Chương : 15
Trúc Chi, đứng dậy, cầm lấy đôi bàn tay đang run lên vì tức giận của Huyền kéo cả người Huyền ngồi xuống gần mình, rồi an ủi:
“Bình tỉnh một chút. Tụi này nhất định sẽ giúp bồ tìm ra hung thủ.”
Huyền dần dần bình tâm lại, hơi thở dịu đi, ghì chặt đôi tay của Chi, nói rành mạch từng chữ một:
“Bồ phải hứa với tui.”
Nhất Uy biết mục đích của lời hứa kia là gì. Chỉ cần Trúc Chi hứa với Ngọc Huyền, cô ấy sẽ không được phản bội lời hứa, nếu không cô sẽ mất mạng. Nhất Uy vội vàng nói:
“Chuyện xảy ra rất lâu. Tụi này không thể hứa chắc chắn, nhưng sẽ cố gắng hết sức. Chị yên tâm đi.”,
“Ủa? Chuyển xưng hô nhanh vậy anh chàng tiểu yêu tinh?”, Ngọc Huyền đổi tông giọng.
“Chị chết cách đây 10 năm. Nói như vậy, đến thời điểm này chị đã là bà chị 27 tuổi. Còn muốn người khác gọi mình bằng bạn sao?”, Nhất Uy mỉa mai.
“Ủa? Tui chết lúc tui 17 tuổi thì kệ chứ, tuổi của tui vẫn vậy thôi. Nhìn đi, nhan sắc đỉnh cao của tui vẫn còn đấy thôi.”, Huyền chống chế.
“Vậy chứ ai vừa mới nói mình không có nhan sắc không giỏi giang vậy ta?”
Trúc Chi nhức đầu với hai người. Cô lập tức làm trọng tài can ngăn:
“Được rồi. Vào chuyện chính đi, tui buồn ngủ rồi đó.”
Ngọc Huyền, liếc nhìn Nhất Uy, bĩu môi. Trúc Chi lôi cây viết và một cuốn vở ra, bắt đầu phân tích lại câu chuyện:
“Giờ mình điểm lại một số chi tiếc nhé. Thứ nhất, bồ đã nhận được bức thư tay của tình lang. Nếu nói vậy, người khả nghi nhất chính là gã tình lang kia. Anh ta là người duy nhất biết thời gian và địa điểm gặp mặt.
Thứ hai, bồ đã bị đánh vào đằng sau đầu. Có thể nói, vết thương sau gáy là vết thương chí mạng dẫn đến tử vong.
Thứ ba, bồ không biết hung thủ là ai là vô lý. Một vụ giết người ngay trong lớp học thiết nghĩ sẽ gây rúng động cả trường. Ai cũng sẽ nhắc về nó chứ. Bồ làm ma ở đây lâu như vậy đương nhiên nghe được lời đồn từ vụ án này rồi. Không lẽ lúc đó cảnh sát không phát hiện ra đây là vụ giết người hay sao? Hay họ không điều tra được gì? Nếu bức thư vẫn còn trên người bồ. Đương nhiên cảnh sát sẽ tìm ra gã khả nghi kia chứ?”
Nhất Uy gật gù nghe lời phân tích của Trúc Chi rất chăm chú. Cậu ấy nói thêm:
“Trừ phi cảnh sát không tìm ra thủ phạm. Trừ phi bức thư tay đã có người giấu đi.”
“Đúng vậy. Tui ở đây nghe người ta đồn: kẻ giết chết nữ sinh vẫn chưa tìm ra. Người ta cho rằng, tui gây thù chút oán với kẻ nào đó nên đã bị kẻ đó giết chết, lại không tìm thấy hung khí. Cảnh sát đành liệt vụ án này vào những vụ án chưa giải quyết được. Bức thư kia cũng không ai đề cập đến. Mười năm qua, 10 năm dài đằng đẳng, tui cố gắng nghĩ về cái chết của mình để được tỉnh táo. Luôn mong mỏi có một ngày nào đó, có người đến lục lại vụ án này tìm ra kẻ giết người.”
“Tình lang của bồ tên gì? Tụi này có thể đi kiểm tra danh sách học sinh cùng khóa với bồ. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó.”
Ngọc Huyền ngập ngừng một chút rồi trả lời:
“Diệp Thiên Thanh, khóa 54, lớp 11A5. Lúc đó, chuyện tui thích cậu ấy ai cũng biết. Ngay cả chuyện cậu ấy không thích tôi, ai cũng biết. Nên khi nhận được bức thư tay của cậu ấy, tui đã rất mừng, mừng đến mức bỏ qua mọi nghi vấn trong lòng mà ngồi đợi cậu ấy.”
