Chương 18
Không khí trong chiếc xe bus cứ thế im lặng cho lúc đến nhà cô Lưu. Chiếc xe dừng lại mọi chuyện cũng bắt đầu di chuyển xuống, Viễn Hàn vẫn gối đầu trên vai cô để ngủ tiếp nhưng vẫn bị cô gọi: "Viễn Hàn đến nơi rồi, dậy đi nào"
"Ưm" giọng nói có chút nhẹ nhàng phát ra từ miệng cậu làm cô có chút bất ngờ, Mộng Vân đứng dậy đưa tay đỡ Viễn Hàn đứng dậy. Hành động nhỏ nhặt này của cô làm cho Viễn Hàn cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng chỉ là một lúc thôi, tay cô cứ thế cầm lấy tay cậu dẫn vào trong nhà cô
"Mộng Vân..."
Vào trong lớp học cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người trầm trồ, bàn học bây giờ không còn là bàn dành cho hai người nữa mà thành bàn bốn người rồi. Sự thay đổi như này khiến Xuân Kiều có chút vui mừng, cô kéo Mộng Vân đến bàn thứ ba ngồi xuống. Thẩm Ly cũng bật cười với hành động đó nhưng cũng đành chịu thôi, lần này Mộng Vân ngồi giữa nên không phải lo không được ngồi với cô nữa, ba người con trai thì ngồi ngay sau họ gương mặt thì có chút bất lực
Một lúc sau thầy giáo đi vào, trên tay thầy cầm một xấp tài liệu, đó chính là điểm kiểm tra tiếng Anh đã được làm từ tuần trước. Thầy bắt đầu đi trả lại các bài kiểm tra cho mọi người, ngoại ngữ không thể làm khó Mộng Vân nên điểm của cô khá ổn và cao hơn chàng trai học bá một chút. Thế mạnh của Mộng Vân là khả năng ngoại ngữ vì cô thông thạo ba thứ tiếng là Anh, Hàn và Nhật hiện đang học thêm cả tiếng Việt nữa tương lai rộng mở đang chờ đón con người này
"Mộng Mộng cậu giỏi thật, cố gắng phát huy nhá" Xuân Kiều khen cô vì sự cố gắng này
Một bàn tay từ đằng sau xoa lên mái tóc của cô và một giọng nói quen thuộc cất lên: "Cậu giỏi lắm, lần sau có thể hướng dẫn tôi một chút được không?" Trong lời nói tràn đầy một sự khích lệ đó dường như trái tim đó của Mộng Vân đã dao động nhưng rồi lấy lại được sự bình tĩnh để đáp lại cậu: "Được, lần tới nếu có gì khó mình sẽ giải đáp giúp cậu"
Nhã Kỳ ngồi cách đó một bàn thấy hành động đó thì có chút khó chịu nên lúc nghỉ giải lao cô ấy tiến tới rủ Mộng Vân ra ngoài nói chuyện, lo lắng cô ấy định làm gì Mộng Vân nên Xuân Kiều muốn đi cùng nhưng bị cô ngăn lại rồi rời đi với Nhã Kỳ. Ra chỗ vườn hoa Nhã Kỳ bảo cô ngồi xuống, cảm thấy được cô ấy cũng không có ý gì xấu nên Mộng Vân ngồi xuống
"Cậu khác với mọi khi quá, cậu thay đổi rồi sao?" Nhã Kỳ như cảm nhận được sự thay đổi của cô nên hỏi
Gương mặt cô lúc này không một cảm xúc nhìn Nhã Kỳ, Mộng Vân ngồi vắt chéo chân phong thái của cô lúc này có chút trưởng thành, nhìn cô ấy rồi trả lời: "Không hẳn chỉ là tôi nghĩ mình cũng nên trưởng thành một chút thôi để tránh người nào đó có chút khó chịu với tôi vì quá trẻ con thôi"
"Cậu hẹn tôi ra đây không phải để hỏi điều này đâu đúng không?" Nhã Kỳ bật cười rồi nghiêm túc nói thẳng vào vấn đề chính: "Được rồi, tôi cũng không giấu gì cậu. Chỉ là tôi thích Viễn Hàn thôi chứ không có gì hết"
Gương mặt vô cảm của cô cứ thế nhìn Nhã Kỳ, thái độ vẫn khá bình thường trả lời: "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ hay cậu muốn tôi tránh xa Viễn Hàn ra. Xin lỗi nhưng tôi nghĩ điều đó hơi khó đối với tôi"
Nhã Kỳ biết trước câu trả lời nhưng không có ác ý gì: "Tôi biết cậu sẽ nghĩ tôi nói như vậy nhưng lần này tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu. Tôi nhất định sẽ khiến cho Viễn Hàn rung động, cậu cũng cố gắng lên". Nói rồi cô ấy chạy đi luôn để Mộng Vân ngơ ngác ở đó bàn tay đặt trên trái tim của mình rồi tự nói: "Cậu ấy nói vậy là có ý gì chứ", cô cứ ngồi đó cho đến khi vào lớp thì mới rời khỏi đó. Vào trong lớp cô vừa ngồi xuống ghế Xuân Kiều đã lo lắng hỏi:
"Cô ta có làm gì khiến cậu buồn không, mình sẽ không để yên nếu cô ta làm Mộng Mộng của mình buồn đâu"
Mộng Vân lắc đầu bảo với Xuân Kiều không có chuyện gì hết nhưng cô ấy không chịu tin nên cô đành nói thầm với Xuân Kiều cho cậu ấy biết mọi chuyện. Không cần nói cũng biết cô ấy đã bất ngờ như thế nào nhưng một lúc sau đã bình tĩnh lại
Trong giờ học Mộng Vân chăm chú ghi chép cũng như làm bài nhưng Xuân Kiều lúc này vẫn đang suy nghĩ thứ gì đó trong đầu cho nên cả giờ học cứ không tập trung. Cho đến khi ra về cô ấy vẫn không biết gì và phải để Mộng Vân gọi thì lúc đó Xuân Kiều mới thoát khỏi suy nghĩ nội tâm
Hôm sau lớp Mộng Vân có một tiết thể dục nên tất cả đi đến phòng thể dục thật trùng hợp thay lớp Dương Miên cũng có tiết nên gặp được nhóm Mộng Vân. Cứ nhìn thấy Nguyệt Thẩm là nguyên cái nhóm bạn của Mộng Vân thay đổi tâm trạng trừ Thư Nhi và Tú Huy. Dương Miên đứng giữa thấy không khí thật đáng sợ nhưng may mắn học khác giáo viên chứ chung giáo viên chắc đại chiến mất
"Nào các em khởi động đi rồi chúng ta sẽ bắt đầu đấu bóng ném" Thầy giáo yêu cầu lớp khởi động để thực hiện cho yêu cầu tiếp theo
* 25 phút sau *
"Tú Huy đến nhóm cậu đấy, ra đi" lớp trưởng nói với Tú Huy. Cô ấy cùng Thẩm Ly, Mộng Vân và Quang Thục là một nhóm, tiếng còi của giáo viên bắt đầu
"Tú Huy bị loại do đã bị bóng chạm vào người"
Khởi đầu không thuận lợi Tú Huy trưởng nhóm đã bị loại ngay đầu tiên, còn lại ba người còn lại trên sân thi đấu. Khác với trưởng nhóm không giỏi thể thao ba thành viên còn lại chơi cũng rất ổn, chơi ổn nhất là Mộng Vân
Quang Thục: "Lực bóng bên kia mạnh thế"
Thẩm Ly: "Mộng Mộng ơi, né ra! Á cứu
Từ từ bình tĩnh đi nào
Khiếp, Mộng Mộng ơi mạnh quá rồi"
Thẩm Ly không phải mẫu người thích chơi thể thao nên không tránh khỏi những lần suýt bị bóng vào người may là có Mộng Vân luôn hướng dẫn nên chơi tạm ổn, Quang Thục cũng không khác là bao tuy là con trai nhưng chơi thể thao cũng không giỏi. Trận đấu này Mộng Vân gần như chơi rất tốt, là một người tiếp thu rất tốt cho nên Mộng Vân dễ dàng học được trong thời gian ngắn
Phía Dương Miên khởi động xong nên được cô cho ngồi chơi nhưng cả lớp bên đó gần như không ở nguyên vị trí cũ mà sang bên lớp Mộng Vân xem. Nguyệt Thẩm khi nhìn thấy Mộng Vân chơi như vậy có chút căng thẳng nhìn gương mặt nghiêm túc không biểu cảm kia đã thấy hơi run rồi mà gương mặt đó lúc chơi thể thao nhìn sợ gấp bội, Dương Miên đứng bên cạnh không ngừng cảm thán: "Thể lực chị Mộng Vân tốt thật đấy"
"Giờ em mới biết sao?" Tú Huy bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nói làm Dương Miên giật mình nhưng rồi lấy lại bình tĩnh vào hỏi tiếp: "Thể lực của chị Mộng Vân khỏe thật sao ạ chị?"
