Chương : 16
“Thầy đã có nói ngay từ đầu: những ai không tập trung hoặc làm bài môn khác trong giờ của thầy sẽ ăn điểm 0 trong lần kiểm tra chất lượng đầu năm sắp tới chứ chưa?”
Tim của Trúc Chi bắt đầu đập nhanh như muốn rớt ra ngoài, mồ hôi túa ra đầy mặt. Cô hít sâu vào một cái rồi cúi đầu nói:
“Em xin lỗi thầy. Em không để ý tiếng chuông báo vào lớp.”
“Ý em là em hăng say chép đến mức không biết đã vào tiết của thầy?”
Trúc Chi “Dạ” một cách sợ hãi.
“Thêm một lý do ngớ ngẫn của anh chị để biện mình chuyện vi phạm của mình. Rất nực cười. Giọng của thầy rất khỏe, không có lý nào chuyện tôi nói oang oang mà em không nghe thấy được. Các bạn khác đang tập trung giải bài, tất cả đều cố gắng cho đợt kiểm tra chất lượng đầu năm vào tuần sau, chỉ có em. Hay em nghỉ em giỏi Hóa rồi nên không cần ôn tập gì nữa?”
“Dạ không phải thưa thầy.”, Trúc Chi vừa nói vừa lắc đầu lia lịa.
“Như vậy đi đây cũng là ngày đầu đi học, thầy không muốn khắc khe với em làm gì, lên bảng làm bài, viết đúng hết các phương trình thầy sẽ bỏ qua cho em. Sai một phương trình cũng không được.”
Trúc Chi thảm thương bước từng bước một lên bảng, mồ hôi vẫn chảy khắp sống lưng của cô. Cô nghĩ một cách lạc quan kiểu như: chỉ cần mình giải đúng thì thầy sẽ bỏ qua, thầy đã hứa như vậy trước cả lớp rồi, không lẽ thầy nuốt lời? Hơn nữa, cô cũng từng học qua rồi, cô cũng không phải người học kém trong lớp. Nhớ ngày xưa, cô luôn luôn đứng trong top những bạn học sinh giỏi dành được học bổng của trường. Bà nội mất, cô phải tự trang trải cho cuộc sống của mình. Chính vì lẽ đó, cô càng phải cố gắng hơn các bạn đồng trang lứa khác gấp hai lần.
Chuyện lên bảng viết mấy cái phương trình không hề khó đối với cô. Nghĩ vậy, Trúc Chi đã bình tỉnh hơn. Trúc Chi bắt đầu đọc đề bài.
Câu đầu tiên: Điều chế Clo từ MnO2 và dung dịch HCl đặc. Trúc Chi cười thầm, câu này cô biết làm. Thời còn là sinh viên, cô đã đi làm gia sư môn Toán, Lý, Hóa cho rất nhiều em. Chuyện còn nhớ kiến thức là điều bình thường. Cô viết một cách trơn tru cái đáp án.
Cả lớp lúc này ngồi im lặng quan sát người đang đứng trên bục giảng, Ngay cả thầy Hóa cũng híp đôi mắt của thầy để dõi theo từng nhất cử nhất động của Trúc Chi, hòng muốn tìm ra chút sơ hở của cô để bắt bẻ. Nhưng dường như Trúc Chi chỉ làm cho cả thầy và cả lớp chán thêm. Bởi cô cấm cúi viết từng hàng đáp án mà đáp án nào cũng hoàn toàn đúng.
Bổng dưng có tiếng hét dài vang lên ở ngoài cửa. Trúc Chi lập tức nhìn ra nơi phát ra tiếng động. Cô thấy một cậu học sinh đeo theo bộ mặt hoảng sợ tột độ, cậu ta ngã ngay trước cửa lớp của cô, tay cậu ta xua xua cái gì đó, miệng lẩm bẩm:
“Đừng đến đây.. Đừng đến đây..”
Cái “Đừng đến đây” mà cậu ta luôn miệng nhắc, Trúc Chi cũng thấy vô cùng rõ ràng: chính là người phụ nữ ma mà cô đã gặp ở bệnh viện. Không phải Hắc Bạch Vô Thường đã tìm tới bà ta rồi sao? Sao bà ta có thể đứng ở đây được.
“Đi theo má đi con.”, người phụ nữ ma thì thào.
Cậu học sinh bò dậy rồi bỏ chạy, luôn miệng la “Ma. Có ma.”
