Chương 17
* Bên phía Dương Miên *
"Nay các chị ấy không ăn trưa ở đây sao?". Dương Miên đứng ở dưới nhà ăn chờ nhóm của Mộng Vân nhưng 15 phút vẫn chưa thấy xuống khiến cho cô hơi lo
Bỗng nhiên cô nhìn thấy Thư Nhi đang đi đến phía nhà ăn vì thường cô ấy sẽ đi ăn trưa cùng Mộng Vân nên Dương Miên cũng quen biết với hai người đó một chút. Cô đi đến gần Thư Nhi và hỏi: "Chào chị Thư Nhi, hôm nay ba chị kia không xuống ăn sao ạ?"
Thư Nhi trả lời: "À nay ba chị ấy với anh Quang Thục được cử đi sang trường Đại Thanh nghe cái gì gì ý...chị quên mất rồi"
"Vâng ạ, vậy chị đi ăn với ai hôm nay ạ?"
"Chị định ăn với bạn bữa nay nhưng nếu em thích chị sẽ ăn trưa cùng em. Chịu không?". Thư Nhi nói
"Dạ nếu chị ăn với bạn thì cứ ăn đi ạ, em đi trước đây. Chào chị ạ" Dương Miên nói xong thì rời đi trước để lại Thư Nhi đứng đó
Thư Nhi cười rồi nhìn theo bóng lưng của Dương Miên, cô bé Dương Miên có vẻ hơi trống vắng nhưng cô ấy cũng không biết lên làm như nào. Sau đó thì cũng đi vào trong nhà ăn để ăn trưa
Dương Miên lấy đồ ăn xong thì ngồi vào chỗ hôm nay không khí có vẻ không được vui như mọi khi. Hàng ngày cô sẽ cùng chị Mộng Vân, chị Thẩm Ly, chị Tú Huy, chị Thư Nhi, anh Quang Thục và anh Dương Trạch ăn trưa cùng nhau nhưng hôm nay lại không như vậy
"Dương Miên à, mình ngồi ăn trưa với cậu được không?". Nguyệt Thẩm thấy cô ăn trưa một mình bèn đi tới bên cạnh ăn cùng
"Được, lần đầu mình ăn trưa với cậu đó Nguyệt Thẩm à"
Đúng thật đây là lần đầu tiên cô ăn trưa cùng Nguyệt Thẩm. Nguyệt Thẩm thường ngồi ăn với mấy người bạn trong lớp còn cô thì luôn ngồi đây ăn trưa chung với các chị nên chưa bao giờ ngồi với họ, hôm nay các chị đi đến trường Đại Thanh nên cũng có thể là cơ hội để Dương Miên làm quen với các bạn cũng nên
"Mấy anh chị lần trước của cậu đâu sao lại không xuống ăn?" Nguyệt Thẩm hỏi
Nghe vậy Dương Miên cũng trả lời câu hỏi của cô ấy: "Hôm nay các anh chị ấy phải sang trường Đại Thanh làm chút việc nên họ không có ở trường"
Thẩm Nguyệt bỗng nhớ ra gì đó: "Dương Miên mình nghe nói anh ba cậu học ở trường Đại Thanh phải không?"
Dương Miên: "Đúng rồi, có chuyện gì sao?"
Nguyệt Thẩm: "Nếu như vậy thì có khi nay anh cậu sẽ được gặp các anh chị ấy đó, không biết là đã gặp chưa?"
Dương Miên: "Chắc là gặp rồi mà cậu cũng đừng quan tâm quá"
Nguyệt Thẩm: "Ưm"
Cứ như thế cả hai ăn trưa cùng nhau rồi học cùng nhau đến khi tan học. Sau khi tan học Dương Miên đang cất sách vở vào trong cặp thì Nguyệt Thẩm bên cạnh nói: "Dương Miên à, nay mình sang nhà cậu chơi được không?"
Dương Miên bất ngờ sau khi nghe thấy lời đề nghị của cô ấy nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Ra đến trạm xe bus cô cùng Nguyệt Thẩm đi lên ngồi vào ghế ngay rồi để xe đưa về đến nhà. Dừng ở trạm xe bus Dương Miên đi cùng Nguyệt Thẩm xuống, theo sau là những người bạn mà chắc ai cũng quá quen, nay có lịch đi học thêm nên ba người Thẩm Ly, Xuân Kiều và Thanh Hi đi về nhà Viễn Hàn hoàn thiện xong bài tập toán chưa làm xong
"Hình như kia là hai chị hay đi ăn trưa cùng cậu đúng không" Nguyệt Thẩm nhìn thấy Thẩm Ly và Mộng Vân khá nhiều lần rồi nên cũng quen mặt họ
"Ừ đúng rồi đó" Dương Miên nhìn theo ánh mắt của Nguyệt Thẩm rồi trả lời
"Dương Miên, chào em lâu rồi mới thấy em đó" Xuân Kiều đi đến véo má Dương Miên
"Chị Xuân Kiều, anh Thanh Hi lâu rồi mới nhìn thấy hai anh chị đấy"
Nguyệt Thẩm kéo góc áo của Dương Miên vì cô ấy có chút lo lắng, thấy vậy cô bèn giới thiệu Nguyệt Thẩm với mọi người
"Giới thiệu với mọi người đây là người bạn của em. Tên cậu ấy là Nguyệt Thẩm"
Nguyệt Thẩm cúi đầu xuống chào hỏi mọi người: "Em là Nguyệt Thẩm bạn cùng bàn của Dương Miên, rất vui được gặp anh chị"
Xuân Kiều vui vẻ nói: "Cô nhóc này cũng dễ thương đó chứ. Chào nhóc chị tên là Hạ Xuân Kiều học sinh trường trung học Đại Thanh"
Thanh Hi: "Xin chào anh là Thanh Hi còn bên cạnh anh là Mộc Thẩm Ly"
Thẩm Ly: "Chào em"
Nguyệt Thẩm: "Chào anh chị ạ"
"Hoài Nam không vui đâu, bỏ nó ra đi" Mộng Vân đang sợ hãi trước thứ mà Hoài Nam đang nghịch dưới chân
Dương Miên thấy vậy đi lại gần thì nhìn thấy đó là một con sâu đang ngoe nguẩy trông rất sợ hãi, Dương Miên thấy vậy thì nấp ra sau Mộng Vân đang sợ hãi đứng xa Hoài Nam
"Hoài Nam thôi ngay đi, Mộng Vân với Dương Miên sợ rồi kìa" Viễn Hàn đứng trước Mộng Vân để bảo vệ cho cô
Nguyệt Thẩm sau khi nhìn thấy Viễn Hàn thì trái tim bỗng đập loạn lên, gương mặt đỏ ửng đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm cậu. Thanh Hi ho khan một tiếng để Hoài Nam không trêu học Mộng Vân nữa
Thẩm Ly: "Các cậu không định giới thiệu bản thân với bạn của Dương Miên sao?"
Nghe vậy Hoài Nam cũng không còn nghịch nữa mà lịch sự chào hỏi cô ấy: "Anh là Vương Hoài Nam bạn trai tương lai của Dương Miên"
Nguyệt Thẩm nghe vậy thì có chút ngạc nhiên quay qua nhìn Dương Miên, thấy bạn nhìn mình Dương Miên đỏ mặt xua xua tay và nói là chưa phải là bạn trai của nhau
Mộng Vân dịu dàng nói: "Rất vui khi được gặp em, chị là Kiều Mộng Vân chắc em cũng không lạ gì chị rồi đúng không?"
