Chương 2: Quả Phụ 2
Tiếng mắng chửi không ngừng, tiếng sau cao hơn tiếng trước.Hiện tại trước cửa nhà họ Chung có không ít người vây quanh, ngoại trừ mấy đứa trẻ và đàn ông, còn có không ít phụ nữ, lúc này vì xem náo nhiệt mà ngay cả cơm cũng không nấu.Chẳng qua mọi người xem thì cứ xem, nhưng không một ai tiến vào can ngăn.Gân xanh trên trán đội trưởng Tiêu nảy lên, thở ra hai hơi, tiến lên một bước đẩy người ra đi vào, ông đang chuẩn bị lên tiếng can ngăn, lại nhìn thấy một bóng người chạy ra từ giữa nhà.Người phụ nữ cúi thấp đầu, trong lồng ngực ôm một bình sắt đã gỉ, nhìn thấy tình huống trong nhà thì có chút ngạc nhiên, nhịn không được ngẩng đầu lên, sau đó lộ ra một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.Da trắng như tuyết, mắt đào hoa, môi mỹ nhân… Ngay cả bộ quần áo đầy bụi bẩn kia cũng không che được cơ thể đẫy đà. Ngay cả một người đã có tuổi như đội trưởng Tiêu cũng không nhịn được mà cảm thán, nơi thâm sơn cùng cốc này của bọn họ lại có thể sinh ra một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.Tuy rằng nhà họ Chử là đội sản xuất số mười một, cách bọn họ khoảng sáu đội, nhưng bởi vì lúc trước người con trai thứ ba của nhà họ Chung cưới cô gái này. Hơn nữa cô gái này còn xinh đẹp đến thế, cho nên đội sản xuất ít nhiều gì cũng hiểu nhà họ Chung, càng đừng nói đến nhà họ Chử ở đội sản xuất số mười một, danh tiếng thập phần vang dội, chỉ cần nghe ngóng một chút sẽ biết. Chẳng qua nhà họ Chử nổi tiếng nhất không phải vì có con gái xinh đẹp, mà là nhà này sinh liền một mạch sáu người con gái. Ở nông thôn việc sinh nhiều con không hiếm lạ, điều ngạc nhiên là sinh nhiều như thế song lại không có đến một người con trai. Tuy rằng Chử Hi cảm thấy kinh ngạc vì chẳng qua chỉ có một chút công phu bên ngoài mà lại thu hút nhiều người xem náo nhiệt đến vậy. Nhưng tốt xấu gì cô cũng là người đã trải qua chuyện lớn, căn bản không để trong lòng, cô gắt gao ôm chặt cái bình trong lồng ngực, đi đến bên người một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ còn đang vừa mắng vừa đánh, động tác hung ác, đánh đến nỗi người dưới thân phải gào khóc.Thấy rõ người bị đánh là ai, trong lòng Chử Hi cảm thấy ghê tởm. Cô không nhịn được nhân cơ hội dùng sức đạp một phát vào mông người kia. Mẹ chồng của nguyên thân cũng chẳng phải người tốt lành gì, bán con dâu không nói, cảm thấy cưới người con dâu này về lỗ, muốn cho cháu trai làm bẩn con dâu, cũng mệt cho bà ta nghĩ ra chuyện này.Chử Hi đã xuyên tới đây được năm ngày, năm ngày này khiến cô hiểu rõ tình huống bây giờ của mình. Cô không chết, thậm chí còn xuyên qua, xuyên đến một nông thôn nghèo khổ năm 1970.Hơn nữa thân phận hiện tại càng làm cô tức hộc máu, một người mới vừa kết hôn đã trở thành quả phụ, nhà chồng ghét bỏ cô ăn không ngồi rồi, trong ba tháng đã lừa gả cô ra ngoài. Sở dĩ nói là lừa gả, là bởi vì sau khi nhà trai làm lễ hỏi mới phát hiện, người mình cưới không phải là con gái nhà người ta mà là một đứa con dâu đang thủ tiết.Mà nhà trai sở dĩ bị lừa, nguyên nhân là đứa con trai nuôi kia không được cha mẹ coi trọng. Ngay cả hỏi thăm cũng lười không làm, so với lễ hỏi lên trời của những nhà khác, nhà họ Chung chỉ đòi hai trăm đồng đương nhiên ngay lập tức đồng ý.Nhớ tới việc mấy ngày trước bị xem thường ở nhà họ Lận, trong lòng Chử Hi cảm thấy hận, sau đó cô ôm bình, cong lưng, nhỏ giọng tranh công: “Mẹ, lễ hỏi con đã tìm được rồi, hai trăm đồng đây.”Mẹ Chử vừa nghe cô nói xong, động tác trên tay dừng lại, sau đó không biết nghĩ tới gì lại dùng hết sức đánh người phụ nữ dưới thân: “Cái thứ khốn khiếp nhà bà, cầm tiền này trong tay mà cũng không cảm thấy cắn rứt lương tâm. Lễ hỏi có cho cũng là cho bà đây, làm gì tới lượt bà. Tôi nhổ!”Mắng xong tựa hồ còn chưa dễ chịu, bà ngẩng đầu trút giận lên những người xung quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đội sáu mấy người là một đám người lòng dạ hiểm độc, đứa con gái trắng trẻo mềm mại tôi yêu thương ở trong lòng bàn tay gả đến nơi này của các người mới được mấy ngày? Nói con gái của tôi khắc chồng sao không nói người đội sáu của các người đoản mệnh. Tôi có sáu đứa con gái năm đứa con rể, hơn nữa bốn đứa con rể của tôi đứa nào cũng khỏe như trâu, sao mới kết hôn với đứa con trai nhà họ Chung ba ngày đã xảy ra chuyện? Các người khua môi múa mép sau lưng người ta cũng không sợ sét đánh sao. Người đội sáu của các người như vậy, sau này ai dám gả con gái sang đây thì đầu óc người đó có bệnh!”