu quá tệ nhỉ?
Thường thì tôi sẽ ôm cục tức vào bụng, nhưng lần này thì khác. Tôi sẽ.. mà nếu thế thì cuộc sống học đường của sẽ tôi chông gai lắm. Suy đi tính lại, vì cuộc sống yên bình hạnh phúc.
Lần này sẽ ghi nợ cho hắn vào sổ đen.
"Ngươi cứ đờ đờ ra làm gì. Cũng có phải lần đầu thấy ta đâu?"
"Sắp muộn giờ rồi ạ. Thần xin phép đi trước."
Tên của hắn lại một lần nữa âm thầm vào sổ đen.