"Ừ, trong nhóm của chị Mộng Vân là người có thể lực tốt nhất đấy, cậu ấy có năng khiếu trong thể thao rất nhiều"
Nguyệt Thẩm đứng bên cạnh nghe vậy thì có hơi rén đâu thể ngờ được một người con gái nhìn hiền hiền, trẻ con vậy mà cũng giỏi thể thao cũng như thể lực tốt. Tiếng còi kết thúc trận đấu đã vang lên và nhóm Mộng Vân chiến thắng vì đã loại hết đội bên kia
Quang Thục, Mộng Vân và Thẩm Ly lúc này mệt mỏi đi đến chỗ ghế ngồi nghỉ, Tú Huy đi đến đưa khăn và nước cho ba người. Mộng Vân mở chai nước rồi uống hết gần nửa chai rồi nghỉ ngơi tiếp, tướng ngồi của cô lúc này làm Dương Miên suy nghĩ một chút: "*Mình tự hỏi ai đã nhập vào cơ thể chị dâu mình để khiến chị ngồi cái tướng ngồi đàn ông này*". Nguyệt Thẩm cứ nhìn chằm chằm Mộng Vân làm cô nghỉ ngơi cũng mất cả tự do, nhìn lại con bé và nói:
"Để con mắt ra chỗ khác mất hết cả tự nhiên"
"Chị nói vậy là có ý gì chứ..." Nguyệt Thẩm nổi cáu lên khi nghe cô nói như vậy. Bỗng một quả bóng lao đến phía Mộng Vân nhưng may mắn được Quang Thục đỡ được ra là đội kia muốn đấu
"Mộng Vân, Thẩm Ly, đội kia muốn đấu team 3 với chúng mình. Hai cậu thấy thế nào?" Quang Thục hỏi ý kiến hai người
Thẩm Ly lúc này rất mệt mỏi đành bảo: "Thôi, hai cậu chơi đi mình mệt lắm rồi", Tú Huy thì chơi khá tệ nên cũng không tham gia. Giờ chỉ còn hai người thế thì chơi kiểu gì, khi cả hai người đang bối rối thì Dương Miên bất ngờ lên tiếng: "Cho em tham gia với em muốn thử, mong anh chị giúp đỡ em"
"Dù sao lớp anh cũng không nói gì, cậu nghĩ sao Mộng Vân?" Quang Thục quay qua hỏi Mộng Vân, cô đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi nói: "Mình không có ý kiến gì, Dương Miên em lần đầu chơi nên chú ý nhá có gì chị sẽ hướng dẫn"
"Dạ"
Vào sân Dương Miên đứng theo vị trí được Mộng Vân chỉ định. Trận đấu bắt đầu Dương Miên nhìn thấy mấy trái bóng bay tới với tốc độ cao thì né như né tà, Quang Thục với Mộng Vân thì né khá ổn. Mộng Vân hướng dẫn Dương Miên chơi từng chút một nhưng cũng không quên việc thi đấu, trận đấu kết thúc bên Mộng Vân lại thắng lần nữa
Dương Miên không thể giấu được sự vui mừng trong lòng cũng như cảm khái khả năng của Mộng Vân, chị ấy là một người có thể lực và khả năng quan sát rất tốt. Nếu không có chị ấy ở bên thì không biết liệu cô ấy có thể chơi được môn thể thao đó không
"Mộng Vân, lại chuẩn bị cho lễ hội thể thao toàn trường đi" Quang Thục đưa ra cho cô một tờ giấy. Đó là giấy thông báo về lễ hội thể thao của trường, khuyến khích tất cả mọi học sinh cùng tham gia. Bỗng ba người kia đi đến chỗ họ đang đứng nói chuyện, Thẩm Ly nhìn thấy tờ giấy thông báo kia thì cũng không bất ngờ lắm
"Các cậu đinh thi đấu bộ môn nào?" Tú Huy lên tiếng hỏi
Quang Thục: "Chắc mình thi chạy bền thôi"
Nghe thấy Quang Thục nói như vậy thì Mộng Vân và Thẩm Ly cũng không bất ngờ lắm lúc nào cậu ấy cũng lựa chọn như vậy mà. Thẩm Ly suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Lần này chắc mình sẽ chọn bộ môn võ thuật. Còn cậu thế nào Mộng Mộng?"
Mộng Vân suy nghĩ mãi không ra bộ môn để thi đấu: "Mình không biết nữa, nên chọn bơi lội hay đấu kiếm?"
"Chị mà cũng biết bơi lội và đấu kiếm sao, bất ngờ thật đấy" Nguyệt Thẩm có chút trêu ngươi Mộng Vân, trái ngược với thái độ của bạn mình Dương Miên thì lại rất bất ngờ bảo sao nhìn thân hình Mộng Vân khá là ổn áp vòng hai và vòng ba thì khỏi nói, đúng là chơi thể thao nhiều có khác, ngon không thể phủ nhận được vì đến Dương Miên còn mê huống chi là con trai
"Chị biết bơi lội và đấu kiếm sao?" Dương Miên hỏi. Tú Huy ở bên cạnh thêm miệng vào để giải thích cho Dương Miên: "Đúng vậy, Mộng Vân chơi hai môn thể thao đó rất giỏi. Đó là hai môn thể thao được Mộng Vân thi đấu trong năm học cấp ba, không biết năm nay cậu ấy sẽ lựa chọn môn thể thao nào"
"Mộng Mộng à, không nhất thiết phải đưa ra câu trả lời luôn đâu. Ngày kia mới hết hạn đăng ký mà, cưa về nhà suy nghĩ cho kĩ rồi quyết định nha" Thẩm Ly dường như biết được tâm trạng lúc này của của cô, Mộng Vân là một người rất khó đưa ra cho bản thân lựa chọn lên nhiều lúc cô đưa ra lựa chọn dựa vào lý tính. Kết thúc tiết học kết nhóm bốn người tạm biệt hai người kia rồi đi về lớp, trong lúc đi trên đường Nguyệt Thẩm luôn đưa ra những lời nói khó nghe về Mộng Vân:
"Cậu thấy không Dương Miên, Mộng Vân nhìn như vậy mà cũng có thể đi tham gia lễ hội thể thao. Thật chẳng biết chị ta nghĩ gì nữa, chắc là làm trò hề cho mọi người thôi ha"
Dương Miên hoàn toàn tức giận sau khi nghe những lời nói đó phát ra từ miệng của Nguyệt Thẩm, cô tức giận nói: "Cậu im lặng đi! Không bằng chị ấy hay sao mà phải nói chị ấy như thế, cậu không bằng một phần của chị ấy thì đừng nói" dứt lời cô tức giận đi ra chỗ khác mặc kệ cô ta đứng đó. Vừa đi vừa tức Dương Miên rất khó chịu với những lời nói đó: "*Cậu ấy vậy mà nói chị dâu của mình như vậy, tức chết mà*"
Cứ như vậy Dương Miên không hề nói chuyện với Nguyệt Thẩm dù chỉ một lời do cô ấy đã động đến Mộng Vân. Đến khi tan học vẫn như mọi khi Dương Miên lại chờ Mộng Vân cùng về, cô ấy tiến đến chỗ Mộng Vân nắm lấy tay cô rồi vui vẻ nói: "Chúng ta cùng về thôi chị"
"Ừm, về thôi" Mộng Vân trả lời
Bước lên trên xe bus Mộng Vân đã chạm mắt với Viễn Hàn, đôi mắt của cậu ấy thật sự rất đẹp. Thuần khiết, dịu dàng và đầy sắc thái tự do của bầu trời, đẹp đến mê hồn luôn đó trời. Bỗng cô cảm thấy được có ai đó đang lay lay bản thân quay ra thì nhìn thấy Dương Miên đang bảo cô ngồi vào chỗ để cho mọi người có lối đi, nên Mộng Vân nghe theo lời cô ấy và ngồi xuống
"Này, nghe nói trường cậu đang tổ chức lễ hội thể thao sao?" Không biết Viễn Hàn nghe tin này từ đâu nhưng cô vẫn trả lời: "Đúng rồi nhưng sao cậu biết?"
"Nghe lỏm được thôi" ra là nghe được từ mấy người khác nhưng điều đó cũng không đáng để quan tâm. Trên con đường về nhà quen thuộc cả bốn người đều không nói gì với nhau mãi cho đến khi sắp đến nhà thì Dương Miên mới lên tiếng: "Chị Mộng Vân đã nghĩ là thi đấu môn thể thao nào chưa?"
