Chương 1: Quả Phụ 1
Công xã Hòa Bình, đội sản xuất số sáu.Buổi chiều tầm sáu giờ hơn, đội trưởng Tiêu của đội sản xuất số sáu mới vừa lê thân thể mỏi mệt đi đến cửa nhà, còn chưa kịp đi vào uống miếng nước, đã thấy một đứa bé đen thui vội vàng chạy từ xa tới, vừa thấy người đã vội vã kêu: “Đội trưởng… Đội trưởng mau tới nhà cháu nhìn xem, bà nội cháu... Bà và mẹ cháu sắp bị thím ba đánh chết…”“...”Đội trưởng Tiêu nheo mắt theo bản năng, cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nghiêng đầu, nâng tay cầm cái khăn lông trên cổ đã biến thành màu đen đen vàng vàng không nhận ra được màu sắc ban đầu lên lau mồ hôi chui vào trong mắt cay xè. Sau đó mở to mắt, lúc này mới nhận ra đứa bé vừa đen vừa gầy trước mặt mình là con cháu nhà họ Chung, lập tức cảm thấy có điều không lành.Nhíu mày, dùng giọng nói khàn khàn đầy vẻ không tình nguyện lên tiếng: “Lăng Tử, người nhà cháu lại gây ra chuyện gì? Thím ba của cháu đã đến đội năm rồi vẫn không yên hay sao?”Giọng điệu có chút oán trách.Bọn họ bên này nghèo, tan tầm đều là cầm chuông lắc báo hiệu, ông thân làm đội trưởng, mỗi ngày cứ đến giờ là phải chạy đến từng điểm sản xuất hô tan tầm, xong rồi còn phải tập hợp bọn họ lại để điểm danh. Nếu nói nhỏ người khác sẽ không nghe thấy, thế nên cổ họng của ông khó tránh khỏi có hơi không thoải mái.Đặc biệt là mấy hôm trời nóng thế này, ngày hôm sau không bị lột một lớp da thì người thì cũng phải bị phơi khô. Ông đã vất vả như vậy, thế mà còn có không ít người luôn tìm phiền phức cho ông.Lăng Tử thấy sắc mặt đội trưởng khó coi, bóng người vội vã dừng lại, đứng cách ông ba đến bốn mét, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến trong nhà đã ầm ĩ cả lên liền lấy hết can đảm nói: “Đội trưởng, thím ba của cháu mang theo người nhà đến, nói muốn đập phá nhà của bọn cháu, bà và mẹ cháu không ngăn được.”Đội trưởng Tiêu: “...”Chuyện này là cái quái gì?Sau cùng không biết nghĩ đến điều gì, ông mạnh bạo lau mặt, cắn răng nói: “Đi, đến nhà cháu nhìn xem.”“Dạ.”Lăng Tử cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ liền thở hắt ra, nhanh nhẹn đáp lời, trên gương mặt lấm la lấm lét đầy vẻ đắc ý, tựa hồ cảm thấy bản thân đã tìm được chỗ dựa to lớn.Có điều khi bọn họ về tới nhà họ Chung, chút đắc ý trên khuôn mặt nhỏ kia liền biến mất. Hệt như đội trưởng Tiêu, bị một màn trước mặt đập thẳng vào mắt.Nhà họ Chung không lớn, ba gian phòng nhỏ bé hợp lại cùng một chỗ. Trong nhà rất bẩn, tường đất đỏ bên ngoài nơi này rớt một chút, nơi kia rớt một ít, còn có một vài chỗ vừa nhìn đã biết vừa mới dán bùn lên. Bên ngoài cũng không có tường, thế nên dùng hàng rào vây quanh nửa vòng, cái hàng rào kia còn không quá nửa eo.Chẳng qua lúc này hàng rào đã bị phá hủy, chia năm xẻ bảy, ban đầu nhà họ Chung có chín người, ngoại trừ Thuyên Tử vừa mới chết không lâu và cô vợ mới tái giá mấy ngày hôm trước của Thuyên Tử, bây giờ chỉ còn lại hai nhà lớn, nhà thứ hai và hai vợ chồng già kia sống cùng nhau. Song trong mắt đội trưởng Tiêu, nếu không có quả phụ kia đứng giữa trút giận thì sớm muộn gì hai nhà lớn và nhà thứ hai kia cũng làm ầm ĩ cả lên.Tuy đội trưởng Tiêu không thấy hai nhà kia làm ầm ĩ nhưng lại thấy một vài người nhà họ Chung bị một nhà cô vợ của Thuyên Tử đè xuống đất mà đánh. Cả gia đình đều bị đè sấp trên mặt đất, nhất là bà cụ Chung và hai người con dâu kia. Một người ngồi trên người hai người phụ nữ, bộ mặt hung ác, dùng tay vừa véo lại vừa cào.“Hay cho bà già khốn kiếp nhà bà, con gái tao sinh ra là để cho bà bán? Thằng con trai đoản mệnh kia của bà hại con gái tôi thành quả phụ còn chưa nói, đã thế còn dám bán nó lấy tiền? Muốn lấy tiền đó cho cháu trai bà cưới vợ? Tôi nói cho bà biết, không có cửa đâu!”“Cái thứ không biết xấu hổ này, mày mắng ai tuyệt hậu? Có bản lĩnh thì mắng tiếp xem nào? Xem tao dạy dỗ mày ra sao.”“Chị gái của tao là người mà chúng mày có thể bắt nạt sao? Nhà họ Chung chúng mày cho rằng nhà tao không có đàn ông thì có thể bắt nạt đúng không? Để tao nói cho chúng mày biết, trừ thằng con đoản mệnh nhà chúng mày, tao còn bốn người anh rể.”