Nguyệt Thẩm cũng gật đầu theo bởi lúc nào mà chả nhìn thấy cô đi ăn trưa với Dương Miên. Lúc này cô mới chú ý sang phía Viễn Hàn muốn biết được tên anh nhưng chưa thấy giới thiệu, Dương Miên thấy vậy thì đi tới cạnh anh ba rồi nói:
"Nguyệt Thẩm giới thiệu với cậu đây là anh ba của mình, người mà mình hay nhắc đến với cậu"
"Giới thiệu chi?" Viễn Hàn mặt lạnh tanh nhìn Dương Miên
"Chào anh, em là Nguyệt Thẩm bạn cùng lớp của Dương Miên. Em nghe cậu ấy nói về anh rất nhiều nên cũng tò mò". Nguyệt Thẩm đi tới trước mặt Viễn Hàn chào hỏi một lần nữa
"Ể! Cô nhóc đó chào cậu rồi sao không nói gì đi, chắc bé nó muốn biết tên cậu lắm đó". Thanh Hi khoác cổ Viễn Hàn rồi nói
Viễn Hàn bây giờ chỉ thấy phiền phức chả muốn nói gì nhưng có vẻ như Nguyệt Thẩm chỉ muốn biết tên cậu, nên cũng đành nói vài ba câu: "Lục Viễn Hàn anh ba của Dương Miên. Đó đừng làm phiền tôi nữa". Nói xong cậu đi vào nhà nhưng cũng không quên dẫn bạn theo, đôi tay dài nhanh chóng giữ được balo Mộng Vân sau đó kéo cô đi luôn
Mộng Vân bị kéo đi có chút hoảng hốt: "Viễn Hàn cậu đang làm gì vậy? Xuân Kiều, Thẩm Ly cứu mình". Thấy bạn mình như vậy Xuân Kiều không những không cứu mà còn đứng đó cười trêu chọc cô nhưng rồi cũng đi theo vào trong
"Miên Miên đi nào" Hoài Nam nói rồi chủ động nắm lấy tay của Dương Miên để cùng đi vào trong được một hôm anh rể không có ở đây nên phải chủ động nắm lấy thời cơ. Dương Miên có chút ngại ngùng nhưng rồi phải gạt bỏ điều đó rồi quay sang bảo Nguyệt Thẩm cùng đi vào
Nguyệt Thẩm đi đằng sau hai người họ nhìn thấy cả hai rất tình cảm khiến cô ấy có chút ghen tị. Nguyệt Thẩm nhớ ra gì đó sau đó hỏi Dương Miên: "Dương Miên à anh trai cậu có bạn gái chưa?"
Hoài Nam với Dương Miên có chút bất ngờ khi nghe Nguyệt Thẩm hỏi như vậy, cô ấy thấy cả hai đang nhìn mình thì cười gượng bảo chỉ là thấy anh ấy đẹp như vậy chắc cũng có bạn gái rồi nhưng trong lòng cô chỉ hy vọng là Viễn Hàn chưa có bạn gái
Dương Miên đưa tay lên suy nghĩ sau đó nói: "Anh mình chưa có bạn gái nhưng trong tương lai một cô gái nào đó sẽ là bạn gái của anh ấy thôi"
Lời nói có chứa ẩn ý của cô làm cho Hoài Nam bên cạnh đã đoán được người đó là ai nhưng Nguyệt Thẩm thì lại nghĩ điều đó có thể đang nói về mình. Không biết có phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay không nhưng bây giờ trong tâm trí của Nguyệt Thẩm chỉ có mỗi Viễn Hàn mà thôi, cứ nghĩ tới anh ấy chưa có bạn gái là cô ấy lại cười vui vẻ gương mặt thì có chút đỏ lên
Đi một đoạn thì đến nhà Dương Miên nhìn từ bên ngoài thì thấy mọi người đang học bài trong phòng khách. Dương Miên cùng Hoài Nam và Nguyệt Thẩm đi vào trong nhà, tháo giày bỏ vào trong kệ rồi đi vào trong nhà
"Thưa mẹ! Con mới về" Dương Miên cất tiếng chào mẹ
Lộ Tiêu đang ở trong bếp nhìn ra thấy con gái dẫn theo một người bạn đến nhà chơi làm cho bà rất vui, bà nói: "Dương Miên nhà chúng ta nay dẫn bạn đến chơi nhà hả"
Nguyệt Thẩm nhìn thấy Lộ Tiêu thì trong lòng có chút bất ngờ: "Người phụ nữ này chính là mẹ của anh Viễn Hàn sao, thật là xinh đẹp!" Cô ấy chứ đứng ngây ngô ra đó nhìn Lộ Tiêu một lúc cho đến khi Dương Miên lên tiếng
"Lại đây ngồi nè Nguyệt Thẩm"
Nguyệt Thẩm cũng qua đó ngồi nhìn quanh xem có chỗ nào gần Viễn Hàn không thì nhìn thấy bên cạnh cậu trống. Chỗ đó là của Mộng Vân nhưng vừa nãy cô đi vệ sinh một lúc nên Nguyệt Thẩm nhân cơ hội ngồi luôn đó
"Em ngồi đây có phiền đến anh không ạ?" Nguyệt Thẩm thẹn thùng nói
Viễn Hàn chả có hơi quan tâm gì đến cô ấy, cậu bảo mọi người làm bài tập đi chỗ nào khó thì hỏi. Dương Miên cũng thuận theo lấy bài tập ra học cùng luôn vừa củng cố kiến thức lại vừa được anh chồng tương lai chỉ dạy có gì mà không thích chứ
Ngồi làm được một lúc thì Lộ Tiêu bưng bê một đĩa táo đã được gọt vỏ cách trang trí vô cùng bắt mắt làm ai cũng thấy thích, mọi người cảm ơn Lộ Tiêu sau đó vừa làm bài tập vừa ăn
"Mộng Vân ngủ trong nhà vệ sinh à mà lâu ra thế?" Viễn Hàn chờ mãi mà không thấy cô ra nên nói, vừa nói xong thì cô đi ra ngoài thật ra do có chút vấn đề nên ở trong nhà vệ sinh hơi lâu. Gặp rắc rối trong nhà vệ sinh còn chưa đủ hay sao mà ra ngoài thì mất luôn cả chỗ, Mộng Vân lúc này kiểu: "Không sao, mình ổn"
Thấy cô đứng như kẻ thừa thãi khiến Viễn Hàn có chút đau lòng nên cậu đã ra khỏi chỗ mình để Mộng Vân ngồi ở đó
"Mộng Vân, qua đây ngồi"
Nghe vậy cô cũng đến và ngồi xuống trong lòng có chút hơi áy náy như biết bạn mình đang thấy tội lỗi Xuân Kiều nói: "Không sao đâu Mộng Mộng cậu ấy làm xong bài rồi, để Viễn Hàn-"
"Táo này ngọt quá đi, mẹ anh mua táo ở đâu vậy anh?" Nguyệt Thẩm chen ngang lời nói của Xuân Kiều
Xuân Kiều kiểu: con người phải có ý thức tí nha
Miếng táo cuối cùng trong đĩa để lại cho Mộng Vân đã bị Nguyệt Thẩm trong lúc thưởng thức ăn mất rồi, nhìn thấy vậy Thẩm Ly bất ngờ lên tiếng: "Nguyệt Thẩm à, miếng đó để cho Mộng Vân mà sao em lại ăn mất rồi"
Nguyệt Thẩm giật mình nhìn miếng táo trên tay mình, vội gãi đầu và xin lỗi: "Chị Mộng Vân cho em xin lỗi, lỡ ăn mất miếng táo của chị rồi". Mộng Vân cũng không trách gì cô ấy chỉ mỉm cười rồi bảo: "Không sao, nếu nó ngon thì em cứ ăn đi"
Táo này rất ngon ai khi ăn cũng khen là táo này rất ngon nhưng có ai đó là không biết liệu nó có ngon như lời nói thật không. Chỉ trách bản thân quay lại muộn thôi chứ không thể làm gì được, cô cũng không quan tâm nữa mà làm tiếp bài tập. Trong lúc cô đang làm bài tập thì Nguyệt Thẩm bên cạnh đã làm xong mấy bài lớp 10 rồi, không biết làm gì nữa nên cô ấy nhìn Viễn Hàn rồi nói để trêu ngươi ai đó: "Anh Viễn Hàn, táo nhà anh ngon lắm liệu còn không ạ?"