"Chắc là chị thi sẽ đấu kiếm chứ bơi lội thì hơi khó" nói như vậy bởi Mộng Vân nhận ra tuần sau là "mùa dâu" đến thăm cô nên nếu bơi lội thì sẽ không tốt. Câu trả lời của cô làm Viễn Hàn có chút bất ngờ, nói:
"Mộng Vân nhìn dễ thương hiền lành như vậy mà đấu kiếm sao. Cậu luôn khiến tôi thấy bất ngờ đấy, tiểu thư"
"Cậu biết đấu kiếm sao?" Hoài Nam hào hứng hơn Viễn Hàn sau khi nghe cô lựa chọn bộ môn đấu kiếm. Mộng Vân chỉ gật đầu chứ không trả lời, bởi điều đó thật phiền phức mà
"Chủ nhật này tôi có thể đấu với cậu một trận được không?" Hoài Nam nói với cô. Viễn Hàn với Dương Miên bất ngờ với câu hỏi của Hoài Nam, thấy vậy cậu giải thích: "Lúc ở Pháp tôi được gia đình cho đi học đấu kiếm nên muốn đấu thử với cậu thôi, có gì không rõ mong cậu chỉ giáo thêm"
Mộng Vân thấy vậy cũng trả lời lại: "Có một lớp đấu kiếm ở gần đây vậy hẹn cậu hôm chủ nhật lúc 4 giờ chiều. Mong được chỉ giáo thêm Vương Hoài Nam" đồng thời đưa tay ra để bắt tay với cậu ấy, cảnh này khiến hai người kia như bị lạc giữa dòng người vậy. Ấy thế mà sau khi nói xong hai người họ tạm biệt nhau rồi về mà quên rằng Viễn Hàn và Dương Miên đang ở đó
Mộng Vân đi đến trước cửa nhà mình thì chợt nhớ ra còn hai người kia, cô quay lại xin lỗi và tạm biệt hai người rồi sau đó bước vào nhà. Viễn Hàn thấy vậy trong lòng có chút khó chịu
Đến tối trong lúc đang học bài Viễn Hàn cứ suy nghĩ về cuộc hẹn giữa Mộng Vân và Hoài Nam, nhìn sang bên kia thấy Mộng Vân đang học không kiềm được mà lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc đó. Mộng Vân lúc tập trung vào việc gì đó trông rất đẹp, Viễn Hàn như bị cô hút hồn vậy chụp xong cậu vẫn ngắm nhìn Mộng Vân
Bỗng cô ngẩng đầu lên Viễn Hàn không kịp phản ứng gì thì đã bị cô nhìn thấy, nhưng do Mộng Vân bị cận lên không thấy được biểu cảm bấy giờ của cậu. Điện thoại của Viễn Hàn reo lên tiếng tin nhắn, cậu ấn vào để xem tin nhắn
Mộng Vân: [ Cậu học xong rồi sao? ]
Viễn Hàn; [ Ừ, cậu thì sao? Học xong chưa? ]
Mộng Vân: [ Chưa, mà có thể giảng giúp mình vài bài được không, tại mình không biết ]
Viễn Hàn: [ Được nhưng giảng ở đây không tiện để tôi sang nhà cậu, chờ tí ]
Nhắn xong cậu đứng dậy rời khỏi phòng trong khi Mộng Vân còn đang lo lắng vì đây là lần đầu tiên cậu sang nhà cô, nên cô vội đứng dậy thu dọn căn phòng có chút lộn xộn của mình. Lúc cô dọn xong thì đúng lúc cậu sang, cô đi xuống dưới mở cho cậu
"Cậu không nhất thiết phải sang đây đâu mà" Mộng Vân ngại ngùng nói
Cậu nhìn cô, nhíu mày rồi nói: "Không sang thì sao chỉ bài cho cậu được, mà cậu định đuổi tôi hả"
"Mình không có ý đó..."
"Thế thì vào trong để tôi chỉ bài cho, nào" cậu bước vào bên trong nhà lúc trước đã có dịp vào rồi nên cũng không quá lạ lẫm gì với căn nhà này nữa. Viễn Hàn đi theo Mộng Vân lên trên ban công, lần đầu tiên cậu được lên đây cho nên khung cảnh trước mắt khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Xung quanh được trang trí bằng những cây cảnh và những bông hoa khác nhau trông rất đẹp, không chỉ có cây cảnh mà trên đây còn có ba đến bốn cái bể cá cảnh tuyệt đẹp, ở gần ngoài còn có cả xích đu để ngồi nhìn xuống dưới. Khung ảnh đó giống như trong mơ vậy, cũng không phải lo lắng việc mưa vì đã phần kính phía trên che chắn rồi
"Nhà cậu cũng đầu tư quá đó, để nguyên cái sân thượng tầng ba làm thành một vườn hoa. Trông rất đẹp đấy" Viễn Hàn không giấu được sự kinh ngạc trên gương mặt, Mộng Vân cũng trả lời lại: "Ừ, tầng ba này không có ai ở nên để có một không gian thoải mái mình cùng bố mẹ thiết kế nó. Cậu thấy thế nào, đẹp không?"
"Đẹp thì cũng đẹp đấy nhưng đừng quên việc chính. Đâu! Bài nào không hiểu?" Cứ nghĩ là cậu sẽ không chú ý vào việc này nhưng thật sự Mộng Vân đã lầm, cô cầm sách vở ngồi xuống dưới chiếc ghế ở ngay giữa ban công
Những bài tập khó lúc nãy mà Mộng Vân loay hoay mãi không làm được, đều được Viễn Hàn giảng lại cho dễ hiểu, không những hiểu được bài mà cô còn được ngắm nhìn gương mặt tựa như mấy anh tổng tài trong mấy bộ truyện cô đang đọc vậy. Chắc tương lai Viễn Hàn là tổng tài cũng nên, với gương mặt này không làm tổng tài thì làm diễn viên, người mẫu cũng khá hợp lí
"Nhìn đủ chưa, cậu nghe tôi giảng bài hay chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tôi đấy" cậu để ý thấy Mộng Vân nhìn mình liên tục, lo cô không hiểu bài nên cậu giảng một cách dễ hiểu nhất. Ấy vậy mà không biết có nghe hay không nữa, Mộng Vân lúc này mới ngại ngùng nói: "Mình vừa nghe vừa ngắm cậu, nếu có phiền thì mình xin lỗi"
"Thế rồi tôi giảng có hiểu gì không?" Cậu lại hỏi tiếp, thấy cô gật đầu như là đã hiểu rồi Viễn Hàn yêu cầu cô làm bài dựa vào kiến thức vừa nãy cậu đã chỉ để làm bài. Không phụ lòng người con trai vừa đẹp trai lại vừa học giỏi này Mộng Vân đã giải được bài tập mà cậu yêu cầu một cách nhanh chóng và đúng với những gì cậu đã chỉ dạy cho cô
"Mình không làm cậu thất vọng chứ?" Trong lời nói của Mộng Vân có chút tự hào về chính mình, thấy dáng vẻ đó Viễn Hàn cũng phải khen ngợi cô: "Thật sự cậu làm rất tốt, công nhận sự cố gắng của cậu. Nhưng đừng vội đắc ý vì điểm số môn toán của cậu rất thấp nên chịu khó tí đi"
"Mình thật sự không thích toán học và mấy môn tự nhiên xíu nào hết, để mình học chắc ngất mất"
Dáng vẻ ủ rũ đấy khiến cậu cũng phải bất lực mà nói: "Không thích học thì cũng phải học, phải làm như nào cậu mới chịu học"
"Nếu mấy môn đó đẹp như cậu chắc chắn mình sẽ học" cô thì thầm nói với chính mình để tránh bị cậu nghe thấy nhưng có vẫn bị cậu nghe được một chút
"Cậu nói gì?" Gương mặt của cậu trở lên nghiêm túc, thấy dáng vẻ đó của cậu Mộng Vân ngãi đầu nhìn cậu cười rồi nói: "Ý mình là nếu cậu có thể giảng cho mình thì có thể mình sẽ chăm chú học mấy môn đó"
"Nếu cậu muốn thì được" giọng nói có một chút sự cưng chiều dành cho cô, nghe được những lời như vậy gương mặt Mộng Vân có chút đỏ ửng lên còn trái tim đập rất nhanh như muốn nhảy ra và nói ra những lời đang giữ trong trái tim vậy
Bỗng nhiên Viễn Hàn đưa tay lên má cô, nhìn cô gái trước mặt cậu cảm giác như có một chút gì đó xa lạ nhưng dù thế Mộng Vân vẫn là Mộng Vân không thể thay đổi được điều gì hết. Nhưng nhìn cô không còn vui tươi như trước nữa khiến Viễn Hàn rất buồn chỉ vì lời nói của người khác mà thay đổi, không phải là một con người vui tươi và hoạt bát nữa mà là một người nghiêm túc không cảm xúc
"Chừng nào tôi mới được thấy lại nụ cười của cậu đây?" Không muốn giấu trong lòng những câu hỏi không có câu trả lời đó nên Viễn Hàn đã trực tiếp hỏi cô. Trước câu hỏi mà cậu đặt ra Mộng Vân cũng không biết nói như thế nào, sau cái tát lần trước cô cảm thấy đúng thật là bản thân quá trẻ con và cũng phải thay đổi
Thấy cô không trả lời Viễn Hàn như đọc được suy nghĩ của Mộng Vân, cậu nhẹ nhàng nói: "Mộng Vân! Tôi biết cậu đang suy nghĩ điều gì nhưng cậu nghe rõ những lời tôi nói đây
Cậu không cần phải để ý quá những lời của người khác nói, nhận thức được những điều họ nói và thay đổi điều đó không sai. Nhưng hãy nhớ nếu cậu quá chú trọng đến những lời nói từ người khác thì sẽ đánh mất chính bản thân mình, hiểu chưa?"