“Nếu nói vậy. Bồ không hề biết bút tích của cậu ta?”, Trúc Chi nghiêng đầu suy nghĩ.
“Đúng vậy. Cô bạn thân của cậu ấy đã đưa cho tui bức thư đó. Cô ấy nói là của cậu ấy đưa cho tui.”
“Cô ấy tên gì cậu có biết không?”
“Không. Chỉ biết người đó học chung lớp với Thiên Thanh.”
Nhất Uy lúc này bỗng đứng dậy, xoay lưng về phía ánh mặt chê đi tia nắng đang gắt gao vào mặt Trúc Chi (khiến cô đăng nhăn mặt chau mầy). Cậu nói từ tốn:
“Có một cách để biết bút tích trong bức thư có phải của anh Thanh không.”
Trúc Chi và Ngọc Huyền nghe đến đó cùng ngước mặt lên nhìn Nhất Uy, vẻ mặt cả hai ra vẻ không hiểu gì cả.
“Diệp Thiên Thanh là anh ruột của Diệp Thanh Lâm. Tôi quen biết anh ấy. Chỉ cần cầm một mẩu giấy anh ấy tự tay viết đem đến cho chị nhìn một cái, xem có phải giống với bút tích trong bức thư tay kia không là được. Chỉ sợ chị đã quên bút tích ngày xưa chị nhận được thôi.”
“Không bao giờ tui quên được. Tui chỉ nhìn qua là biết.”
Nhất Uy gật đầu. Trúc Chi đứng dậy tổng kết lại một lần nữa:
“Phải nhờ Uy chuyện đó rồi. Sau đó, tụi mình bàn tính tiếp. Giải tán. Tui về lớp học ngủ đây.”
Nói xong, Trúc Chi chạy một mạch về lớp học. Cô úp mặt xuống bàn ngủ một mạch, cũng không thèm để ý xung quanh có một người đang nhìn cô vẻ giận dữ. Người đó chính là lớp trưởng: Diệp Thanh Lâm.
Mỗi lần thấy Chi, Lâm lại muốn cho cô một trận. Có con quái vật đang gầm gừ trong lòng cậu muốn xé nát cô ra trăm mảnh. Có ai trong trường này lại không muốn làm bạn với cậu ta đâu? Cậu ta đẹp trai, học giỏi, lại là con thầy hiệu trưởng. Vậy mà cô dám hét “KHÔNG THÈM ĐI VỚI BỒ” vào mặt cậu ta khiến cậu ta vẫn còn xấu hổ đến giờ. Lâm cố kiềm chế cơn giận trong lòng, thôi nhìn cô gái đang nằm gục mặt ở bàn bên kia, tiếp tục vùi mặt vào đống bài tập toàn trên bàn.
Nhất Uy cũng vừa vào lớp. Thấy Thanh Lâm đang cặm cụi làm bài, Nhất Uy hỏi:
“Anh Thanh dạo này vẫn ở bên ngoài hả? Ảnh chưa về nhà hay sao?”
Thanh Lâm, buông cây viết xuống bàn, trả lời:
“Chưa. Sao vậy? Bộ mày nhớ ảnh hả? Hay lại muốn mượn bí kíp của ảnh?”
“Nhà tao đầy ghi chú của ảnh mượn làm gì. Tao chỉ hỏi thăm ảnh thôi, lâu rồi anh em chưa gặp mặt.”
“Ảnh lúc nào chẳng bận rộn. Bỏ qua cơ hội làm cảnh sát, ảnh mở công ty thám tử tư ở gần trường mình đấy. Bửa nào ghé qua thăm đi.”
Thanh Lâm viết một cách cẩu thả một dòng chữ nhỏ đưa cho Nhất Uy. Cậu ta nói:
“Địa chỉ của ảnh đó.”
“Ờ. Cảm ơn nhiều.”
Trúc Chi nghe bên tai có tiếng nói chuyện. Cô cau có mở mắt trừng trừng nhìn hai thằng con trai, giận dữ nói:
“Hai thằng nói nhỏ nhỏ cho chị ngủ coi. Chị phải ngủ buổi trưa mới có sức đi làm nữa.”
Nhất Uy nhìn cô cười rồi lắc đầu.