Trúc Chi nhất quyết phải đuổi theo để biết chuyện gì đang xảy ra. Cô lờ ngợ đoán được: “Bà ma kia” đích thị muốn đưa cậu học sinh kia theo mình. Vậy nhất định cậu ấy đang gặp nguy hiểm. Trúc Chi buông viên phấn xuống, tính bỏ chạy ra ngoài. Thầy Hóa thấy thế liền lên giọng nhắc nhở:
“Em tính đi đâu đó? Em còn hai câu chưa làm xong.”
“Nhưng thưa thầy. Cậu ấy có vẻ rất hoảng sợ. Em phải đi xem thế nào?”
“Em là ai mà đi xem? Có đi xem thì người phải đi là thầy. Em tiếp tục làm tiếp. Để thầy đi xem cậu ấy như thế nào.”
“Nhưng mà thưa thầy..”,
Trúc Chi tính nói ra việc có con ma đang theo sát cậu ấy, thầy làm sao giúp được. Nhưng cô không nói được nên lời, chỉ đứng đó ú ớ.
“Được rồi. Không nhưng nhị gì hết. Lớp trưởng giữ lớp giúp thầy. Ai ồn ào, ghi tên lại. Các em biết hình phạt đang chờ mình nếu vi phạm là gì rồi đó.”
Thầy ném một ánh nhìn “Đừng hòng làm gì hết” rồi bỏ đi.
Trúc Chi không tập trung nỗi vào bài tập trên bảng nữa. Cô đi qua đi lại để giữ bình tỉnh và chờ đợi thầy quay lại lớp. Trúc Chi nhìn vào mắt của Nhất Uy ra hiệu:
“Cậu cũng thấy bà ta chứ?”
Nhất Uy gật đầu, chớp mắt một cái ý bảo cô phải bình tâm một chút, bảo cô tiếp tục làm bài đi, để xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Cả lớp đang ngóng mắt ra ngoài cửa nên chẳng ai chú ý đến chi tiết nhỏ của hai người. Duy chỉ có Thanh Lâm là hơi tò mò. Rút cuộc hai người bọn họ đang ngầm nói gì với nhau? Rút cuộc hai người bọn họ quen biết nhau như thế nào? Lần đầu, Thanh Lâm tò mò muốn biết một chuyện nhiều đến thế.
Thầy Hóa đã trở lại lớp học. Trúc Chi hỏi dồn dập:
“Bạn ấy sao rồi thưa thầy? Bạn ấy có nói gì kì lạ không? Bạn ấy giờ ở đâu?”
Thầy bắt chéo tay đằng sau lưng, trả lời:
“Không sao. Thầy để em ấy chép phạt trong phòng trống gần phòng giám thị rồi.”
“Tại sao lại bắt bạn ấy chép phạt ạ?”, Trúc Chi ngạc nhiên hỏi tiếp.
“Tội của em ấy là làm hoang mang tinh thần của mọi người. Em ấy la toáng lên là thấy ma trong phòng vệ sinh. Em thử nghĩ nếu các bạn khác sợ hãi rồi nghỉ học sẽ gây ảnh hưởng lớn như thế nào tới trường mình. Ma quỷ làm gì có thật trên đời này.”
“Nhưng thưa thầy, lúc này không nên để cậu ấy một mình như vậy. Em thấy cậu ấy rất hoảng loạn. Điều cần làm bây giờ là phải làm dịu tinh thần của cậu ấy chứ không phải bắt nhốt cậu ấy. Như vậy..”
Trúc Chi tính nói tiếp “Như vậy, bà ma kia có thể làm hại cậu ấy.”. Nhưng cô không nói hết câu.
“Đi về chổ ngồi học tiếp đi. Em ấy chỉ bị ảo giác mà thôi. Nó bị chứng hoang tưởng cả tháng nay rồi.”
“Em phải đi xem bạn ấy thế nào. Dù là hoang tưởng hay ảo giác cũng không nên để bạn ấy ở một mình được.”
“Em đứng lại đó.”
“Thưa thầy. Em đã từng bị ảo giác như bạn ấy. Em cũng từng nghĩ mình đã nhìn thấy những thứ ghê rợn.”, Trúc Chi thở gấp, dường như mắt cô chứa đầy nước, chỉ cần cô nhắm mắt một cái là nước mắt có thể trào ra bất cứ lúc nào.