Những lời nói của Viễn Hàn đã giúp Mộng Vân gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, cậu ấy nói rất đúng từ trước đến nay bản thân cô luôn chú ý đến lời nói của người khác lo rằng họ nghĩ cô có vấn đề nên luôn sống trong ánh mắt của những người xung quanh. Nhưng nhờ Viễn Hàn mà Mộng Vân đã hiểu ra cô đã gần như đánh mất chính bản thân, tay cô lúc này đã giữ lấy bàn tay của Viễn Hàn đang để trên mặt mình. Gương mặt dịu lại trên mặt hiện lên một nụ cười
"Viễn Hàn thật sự cảm ơn cậu rất nhiều"
Cảm giác quen thuộc bỗng nhiên quay về đây thật sự là dáng vẻ mà cậu luôn muốn nhìn thấy. Mộng Vân với nụ cười mang đầy sự ấm áp đó đã soi sáng cuộc đời của Viễn Hàn, cô chính là ánh dương trong cuộc sống chìm trong bóng tối trong cuộc đời một con người
"Cậu cười lên không phải đẹp hơn sao. Mộng Vân, cậu-"
"Con gái ơi, đang học trên đó với bạn sao con?" Nhạt Lân mở cánh cửa trên tầng một cách bất ngờ, làm cho Mộng Vân và Viễn Hàn có chút giật mình và dừng lại hành động đang làm. Đến lúc ông nhìn ra phía hai người thì chỉ nhìn thấy Viễn Hàn chỉ bài cho Mộng Vân nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi chứ thực chất hai người họ đang rất ngại ngùng vì hành động vừa rồi
Nhạt Lân cũng không nói gì mà tiến đến chỗ hai người, ông đặt tay lên vai Viễn Hàn nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn con đã giúp Mộng Vân nhà chú học" hành động tưởng trừng như bình thường này lại khiến cho Viễn Hàn, một con người có một người bố suốt ngày đánh đập bỗng cảm thấy ấm áp
Đây là lần đầu cậu cảm thấy được sự ấm áp từ một người bố, gương mặt cậu dịu hơn hẳn trên miệng còn xuất hiện một nụ cười
Mộng Vân để ý đến sắc mặt của Viễn Hàn thấy nụ cười trên gương mặt cậu thì cũng cười theo. Khi cười trông cậu ấy rất đẹp, cô bị chìm đắm trong nụ cười đó đến khi có thêm đứa em trai xuất hiện
"Hello người chị gái thân yêu xinh đẹp như phù thủy, hiền lành như ác quỷ của em"
Khiếp! Không biết đang chào chị gái nó hay đang đọc thần chú nữa, đứa em trai có tâm đi miêu tả chị gái như phù thủy, ác quỷ. Bảo sao điểm văn tả người thân của thằng bé nó thấp, chắc miêu tả chị gái rồi
"Ai cho mày gọi chị như thế hả, chị đây thùy mị nết na thế mà lại nói người ta như kia" Mộng Vân tức giận nói với Bách Dương
Nhưng Bách Dương nào nghe vẫn cố chấp trêu chị gái làm cho cô tức giận, thấy vậy Viễn Hàn cũng bảo: "Bách Dương! Không trêu chọc chị của em như vậy nữa" miệng thì nói thế nhưng cơ thể đang rung đã bán đứng cậu đang cười, Mộng Vân bực bội đánh cho Viễn Hàn một cái thì lại bị bố trêu: "Sao lại đánh bạn trai của mình thế con gái"
Hai từ "Bạn trai" khiến cho cô cảm thấy có chút ngại ngùng, hốt hoảng nói: "Làm gì có bạn trai chứ, bố đừng có trêu con nữa mà" bị ba người con trai trêu khiến Mộng Vân có chút giận dỗi nhưng cũng không thể làm gì được. Đây cũng là lần đầu tiên Viễn Hàn nhìn thấy Mộng Vân tức giận trông rất dễ thương
Sự náo loạn trên tầng khiến cho Nịch Nhu đang coi xem phim khó chịu, bà đứng dậy từng bước đi lên trên tầng. Mở cánh cửa trên tầng ra, bà tức giận nói: "Anh và mấy đứa náo loạn quá làm em không xem được phim đấy, đi xuống dưới nhà. Ngay và luôn!" Lúc này thật sự mẹ tức giận rồi, Mộng Vân cùng với ba người đàn ông ngoan ngoãn đi xuống dưới nhà. Đúng là sự quyền lực của nóc nhà mà đến Viễn Hàn còn phải sợ nữa là ba người kia
Sau khi bị mẹ bắt đi xuống Mộng Vân dẫn Viễn Hàn đi vào trong phòng mình, để cậu ấy ngồi trên giường còn bản thân cô ngồi trên bàn tiếp tục làm bài. Viễn Hàn lúc này không có gì làm nên cũng chán, cậu nhìn quanh phòng cô thì thấy trên giá sách có khá nhiều tiểu thuyết ngôn tình
"Mộng Vân có thể cho tôi mượn một quyển tiểu thuyết trên kia không?" Cậu hỏi mượn cô
"Được, cậu lấy mà đọc"
Sau khi được sự đồng ý của cô, Viễn Hàn tiến đến chỗ giá sách lấy đại một quyển để đọc. Chọn được cuốn sách ưng ý rồi cậu quay lại giường để đọc, cứ thế không gian của hai người chỉ có một sự im lặng, một sự im lặng đến lạ thường
*Ting*
Tiếng điện thoại của Mộng Vân bỗng reo lên khi mở ra thì tình cờ bị Viễn Hàn nhìn thấy được nội dung. Là Hoài Nam kết bạn wechat với cô, cậu có chút bất ngờ khi thấy bạn thân mình gửi lời kết bạn đến Mộng Vân. Bao lâu nay không thấy hai con người này nói chuyện với nhau mấy còn không thấy kết bạn wechat với nhau vậy mà nay lại kết bạn, không giấu được sự tò mò cậu hỏi:
"Hoài Nam kết bạn wechat với cậu để làm gì vậy?"
Mộng Vân cũng biết lí do cậu ấy gửi lời kết bạn với mình nên cũng đã trả lời lại: "Cậu ấy kết bạn với mình để trao đổi về chuyện đấu kiếm thôi". Nghe đến chuyện đấu kiếm Viễn Hàn nhớ lại chuyện lúc chiều, trong lòng có chút khó chịu khi thấy cô nói chuyện với Hoài Nam rất vui vẻ. Điều đó cũng có thể bỏ qua vì là bạn bè mà nhưng khi nói chuyện xong cả hai người họ đều quên mất rằng còn có cậu và Dương Miên đứng đó
Cậu nhìn cô rồi hỏi: "Chiều chủ nhật tôi không có việc gì để làm nên cho tôi đi cùng với, được không?" Thật ra thì Viễn Hàn cũng muốn biết đến bộ môn đấu kiếm với lại cũng không an tâm khi để Mộng Vân đi chung với Hoài Nam. Mộng Vân cũng không chút suy nghĩ mà trả lời cậu:
"Được chứ, có cậu đi mình cũng an tâm được một chút"
Nhận được câu trả lời mình muốn cậu cũng không nói gì mà chỉ đứng dậy chuẩn bị ra về, thấy cậu ra về Mộng Vân cũng đứng dậy rồi tiễn cậu về. Đến lúc đưa Viễn Hàn ra khỏi cửa cô mới để ý thấy trên tay cậu đang cầm cuốn tiểu thuyết của mình
"Tôi mượn về nhà đọc, hứa sẽ trả lại cho cậu" nói xong cậu đi về mà không tạm biệt Mộng Vân nhưng điều đó cũng không quá quan trọng nên cô cũng đi vào nhà
Còn Viễn Hàn sau khi về thì bắt đầu mở cuốn tiểu thuyết đó ra đọc tiếp không biết bằng một thế lực nào đã khiến Viễn Hàn hứng thú đọc đến vậy. Cứ thế cậu bị chìm đắm trong câu chuyện tình yêu của cặp đôi ngôn tình kia cho đến gần đi ngủ mới bỏ ra
"Ưm" giọng nói có chút nhẹ nhàng phát ra từ miệng cậu làm cô có chút bất ngờ, Mộng Vân đứng dậy đưa tay đỡ Viễn Hàn đứng dậy. Hành động nhỏ nhặt này của cô làm cho Viễn Hàn cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng chỉ là một lúc thôi, tay cô cứ thế cầm lấy tay cậu dẫn vào trong nhà cô
"Mộng Vân..."