Viễn Hàn đang ăn miếng táo của mình nghe vậy cũng chỉ lạnh lùng nói: "Chịu, đi mà tìm" rồi cúi xuống nhìn Mộng Vân vẫn đang im im làm bài tập. Xuân Kiều biết rõ lúc này cô đang nghĩ gì, quay lên nói chuyện bằng ánh mắt với Viễn Hàn. Do từng dùng ánh mắt để nói chuyện nên Xuân Kiều và Viễn Hàn dễ dàng nói chuyện với nhau
Xuân Kiều: *Nguyệt Thẩm đang trêu ngươi Mộng Vân của tôi cậu mau nghĩ cách gì đi*
Viễn Hàn: *Cách gì?*
Xuân Kiều: *Tìm cách để con bé kia khỏi nói về quả táo đi*
Viễn Hàn: *Quả táo?!?!*
Nói chuyện với Xuân Kiều thật khó hiểu nên cậu cũng không biết nên làm gì thấy miếng táo trong tay Viễn Hàn đã nghĩ là một ý tưởng. Cậu vòng tay qua vai Mộng Vân rồi gọi: "Mộng Vân, quay ra đây"
Mộng Vân quay sang nói: "Cậu cần g-" nói chưa hết câu một miếng táo đã vào trong miệng cô, đó là miếng táo nãy Viễn Hàn đang ăn. Bằng thế lực nào đó khiến Mộng Vân ăn luôn miếng táo đấy mà hành động lúc nãy của Viễn Hàn đã làm cho tất cả mọi người bất ngờ, Thẩm Ly trợn tròn mắt nhìn sang phía Xuân Kiều
Cô ấy lúc này đang sốc ngang rõ ràng là bảo để con bé kia không nói về táo để Mộng Vân không suy nghĩ nữa mà thành ra như này. Gương mặt của Nguyệt Thẩm lộ lên một sự khó chịu như là muốn đánh người đến nơi rồi ý
"Thấy gì không Miên Miên, tình cảm thật đấy" Hoài Nam ôm lấy vai Dương Miên rồi trêu chọc, Dương Miên nhìn thấy điều vừa diễn ra trong lòng có chút vui vẻ không nghĩ quá trình đẩy thuyền lại nhanh tới như vậy. Nếu mẹ và anh chị biết thì sẽ phản ứng như này đây, thật muốn biết cảm xúc của họ quá
"Nhìn gì, tôi sợ cậu không được thưởng thức vị của quả táo như lời Nguyệt Thẩm nói nên tôi nghĩ ra mỗi cách này. Yên tâm, có gì tôi với cậu gặp nhau ở nơi suối vàng". Viễn Hàn nói cho Mộng Vân biết bởi cô cứ nhìn chằm chằm cậu làm mất cả tự do
"Các cậu làm xong bài để chơi game chưa" Thanh Hi lên tiếng để phá tan bầu không khí lúc này lời cậu nói ra vừa hay lại đúng lúc Mộng Vân hoàn thành bài tập. Cô làm bài tập xong lúc ở trường Đại Thanh về chỉ cần hoàn thiện một chút là được
Cả nhóm cùng nói là đã xong rồi lấy điện thoại ra chơi nhưng có mỗi Nguyệt Thẩm là không lấy ra, cô ấy hỏi: "Mọi người chơi game gì vậy, có thể dạy em chơi được không?"
Sau khi hướng dẫn Nguyệt Thẩm chơi thì cuối cùng cả nhóm cũng chơi được với nhau một vài trận. Trận đấu trong game có vẻ rất bình thường nhưng Nguyệt Thẩm có vẻ như khó chịu chuyện gì đó
"Các chị không thể nghiêm túc được sao?" Nguyệt Thẩm tức giận nói
Là do trong trận đấu gần như các cô nàng muốn tạo niềm vui cho mọi người nên luôn luôn làm trò. Điều đó vô tình khiến Nguyệt Thẩm khó chịu, cô ấy không thể chiến đấu nghiêm túc để gây ấn tượng cho Viễn Hàn được
"Nào không khó chịu nữa, bình tĩnh bọn chị không như vậy nữa" Mộng Vân nhẹ nhàng xoa dịu lại sự tức giận bên trong Nguyệt Thẩm
/ Chát /
Nguyệt Thẩm thẳng tay tát vào mặt Mộng Vân một cái khá đau khiến cho mọi người bất ngờ, Nguyệt Thẩm tức giận nói: "Chị đã như vậy rồi nhưng có làm đâu. Chị là người gây mất tập trung cho đội nhất đó, chin lớn rồi cũng biết điều mà nghiêm túc đi chứ, cái thứ như chị không biết ai chịu cho nổi"
"Làm ơn đừng giả vờ nữa tôi cảm thấy xấu mặt thay cho bạn tôi đó chị Mộng Vân"
Mộng Vân đưa tay xoa phần má bị Nguyệt Thẩm đánh, đôi mắt không còn vui tươi như mọi khi nữa mà khiến cho người khác cũng phải sợ. Mộng Vân lạnh giọng nói: "Không ngờ một cô bé khối dưới mà cũng dám đánh đàn chị khối trên đó. Đúng là có chút nhục nhã mà"
Giọng nói như có ám khí này khiến cho Viễn Hàn cảm thấy có chút xa lạ, cậu cảm nhận dường như lúc này Mộng Vân không còn là cô nữa mà là một người khác
"Chị sao lại thế này?" Dương Miên hốt hoảng hỏi
Cô không nói gì mà đứng dậy lấy bàn tay vừa ôm má của mình lên vuốt tóc mái, đôi mắt lạnh lùng đó khiến cả trai lẫn gái đều có chút sợ hãi. Trước khi rời đi cô cũng không quên nói với Nguyệt Thẩm đôi lời:
"Nguyệt Thẩm à, đừng có nghĩ mình là bạn của Dương Miên thì có quyền lăng mạ chị đây"
Lần đầu tiên mọi người được chứng kiến một con người khác của Mộng Vân, không còn hoạt bát vui vẻ nữa mà thay vào đó là một gương mặt không cảm xúc và một đôi mắt khiến cho ai cũng phải sợ. Trừ Xuân Kiều và Thẩm Ly ra thì ai cũng cảm thấy sợ, Viễn Hàn lúc này cảm thấy sát khí của cậu không thể bằng cô được
"Chị à, Nguyệt Thẩm không có ý gì đâu-" Dương Miên hốt hoảng nói, liệu đây có phải người con gái mà cô ấy từng biết không
"Dương Miên, chị biết em có ý tốt nói giúp bạn nhưng việc bạn em tát Mộng Mộng của chị thì em biết rồi đó" Xuân Kiều cũng đứng dậy, gương mặt hiện lên rõ một sự khinh thường với Nguyệt Thẩm
Thẩm Ly cũng không muốn nghe gì nữa mà đứng dậy nói vài ba lời trước khi đi: "Nếu còn cố ý làm điều đó với Mộng Mộng thì chị đây không để yên cho nhóc đâu". Nói rồi cô ấy cùng hai người cầm lấy balo rồi đi sang nhà Mộng Vân
Lúc này trong căn nhà chỉ còn lại những con người đầy sợ hãi khi chứng kiến ba người con gái đáng sợ kia, nhìn hiền hiền vậy thôi mà cũng không phải dạng vừa. Nguyệt Thẩm lúc này có chút sợ hãi nhìn Dương Miên với đôi mắt dưng dưng nước mắt như sắp khóc
"Dương Miên à, mình không cố ý đâu. Mình....sợ lắm"
Viễn Hàn đứng dậy lạnh lùng nhìn cô ấy, nói: "Đừng diễn nữa, nếu cô dám làm vậy với Dương Miên hoặc Mộng Vân thì đừng trách tôi chưa cảnh báo"
Sau đó cùng Thanh đi lên trên phòng để Dương Miên lo liệu vấn đề còn lại. Cậu sẽ không để yên cho Nguyệt Thẩm đâu, lớp 10 mà dám đánh lớp 12 gan hùm đấy nhưng mà lần này con bé đã khiến Viễn Hàn không có thiện cảm tí nào
Nghĩ đến việc Mộng Vân bị đánh lòng cậu không hỏi xót xa cho gương mặt dễ thương ấy, chắc giờ cô đau lắm. Nên an ủi như nào bây giờ, cậu ngồi xuống ghế hỏi Thanh Hi:
"Liệu Mộng Vân có sao không?"