Trúc Chi hít một hơi rồi nói tiếp:
“Em không biết nói cùng ai. Nói ra cũng không ai tin em hết. Mọi người cũng nghĩ như thầy thôi. Mọi người nghĩ em bị tâm thần. Và thầy biết sao không? Em đã dùng con dao thái trong bếp và đâm vào bụng mình tự tử. Thầy không biết những người trầm cảm, những người hay gặp ác mộng và ảo giác có thể làm ra những gì đâu. Bạn ấy giờ đây rất cần người ở bên cạnh. Không phải những lúc như vậy, tụi em cần nhất là sự quan tâm của người lớn hay sao?”
Nói rồi Trúc Chi chỉ “Xin lỗi thầy.” rồi chạy đi. Cả lớp đứa thì há hốc mồm, đứa thì dùng tay bịt lại miệng mình, chỉ biết quan sát tình hình chứ không dám biểu tình cái gì khác. Đây là lần đầu tiên tụi nó chứng kiến một màn đấu khẩu giữa “Mr Hắc Ám” và một đứa học trò. Chuyện này đáng để tạo ra một chấn động lớn trong trường cho xem. Nhìn kìa, khẩu khí của Trúc Chi cũng không phải hạng vừa, người khiến thầy của bọn họ câm nín chỉ đếm trên đầu ngon tay thôi.
Nhất Uy đuổi theo Trúc Chi bén gót. Bàn tay của thầy run lên. Thầy ngập ngừng nói với cả lớp:
“Thầy sẽ … đi xem thế nào. Lâm giữ lớp.”
Thật ra, Thanh Lâm muốn đi theo để xem thế nào. Nhưng với cương vị của một lớp trưởng không cho phép cậu chạy theo, mà phải đứng ở đây giữ cho lớp được trật tự.
Trúc Chi chạy đến lớp học trống. Cô cố mở của từ bên ngoài nhưng không được. Càng nhìn vào bên trong cô càng sợ hãi. Trong lớp: cậu học sinh nước mắt ràn rụa, đầu lắc như điên, mắt nhìn về phía cô như van nài sự cứu mạng, tay cậy ta cầm chặt một mảnh cửa kiếng vụn, cậu ta bắt đầu cứa nó vào tay mình. Không, là người đàn bà ma, bà ta cầm lấy bàn tay của cậu ấy, bà ta điều khiển tay của cậu ấy.
Trúc Chi hét lên:
“KHÔNG.”
Nhất Uy đã chạy tới bên cạnh cô. Cậu nắm lấy tay cô thật từ từ. Cậu nói:
“Cửa khóa từ bên trong.”
“Chúng ta làm sao đây? Phải bình tỉnh.”, Trúc Chi tự trấn chỉnh bản thân, “Lúc này phải bình tỉnh.”
Nhất Uy nhanh trí cởi bộ áo sơ mi trắng trên người mình ra, trùm kín cánh tay của mình lại, cậu dùng nắm đấm đấm vào kiếng khiến nó vỡ tan thành từng mảnh rơi xuống nền đất. Câu cố vươn tay nắm lấy chốt cửa để mở chốt, nhưng tay của cậu ấy không với tới, những mảnh kiếng cứa vào tay cậu làm cậu nhăn mặt lại vì đau.
Thầy hóa nhìn cảnh tượng bên trong (tất nhiên thầy không thể thấy được con ma đang làm gì cậu học sinh ấy. Đối với thầy, thầy chỉ thấy một cậu học sinh đang dùng mảnh gương cắt vào tay mình tự tử mà thôi.). Thầy cũng giật mình sợ hãi. Thầy đang không biết làm gì thì Trúc Chi nói:
“Gọi xe cứu thương đi thầy.”
Thầy gật đầu rồi nhanh chóng rút điện thoại ra, bấm số một cách bấn loạn.
Trúc Chi chạy đi đâu đó. Ngọc Huyền hiện ra bay lướt theo cô. Huyền mơ màng nói:
“Nè chạy đi đâu như bị ma đuổi thế?”
“Ngọc Huyền?”, Trúc Chi mừng rỡ, “Bồ vào trong lớp học chổ Nhất Uy đang đứng, giúp cậu ấy mở chốt khóa ở bên trong lớp học nhé. Tui sẽ giải thích sau.”
Ngọc Huyền thấy mặt của Trúc Chi căng thẳng biết là hỏi cũng không nhận được câu trả lời, nên lập tức làm theo lời của cô nói.