Vào trong lớp học cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người trầm trồ, bàn học bây giờ không còn là bàn dành cho hai người nữa mà thành bàn bốn người rồi. Sự thay đổi như này khiến Xuân Kiều có chút vui mừng, cô kéo Mộng Vân đến bàn thứ ba ngồi xuống. Thẩm Ly cũng bật cười với hành động đó nhưng cũng đành chịu thôi, lần này Mộng Vân ngồi giữa nên không phải lo không được ngồi với cô nữa, ba người con trai thì ngồi ngay sau họ gương mặt thì có chút bất lực
Một lúc sau thầy giáo đi vào, trên tay thầy cầm một xấp tài liệu, đó chính là điểm kiểm tra tiếng Anh đã được làm từ tuần trước. Thầy bắt đầu đi trả lại các bài kiểm tra cho mọi người, ngoại ngữ không thể làm khó Mộng Vân nên điểm của cô khá ổn và cao hơn chàng trai học bá một chút. Thế mạnh của Mộng Vân là khả năng ngoại ngữ vì cô thông thạo ba thứ tiếng là Anh, Hàn và Nhật hiện đang học thêm cả tiếng Việt nữa tương lai rộng mở đang chờ đón con người này
"Mộng Mộng cậu giỏi thật, cố gắng phát huy nhá" Xuân Kiều khen cô vì sự cố gắng này
Một bàn tay từ đằng sau xoa lên mái tóc của cô và một giọng nói quen thuộc cất lên: "Cậu giỏi lắm, lần sau có thể hướng dẫn tôi một chút được không?" Trong lời nói tràn đầy một sự khích lệ đó dường như trái tim đó của Mộng Vân đã dao động nhưng rồi lấy lại được sự bình tĩnh để đáp lại cậu: "Được, lần tới nếu có gì khó mình sẽ giải đáp giúp cậu"
Nhã Kỳ ngồi cách đó một bàn thấy hành động đó thì có chút khó chịu nên lúc nghỉ giải lao cô ấy tiến tới rủ Mộng Vân ra ngoài nói chuyện, lo lắng cô ấy định làm gì Mộng Vân nên Xuân Kiều muốn đi cùng nhưng bị cô ngăn lại rồi rời đi với Nhã Kỳ. Ra chỗ vườn hoa Nhã Kỳ bảo cô ngồi xuống, cảm thấy được cô ấy cũng không có ý gì xấu nên Mộng Vân ngồi xuống
"Cậu khác với mọi khi quá, cậu thay đổi rồi sao?" Nhã Kỳ như cảm nhận được sự thay đổi của cô nên hỏi
Gương mặt cô lúc này không một cảm xúc nhìn Nhã Kỳ, Mộng Vân ngồi vắt chéo chân phong thái của cô lúc này có chút trưởng thành, nhìn cô ấy rồi trả lời: "Không hẳn chỉ là tôi nghĩ mình cũng nên trưởng thành một chút thôi để tránh người nào đó có chút khó chịu với tôi vì quá trẻ con thôi"
"Cậu hẹn tôi ra đây không phải để hỏi điều này đâu đúng không?" Nhã Kỳ bật cười rồi nghiêm túc nói thẳng vào vấn đề chính: "Được rồi, tôi cũng không giấu gì cậu. Chỉ là tôi thích Viễn Hàn thôi chứ không có gì hết"
Gương mặt vô cảm của cô cứ thế nhìn Nhã Kỳ, thái độ vẫn khá bình thường trả lời: "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ hay cậu muốn tôi tránh xa Viễn Hàn ra. Xin lỗi nhưng tôi nghĩ điều đó hơi khó đối với tôi"
Nhã Kỳ biết trước câu trả lời nhưng không có ác ý gì: "Tôi biết cậu sẽ nghĩ tôi nói như vậy nhưng lần này tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu. Tôi nhất định sẽ khiến cho Viễn Hàn rung động, cậu cũng cố gắng lên". Nói rồi cô ấy chạy đi luôn để Mộng Vân ngơ ngác ở đó bàn tay đặt trên trái tim của mình rồi tự nói: "Cậu ấy nói vậy là có ý gì chứ", cô cứ ngồi đó cho đến khi vào lớp thì mới rời khỏi đó. Vào trong lớp cô vừa ngồi xuống ghế Xuân Kiều đã lo lắng hỏi:
"Cô ta có làm gì khiến cậu buồn không, mình sẽ không để yên nếu cô ta làm Mộng Mộng của mình buồn đâu"
Mộng Vân lắc đầu bảo với Xuân Kiều không có chuyện gì hết nhưng cô ấy không chịu tin nên cô đành nói thầm với Xuân Kiều cho cậu ấy biết mọi chuyện. Không cần nói cũng biết cô ấy đã bất ngờ như thế nào nhưng một lúc sau đã bình tĩnh lại
Trong giờ học Mộng Vân chăm chú ghi chép cũng như làm bài nhưng Xuân Kiều lúc này vẫn đang suy nghĩ thứ gì đó trong đầu cho nên cả giờ học cứ không tập trung. Cho đến khi ra về cô ấy vẫn không biết gì và phải để Mộng Vân gọi thì lúc đó Xuân Kiều mới thoát khỏi suy nghĩ nội tâm
Hôm sau lớp Mộng Vân có một tiết thể dục nên tất cả đi đến phòng thể dục thật trùng hợp thay lớp Dương Miên cũng có tiết nên gặp được nhóm Mộng Vân. Cứ nhìn thấy Nguyệt Thẩm là nguyên cái nhóm bạn của Mộng Vân thay đổi tâm trạng trừ Thư Nhi và Tú Huy. Dương Miên đứng giữa thấy không khí thật đáng sợ nhưng may mắn học khác giáo viên chứ chung giáo viên chắc đại chiến mất
"Nào các em khởi động đi rồi chúng ta sẽ bắt đầu đấu bóng ném" Thầy giáo yêu cầu lớp khởi động để thực hiện cho yêu cầu tiếp theo
* 25 phút sau *
"Tú Huy đến nhóm cậu đấy, ra đi" lớp trưởng nói với Tú Huy. Cô ấy cùng Thẩm Ly, Mộng Vân và Quang Thục là một nhóm, tiếng còi của giáo viên bắt đầu
"Tú Huy bị loại do đã bị bóng chạm vào người"
Khởi đầu không thuận lợi Tú Huy trưởng nhóm đã bị loại ngay đầu tiên, còn lại ba người còn lại trên sân thi đấu. Khác với trưởng nhóm không giỏi thể thao ba thành viên còn lại chơi cũng rất ổn, chơi ổn nhất là Mộng Vân
Quang Thục: "Lực bóng bên kia mạnh thế"
Thẩm Ly: "Mộng Mộng ơi, né ra! Á cứu
Từ từ bình tĩnh đi nào
Khiếp, Mộng Mộng ơi mạnh quá rồi"
Thẩm Ly không phải mẫu người thích chơi thể thao nên không tránh khỏi những lần suýt bị bóng vào người may là có Mộng Vân luôn hướng dẫn nên chơi tạm ổn, Quang Thục cũng không khác là bao tuy là con trai nhưng chơi thể thao cũng không giỏi. Trận đấu này Mộng Vân gần như chơi rất tốt, là một người tiếp thu rất tốt cho nên Mộng Vân dễ dàng học được trong thời gian ngắn
Phía Dương Miên khởi động xong nên được cô cho ngồi chơi nhưng cả lớp bên đó gần như không ở nguyên vị trí cũ mà sang bên lớp Mộng Vân xem. Nguyệt Thẩm khi nhìn thấy Mộng Vân chơi như vậy có chút căng thẳng nhìn gương mặt nghiêm túc không biểu cảm kia đã thấy hơi run rồi mà gương mặt đó lúc chơi thể thao nhìn sợ gấp bội, Dương Miên đứng bên cạnh không ngừng cảm thán: "Thể lực chị Mộng Vân tốt thật đấy"
"Giờ em mới biết sao?" Tú Huy bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nói làm Dương Miên giật mình nhưng rồi lấy lại bình tĩnh vào hỏi tiếp: "Thể lực của chị Mộng Vân khỏe thật sao ạ chị?"