Thanh Hi dường như hiểu được gì đó, vỗ vai an ủi cậu: "Cậu ấy sẽ không sao đâu bên cạnh cậu ấy có Thẩm Ly và Xuân Kiều mà, sẽ ổn thôi"
Bên dưới chỗ Dương Miên lúc này Nguyệt Thẩm có chút sợ hãi ôm lấy cô liên tục nói xin lỗi, chỉ là nhất thời nổi nóng mà làm như vậy cô ấy bảo không hề cố ý. Nhưng trong đầu thì nghĩ: "*Chị ta dù gì cũng là học sinh cuối cấp rồi nên tính cách phải trưởng thành lên, mình làm vậy để chị ta bớt cái tính trẻ con đó đi thôi*"
"Dù là như vậy thì cậu cũng không nên đánh chị ấy như vậy, chúng ta bé tuổi hơn chị ấy mà" Dương Miên nói
Hoài Nam như nhìn thấu được điều gì đó, lạnh giọng nói: "Không gây được ấn tượng với Viễn Hàn nên tức giận đánh bạn cậu ấy sao?"
Dương Miên nghe vậy thì có chút bất ngờ: "Anh..."
"Em đánh Mộng Vân như vậy đã khiến cho cậu ấy không thích rồi nên về sau em có làm gì đi chăng nữa cậu ấy cũng sẽ không để ý đâu"
"Và nếu em thích cậu ấy thì anh khuyên em nên từ bỏ đi vì cậu ấy không thích em đâu"
Lời Hoài Nam nói như con dao sắc đâm vào trái tim bé nhỏ của Nguyệt Thẩm, cô ấy chỉ mới thích Viễn Hàn nhưng bây giờ chưa phải là lúc nói. Cần thời gian để theo đuổi anh ấy nên cô bé đã lau đi những giọt nước mắt sắp rơi trên gương mặt sau đó rời đi
Ra bên ngoài cô ấy nắm chặt lấy góc váy sau đó tức giận chửi thầm trong lòng: "* Chị nghĩ chị là ai chứ Mộng Vân, đừng tưởng tôi không biết chị đang thích Viễn Hàn nhưng xin lỗi anh ta là của tôi. Loại người yếu đuối như chị không xứng để anh ấy bảo vệ*"
*Phía Mộng Vân*
/Hắt xì/
"Ai nhắc đến mình sao? Thật phiền phức"
Xuân Kiều với Thẩm Ly đi cùng cô về nhà lo lắng cho cô, họ biết rõ tính cách đó của cô như thế nào. Xuân Kiều chạy đến ôm lấy Mộng Vân, giọng nói có chút buồn: "Mộng Mộng hãy là Mộng Mộng vui tươi hồn nhiên của mình đi. Kệ lời con bé kia nói, cậu đừng quan tâm được không"
"Xin cậu đó"
Thẩm Ly cũng không khác gì Xuân Kiều, cô ấy cũng lo lắng nếu Mộng Vân thay đổi hẳn bởi cô ấy rất để ý lời nói của người khác khi nói về cô ấy. Rồi cũng đi đến ôm lấy Mộng Vân và cầu xin cô ấy hãy là chính mình, đừng thay đổi vì lời nói của người khác
Thấy Xuân Kiều và Thẩm Ly lo lắng như vậy cô không thể không quan tâm được, vỗ lưng hai cô bạn sau đó nói: "Mình là một người nói được làm được, nếu nhóc đó muốn thì mình sẽ cho toại nguyện. Nhưng mình sẽ vui vẻ khi ở cạnh các cậu, được chứ?"
"Nói được làm được nha" Cả hai người cùng đồng thanh nói
Mộng Vân hứa với hai cậu ấy bởi chỉ có hai cậu ấy là hiểu cô, còn có Phương Mạt nữa nhưng cậu ấy cũng không có nhiều thời gian để ở cạnh cô. Lúc Mộng Vân bảo Xuân Kiều và Thẩm Ly thả ra vì cô sắp ngạt thở đến nơi rồi
Sau đó Mộng Vân lấy trong tủ lạnh ra một túi đá chườm vào phần má bị đánh kia, Thẩm Ly bên cạnh trêu chọc: "Cái má xinh xinh của cậu giờ còn đâu nữa"
"Nào không trêu nữa" cứ thế cả ba người đùa nhau đến lúc gần đi học thôi, trước khi đi rời khỏi nhà Mộng Vân đã nhắc lại với hai người bạn một lần nữa để họ chú ý
Vừa ra ngoài cả ba thấy mọi người đang đứng chờ, Nguyệt Thẩm đi đến xin lỗi Mộng Vân do lúc nãy có hơi tức giận không kiểm soát được nên mong được sự tha thứ. Cô đâu có sức mà quan tâm đến chuyện đó chứ, nói: "Nếu như biết lỗi rồi thì cũng không làm được gì hết, nên nói ra làm gì để cho phí lời"
"Không cần diễn cho mọi người xem đâu chỉ khiến cho phiền phức hơn thôi"
Thái độ này của cô khiến cho Nguyệt Thẩm có chút khó chịu còn Viễn Hàn khi nghe như vậy thì vui vẻ, không nghĩ cô có thể nói ra những lời khiến cho con bé kia câm nín. Rồi mặc kệ biểu cảm khó chịu trên gương mặt ai đó, cô rời đi gương mặt lạnh tanh lướt qua người Nguyệt Thẩm làm cô ta có chút run rẩy
Đi vào trong xe Mộng Vân ngồi xuống chỗ cửa sổ bên cạnh cô còn có Viễn Hàn ngồi cùng, cậu nhìn cô một hồi rồi thu tầm mắt lại. Cùng là một người nhưng tại sao khi thay đổi tính cách cô lại không còn cảm giác thân thuộc nữa vậy
"Ổn chứ?" Cậu khẽ nói nhỏ vào bên tai cô, Mộng Vân giật mình quay lại nhưng do quay lại đột ngột khiến cho Viễn Hàn không phản ứng kịp nên lúc quay ra má của cô chạm vào môi cậu. May mà không ai nhìn thấy cảnh tượng đó, Viễn Hàn đưa tay lên che miệng để che dấu sự ngại ngùng đó, nói: "Xin lỗi, do tôi bất cẩn"
Mộng Vân đưa tay lên bên má vừa được cậu chạm môi rồi nói: "Đâu phải lỗi của cậu nên không cần xin lỗi, lần sau mình sẽ cẩn thận hơn"
Nguyệt Thẩm ở sau nghe thấy hai người đang nói chuyện thì ngó lên bên trên hỏi: "Hai anh chị làm gì vậy?". Mộng Vân rất lười trả lời con bé này nhưng là một người có phép lịch sự nên cô trả lời: "Đang nói chuyện thôi"
"Cô quan tâm làm gì? Không liên quan đừng chen vào" Viễn Hàn dựa vào vai cô, nói với Nguyệt Thẩm vì cậu cũng chẳng muốn nói chuyện gì thêm để cho phí hết thời gian thà tận dụng thời gian đó ngủ còn hơn
Xuân Kiều nhìn thấy biểu cảm trên mặt Nguyệt Thẩm, khoé miệng cô ấy khẽ cong lên nhìn cô ta với một ánh mắt phán xét và nghĩ trong lòng: "*Lại thêm một tình địch nữa sao? Có kịch hay để xem rồi nhưng mà cô ta cũng chuẩn bị đối mặt với Mộng Mộng rồi*"
Mộng Vân bất ngờ khi Viễn Hàn tựa đầu xuống vai cô, bờ vai này chỉ có Xuân Kiều hoặc Thẩm Ly nằm lên. Đây là lần đầu tiên có một người con trai tựa đầu xuống vai cô đấy mà người đó lại là Viễn Hàn, Mộng Vân quay đầu nhìn ra cửa sổ để không bị đám bạn nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình nhưng không những đỏ mặt mà cả tai cũng đỏ. Và hình ảnh này được rơi vào tầm mắt Xuân Kiều
"*Viễn Hàn tự nhiên ghê, bờ vai đó của mình mà. Nhưng không sao vì tương lai cậu sẽ là bạn trai của Mộng Mộng tôi cho nên tha cho cậu*"
"*Ể! Mộng Mộng đang đỏ mặt rồi, lẽ nào bắt đầu thích Viễn Hàn rồi*"
"Này, khi nào đến nơi thì gọi tôi dậy được không?". Viễn Hàn nói
"Được, nghỉ ngơi đi"
Viễn Hàn chợp mắt một lúc cậu muốn thời gian lúc này trôi thật chậm để cậu có thể dựa vào Mộng Vân thật lâu
"Nay các chị ấy không ăn trưa ở đây sao?". Dương Miên đứng ở dưới nhà ăn chờ nhóm của Mộng Vân nhưng 15 phút vẫn chưa thấy xuống khiến cho cô hơi lo
Bỗng nhiên cô nhìn thấy Thư Nhi đang đi đến phía nhà ăn vì thường cô ấy sẽ đi ăn trưa cùng Mộng Vân nên Dương Miên cũng quen biết với hai người đó một chút. Cô đi đến gần Thư Nhi và hỏi: "Chào chị Thư Nhi, hôm nay ba chị kia không xuống ăn sao ạ?"