Khi Trúc Chi trở lại, cửa đã được mở. Nhất Uy cầm lấy tay đang chảy máu của cậu học sinh, không biết nên làm gì tiếp. Thầy hóa thì như bị đóng băng, mặt co rúm đầy sợ hãi. Còn cậu học sinh đang thở những hơi thở đầy khó nhọc.
Cô lao vào đổ nước trong chai lên vết thương. Sau đó, cô dùng răng xé tà áo dài của mình lau máu trên tay cậu ấy, cô đổ đầy tinh thể muối
(mà cô đã lấy ở căng-tin của trường) lên tay cậu học sinh. Câu ta thét lên đau đớn (chắc do vết thương gặp muối gây đau và xót). Trúc Chi thuyết minh cho hành động của mình:
“Muối có thể cầm máu còn khiến vết thương không bị nhiễm trùng.”
Mr Hắc Ám nhìn Trúc Chi vẻ tán thưởng lồ lộ trên mặt thầy. Trong lúc cấp bách mà cô nghĩ ra được như thế thật đáng khen ngợi.
Nhất Uy thì khỏi cần nói. Cậu ta nhìn Trúc Chi như thể muốn ôm trọn cô nàng vào lòng một cái cho thỏa nỗi lòng ngưỡng mộ.
Tiếng còi xe cứu thương dừng ngay tại cửa. Bác bảo vệ ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. Tại sao xe cứu thương lại xuất hiện trước cổng trường mình. Bác ấy chỉ chạy thụt mạng vào trong trường báo cáo. Nhưng chạy được nửa đường thì thấy một nhóm người: hai người đàn ông đang dìu một thằng nhóc học trò, còn một cô học trò khác thì nhìn tê tua, cả ba đều máu me đầy mình. Đoán được tình hình, bác bảo vệ nói ngay:
“Xe cứu thương đang đợi ở bên ngoài rồi.”
Nhưng người phụ nữ ma chưa biến mất. Bà ta bay tới nắm lấy cổ áo cậu học sinh từ đằng sau, khiến bước chân của Nhất Uy và thầy Hóa (luc này hai người đang cùng nhau nâng cậu học sinh đang bị thương) dừng lại theo.
“KHÔNG AI ĐƯỢC PHÉP ĐEM CON TAO ĐI ĐÂU.”, bà ta hét lớn.
Tim của Trúc Chi bắt đầu đập nhanh như muốn rớt ra ngoài, mồ hôi túa ra đầy mặt. Cô hít sâu vào một cái rồi cúi đầu nói:
“Em xin lỗi thầy. Em không để ý tiếng chuông báo vào lớp.”
“Ý em là em hăng say chép đến mức không biết đã vào tiết của thầy?”
Trúc Chi “Dạ” một cách sợ hãi.
“Thêm một lý do ngớ ngẫn của anh chị để biện mình chuyện vi phạm của mình. Rất nực cười. Giọng của thầy rất khỏe, không có lý nào chuyện tôi nói oang oang mà em không nghe thấy được. Các bạn khác đang tập trung giải bài, tất cả đều cố gắng cho đợt kiểm tra chất lượng đầu năm vào tuần sau, chỉ có em. Hay em nghỉ em giỏi Hóa rồi nên không cần ôn tập gì nữa?”
“Dạ không phải thưa thầy.”, Trúc Chi vừa nói vừa lắc đầu lia lịa.
“Như vậy đi đây cũng là ngày đầu đi học, thầy không muốn khắc khe với em làm gì, lên bảng làm bài, viết đúng hết các phương trình thầy sẽ bỏ qua cho em. Sai một phương trình cũng không được.”
Trúc Chi thảm thương bước từng bước một lên bảng, mồ hôi vẫn chảy khắp sống lưng của cô. Cô nghĩ một cách lạc quan kiểu như: chỉ cần mình giải đúng thì thầy sẽ bỏ qua, thầy đã hứa như vậy trước cả lớp rồi, không lẽ thầy nuốt lời? Hơn nữa, cô cũng từng học qua rồi, cô cũng không phải người học kém trong lớp. Nhớ ngày xưa, cô luôn luôn đứng trong top những bạn học sinh giỏi dành được học bổng của trường. Bà nội mất, cô phải tự trang trải cho cuộc sống của mình. Chính vì lẽ đó, cô càng phải cố gắng hơn các bạn đồng trang lứa khác gấp hai lần.