"Ừ, trong nhóm của chị Mộng Vân là người có thể lực tốt nhất đấy, cậu ấy có năng khiếu trong thể thao rất nhiều"
Nguyệt Thẩm đứng bên cạnh nghe vậy thì có hơi rén đâu thể ngờ được một người con gái nhìn hiền hiền, trẻ con vậy mà cũng giỏi thể thao cũng như thể lực tốt. Tiếng còi kết thúc trận đấu đã vang lên và nhóm Mộng Vân chiến thắng vì đã loại hết đội bên kia
Quang Thục, Mộng Vân và Thẩm Ly lúc này mệt mỏi đi đến chỗ ghế ngồi nghỉ, Tú Huy đi đến đưa khăn và nước cho ba người. Mộng Vân mở chai nước rồi uống hết gần nửa chai rồi nghỉ ngơi tiếp, tướng ngồi của cô lúc này làm Dương Miên suy nghĩ một chút: "*Mình tự hỏi ai đã nhập vào cơ thể chị dâu mình để khiến chị ngồi cái tướng ngồi đàn ông này*". Nguyệt Thẩm cứ nhìn chằm chằm Mộng Vân làm cô nghỉ ngơi cũng mất cả tự do, nhìn lại con bé và nói:
"Để con mắt ra chỗ khác mất hết cả tự nhiên"
"Chị nói vậy là có ý gì chứ..." Nguyệt Thẩm nổi cáu lên khi nghe cô nói như vậy. Bỗng một quả bóng lao đến phía Mộng Vân nhưng may mắn được Quang Thục đỡ được ra là đội kia muốn đấu
"Mộng Vân, Thẩm Ly, đội kia muốn đấu team 3 với chúng mình. Hai cậu thấy thế nào?" Quang Thục hỏi ý kiến hai người
Thẩm Ly lúc này rất mệt mỏi đành bảo: "Thôi, hai cậu chơi đi mình mệt lắm rồi", Tú Huy thì chơi khá tệ nên cũng không tham gia. Giờ chỉ còn hai người thế thì chơi kiểu gì, khi cả hai người đang bối rối thì Dương Miên bất ngờ lên tiếng: "Cho em tham gia với em muốn thử, mong anh chị giúp đỡ em"
"Dù sao lớp anh cũng không nói gì, cậu nghĩ sao Mộng Vân?" Quang Thục quay qua hỏi Mộng Vân, cô đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi nói: "Mình không có ý kiến gì, Dương Miên em lần đầu chơi nên chú ý nhá có gì chị sẽ hướng dẫn"
"Dạ"
Vào sân Dương Miên đứng theo vị trí được Mộng Vân chỉ định. Trận đấu bắt đầu Dương Miên nhìn thấy mấy trái bóng bay tới với tốc độ cao thì né như né tà, Quang Thục với Mộng Vân thì né khá ổn. Mộng Vân hướng dẫn Dương Miên chơi từng chút một nhưng cũng không quên việc thi đấu, trận đấu kết thúc bên Mộng Vân lại thắng lần nữa
Dương Miên không thể giấu được sự vui mừng trong lòng cũng như cảm khái khả năng của Mộng Vân, chị ấy là một người có thể lực và khả năng quan sát rất tốt. Nếu không có chị ấy ở bên thì không biết liệu cô ấy có thể chơi được môn thể thao đó không
"Mộng Vân, lại chuẩn bị cho lễ hội thể thao toàn trường đi" Quang Thục đưa ra cho cô một tờ giấy. Đó là giấy thông báo về lễ hội thể thao của trường, khuyến khích tất cả mọi học sinh cùng tham gia. Bỗng ba người kia đi đến chỗ họ đang đứng nói chuyện, Thẩm Ly nhìn thấy tờ giấy thông báo kia thì cũng không bất ngờ lắm
"Các cậu đinh thi đấu bộ môn nào?" Tú Huy lên tiếng hỏi
Quang Thục: "Chắc mình thi chạy bền thôi"
Nghe thấy Quang Thục nói như vậy thì Mộng Vân và Thẩm Ly cũng không bất ngờ lắm lúc nào cậu ấy cũng lựa chọn như vậy mà. Thẩm Ly suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Lần này chắc mình sẽ chọn bộ môn võ thuật. Còn cậu thế nào Mộng Mộng?"
Mộng Vân suy nghĩ mãi không ra bộ môn để thi đấu: "Mình không biết nữa, nên chọn bơi lội hay đấu kiếm?"
"Chị mà cũng biết bơi lội và đấu kiếm sao, bất ngờ thật đấy" Nguyệt Thẩm có chút trêu ngươi Mộng Vân, trái ngược với thái độ của bạn mình Dương Miên thì lại rất bất ngờ bảo sao nhìn thân hình Mộng Vân khá là ổn áp vòng hai và vòng ba thì khỏi nói, đúng là chơi thể thao nhiều có khác, ngon không thể phủ nhận được vì đến Dương Miên còn mê huống chi là con trai
"Chị biết bơi lội và đấu kiếm sao?" Dương Miên hỏi. Tú Huy ở bên cạnh thêm miệng vào để giải thích cho Dương Miên: "Đúng vậy, Mộng Vân chơi hai môn thể thao đó rất giỏi. Đó là hai môn thể thao được Mộng Vân thi đấu trong năm học cấp ba, không biết năm nay cậu ấy sẽ lựa chọn môn thể thao nào"
"Mộng Mộng à, không nhất thiết phải đưa ra câu trả lời luôn đâu. Ngày kia mới hết hạn đăng ký mà, cưa về nhà suy nghĩ cho kĩ rồi quyết định nha" Thẩm Ly dường như biết được tâm trạng lúc này của của cô, Mộng Vân là một người rất khó đưa ra cho bản thân lựa chọn lên nhiều lúc cô đưa ra lựa chọn dựa vào lý tính. Kết thúc tiết học kết nhóm bốn người tạm biệt hai người kia rồi đi về lớp, trong lúc đi trên đường Nguyệt Thẩm luôn đưa ra những lời nói khó nghe về Mộng Vân:
"Cậu thấy không Dương Miên, Mộng Vân nhìn như vậy mà cũng có thể đi tham gia lễ hội thể thao. Thật chẳng biết chị ta nghĩ gì nữa, chắc là làm trò hề cho mọi người thôi ha"
Dương Miên hoàn toàn tức giận sau khi nghe những lời nói đó phát ra từ miệng của Nguyệt Thẩm, cô tức giận nói: "Cậu im lặng đi! Không bằng chị ấy hay sao mà phải nói chị ấy như thế, cậu không bằng một phần của chị ấy thì đừng nói" dứt lời cô tức giận đi ra chỗ khác mặc kệ cô ta đứng đó. Vừa đi vừa tức Dương Miên rất khó chịu với những lời nói đó: "*Cậu ấy vậy mà nói chị dâu của mình như vậy, tức chết mà*"
Cứ như vậy Dương Miên không hề nói chuyện với Nguyệt Thẩm dù chỉ một lời do cô ấy đã động đến Mộng Vân. Đến khi tan học vẫn như mọi khi Dương Miên lại chờ Mộng Vân cùng về, cô ấy tiến đến chỗ Mộng Vân nắm lấy tay cô rồi vui vẻ nói: "Chúng ta cùng về thôi chị"
"Ừm, về thôi" Mộng Vân trả lời
Bước lên trên xe bus Mộng Vân đã chạm mắt với Viễn Hàn, đôi mắt của cậu ấy thật sự rất đẹp. Thuần khiết, dịu dàng và đầy sắc thái tự do của bầu trời, đẹp đến mê hồn luôn đó trời. Bỗng cô cảm thấy được có ai đó đang lay lay bản thân quay ra thì nhìn thấy Dương Miên đang bảo cô ngồi vào chỗ để cho mọi người có lối đi, nên Mộng Vân nghe theo lời cô ấy và ngồi xuống
"Này, nghe nói trường cậu đang tổ chức lễ hội thể thao sao?" Không biết Viễn Hàn nghe tin này từ đâu nhưng cô vẫn trả lời: "Đúng rồi nhưng sao cậu biết?"
"Nghe lỏm được thôi" ra là nghe được từ mấy người khác nhưng điều đó cũng không đáng để quan tâm. Trên con đường về nhà quen thuộc cả bốn người đều không nói gì với nhau mãi cho đến khi sắp đến nhà thì Dương Miên mới lên tiếng: "Chị Mộng Vân đã nghĩ là thi đấu môn thể thao nào chưa?"