Thanh Lâm nghe chính miệng cậu ấy nói “Thua cậu ta luôn.”. Lâm còn nhìn thấy rõ ràng: Nhất Uy đi về phía cửa sổ, ngay chổ Chi đang ngủ, kéo tấm màn che nắng xuống. Lâm vô cùng bất ngờ về hành động vừa rồi của cậu ta, nhưng ngại hỏi. Lâm chỉ trố mắt nhìn cậu ấy đang quay lại về bàn của mình.
Nhất Uy thì thầm nói như sợ “người ta kia” tỉnh giấc vậy:
“Khi nào tao với mày hẹn ảnh nói chuyện đi.”
Lâm chỉ còn biết gật đầu chứ vẫn chưa hoàn hồn chuyện ban nảy. Lâm vô cùng hiểu thằng bạn mình. Cậu ta chưa bao giờ đối xử đặc biệt với một đứa con gái nào. Đây là lần đầu tiên Lâm nhìn thấy cậu ta lịch thiệp như vậy, kéo tấm màn để ánh nắng không chiếu vào mặt “người con gái kia” cơ đấy. Không phải cậu ta để ý con nhỏ đó rồi chứ? Lâm chỉ “Chậc chậc không thể tin nổi mà.” ở trong lòng.
“Mày quen biết nhỏ đó hả?”, Lâm rút cuộc không nhịn nổi nữa mà hỏi thẳng.
“Một chút. Nhưng không phải như mày đang nghĩ đâu.”
Thanh Lâm chỉ mỉm cười một cái rồi không nói thêm lời nào nữa.
Trúc Chi ngủ một mạch đến gần hết hai tiết toán trong sự ngỡ ngàng của Thanh Lâm. Cậu cố ngăn mình không quan tâm đến “con nhỏ đó”. Nhưng cậu là lớp trưởng, đâu thể cứ để “con nhỏ đó” ngủ trong lớp học như vậy? Bao lần cậu nào là dùng cục phấn, nào vò tờ giấy lại thành một cục tròn tròn ném vào người cô ấy, nhưng không cách nào gọi cổ dậy được. Vừa hết hai tiết Toán, Thanh Lâm liền tới bàn của Trúc Chi gào giữa cả lớp khiến ai cũng quay lại nhìn về phía cậu ấy.
“NGÂN CHI.”
Trúc Chi hồn vía như bay mất một nữa. Cô giật mình ngước mắt nhìn “thằng lớp trưởng”, ngơ ngác hỏi:
“Chuyện gì mà em la om sòm thế thằng này?”
Thanh Lâm hoảng vía khi bị Trúc Chi gọi là “Thằng này?”, đầu của cậu ấy như sắp phát ra lửa. Cậu cố gắng nói với giọng bình thường một chút:
“Cậu đang nằm ngủ trong lớp học chứ còn gì nữa?”
Lúc này, Trúc Chi mới nhìn rõ xung quanh: bao nhiêu ánh mắt bạn bè nhìn mình với ánh mắt “Không thể tin được”. Cô nhất thời quên mất mình đang trong thân phận của Ngân Chi. Cô còn đang mơ về công việc làm thêm buổi chiều nay mình phải làm. Cô vội vàng chỉnh đốn lại bộ dạng cho giống với một học sinh cấp ba. Nói “Xin lỗi.” với lớp trưởng rồi ngoan ngoãn nhìn lên bảng.
Lâm hậm hực ném cuốn vở toán lên bàn Trúc Chi, cậu nói:
“Đây là bài mà thấy giảng nảy giờ. Cậu cầm đi. Trong giờ ra chơi chép bài rồi đưa vở trả cho tui.”
“Cảm ơn.”, Trúc Chi cầm cuốn vở từ từ mở ra.
Chữ của Thanh Lâm rất đẹp. Trúc Chi gật gù tán dương. Rất ít có một bạn nam nào có nét đẹp thanh tao như vậy. Người ta thường nói “Muốn biết con người đó là người thế nào hãy nhìn vào nét chữ của họ.”. Quả nhiên, cậu ta mặc dù hơi cau có với cô, nhưng không thể không thừa nhận rằng cậu ấy là một người rất tốt bụng, còn cho cô mượn cuốn tập của mình để cô chép bài nữa.