Chuyện lên bảng viết mấy cái phương trình không hề khó đối với cô. Nghĩ vậy, Trúc Chi đã bình tỉnh hơn. Trúc Chi bắt đầu đọc đề bài.
Câu đầu tiên: Điều chế Clo từ MnO2 và dung dịch HCl đặc. Trúc Chi cười thầm, câu này cô biết làm. Thời còn là sinh viên, cô đã đi làm gia sư môn Toán, Lý, Hóa cho rất nhiều em. Chuyện còn nhớ kiến thức là điều bình thường. Cô viết một cách trơn tru cái đáp án.
Cả lớp lúc này ngồi im lặng quan sát người đang đứng trên bục giảng, Ngay cả thầy Hóa cũng híp đôi mắt của thầy để dõi theo từng nhất cử nhất động của Trúc Chi, hòng muốn tìm ra chút sơ hở của cô để bắt bẻ. Nhưng dường như Trúc Chi chỉ làm cho cả thầy và cả lớp chán thêm. Bởi cô cấm cúi viết từng hàng đáp án mà đáp án nào cũng hoàn toàn đúng.
Bổng dưng có tiếng hét dài vang lên ở ngoài cửa. Trúc Chi lập tức nhìn ra nơi phát ra tiếng động. Cô thấy một cậu học sinh đeo theo bộ mặt hoảng sợ tột độ, cậu ta ngã ngay trước cửa lớp của cô, tay cậu ta xua xua cái gì đó, miệng lẩm bẩm:
“Đừng đến đây.. Đừng đến đây..”
Cái “Đừng đến đây” mà cậu ta luôn miệng nhắc, Trúc Chi cũng thấy vô cùng rõ ràng: chính là người phụ nữ ma mà cô đã gặp ở bệnh viện. Không phải Hắc Bạch Vô Thường đã tìm tới bà ta rồi sao? Sao bà ta có thể đứng ở đây được.
“Đi theo má đi con.”, người phụ nữ ma thì thào.
Cậu học sinh bò dậy rồi bỏ chạy, luôn miệng la “Ma. Có ma.”
Trúc Chi nhất quyết phải đuổi theo để biết chuyện gì đang xảy ra. Cô lờ ngợ đoán được: “Bà ma kia” đích thị muốn đưa cậu học sinh kia theo mình. Vậy nhất định cậu ấy đang gặp nguy hiểm. Trúc Chi buông viên phấn xuống, tính bỏ chạy ra ngoài. Thầy Hóa thấy thế liền lên giọng nhắc nhở:
“Em tính đi đâu đó? Em còn hai câu chưa làm xong.”
“Nhưng thưa thầy. Cậu ấy có vẻ rất hoảng sợ. Em phải đi xem thế nào?”
“Em là ai mà đi xem? Có đi xem thì người phải đi là thầy. Em tiếp tục làm tiếp. Để thầy đi xem cậu ấy như thế nào.”
“Nhưng mà thưa thầy..”,
Trúc Chi tính nói ra việc có con ma đang theo sát cậu ấy, thầy làm sao giúp được. Nhưng cô không nói được nên lời, chỉ đứng đó ú ớ.
“Được rồi. Không nhưng nhị gì hết. Lớp trưởng giữ lớp giúp thầy. Ai ồn ào, ghi tên lại. Các em biết hình phạt đang chờ mình nếu vi phạm là gì rồi đó.”
Thầy ném một ánh nhìn “Đừng hòng làm gì hết” rồi bỏ đi.
Trúc Chi không tập trung nỗi vào bài tập trên bảng nữa. Cô đi qua đi lại để giữ bình tỉnh và chờ đợi thầy quay lại lớp. Trúc Chi nhìn vào mắt của Nhất Uy ra hiệu:
“Cậu cũng thấy bà ta chứ?”
Nhất Uy gật đầu, chớp mắt một cái ý bảo cô phải bình tâm một chút, bảo cô tiếp tục làm bài đi, để xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Cả lớp đang ngóng mắt ra ngoài cửa nên chẳng ai chú ý đến chi tiết nhỏ của hai người. Duy chỉ có Thanh Lâm là hơi tò mò. Rút cuộc hai người bọn họ đang ngầm nói gì với nhau? Rút cuộc hai người bọn họ quen biết nhau như thế nào? Lần đầu, Thanh Lâm tò mò muốn biết một chuyện nhiều đến thế.