"Chắc là chị thi sẽ đấu kiếm chứ bơi lội thì hơi khó" nói như vậy bởi Mộng Vân nhận ra tuần sau là "mùa dâu" đến thăm cô nên nếu bơi lội thì sẽ không tốt. Câu trả lời của cô làm Viễn Hàn có chút bất ngờ, nói:
"Mộng Vân nhìn dễ thương hiền lành như vậy mà đấu kiếm sao. Cậu luôn khiến tôi thấy bất ngờ đấy, tiểu thư"
"Cậu biết đấu kiếm sao?" Hoài Nam hào hứng hơn Viễn Hàn sau khi nghe cô lựa chọn bộ môn đấu kiếm. Mộng Vân chỉ gật đầu chứ không trả lời, bởi điều đó thật phiền phức mà
"Chủ nhật này tôi có thể đấu với cậu một trận được không?" Hoài Nam nói với cô. Viễn Hàn với Dương Miên bất ngờ với câu hỏi của Hoài Nam, thấy vậy cậu giải thích: "Lúc ở Pháp tôi được gia đình cho đi học đấu kiếm nên muốn đấu thử với cậu thôi, có gì không rõ mong cậu chỉ giáo thêm"
Mộng Vân thấy vậy cũng trả lời lại: "Có một lớp đấu kiếm ở gần đây vậy hẹn cậu hôm chủ nhật lúc 4 giờ chiều. Mong được chỉ giáo thêm Vương Hoài Nam" đồng thời đưa tay ra để bắt tay với cậu ấy, cảnh này khiến hai người kia như bị lạc giữa dòng người vậy. Ấy thế mà sau khi nói xong hai người họ tạm biệt nhau rồi về mà quên rằng Viễn Hàn và Dương Miên đang ở đó
Mộng Vân đi đến trước cửa nhà mình thì chợt nhớ ra còn hai người kia, cô quay lại xin lỗi và tạm biệt hai người rồi sau đó bước vào nhà. Viễn Hàn thấy vậy trong lòng có chút khó chịu
Đến tối trong lúc đang học bài Viễn Hàn cứ suy nghĩ về cuộc hẹn giữa Mộng Vân và Hoài Nam, nhìn sang bên kia thấy Mộng Vân đang học không kiềm được mà lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc đó. Mộng Vân lúc tập trung vào việc gì đó trông rất đẹp, Viễn Hàn như bị cô hút hồn vậy chụp xong cậu vẫn ngắm nhìn Mộng Vân
Bỗng cô ngẩng đầu lên Viễn Hàn không kịp phản ứng gì thì đã bị cô nhìn thấy, nhưng do Mộng Vân bị cận lên không thấy được biểu cảm bấy giờ của cậu. Điện thoại của Viễn Hàn reo lên tiếng tin nhắn, cậu ấn vào để xem tin nhắn
Mộng Vân: [ Cậu học xong rồi sao? ]
Viễn Hàn; [ Ừ, cậu thì sao? Học xong chưa? ]
Mộng Vân: [ Chưa, mà có thể giảng giúp mình vài bài được không, tại mình không biết ]
Viễn Hàn: [ Được nhưng giảng ở đây không tiện để tôi sang nhà cậu, chờ tí ]
Nhắn xong cậu đứng dậy rời khỏi phòng trong khi Mộng Vân còn đang lo lắng vì đây là lần đầu tiên cậu sang nhà cô, nên cô vội đứng dậy thu dọn căn phòng có chút lộn xộn của mình. Lúc cô dọn xong thì đúng lúc cậu sang, cô đi xuống dưới mở cho cậu
"Cậu không nhất thiết phải sang đây đâu mà" Mộng Vân ngại ngùng nói
Cậu nhìn cô, nhíu mày rồi nói: "Không sang thì sao chỉ bài cho cậu được, mà cậu định đuổi tôi hả"
"Mình không có ý đó..."
"Thế thì vào trong để tôi chỉ bài cho, nào" cậu bước vào bên trong nhà lúc trước đã có dịp vào rồi nên cũng không quá lạ lẫm gì với căn nhà này nữa. Viễn Hàn đi theo Mộng Vân lên trên ban công, lần đầu tiên cậu được lên đây cho nên khung cảnh trước mắt khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Xung quanh được trang trí bằng những cây cảnh và những bông hoa khác nhau trông rất đẹp, không chỉ có cây cảnh mà trên đây còn có ba đến bốn cái bể cá cảnh tuyệt đẹp, ở gần ngoài còn có cả xích đu để ngồi nhìn xuống dưới. Khung ảnh đó giống như trong mơ vậy, cũng không phải lo lắng việc mưa vì đã phần kính phía trên che chắn rồi
"Nhà cậu cũng đầu tư quá đó, để nguyên cái sân thượng tầng ba làm thành một vườn hoa. Trông rất đẹp đấy" Viễn Hàn không giấu được sự kinh ngạc trên gương mặt, Mộng Vân cũng trả lời lại: "Ừ, tầng ba này không có ai ở nên để có một không gian thoải mái mình cùng bố mẹ thiết kế nó. Cậu thấy thế nào, đẹp không?"
"Đẹp thì cũng đẹp đấy nhưng đừng quên việc chính. Đâu! Bài nào không hiểu?" Cứ nghĩ là cậu sẽ không chú ý vào việc này nhưng thật sự Mộng Vân đã lầm, cô cầm sách vở ngồi xuống dưới chiếc ghế ở ngay giữa ban công
Những bài tập khó lúc nãy mà Mộng Vân loay hoay mãi không làm được, đều được Viễn Hàn giảng lại cho dễ hiểu, không những hiểu được bài mà cô còn được ngắm nhìn gương mặt tựa như mấy anh tổng tài trong mấy bộ truyện cô đang đọc vậy. Chắc tương lai Viễn Hàn là tổng tài cũng nên, với gương mặt này không làm tổng tài thì làm diễn viên, người mẫu cũng khá hợp lí
"Nhìn đủ chưa, cậu nghe tôi giảng bài hay chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tôi đấy" cậu để ý thấy Mộng Vân nhìn mình liên tục, lo cô không hiểu bài nên cậu giảng một cách dễ hiểu nhất. Ấy vậy mà không biết có nghe hay không nữa, Mộng Vân lúc này mới ngại ngùng nói: "Mình vừa nghe vừa ngắm cậu, nếu có phiền thì mình xin lỗi"
"Thế rồi tôi giảng có hiểu gì không?" Cậu lại hỏi tiếp, thấy cô gật đầu như là đã hiểu rồi Viễn Hàn yêu cầu cô làm bài dựa vào kiến thức vừa nãy cậu đã chỉ để làm bài. Không phụ lòng người con trai vừa đẹp trai lại vừa học giỏi này Mộng Vân đã giải được bài tập mà cậu yêu cầu một cách nhanh chóng và đúng với những gì cậu đã chỉ dạy cho cô
"Mình không làm cậu thất vọng chứ?" Trong lời nói của Mộng Vân có chút tự hào về chính mình, thấy dáng vẻ đó Viễn Hàn cũng phải khen ngợi cô: "Thật sự cậu làm rất tốt, công nhận sự cố gắng của cậu. Nhưng đừng vội đắc ý vì điểm số môn toán của cậu rất thấp nên chịu khó tí đi"
"Mình thật sự không thích toán học và mấy môn tự nhiên xíu nào hết, để mình học chắc ngất mất"
Dáng vẻ ủ rũ đấy khiến cậu cũng phải bất lực mà nói: "Không thích học thì cũng phải học, phải làm như nào cậu mới chịu học"
"Nếu mấy môn đó đẹp như cậu chắc chắn mình sẽ học" cô thì thầm nói với chính mình để tránh bị cậu nghe thấy nhưng có vẫn bị cậu nghe được một chút
"Cậu nói gì?" Gương mặt của cậu trở lên nghiêm túc, thấy dáng vẻ đó của cậu Mộng Vân ngãi đầu nhìn cậu cười rồi nói: "Ý mình là nếu cậu có thể giảng cho mình thì có thể mình sẽ chăm chú học mấy môn đó"
"Nếu cậu muốn thì được" giọng nói có một chút sự cưng chiều dành cho cô, nghe được những lời như vậy gương mặt Mộng Vân có chút đỏ ửng lên còn trái tim đập rất nhanh như muốn nhảy ra và nói ra những lời đang giữ trong trái tim vậy
Bỗng nhiên Viễn Hàn đưa tay lên má cô, nhìn cô gái trước mặt cậu cảm giác như có một chút gì đó xa lạ nhưng dù thế Mộng Vân vẫn là Mộng Vân không thể thay đổi được điều gì hết. Nhưng nhìn cô không còn vui tươi như trước nữa khiến Viễn Hàn rất buồn chỉ vì lời nói của người khác mà thay đổi, không phải là một con người vui tươi và hoạt bát nữa mà là một người nghiêm túc không cảm xúc
"Chừng nào tôi mới được thấy lại nụ cười của cậu đây?" Không muốn giấu trong lòng những câu hỏi không có câu trả lời đó nên Viễn Hàn đã trực tiếp hỏi cô. Trước câu hỏi mà cậu đặt ra Mộng Vân cũng không biết nói như thế nào, sau cái tát lần trước cô cảm thấy đúng thật là bản thân quá trẻ con và cũng phải thay đổi
Thấy cô không trả lời Viễn Hàn như đọc được suy nghĩ của Mộng Vân, cậu nhẹ nhàng nói: "Mộng Vân! Tôi biết cậu đang suy nghĩ điều gì nhưng cậu nghe rõ những lời tôi nói đây
Cậu không cần phải để ý quá những lời của người khác nói, nhận thức được những điều họ nói và thay đổi điều đó không sai. Nhưng hãy nhớ nếu cậu quá chú trọng đến những lời nói từ người khác thì sẽ đánh mất chính bản thân mình, hiểu chưa?"