Một ngày ra chơi đến hai lần. Một lần vào buổi sáng và một lần học tăng tiết những môn như: Toán, Hóa, Vật Lý, Tiếng Anh, Ngữ Văn vào buổi chiều. Trúc Chi hơi ngán một chút. Mọi người đã ra ngoài chơi. Cô ngó ra ngoài nhìn cô cậu tuổi teen đang chơi khắp nơi: một số bạn tụm năm tụm bảy chơi đá cầu lông, một số thì nói cười vui vẻ (chắc họ đang kể cho nhau nghe câu chuyện hay ho nào đó, khiến ai cũng cười lên hạnh phúc như vậy). Trúc Chi thoáng thấy một bạn nữ đang rượt một bạn nam khiến bạn nam chạy trối chết, nhìn rất mắc cười.
“Sao mình lại phải học lại từ đầu nhỉ? Khổ quá mà.”, cô tự than vãn một mình.
“Nè.. Sao nhìn mặt bồ u sầu vậy?”, Ngọc Huyền ngồi cạnh Trúc Chi từ lúc nào, cô ả chớp chớp mắt nói.
“Hết hồn. Sao bồ xuất hiện như ma vậy?”
Ngọc Huyền tự ái buông một câu:
“Thì tui là ma mà.”
“Xin lỗi. Tối nay tui quay lại rồi mình nói chuyện sau nhé. Bồ thấy đấy, tui còn phải chép bài nữa, không có thời gian cho bồ đâu.”
“Không được. Bồ không được quay lại đây vào buổi tối. Ban đêm, ở đây rất nguy hiểm. Ở trường có nhiều thứ hơn bồ tưởng đấy.”
“Ví dụ như cái gì?”, Trúc Chi tò mò.
“Không phải ma nào cũng là ma tốt đâu.”
Nói rồi Ngọc Huyền biến mất. Trúc Chi bực mình. Cô còn chưa kịp hỏi xem chuyện kì lạ gì xảy ra ở trường, cũng chưa kịp hỏi xem “cô bạn ma” có biết gì về tung tích thanh kiếm của quỷ hay không.
“Mình có nên rủ re tên tiểu yêu tinh kia đến trường không ta?”, Trúc Chi miệng thì nói thầm tay thì chép bài với tốc độ ánh sáng. Cô không chú ý xung quanh, đến mức trống đánh vào tiết từ lúc nào cũng không hay.
“CUỐI CÙNG CŨNG XONG.”, Trúc Chi vươn vai đắc ý, cô còn cười ha hả.
“Xong cái gì vậy? Em đứng dậy cho thầy.”
Trúc Chi bàng hoàng nhìn xung quanh. Thì ra đã vào tiết từ lâu. Cô cảm thấy hơi chóng mặt và ù tai. Cô lập tức đứng dậy, mắt đối mắt với thầy dạy Hóa. Thầy là một người vô cùng nghiêm khắc. Cô là học sinh mới. Vì vậy, cô vẫn chưa nghe tin đồn về người này, thầy được mệnh danh là “Mr Hắc Ám” trong trường.
Sở dĩ học sinh trong trường đặt biệt danh "khả ái" như vậy dành cho thầy cũng do một số nguyên nhân mà chỉ có những học sinh lâu năm mới biết. Thầy không những khó tính mà còn phạt vô cũng thẳng tay, không bao giờ nhân nhượng cho bất cứ một học sinh vi phạm nội quy nào. Thời thầy còn là giám thị, học sinh trong trường vô cùng khổ sở. Ngay đến thầy hiệu trưởng cũng không thể nào bắt bẻ gì về thầy.
Có một lần, một học sinh thuộc gia đình giàu có đã vô lẽ với giáo viên chủ nhiệm, làm cho cổ xấu hổ đến mức tát cho cậu ta một bạt tay. Mọi người không biết học sinh đó đã vô lẽ cái gì với cô giáo mình. Chỉ nghe đâu, phụ huynh học sinh đó lên trường làm ầm lên chuyện cô giáo đánh con của họ. Mr Hắc Ám (lúc đó đang làm giám thị) nghe được. Thầy không những phạt nặng cậu học sinh mà còn chỉ trích nặng nề trách nhiệm của bậc phụ huynh làm cho họ không nói được một câu nào.
Cả lớp lúc này không biết nên cười vào mặt của Trúc Chi hay nên thương hại cho cô.
“Mr Hắc Ám” khoan thai bước tới bàn của Trúc Chi. Thầy nhẹ nhàng cầm cuốn vở của Trúc Chi lên săm soi. Mắt thấy đột nhiên nổi đầy gân. Thầy giận dữ nói như gầm:
“THẦY DẠY MÔN TOÁN TỪ HỒI NÀO VẬY?”