Thư Nhi trả lời: "À nay ba chị ấy với anh Quang Thục được cử đi sang trường Đại Thanh nghe cái gì gì ý...chị quên mất rồi"
"Vâng ạ, vậy chị đi ăn với ai hôm nay ạ?"
"Chị định ăn với bạn bữa nay nhưng nếu em thích chị sẽ ăn trưa cùng em. Chịu không?". Thư Nhi nói
"Dạ nếu chị ăn với bạn thì cứ ăn đi ạ, em đi trước đây. Chào chị ạ" Dương Miên nói xong thì rời đi trước để lại Thư Nhi đứng đó
Thư Nhi cười rồi nhìn theo bóng lưng của Dương Miên, cô bé Dương Miên có vẻ hơi trống vắng nhưng cô ấy cũng không biết lên làm như nào. Sau đó thì cũng đi vào trong nhà ăn để ăn trưa
Dương Miên lấy đồ ăn xong thì ngồi vào chỗ hôm nay không khí có vẻ không được vui như mọi khi. Hàng ngày cô sẽ cùng chị Mộng Vân, chị Thẩm Ly, chị Tú Huy, chị Thư Nhi, anh Quang Thục và anh Dương Trạch ăn trưa cùng nhau nhưng hôm nay lại không như vậy
"Dương Miên à, mình ngồi ăn trưa với cậu được không?". Nguyệt Thẩm thấy cô ăn trưa một mình bèn đi tới bên cạnh ăn cùng
"Được, lần đầu mình ăn trưa với cậu đó Nguyệt Thẩm à"
Đúng thật đây là lần đầu tiên cô ăn trưa cùng Nguyệt Thẩm. Nguyệt Thẩm thường ngồi ăn với mấy người bạn trong lớp còn cô thì luôn ngồi đây ăn trưa chung với các chị nên chưa bao giờ ngồi với họ, hôm nay các chị đi đến trường Đại Thanh nên cũng có thể là cơ hội để Dương Miên làm quen với các bạn cũng nên
"Mấy anh chị lần trước của cậu đâu sao lại không xuống ăn?" Nguyệt Thẩm hỏi
Nghe vậy Dương Miên cũng trả lời câu hỏi của cô ấy: "Hôm nay các anh chị ấy phải sang trường Đại Thanh làm chút việc nên họ không có ở trường"
Thẩm Nguyệt bỗng nhớ ra gì đó: "Dương Miên mình nghe nói anh ba cậu học ở trường Đại Thanh phải không?"
Dương Miên: "Đúng rồi, có chuyện gì sao?"
Nguyệt Thẩm: "Nếu như vậy thì có khi nay anh cậu sẽ được gặp các anh chị ấy đó, không biết là đã gặp chưa?"
Dương Miên: "Chắc là gặp rồi mà cậu cũng đừng quan tâm quá"
Nguyệt Thẩm: "Ưm"
Cứ như thế cả hai ăn trưa cùng nhau rồi học cùng nhau đến khi tan học. Sau khi tan học Dương Miên đang cất sách vở vào trong cặp thì Nguyệt Thẩm bên cạnh nói: "Dương Miên à, nay mình sang nhà cậu chơi được không?"
Dương Miên bất ngờ sau khi nghe thấy lời đề nghị của cô ấy nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Ra đến trạm xe bus cô cùng Nguyệt Thẩm đi lên ngồi vào ghế ngay rồi để xe đưa về đến nhà. Dừng ở trạm xe bus Dương Miên đi cùng Nguyệt Thẩm xuống, theo sau là những người bạn mà chắc ai cũng quá quen, nay có lịch đi học thêm nên ba người Thẩm Ly, Xuân Kiều và Thanh Hi đi về nhà Viễn Hàn hoàn thiện xong bài tập toán chưa làm xong
"Hình như kia là hai chị hay đi ăn trưa cùng cậu đúng không" Nguyệt Thẩm nhìn thấy Thẩm Ly và Mộng Vân khá nhiều lần rồi nên cũng quen mặt họ
"Ừ đúng rồi đó" Dương Miên nhìn theo ánh mắt của Nguyệt Thẩm rồi trả lời
"Dương Miên, chào em lâu rồi mới thấy em đó" Xuân Kiều đi đến véo má Dương Miên
"Chị Xuân Kiều, anh Thanh Hi lâu rồi mới nhìn thấy hai anh chị đấy"
Nguyệt Thẩm kéo góc áo của Dương Miên vì cô ấy có chút lo lắng, thấy vậy cô bèn giới thiệu Nguyệt Thẩm với mọi người
"Giới thiệu với mọi người đây là người bạn của em. Tên cậu ấy là Nguyệt Thẩm"
Nguyệt Thẩm cúi đầu xuống chào hỏi mọi người: "Em là Nguyệt Thẩm bạn cùng bàn của Dương Miên, rất vui được gặp anh chị"
Xuân Kiều vui vẻ nói: "Cô nhóc này cũng dễ thương đó chứ. Chào nhóc chị tên là Hạ Xuân Kiều học sinh trường trung học Đại Thanh"
Thanh Hi: "Xin chào anh là Thanh Hi còn bên cạnh anh là Mộc Thẩm Ly"
Thẩm Ly: "Chào em"
Nguyệt Thẩm: "Chào anh chị ạ"
"Hoài Nam không vui đâu, bỏ nó ra đi" Mộng Vân đang sợ hãi trước thứ mà Hoài Nam đang nghịch dưới chân
Dương Miên thấy vậy đi lại gần thì nhìn thấy đó là một con sâu đang ngoe nguẩy trông rất sợ hãi, Dương Miên thấy vậy thì nấp ra sau Mộng Vân đang sợ hãi đứng xa Hoài Nam
"Hoài Nam thôi ngay đi, Mộng Vân với Dương Miên sợ rồi kìa" Viễn Hàn đứng trước Mộng Vân để bảo vệ cho cô
Nguyệt Thẩm sau khi nhìn thấy Viễn Hàn thì trái tim bỗng đập loạn lên, gương mặt đỏ ửng đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm cậu. Thanh Hi ho khan một tiếng để Hoài Nam không trêu học Mộng Vân nữa
Thẩm Ly: "Các cậu không định giới thiệu bản thân với bạn của Dương Miên sao?"
Nghe vậy Hoài Nam cũng không còn nghịch nữa mà lịch sự chào hỏi cô ấy: "Anh là Vương Hoài Nam bạn trai tương lai của Dương Miên"
Nguyệt Thẩm nghe vậy thì có chút ngạc nhiên quay qua nhìn Dương Miên, thấy bạn nhìn mình Dương Miên đỏ mặt xua xua tay và nói là chưa phải là bạn trai của nhau
Mộng Vân dịu dàng nói: "Rất vui khi được gặp em, chị là Kiều Mộng Vân chắc em cũng không lạ gì chị rồi đúng không?"