Thầy Hóa đã trở lại lớp học. Trúc Chi hỏi dồn dập:
“Bạn ấy sao rồi thưa thầy? Bạn ấy có nói gì kì lạ không? Bạn ấy giờ ở đâu?”
Thầy bắt chéo tay đằng sau lưng, trả lời:
“Không sao. Thầy để em ấy chép phạt trong phòng trống gần phòng giám thị rồi.”
“Tại sao lại bắt bạn ấy chép phạt ạ?”, Trúc Chi ngạc nhiên hỏi tiếp.
“Tội của em ấy là làm hoang mang tinh thần của mọi người. Em ấy la toáng lên là thấy ma trong phòng vệ sinh. Em thử nghĩ nếu các bạn khác sợ hãi rồi nghỉ học sẽ gây ảnh hưởng lớn như thế nào tới trường mình. Ma quỷ làm gì có thật trên đời này.”
“Nhưng thưa thầy, lúc này không nên để cậu ấy một mình như vậy. Em thấy cậu ấy rất hoảng loạn. Điều cần làm bây giờ là phải làm dịu tinh thần của cậu ấy chứ không phải bắt nhốt cậu ấy. Như vậy..”
Trúc Chi tính nói tiếp “Như vậy, bà ma kia có thể làm hại cậu ấy.”. Nhưng cô không nói hết câu.
“Đi về chổ ngồi học tiếp đi. Em ấy chỉ bị ảo giác mà thôi. Nó bị chứng hoang tưởng cả tháng nay rồi.”
“Em phải đi xem bạn ấy thế nào. Dù là hoang tưởng hay ảo giác cũng không nên để bạn ấy ở một mình được.”
“Em đứng lại đó.”
“Thưa thầy. Em đã từng bị ảo giác như bạn ấy. Em cũng từng nghĩ mình đã nhìn thấy những thứ ghê rợn.”, Trúc Chi thở gấp, dường như mắt cô chứa đầy nước, chỉ cần cô nhắm mắt một cái là nước mắt có thể trào ra bất cứ lúc nào.
Trúc Chi hít một hơi rồi nói tiếp:
“Em không biết nói cùng ai. Nói ra cũng không ai tin em hết. Mọi người cũng nghĩ như thầy thôi. Mọi người nghĩ em bị tâm thần. Và thầy biết sao không? Em đã dùng con dao thái trong bếp và đâm vào bụng mình tự tử. Thầy không biết những người trầm cảm, những người hay gặp ác mộng và ảo giác có thể làm ra những gì đâu. Bạn ấy giờ đây rất cần người ở bên cạnh. Không phải những lúc như vậy, tụi em cần nhất là sự quan tâm của người lớn hay sao?”
Nói rồi Trúc Chi chỉ “Xin lỗi thầy.” rồi chạy đi. Cả lớp đứa thì há hốc mồm, đứa thì dùng tay bịt lại miệng mình, chỉ biết quan sát tình hình chứ không dám biểu tình cái gì khác. Đây là lần đầu tiên tụi nó chứng kiến một màn đấu khẩu giữa “Mr Hắc Ám” và một đứa học trò. Chuyện này đáng để tạo ra một chấn động lớn trong trường cho xem. Nhìn kìa, khẩu khí của Trúc Chi cũng không phải hạng vừa, người khiến thầy của bọn họ câm nín chỉ đếm trên đầu ngon tay thôi.
Nhất Uy đuổi theo Trúc Chi bén gót. Bàn tay của thầy run lên. Thầy ngập ngừng nói với cả lớp:
“Thầy sẽ … đi xem thế nào. Lâm giữ lớp.”
Thật ra, Thanh Lâm muốn đi theo để xem thế nào. Nhưng với cương vị của một lớp trưởng không cho phép cậu chạy theo, mà phải đứng ở đây giữ cho lớp được trật tự.
Trúc Chi chạy đến lớp học trống. Cô cố mở của từ bên ngoài nhưng không được. Càng nhìn vào bên trong cô càng sợ hãi. Trong lớp: cậu học sinh nước mắt ràn rụa, đầu lắc như điên, mắt nhìn về phía cô như van nài sự cứu mạng, tay cậy ta cầm chặt một mảnh cửa kiếng vụn, cậu ta bắt đầu cứa nó vào tay mình. Không, là người đàn bà ma, bà ta cầm lấy bàn tay của cậu ấy, bà ta điều khiển tay của cậu ấy.