“Bình tỉnh một chút. Tụi này nhất định sẽ giúp bồ tìm ra hung thủ.”
Huyền dần dần bình tâm lại, hơi thở dịu đi, ghì chặt đôi tay của Chi, nói rành mạch từng chữ một:
“Bồ phải hứa với tui.”
Nhất Uy biết mục đích của lời hứa kia là gì. Chỉ cần Trúc Chi hứa với Ngọc Huyền, cô ấy sẽ không được phản bội lời hứa, nếu không cô sẽ mất mạng. Nhất Uy vội vàng nói:
“Chuyện xảy ra rất lâu. Tụi này không thể hứa chắc chắn, nhưng sẽ cố gắng hết sức. Chị yên tâm đi.”,
“Ủa? Chuyển xưng hô nhanh vậy anh chàng tiểu yêu tinh?”, Ngọc Huyền đổi tông giọng.
“Chị chết cách đây 10 năm. Nói như vậy, đến thời điểm này chị đã là bà chị 27 tuổi. Còn muốn người khác gọi mình bằng bạn sao?”, Nhất Uy mỉa mai.
“Ủa? Tui chết lúc tui 17 tuổi thì kệ chứ, tuổi của tui vẫn vậy thôi. Nhìn đi, nhan sắc đỉnh cao của tui vẫn còn đấy thôi.”, Huyền chống chế.
“Vậy chứ ai vừa mới nói mình không có nhan sắc không giỏi giang vậy ta?”
Trúc Chi nhức đầu với hai người. Cô lập tức làm trọng tài can ngăn:
“Được rồi. Vào chuyện chính đi, tui buồn ngủ rồi đó.”
Ngọc Huyền, liếc nhìn Nhất Uy, bĩu môi. Trúc Chi lôi cây viết và một cuốn vở ra, bắt đầu phân tích lại câu chuyện:
“Giờ mình điểm lại một số chi tiếc nhé. Thứ nhất, bồ đã nhận được bức thư tay của tình lang. Nếu nói vậy, người khả nghi nhất chính là gã tình lang kia. Anh ta là người duy nhất biết thời gian và địa điểm gặp mặt.
Thứ hai, bồ đã bị đánh vào đằng sau đầu. Có thể nói, vết thương sau gáy là vết thương chí mạng dẫn đến tử vong.
Thứ ba, bồ không biết hung thủ là ai là vô lý. Một vụ giết người ngay trong lớp học thiết nghĩ sẽ gây rúng động cả trường. Ai cũng sẽ nhắc về nó chứ. Bồ làm ma ở đây lâu như vậy đương nhiên nghe được lời đồn từ vụ án này rồi. Không lẽ lúc đó cảnh sát không phát hiện ra đây là vụ giết người hay sao? Hay họ không điều tra được gì? Nếu bức thư vẫn còn trên người bồ. Đương nhiên cảnh sát sẽ tìm ra gã khả nghi kia chứ?”
Nhất Uy gật gù nghe lời phân tích của Trúc Chi rất chăm chú. Cậu ấy nói thêm:
“Trừ phi cảnh sát không tìm ra thủ phạm. Trừ phi bức thư tay đã có người giấu đi.”
“Đúng vậy. Tui ở đây nghe người ta đồn: kẻ giết chết nữ sinh vẫn chưa tìm ra. Người ta cho rằng, tui gây thù chút oán với kẻ nào đó nên đã bị kẻ đó giết chết, lại không tìm thấy hung khí. Cảnh sát đành liệt vụ án này vào những vụ án chưa giải quyết được. Bức thư kia cũng không ai đề cập đến. Mười năm qua, 10 năm dài đằng đẳng, tui cố gắng nghĩ về cái chết của mình để được tỉnh táo. Luôn mong mỏi có một ngày nào đó, có người đến lục lại vụ án này tìm ra kẻ giết người.”
“Tình lang của bồ tên gì? Tụi này có thể đi kiểm tra danh sách học sinh cùng khóa với bồ. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó.”
Ngọc Huyền ngập ngừng một chút rồi trả lời:
“Diệp Thiên Thanh, khóa 54, lớp 11A5. Lúc đó, chuyện tui thích cậu ấy ai cũng biết. Ngay cả chuyện cậu ấy không thích tôi, ai cũng biết. Nên khi nhận được bức thư tay của cậu ấy, tui đã rất mừng, mừng đến mức bỏ qua mọi nghi vấn trong lòng mà ngồi đợi cậu ấy.”