Nguyệt Thẩm cũng gật đầu theo bởi lúc nào mà chả nhìn thấy cô đi ăn trưa với Dương Miên. Lúc này cô mới chú ý sang phía Viễn Hàn muốn biết được tên anh nhưng chưa thấy giới thiệu, Dương Miên thấy vậy thì đi tới cạnh anh ba rồi nói:
"Nguyệt Thẩm giới thiệu với cậu đây là anh ba của mình, người mà mình hay nhắc đến với cậu"
"Giới thiệu chi?" Viễn Hàn mặt lạnh tanh nhìn Dương Miên
"Chào anh, em là Nguyệt Thẩm bạn cùng lớp của Dương Miên. Em nghe cậu ấy nói về anh rất nhiều nên cũng tò mò". Nguyệt Thẩm đi tới trước mặt Viễn Hàn chào hỏi một lần nữa
"Ể! Cô nhóc đó chào cậu rồi sao không nói gì đi, chắc bé nó muốn biết tên cậu lắm đó". Thanh Hi khoác cổ Viễn Hàn rồi nói
Viễn Hàn bây giờ chỉ thấy phiền phức chả muốn nói gì nhưng có vẻ như Nguyệt Thẩm chỉ muốn biết tên cậu, nên cũng đành nói vài ba câu: "Lục Viễn Hàn anh ba của Dương Miên. Đó đừng làm phiền tôi nữa". Nói xong cậu đi vào nhà nhưng cũng không quên dẫn bạn theo, đôi tay dài nhanh chóng giữ được balo Mộng Vân sau đó kéo cô đi luôn
Mộng Vân bị kéo đi có chút hoảng hốt: "Viễn Hàn cậu đang làm gì vậy? Xuân Kiều, Thẩm Ly cứu mình". Thấy bạn mình như vậy Xuân Kiều không những không cứu mà còn đứng đó cười trêu chọc cô nhưng rồi cũng đi theo vào trong
"Miên Miên đi nào" Hoài Nam nói rồi chủ động nắm lấy tay của Dương Miên để cùng đi vào trong được một hôm anh rể không có ở đây nên phải chủ động nắm lấy thời cơ. Dương Miên có chút ngại ngùng nhưng rồi phải gạt bỏ điều đó rồi quay sang bảo Nguyệt Thẩm cùng đi vào
Nguyệt Thẩm đi đằng sau hai người họ nhìn thấy cả hai rất tình cảm khiến cô ấy có chút ghen tị. Nguyệt Thẩm nhớ ra gì đó sau đó hỏi Dương Miên: "Dương Miên à anh trai cậu có bạn gái chưa?"
Hoài Nam với Dương Miên có chút bất ngờ khi nghe Nguyệt Thẩm hỏi như vậy, cô ấy thấy cả hai đang nhìn mình thì cười gượng bảo chỉ là thấy anh ấy đẹp như vậy chắc cũng có bạn gái rồi nhưng trong lòng cô chỉ hy vọng là Viễn Hàn chưa có bạn gái
Dương Miên đưa tay lên suy nghĩ sau đó nói: "Anh mình chưa có bạn gái nhưng trong tương lai một cô gái nào đó sẽ là bạn gái của anh ấy thôi"
Lời nói có chứa ẩn ý của cô làm cho Hoài Nam bên cạnh đã đoán được người đó là ai nhưng Nguyệt Thẩm thì lại nghĩ điều đó có thể đang nói về mình. Không biết có phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay không nhưng bây giờ trong tâm trí của Nguyệt Thẩm chỉ có mỗi Viễn Hàn mà thôi, cứ nghĩ tới anh ấy chưa có bạn gái là cô ấy lại cười vui vẻ gương mặt thì có chút đỏ lên
Đi một đoạn thì đến nhà Dương Miên nhìn từ bên ngoài thì thấy mọi người đang học bài trong phòng khách. Dương Miên cùng Hoài Nam và Nguyệt Thẩm đi vào trong nhà, tháo giày bỏ vào trong kệ rồi đi vào trong nhà
"Thưa mẹ! Con mới về" Dương Miên cất tiếng chào mẹ
Lộ Tiêu đang ở trong bếp nhìn ra thấy con gái dẫn theo một người bạn đến nhà chơi làm cho bà rất vui, bà nói: "Dương Miên nhà chúng ta nay dẫn bạn đến chơi nhà hả"
Nguyệt Thẩm nhìn thấy Lộ Tiêu thì trong lòng có chút bất ngờ: "Người phụ nữ này chính là mẹ của anh Viễn Hàn sao, thật là xinh đẹp!" Cô ấy chứ đứng ngây ngô ra đó nhìn Lộ Tiêu một lúc cho đến khi Dương Miên lên tiếng
"Lại đây ngồi nè Nguyệt Thẩm"
Nguyệt Thẩm cũng qua đó ngồi nhìn quanh xem có chỗ nào gần Viễn Hàn không thì nhìn thấy bên cạnh cậu trống. Chỗ đó là của Mộng Vân nhưng vừa nãy cô đi vệ sinh một lúc nên Nguyệt Thẩm nhân cơ hội ngồi luôn đó
"Em ngồi đây có phiền đến anh không ạ?" Nguyệt Thẩm thẹn thùng nói
Viễn Hàn chả có hơi quan tâm gì đến cô ấy, cậu bảo mọi người làm bài tập đi chỗ nào khó thì hỏi. Dương Miên cũng thuận theo lấy bài tập ra học cùng luôn vừa củng cố kiến thức lại vừa được anh chồng tương lai chỉ dạy có gì mà không thích chứ
Ngồi làm được một lúc thì Lộ Tiêu bưng bê một đĩa táo đã được gọt vỏ cách trang trí vô cùng bắt mắt làm ai cũng thấy thích, mọi người cảm ơn Lộ Tiêu sau đó vừa làm bài tập vừa ăn
"Mộng Vân ngủ trong nhà vệ sinh à mà lâu ra thế?" Viễn Hàn chờ mãi mà không thấy cô ra nên nói, vừa nói xong thì cô đi ra ngoài thật ra do có chút vấn đề nên ở trong nhà vệ sinh hơi lâu. Gặp rắc rối trong nhà vệ sinh còn chưa đủ hay sao mà ra ngoài thì mất luôn cả chỗ, Mộng Vân lúc này kiểu: "Không sao, mình ổn"
Thấy cô đứng như kẻ thừa thãi khiến Viễn Hàn có chút đau lòng nên cậu đã ra khỏi chỗ mình để Mộng Vân ngồi ở đó
"Mộng Vân, qua đây ngồi"
Nghe vậy cô cũng đến và ngồi xuống trong lòng có chút hơi áy náy như biết bạn mình đang thấy tội lỗi Xuân Kiều nói: "Không sao đâu Mộng Mộng cậu ấy làm xong bài rồi, để Viễn Hàn-"
"Táo này ngọt quá đi, mẹ anh mua táo ở đâu vậy anh?" Nguyệt Thẩm chen ngang lời nói của Xuân Kiều
Xuân Kiều kiểu: con người phải có ý thức tí nha
Miếng táo cuối cùng trong đĩa để lại cho Mộng Vân đã bị Nguyệt Thẩm trong lúc thưởng thức ăn mất rồi, nhìn thấy vậy Thẩm Ly bất ngờ lên tiếng: "Nguyệt Thẩm à, miếng đó để cho Mộng Vân mà sao em lại ăn mất rồi"
Nguyệt Thẩm giật mình nhìn miếng táo trên tay mình, vội gãi đầu và xin lỗi: "Chị Mộng Vân cho em xin lỗi, lỡ ăn mất miếng táo của chị rồi". Mộng Vân cũng không trách gì cô ấy chỉ mỉm cười rồi bảo: "Không sao, nếu nó ngon thì em cứ ăn đi"
Táo này rất ngon ai khi ăn cũng khen là táo này rất ngon nhưng có ai đó là không biết liệu nó có ngon như lời nói thật không. Chỉ trách bản thân quay lại muộn thôi chứ không thể làm gì được, cô cũng không quan tâm nữa mà làm tiếp bài tập. Trong lúc cô đang làm bài tập thì Nguyệt Thẩm bên cạnh đã làm xong mấy bài lớp 10 rồi, không biết làm gì nữa nên cô ấy nhìn Viễn Hàn rồi nói để trêu ngươi ai đó: "Anh Viễn Hàn, táo nhà anh ngon lắm liệu còn không ạ?"