Trúc Chi hét lên:
“KHÔNG.”
Nhất Uy đã chạy tới bên cạnh cô. Cậu nắm lấy tay cô thật từ từ. Cậu nói:
“Cửa khóa từ bên trong.”
“Chúng ta làm sao đây? Phải bình tỉnh.”, Trúc Chi tự trấn chỉnh bản thân, “Lúc này phải bình tỉnh.”
Nhất Uy nhanh trí cởi bộ áo sơ mi trắng trên người mình ra, trùm kín cánh tay của mình lại, cậu dùng nắm đấm đấm vào kiếng khiến nó vỡ tan thành từng mảnh rơi xuống nền đất. Câu cố vươn tay nắm lấy chốt cửa để mở chốt, nhưng tay của cậu ấy không với tới, những mảnh kiếng cứa vào tay cậu làm cậu nhăn mặt lại vì đau.
Thầy hóa nhìn cảnh tượng bên trong (tất nhiên thầy không thể thấy được con ma đang làm gì cậu học sinh ấy. Đối với thầy, thầy chỉ thấy một cậu học sinh đang dùng mảnh gương cắt vào tay mình tự tử mà thôi.). Thầy cũng giật mình sợ hãi. Thầy đang không biết làm gì thì Trúc Chi nói:
“Gọi xe cứu thương đi thầy.”
Thầy gật đầu rồi nhanh chóng rút điện thoại ra, bấm số một cách bấn loạn.
Trúc Chi chạy đi đâu đó. Ngọc Huyền hiện ra bay lướt theo cô. Huyền mơ màng nói:
“Nè chạy đi đâu như bị ma đuổi thế?”
“Ngọc Huyền?”, Trúc Chi mừng rỡ, “Bồ vào trong lớp học chổ Nhất Uy đang đứng, giúp cậu ấy mở chốt khóa ở bên trong lớp học nhé. Tui sẽ giải thích sau.”
Ngọc Huyền thấy mặt của Trúc Chi căng thẳng biết là hỏi cũng không nhận được câu trả lời, nên lập tức làm theo lời của cô nói.
Khi Trúc Chi trở lại, cửa đã được mở. Nhất Uy cầm lấy tay đang chảy máu của cậu học sinh, không biết nên làm gì tiếp. Thầy hóa thì như bị đóng băng, mặt co rúm đầy sợ hãi. Còn cậu học sinh đang thở những hơi thở đầy khó nhọc.
Cô lao vào đổ nước trong chai lên vết thương. Sau đó, cô dùng răng xé tà áo dài của mình lau máu trên tay cậu ấy, cô đổ đầy tinh thể muối
(mà cô đã lấy ở căng-tin của trường) lên tay cậu học sinh. Câu ta thét lên đau đớn (chắc do vết thương gặp muối gây đau và xót). Trúc Chi thuyết minh cho hành động của mình:
“Muối có thể cầm máu còn khiến vết thương không bị nhiễm trùng.”
Mr Hắc Ám nhìn Trúc Chi vẻ tán thưởng lồ lộ trên mặt thầy. Trong lúc cấp bách mà cô nghĩ ra được như thế thật đáng khen ngợi.
Nhất Uy thì khỏi cần nói. Cậu ta nhìn Trúc Chi như thể muốn ôm trọn cô nàng vào lòng một cái cho thỏa nỗi lòng ngưỡng mộ.
Tiếng còi xe cứu thương dừng ngay tại cửa. Bác bảo vệ ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. Tại sao xe cứu thương lại xuất hiện trước cổng trường mình. Bác ấy chỉ chạy thụt mạng vào trong trường báo cáo. Nhưng chạy được nửa đường thì thấy một nhóm người: hai người đàn ông đang dìu một thằng nhóc học trò, còn một cô học trò khác thì nhìn tê tua, cả ba đều máu me đầy mình. Đoán được tình hình, bác bảo vệ nói ngay:
“Xe cứu thương đang đợi ở bên ngoài rồi.”
Nhưng người phụ nữ ma chưa biến mất. Bà ta bay tới nắm lấy cổ áo cậu học sinh từ đằng sau, khiến bước chân của Nhất Uy và thầy Hóa (luc này hai người đang cùng nhau nâng cậu học sinh đang bị thương) dừng lại theo.
“KHÔNG AI ĐƯỢC PHÉP ĐEM CON TAO ĐI ĐÂU.”, bà ta hét lớn.