“Nếu nói vậy. Bồ không hề biết bút tích của cậu ta?”, Trúc Chi nghiêng đầu suy nghĩ.
“Đúng vậy. Cô bạn thân của cậu ấy đã đưa cho tui bức thư đó. Cô ấy nói là của cậu ấy đưa cho tui.”
“Cô ấy tên gì cậu có biết không?”
“Không. Chỉ biết người đó học chung lớp với Thiên Thanh.”
Nhất Uy lúc này bỗng đứng dậy, xoay lưng về phía ánh mặt chê đi tia nắng đang gắt gao vào mặt Trúc Chi (khiến cô đăng nhăn mặt chau mầy). Cậu nói từ tốn:
“Có một cách để biết bút tích trong bức thư có phải của anh Thanh không.”
Trúc Chi và Ngọc Huyền nghe đến đó cùng ngước mặt lên nhìn Nhất Uy, vẻ mặt cả hai ra vẻ không hiểu gì cả.
“Diệp Thiên Thanh là anh ruột của Diệp Thanh Lâm. Tôi quen biết anh ấy. Chỉ cần cầm một mẩu giấy anh ấy tự tay viết đem đến cho chị nhìn một cái, xem có phải giống với bút tích trong bức thư tay kia không là được. Chỉ sợ chị đã quên bút tích ngày xưa chị nhận được thôi.”
“Không bao giờ tui quên được. Tui chỉ nhìn qua là biết.”
Nhất Uy gật đầu. Trúc Chi đứng dậy tổng kết lại một lần nữa:
“Phải nhờ Uy chuyện đó rồi. Sau đó, tụi mình bàn tính tiếp. Giải tán. Tui về lớp học ngủ đây.”
Nói xong, Trúc Chi chạy một mạch về lớp học. Cô úp mặt xuống bàn ngủ một mạch, cũng không thèm để ý xung quanh có một người đang nhìn cô vẻ giận dữ. Người đó chính là lớp trưởng: Diệp Thanh Lâm.
Mỗi lần thấy Chi, Lâm lại muốn cho cô một trận. Có con quái vật đang gầm gừ trong lòng cậu muốn xé nát cô ra trăm mảnh. Có ai trong trường này lại không muốn làm bạn với cậu ta đâu? Cậu ta đẹp trai, học giỏi, lại là con thầy hiệu trưởng. Vậy mà cô dám hét “KHÔNG THÈM ĐI VỚI BỒ” vào mặt cậu ta khiến cậu ta vẫn còn xấu hổ đến giờ. Lâm cố kiềm chế cơn giận trong lòng, thôi nhìn cô gái đang nằm gục mặt ở bàn bên kia, tiếp tục vùi mặt vào đống bài tập toàn trên bàn.
Nhất Uy cũng vừa vào lớp. Thấy Thanh Lâm đang cặm cụi làm bài, Nhất Uy hỏi:
“Anh Thanh dạo này vẫn ở bên ngoài hả? Ảnh chưa về nhà hay sao?”
Thanh Lâm, buông cây viết xuống bàn, trả lời:
“Chưa. Sao vậy? Bộ mày nhớ ảnh hả? Hay lại muốn mượn bí kíp của ảnh?”
“Nhà tao đầy ghi chú của ảnh mượn làm gì. Tao chỉ hỏi thăm ảnh thôi, lâu rồi anh em chưa gặp mặt.”
“Ảnh lúc nào chẳng bận rộn. Bỏ qua cơ hội làm cảnh sát, ảnh mở công ty thám tử tư ở gần trường mình đấy. Bửa nào ghé qua thăm đi.”
Thanh Lâm viết một cách cẩu thả một dòng chữ nhỏ đưa cho Nhất Uy. Cậu ta nói:
“Địa chỉ của ảnh đó.”
“Ờ. Cảm ơn nhiều.”
Trúc Chi nghe bên tai có tiếng nói chuyện. Cô cau có mở mắt trừng trừng nhìn hai thằng con trai, giận dữ nói:
“Hai thằng nói nhỏ nhỏ cho chị ngủ coi. Chị phải ngủ buổi trưa mới có sức đi làm nữa.”
Nhất Uy nhìn cô cười rồi lắc đầu.