Viễn Hàn đang ăn miếng táo của mình nghe vậy cũng chỉ lạnh lùng nói: "Chịu, đi mà tìm" rồi cúi xuống nhìn Mộng Vân vẫn đang im im làm bài tập. Xuân Kiều biết rõ lúc này cô đang nghĩ gì, quay lên nói chuyện bằng ánh mắt với Viễn Hàn. Do từng dùng ánh mắt để nói chuyện nên Xuân Kiều và Viễn Hàn dễ dàng nói chuyện với nhau
Xuân Kiều: *Nguyệt Thẩm đang trêu ngươi Mộng Vân của tôi cậu mau nghĩ cách gì đi*
Viễn Hàn: *Cách gì?*
Xuân Kiều: *Tìm cách để con bé kia khỏi nói về quả táo đi*
Viễn Hàn: *Quả táo?!?!*
Nói chuyện với Xuân Kiều thật khó hiểu nên cậu cũng không biết nên làm gì thấy miếng táo trong tay Viễn Hàn đã nghĩ là một ý tưởng. Cậu vòng tay qua vai Mộng Vân rồi gọi: "Mộng Vân, quay ra đây"
Mộng Vân quay sang nói: "Cậu cần g-" nói chưa hết câu một miếng táo đã vào trong miệng cô, đó là miếng táo nãy Viễn Hàn đang ăn. Bằng thế lực nào đó khiến Mộng Vân ăn luôn miếng táo đấy mà hành động lúc nãy của Viễn Hàn đã làm cho tất cả mọi người bất ngờ, Thẩm Ly trợn tròn mắt nhìn sang phía Xuân Kiều
Cô ấy lúc này đang sốc ngang rõ ràng là bảo để con bé kia không nói về táo để Mộng Vân không suy nghĩ nữa mà thành ra như này. Gương mặt của Nguyệt Thẩm lộ lên một sự khó chịu như là muốn đánh người đến nơi rồi ý
"Thấy gì không Miên Miên, tình cảm thật đấy" Hoài Nam ôm lấy vai Dương Miên rồi trêu chọc, Dương Miên nhìn thấy điều vừa diễn ra trong lòng có chút vui vẻ không nghĩ quá trình đẩy thuyền lại nhanh tới như vậy. Nếu mẹ và anh chị biết thì sẽ phản ứng như này đây, thật muốn biết cảm xúc của họ quá
"Nhìn gì, tôi sợ cậu không được thưởng thức vị của quả táo như lời Nguyệt Thẩm nói nên tôi nghĩ ra mỗi cách này. Yên tâm, có gì tôi với cậu gặp nhau ở nơi suối vàng". Viễn Hàn nói cho Mộng Vân biết bởi cô cứ nhìn chằm chằm cậu làm mất cả tự do
"Các cậu làm xong bài để chơi game chưa" Thanh Hi lên tiếng để phá tan bầu không khí lúc này lời cậu nói ra vừa hay lại đúng lúc Mộng Vân hoàn thành bài tập. Cô làm bài tập xong lúc ở trường Đại Thanh về chỉ cần hoàn thiện một chút là được
Cả nhóm cùng nói là đã xong rồi lấy điện thoại ra chơi nhưng có mỗi Nguyệt Thẩm là không lấy ra, cô ấy hỏi: "Mọi người chơi game gì vậy, có thể dạy em chơi được không?"
Sau khi hướng dẫn Nguyệt Thẩm chơi thì cuối cùng cả nhóm cũng chơi được với nhau một vài trận. Trận đấu trong game có vẻ rất bình thường nhưng Nguyệt Thẩm có vẻ như khó chịu chuyện gì đó
"Các chị không thể nghiêm túc được sao?" Nguyệt Thẩm tức giận nói
Là do trong trận đấu gần như các cô nàng muốn tạo niềm vui cho mọi người nên luôn luôn làm trò. Điều đó vô tình khiến Nguyệt Thẩm khó chịu, cô ấy không thể chiến đấu nghiêm túc để gây ấn tượng cho Viễn Hàn được
"Nào không khó chịu nữa, bình tĩnh bọn chị không như vậy nữa" Mộng Vân nhẹ nhàng xoa dịu lại sự tức giận bên trong Nguyệt Thẩm
/ Chát /
Nguyệt Thẩm thẳng tay tát vào mặt Mộng Vân một cái khá đau khiến cho mọi người bất ngờ, Nguyệt Thẩm tức giận nói: "Chị đã như vậy rồi nhưng có làm đâu. Chị là người gây mất tập trung cho đội nhất đó, chin lớn rồi cũng biết điều mà nghiêm túc đi chứ, cái thứ như chị không biết ai chịu cho nổi"
"Làm ơn đừng giả vờ nữa tôi cảm thấy xấu mặt thay cho bạn tôi đó chị Mộng Vân"
Mộng Vân đưa tay xoa phần má bị Nguyệt Thẩm đánh, đôi mắt không còn vui tươi như mọi khi nữa mà khiến cho người khác cũng phải sợ. Mộng Vân lạnh giọng nói: "Không ngờ một cô bé khối dưới mà cũng dám đánh đàn chị khối trên đó. Đúng là có chút nhục nhã mà"
Giọng nói như có ám khí này khiến cho Viễn Hàn cảm thấy có chút xa lạ, cậu cảm nhận dường như lúc này Mộng Vân không còn là cô nữa mà là một người khác
"Chị sao lại thế này?" Dương Miên hốt hoảng hỏi
Cô không nói gì mà đứng dậy lấy bàn tay vừa ôm má của mình lên vuốt tóc mái, đôi mắt lạnh lùng đó khiến cả trai lẫn gái đều có chút sợ hãi. Trước khi rời đi cô cũng không quên nói với Nguyệt Thẩm đôi lời:
"Nguyệt Thẩm à, đừng có nghĩ mình là bạn của Dương Miên thì có quyền lăng mạ chị đây"
Lần đầu tiên mọi người được chứng kiến một con người khác của Mộng Vân, không còn hoạt bát vui vẻ nữa mà thay vào đó là một gương mặt không cảm xúc và một đôi mắt khiến cho ai cũng phải sợ. Trừ Xuân Kiều và Thẩm Ly ra thì ai cũng cảm thấy sợ, Viễn Hàn lúc này cảm thấy sát khí của cậu không thể bằng cô được
"Chị à, Nguyệt Thẩm không có ý gì đâu-" Dương Miên hốt hoảng nói, liệu đây có phải người con gái mà cô ấy từng biết không
"Dương Miên, chị biết em có ý tốt nói giúp bạn nhưng việc bạn em tát Mộng Mộng của chị thì em biết rồi đó" Xuân Kiều cũng đứng dậy, gương mặt hiện lên rõ một sự khinh thường với Nguyệt Thẩm
Thẩm Ly cũng không muốn nghe gì nữa mà đứng dậy nói vài ba lời trước khi đi: "Nếu còn cố ý làm điều đó với Mộng Mộng thì chị đây không để yên cho nhóc đâu". Nói rồi cô ấy cùng hai người cầm lấy balo rồi đi sang nhà Mộng Vân
Lúc này trong căn nhà chỉ còn lại những con người đầy sợ hãi khi chứng kiến ba người con gái đáng sợ kia, nhìn hiền hiền vậy thôi mà cũng không phải dạng vừa. Nguyệt Thẩm lúc này có chút sợ hãi nhìn Dương Miên với đôi mắt dưng dưng nước mắt như sắp khóc
"Dương Miên à, mình không cố ý đâu. Mình....sợ lắm"
Viễn Hàn đứng dậy lạnh lùng nhìn cô ấy, nói: "Đừng diễn nữa, nếu cô dám làm vậy với Dương Miên hoặc Mộng Vân thì đừng trách tôi chưa cảnh báo"
Sau đó cùng Thanh đi lên trên phòng để Dương Miên lo liệu vấn đề còn lại. Cậu sẽ không để yên cho Nguyệt Thẩm đâu, lớp 10 mà dám đánh lớp 12 gan hùm đấy nhưng mà lần này con bé đã khiến Viễn Hàn không có thiện cảm tí nào
Nghĩ đến việc Mộng Vân bị đánh lòng cậu không hỏi xót xa cho gương mặt dễ thương ấy, chắc giờ cô đau lắm. Nên an ủi như nào bây giờ, cậu ngồi xuống ghế hỏi Thanh Hi:
"Liệu Mộng Vân có sao không?"