Những lời nói của Viễn Hàn đã giúp Mộng Vân gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, cậu ấy nói rất đúng từ trước đến nay bản thân cô luôn chú ý đến lời nói của người khác lo rằng họ nghĩ cô có vấn đề nên luôn sống trong ánh mắt của những người xung quanh. Nhưng nhờ Viễn Hàn mà Mộng Vân đã hiểu ra cô đã gần như đánh mất chính bản thân, tay cô lúc này đã giữ lấy bàn tay của Viễn Hàn đang để trên mặt mình. Gương mặt dịu lại trên mặt hiện lên một nụ cười
"Viễn Hàn thật sự cảm ơn cậu rất nhiều"
Cảm giác quen thuộc bỗng nhiên quay về đây thật sự là dáng vẻ mà cậu luôn muốn nhìn thấy. Mộng Vân với nụ cười mang đầy sự ấm áp đó đã soi sáng cuộc đời của Viễn Hàn, cô chính là ánh dương trong cuộc sống chìm trong bóng tối trong cuộc đời một con người
"Cậu cười lên không phải đẹp hơn sao. Mộng Vân, cậu-"
"Con gái ơi, đang học trên đó với bạn sao con?" Nhạt Lân mở cánh cửa trên tầng một cách bất ngờ, làm cho Mộng Vân và Viễn Hàn có chút giật mình và dừng lại hành động đang làm. Đến lúc ông nhìn ra phía hai người thì chỉ nhìn thấy Viễn Hàn chỉ bài cho Mộng Vân nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi chứ thực chất hai người họ đang rất ngại ngùng vì hành động vừa rồi
Nhạt Lân cũng không nói gì mà tiến đến chỗ hai người, ông đặt tay lên vai Viễn Hàn nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn con đã giúp Mộng Vân nhà chú học" hành động tưởng trừng như bình thường này lại khiến cho Viễn Hàn, một con người có một người bố suốt ngày đánh đập bỗng cảm thấy ấm áp
Đây là lần đầu cậu cảm thấy được sự ấm áp từ một người bố, gương mặt cậu dịu hơn hẳn trên miệng còn xuất hiện một nụ cười
Mộng Vân để ý đến sắc mặt của Viễn Hàn thấy nụ cười trên gương mặt cậu thì cũng cười theo. Khi cười trông cậu ấy rất đẹp, cô bị chìm đắm trong nụ cười đó đến khi có thêm đứa em trai xuất hiện
"Hello người chị gái thân yêu xinh đẹp như phù thủy, hiền lành như ác quỷ của em"
Khiếp! Không biết đang chào chị gái nó hay đang đọc thần chú nữa, đứa em trai có tâm đi miêu tả chị gái như phù thủy, ác quỷ. Bảo sao điểm văn tả người thân của thằng bé nó thấp, chắc miêu tả chị gái rồi
"Ai cho mày gọi chị như thế hả, chị đây thùy mị nết na thế mà lại nói người ta như kia" Mộng Vân tức giận nói với Bách Dương
Nhưng Bách Dương nào nghe vẫn cố chấp trêu chị gái làm cho cô tức giận, thấy vậy Viễn Hàn cũng bảo: "Bách Dương! Không trêu chọc chị của em như vậy nữa" miệng thì nói thế nhưng cơ thể đang rung đã bán đứng cậu đang cười, Mộng Vân bực bội đánh cho Viễn Hàn một cái thì lại bị bố trêu: "Sao lại đánh bạn trai của mình thế con gái"
Hai từ "Bạn trai" khiến cho cô cảm thấy có chút ngại ngùng, hốt hoảng nói: "Làm gì có bạn trai chứ, bố đừng có trêu con nữa mà" bị ba người con trai trêu khiến Mộng Vân có chút giận dỗi nhưng cũng không thể làm gì được. Đây cũng là lần đầu tiên Viễn Hàn nhìn thấy Mộng Vân tức giận trông rất dễ thương
Sự náo loạn trên tầng khiến cho Nịch Nhu đang coi xem phim khó chịu, bà đứng dậy từng bước đi lên trên tầng. Mở cánh cửa trên tầng ra, bà tức giận nói: "Anh và mấy đứa náo loạn quá làm em không xem được phim đấy, đi xuống dưới nhà. Ngay và luôn!" Lúc này thật sự mẹ tức giận rồi, Mộng Vân cùng với ba người đàn ông ngoan ngoãn đi xuống dưới nhà. Đúng là sự quyền lực của nóc nhà mà đến Viễn Hàn còn phải sợ nữa là ba người kia
Sau khi bị mẹ bắt đi xuống Mộng Vân dẫn Viễn Hàn đi vào trong phòng mình, để cậu ấy ngồi trên giường còn bản thân cô ngồi trên bàn tiếp tục làm bài. Viễn Hàn lúc này không có gì làm nên cũng chán, cậu nhìn quanh phòng cô thì thấy trên giá sách có khá nhiều tiểu thuyết ngôn tình
"Mộng Vân có thể cho tôi mượn một quyển tiểu thuyết trên kia không?" Cậu hỏi mượn cô
"Được, cậu lấy mà đọc"
Sau khi được sự đồng ý của cô, Viễn Hàn tiến đến chỗ giá sách lấy đại một quyển để đọc. Chọn được cuốn sách ưng ý rồi cậu quay lại giường để đọc, cứ thế không gian của hai người chỉ có một sự im lặng, một sự im lặng đến lạ thường
*Ting*
Tiếng điện thoại của Mộng Vân bỗng reo lên khi mở ra thì tình cờ bị Viễn Hàn nhìn thấy được nội dung. Là Hoài Nam kết bạn wechat với cô, cậu có chút bất ngờ khi thấy bạn thân mình gửi lời kết bạn đến Mộng Vân. Bao lâu nay không thấy hai con người này nói chuyện với nhau mấy còn không thấy kết bạn wechat với nhau vậy mà nay lại kết bạn, không giấu được sự tò mò cậu hỏi:
"Hoài Nam kết bạn wechat với cậu để làm gì vậy?"
Mộng Vân cũng biết lí do cậu ấy gửi lời kết bạn với mình nên cũng đã trả lời lại: "Cậu ấy kết bạn với mình để trao đổi về chuyện đấu kiếm thôi". Nghe đến chuyện đấu kiếm Viễn Hàn nhớ lại chuyện lúc chiều, trong lòng có chút khó chịu khi thấy cô nói chuyện với Hoài Nam rất vui vẻ. Điều đó cũng có thể bỏ qua vì là bạn bè mà nhưng khi nói chuyện xong cả hai người họ đều quên mất rằng còn có cậu và Dương Miên đứng đó
Cậu nhìn cô rồi hỏi: "Chiều chủ nhật tôi không có việc gì để làm nên cho tôi đi cùng với, được không?" Thật ra thì Viễn Hàn cũng muốn biết đến bộ môn đấu kiếm với lại cũng không an tâm khi để Mộng Vân đi chung với Hoài Nam. Mộng Vân cũng không chút suy nghĩ mà trả lời cậu:
"Được chứ, có cậu đi mình cũng an tâm được một chút"
Nhận được câu trả lời mình muốn cậu cũng không nói gì mà chỉ đứng dậy chuẩn bị ra về, thấy cậu ra về Mộng Vân cũng đứng dậy rồi tiễn cậu về. Đến lúc đưa Viễn Hàn ra khỏi cửa cô mới để ý thấy trên tay cậu đang cầm cuốn tiểu thuyết của mình
"Tôi mượn về nhà đọc, hứa sẽ trả lại cho cậu" nói xong cậu đi về mà không tạm biệt Mộng Vân nhưng điều đó cũng không quá quan trọng nên cô cũng đi vào nhà
Còn Viễn Hàn sau khi về thì bắt đầu mở cuốn tiểu thuyết đó ra đọc tiếp không biết bằng một thế lực nào đã khiến Viễn Hàn hứng thú đọc đến vậy. Cứ thế cậu bị chìm đắm trong câu chuyện tình yêu của cặp đôi ngôn tình kia cho đến gần đi ngủ mới bỏ ra