Thanh Lâm nghe chính miệng cậu ấy nói “Thua cậu ta luôn.”. Lâm còn nhìn thấy rõ ràng: Nhất Uy đi về phía cửa sổ, ngay chổ Chi đang ngủ, kéo tấm màn che nắng xuống. Lâm vô cùng bất ngờ về hành động vừa rồi của cậu ta, nhưng ngại hỏi. Lâm chỉ trố mắt nhìn cậu ấy đang quay lại về bàn của mình.
Nhất Uy thì thầm nói như sợ “người ta kia” tỉnh giấc vậy:
“Khi nào tao với mày hẹn ảnh nói chuyện đi.”
Lâm chỉ còn biết gật đầu chứ vẫn chưa hoàn hồn chuyện ban nảy. Lâm vô cùng hiểu thằng bạn mình. Cậu ta chưa bao giờ đối xử đặc biệt với một đứa con gái nào. Đây là lần đầu tiên Lâm nhìn thấy cậu ta lịch thiệp như vậy, kéo tấm màn để ánh nắng không chiếu vào mặt “người con gái kia” cơ đấy. Không phải cậu ta để ý con nhỏ đó rồi chứ? Lâm chỉ “Chậc chậc không thể tin nổi mà.” ở trong lòng.
“Mày quen biết nhỏ đó hả?”, Lâm rút cuộc không nhịn nổi nữa mà hỏi thẳng.
“Một chút. Nhưng không phải như mày đang nghĩ đâu.”
Thanh Lâm chỉ mỉm cười một cái rồi không nói thêm lời nào nữa.
Trúc Chi ngủ một mạch đến gần hết hai tiết toán trong sự ngỡ ngàng của Thanh Lâm. Cậu cố ngăn mình không quan tâm đến “con nhỏ đó”. Nhưng cậu là lớp trưởng, đâu thể cứ để “con nhỏ đó” ngủ trong lớp học như vậy? Bao lần cậu nào là dùng cục phấn, nào vò tờ giấy lại thành một cục tròn tròn ném vào người cô ấy, nhưng không cách nào gọi cổ dậy được. Vừa hết hai tiết Toán, Thanh Lâm liền tới bàn của Trúc Chi gào giữa cả lớp khiến ai cũng quay lại nhìn về phía cậu ấy.
“NGÂN CHI.”
Trúc Chi hồn vía như bay mất một nữa. Cô giật mình ngước mắt nhìn “thằng lớp trưởng”, ngơ ngác hỏi:
“Chuyện gì mà em la om sòm thế thằng này?”
Thanh Lâm hoảng vía khi bị Trúc Chi gọi là “Thằng này?”, đầu của cậu ấy như sắp phát ra lửa. Cậu cố gắng nói với giọng bình thường một chút:
“Cậu đang nằm ngủ trong lớp học chứ còn gì nữa?”
Lúc này, Trúc Chi mới nhìn rõ xung quanh: bao nhiêu ánh mắt bạn bè nhìn mình với ánh mắt “Không thể tin được”. Cô nhất thời quên mất mình đang trong thân phận của Ngân Chi. Cô còn đang mơ về công việc làm thêm buổi chiều nay mình phải làm. Cô vội vàng chỉnh đốn lại bộ dạng cho giống với một học sinh cấp ba. Nói “Xin lỗi.” với lớp trưởng rồi ngoan ngoãn nhìn lên bảng.
Lâm hậm hực ném cuốn vở toán lên bàn Trúc Chi, cậu nói:
“Đây là bài mà thấy giảng nảy giờ. Cậu cầm đi. Trong giờ ra chơi chép bài rồi đưa vở trả cho tui.”
“Cảm ơn.”, Trúc Chi cầm cuốn vở từ từ mở ra.
Chữ của Thanh Lâm rất đẹp. Trúc Chi gật gù tán dương. Rất ít có một bạn nam nào có nét đẹp thanh tao như vậy. Người ta thường nói “Muốn biết con người đó là người thế nào hãy nhìn vào nét chữ của họ.”. Quả nhiên, cậu ta mặc dù hơi cau có với cô, nhưng không thể không thừa nhận rằng cậu ấy là một người rất tốt bụng, còn cho cô mượn cuốn tập của mình để cô chép bài nữa.