Thanh Hi dường như hiểu được gì đó, vỗ vai an ủi cậu: "Cậu ấy sẽ không sao đâu bên cạnh cậu ấy có Thẩm Ly và Xuân Kiều mà, sẽ ổn thôi"
Bên dưới chỗ Dương Miên lúc này Nguyệt Thẩm có chút sợ hãi ôm lấy cô liên tục nói xin lỗi, chỉ là nhất thời nổi nóng mà làm như vậy cô ấy bảo không hề cố ý. Nhưng trong đầu thì nghĩ: "*Chị ta dù gì cũng là học sinh cuối cấp rồi nên tính cách phải trưởng thành lên, mình làm vậy để chị ta bớt cái tính trẻ con đó đi thôi*"
"Dù là như vậy thì cậu cũng không nên đánh chị ấy như vậy, chúng ta bé tuổi hơn chị ấy mà" Dương Miên nói
Hoài Nam như nhìn thấu được điều gì đó, lạnh giọng nói: "Không gây được ấn tượng với Viễn Hàn nên tức giận đánh bạn cậu ấy sao?"
Dương Miên nghe vậy thì có chút bất ngờ: "Anh..."
"Em đánh Mộng Vân như vậy đã khiến cho cậu ấy không thích rồi nên về sau em có làm gì đi chăng nữa cậu ấy cũng sẽ không để ý đâu"
"Và nếu em thích cậu ấy thì anh khuyên em nên từ bỏ đi vì cậu ấy không thích em đâu"
Lời Hoài Nam nói như con dao sắc đâm vào trái tim bé nhỏ của Nguyệt Thẩm, cô ấy chỉ mới thích Viễn Hàn nhưng bây giờ chưa phải là lúc nói. Cần thời gian để theo đuổi anh ấy nên cô bé đã lau đi những giọt nước mắt sắp rơi trên gương mặt sau đó rời đi
Ra bên ngoài cô ấy nắm chặt lấy góc váy sau đó tức giận chửi thầm trong lòng: "* Chị nghĩ chị là ai chứ Mộng Vân, đừng tưởng tôi không biết chị đang thích Viễn Hàn nhưng xin lỗi anh ta là của tôi. Loại người yếu đuối như chị không xứng để anh ấy bảo vệ*"
*Phía Mộng Vân*
/Hắt xì/
"Ai nhắc đến mình sao? Thật phiền phức"
Xuân Kiều với Thẩm Ly đi cùng cô về nhà lo lắng cho cô, họ biết rõ tính cách đó của cô như thế nào. Xuân Kiều chạy đến ôm lấy Mộng Vân, giọng nói có chút buồn: "Mộng Mộng hãy là Mộng Mộng vui tươi hồn nhiên của mình đi. Kệ lời con bé kia nói, cậu đừng quan tâm được không"
"Xin cậu đó"
Thẩm Ly cũng không khác gì Xuân Kiều, cô ấy cũng lo lắng nếu Mộng Vân thay đổi hẳn bởi cô ấy rất để ý lời nói của người khác khi nói về cô ấy. Rồi cũng đi đến ôm lấy Mộng Vân và cầu xin cô ấy hãy là chính mình, đừng thay đổi vì lời nói của người khác
Thấy Xuân Kiều và Thẩm Ly lo lắng như vậy cô không thể không quan tâm được, vỗ lưng hai cô bạn sau đó nói: "Mình là một người nói được làm được, nếu nhóc đó muốn thì mình sẽ cho toại nguyện. Nhưng mình sẽ vui vẻ khi ở cạnh các cậu, được chứ?"
"Nói được làm được nha" Cả hai người cùng đồng thanh nói
Mộng Vân hứa với hai cậu ấy bởi chỉ có hai cậu ấy là hiểu cô, còn có Phương Mạt nữa nhưng cậu ấy cũng không có nhiều thời gian để ở cạnh cô. Lúc Mộng Vân bảo Xuân Kiều và Thẩm Ly thả ra vì cô sắp ngạt thở đến nơi rồi
Sau đó Mộng Vân lấy trong tủ lạnh ra một túi đá chườm vào phần má bị đánh kia, Thẩm Ly bên cạnh trêu chọc: "Cái má xinh xinh của cậu giờ còn đâu nữa"
"Nào không trêu nữa" cứ thế cả ba người đùa nhau đến lúc gần đi học thôi, trước khi đi rời khỏi nhà Mộng Vân đã nhắc lại với hai người bạn một lần nữa để họ chú ý
Vừa ra ngoài cả ba thấy mọi người đang đứng chờ, Nguyệt Thẩm đi đến xin lỗi Mộng Vân do lúc nãy có hơi tức giận không kiểm soát được nên mong được sự tha thứ. Cô đâu có sức mà quan tâm đến chuyện đó chứ, nói: "Nếu như biết lỗi rồi thì cũng không làm được gì hết, nên nói ra làm gì để cho phí lời"
"Không cần diễn cho mọi người xem đâu chỉ khiến cho phiền phức hơn thôi"
Thái độ này của cô khiến cho Nguyệt Thẩm có chút khó chịu còn Viễn Hàn khi nghe như vậy thì vui vẻ, không nghĩ cô có thể nói ra những lời khiến cho con bé kia câm nín. Rồi mặc kệ biểu cảm khó chịu trên gương mặt ai đó, cô rời đi gương mặt lạnh tanh lướt qua người Nguyệt Thẩm làm cô ta có chút run rẩy
Đi vào trong xe Mộng Vân ngồi xuống chỗ cửa sổ bên cạnh cô còn có Viễn Hàn ngồi cùng, cậu nhìn cô một hồi rồi thu tầm mắt lại. Cùng là một người nhưng tại sao khi thay đổi tính cách cô lại không còn cảm giác thân thuộc nữa vậy
"Ổn chứ?" Cậu khẽ nói nhỏ vào bên tai cô, Mộng Vân giật mình quay lại nhưng do quay lại đột ngột khiến cho Viễn Hàn không phản ứng kịp nên lúc quay ra má của cô chạm vào môi cậu. May mà không ai nhìn thấy cảnh tượng đó, Viễn Hàn đưa tay lên che miệng để che dấu sự ngại ngùng đó, nói: "Xin lỗi, do tôi bất cẩn"
Mộng Vân đưa tay lên bên má vừa được cậu chạm môi rồi nói: "Đâu phải lỗi của cậu nên không cần xin lỗi, lần sau mình sẽ cẩn thận hơn"
Nguyệt Thẩm ở sau nghe thấy hai người đang nói chuyện thì ngó lên bên trên hỏi: "Hai anh chị làm gì vậy?". Mộng Vân rất lười trả lời con bé này nhưng là một người có phép lịch sự nên cô trả lời: "Đang nói chuyện thôi"
"Cô quan tâm làm gì? Không liên quan đừng chen vào" Viễn Hàn dựa vào vai cô, nói với Nguyệt Thẩm vì cậu cũng chẳng muốn nói chuyện gì thêm để cho phí hết thời gian thà tận dụng thời gian đó ngủ còn hơn
Xuân Kiều nhìn thấy biểu cảm trên mặt Nguyệt Thẩm, khoé miệng cô ấy khẽ cong lên nhìn cô ta với một ánh mắt phán xét và nghĩ trong lòng: "*Lại thêm một tình địch nữa sao? Có kịch hay để xem rồi nhưng mà cô ta cũng chuẩn bị đối mặt với Mộng Mộng rồi*"
Mộng Vân bất ngờ khi Viễn Hàn tựa đầu xuống vai cô, bờ vai này chỉ có Xuân Kiều hoặc Thẩm Ly nằm lên. Đây là lần đầu tiên có một người con trai tựa đầu xuống vai cô đấy mà người đó lại là Viễn Hàn, Mộng Vân quay đầu nhìn ra cửa sổ để không bị đám bạn nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình nhưng không những đỏ mặt mà cả tai cũng đỏ. Và hình ảnh này được rơi vào tầm mắt Xuân Kiều
"*Viễn Hàn tự nhiên ghê, bờ vai đó của mình mà. Nhưng không sao vì tương lai cậu sẽ là bạn trai của Mộng Mộng tôi cho nên tha cho cậu*"
"*Ể! Mộng Mộng đang đỏ mặt rồi, lẽ nào bắt đầu thích Viễn Hàn rồi*"
"Này, khi nào đến nơi thì gọi tôi dậy được không?". Viễn Hàn nói
"Được, nghỉ ngơi đi"
Viễn Hàn chợp mắt một lúc cậu muốn thời gian lúc này trôi thật chậm để cậu có thể dựa vào Mộng Vân thật lâu