Một ngày ra chơi đến hai lần. Một lần vào buổi sáng và một lần học tăng tiết những môn như: Toán, Hóa, Vật Lý, Tiếng Anh, Ngữ Văn vào buổi chiều. Trúc Chi hơi ngán một chút. Mọi người đã ra ngoài chơi. Cô ngó ra ngoài nhìn cô cậu tuổi teen đang chơi khắp nơi: một số bạn tụm năm tụm bảy chơi đá cầu lông, một số thì nói cười vui vẻ (chắc họ đang kể cho nhau nghe câu chuyện hay ho nào đó, khiến ai cũng cười lên hạnh phúc như vậy). Trúc Chi thoáng thấy một bạn nữ đang rượt một bạn nam khiến bạn nam chạy trối chết, nhìn rất mắc cười.
“Sao mình lại phải học lại từ đầu nhỉ? Khổ quá mà.”, cô tự than vãn một mình.
“Nè.. Sao nhìn mặt bồ u sầu vậy?”, Ngọc Huyền ngồi cạnh Trúc Chi từ lúc nào, cô ả chớp chớp mắt nói.
“Hết hồn. Sao bồ xuất hiện như ma vậy?”
Ngọc Huyền tự ái buông một câu:
“Thì tui là ma mà.”
“Xin lỗi. Tối nay tui quay lại rồi mình nói chuyện sau nhé. Bồ thấy đấy, tui còn phải chép bài nữa, không có thời gian cho bồ đâu.”
“Không được. Bồ không được quay lại đây vào buổi tối. Ban đêm, ở đây rất nguy hiểm. Ở trường có nhiều thứ hơn bồ tưởng đấy.”
“Ví dụ như cái gì?”, Trúc Chi tò mò.
“Không phải ma nào cũng là ma tốt đâu.”
Nói rồi Ngọc Huyền biến mất. Trúc Chi bực mình. Cô còn chưa kịp hỏi xem chuyện kì lạ gì xảy ra ở trường, cũng chưa kịp hỏi xem “cô bạn ma” có biết gì về tung tích thanh kiếm của quỷ hay không.
“Mình có nên rủ re tên tiểu yêu tinh kia đến trường không ta?”, Trúc Chi miệng thì nói thầm tay thì chép bài với tốc độ ánh sáng. Cô không chú ý xung quanh, đến mức trống đánh vào tiết từ lúc nào cũng không hay.
“CUỐI CÙNG CŨNG XONG.”, Trúc Chi vươn vai đắc ý, cô còn cười ha hả.
“Xong cái gì vậy? Em đứng dậy cho thầy.”
Trúc Chi bàng hoàng nhìn xung quanh. Thì ra đã vào tiết từ lâu. Cô cảm thấy hơi chóng mặt và ù tai. Cô lập tức đứng dậy, mắt đối mắt với thầy dạy Hóa. Thầy là một người vô cùng nghiêm khắc. Cô là học sinh mới. Vì vậy, cô vẫn chưa nghe tin đồn về người này, thầy được mệnh danh là “Mr Hắc Ám” trong trường.
Sở dĩ học sinh trong trường đặt biệt danh "khả ái" như vậy dành cho thầy cũng do một số nguyên nhân mà chỉ có những học sinh lâu năm mới biết. Thầy không những khó tính mà còn phạt vô cũng thẳng tay, không bao giờ nhân nhượng cho bất cứ một học sinh vi phạm nội quy nào. Thời thầy còn là giám thị, học sinh trong trường vô cùng khổ sở. Ngay đến thầy hiệu trưởng cũng không thể nào bắt bẻ gì về thầy.
Có một lần, một học sinh thuộc gia đình giàu có đã vô lẽ với giáo viên chủ nhiệm, làm cho cổ xấu hổ đến mức tát cho cậu ta một bạt tay. Mọi người không biết học sinh đó đã vô lẽ cái gì với cô giáo mình. Chỉ nghe đâu, phụ huynh học sinh đó lên trường làm ầm lên chuyện cô giáo đánh con của họ. Mr Hắc Ám (lúc đó đang làm giám thị) nghe được. Thầy không những phạt nặng cậu học sinh mà còn chỉ trích nặng nề trách nhiệm của bậc phụ huynh làm cho họ không nói được một câu nào.
Cả lớp lúc này không biết nên cười vào mặt của Trúc Chi hay nên thương hại cho cô.
“Mr Hắc Ám” khoan thai bước tới bàn của Trúc Chi. Thầy nhẹ nhàng cầm cuốn vở của Trúc Chi lên săm soi. Mắt thấy đột nhiên nổi đầy gân. Thầy giận dữ nói như gầm:
“THẦY DẠY MÔN TOÁN TỪ HỒI NÀO VẬY?”