Chương 2: Trọng Sinh 2
Chẳng sợ sự tình qua đi nhiều năm nhưng mỗi lần nhớ lại Vệ Mạnh Hỉ lại hận thấu xương, hận sự nhẫn tâm độc ác của ông bà Lục, càng hận chính mình không có khả năng bảo vệ được tiểu Ô Ô, không xứng làm mẹ Ô Ô.Mang theo lòng hận thù cô cũng lưu lại Lục gia lâu, chuẩn bị chờ Lục Quảng Toàn về quê thăm người thân sẽ đề ly hôn, nhưng kết quả cô đã nhận được là giấy thông báo tử vong của anh ta.Nghe nói đâu là hạ giếng làm việc thì hầm mỏ than bị sập, lúc đào lên thì không nhìn ra thi thể, nên tin tức gửi về chỉ có hai kiện quần áo mà anh ta thường mặc, thêm một đôi giày giải phóng. Vì sợ cô đoạt tiền bồi thường nên cha mẹ chồng tính kế đuổi đi ba mẹ con cô cùng đôi long phụng thai của Lục Quảng Toàn và vợ trước.Hai đứa long phượng thai của Lục Quảng Toàn một đứa gọi là Căn Hoa (bé gái), một đứa là Căn Bảo (bé trai) bằng tuổi với Vệ Hồng và Vệ Đông, sinh nhật chỉ cách nhau hai tháng. Nhà mẹ đẻ không quan tâm, nhà chồng hắt hủi nên Vệ Mạnh Hỉ mang theo bốn đứa nhỏ một đường xin cơm đến mỏ than Kim Thủy. May mắn chỗ đó nhiều người tốt, Lục Quảng Toàn sinh thời làm người không tồi nên cô được rất nhiều nhân viên tạp vụ nguyện ý lôi kéo giúp đỡ.Về sau cải cách mở cửa, cô là người đầu tiên hưởng ứng phong trào hộ cá thể, tiến lên mở tiệm cơm, là người sở hữu xe nhỏ đầu tiên ở huyện Hồng Tinh. Không những vậy còn xây được căn phòng lớn, trở thành đại phú bà hô mưa gọi gió, nổi tiếng là nữ nhà giàu mới nổi.Thời gian qua đi bốn đứa nhỏ trưởng thành, bình thường thì không nói nhưng lại thành mấy cái vai ác nên không chết thì cũng tàn tật, mất tích…Những năm mơ hồ đó xuất hiện tua nhanh trong đầu cô như những thước phim điện ảnh, xuất hiện hình ảnh đất nước phát triển vài thập niên sau, mà cô giống như người đứng xem lại hế thảy, chứng kiến xã hội từng bước biến chuyển lớn.Thậm chí trong đầu cô còn thường xuất hiện ra rất nhiều từ kì quái, chẳng hạn như “xuyên qua”, “trọng sinh”, có rất nhiều tình tiết giống như trong tiểu thuyết.Cô phải đi bệnh viện khám thần kinh mới được, cảm giác chính mình như bị điên rồi.Đã từng vốn tưởng rằng chỉ cần nắm trong tay vận mệnh thì có thể tự mình xoay chuyển, cuộc sống cứ thế viên mãn nhưng cái tiếc nuối và hối hận chính là thời điểm đi đăng ký kết hôn ngày đó, nếu được bắt đầu lại thì hãy quay trở về thời điểm đó đi.Nếu được trọng sinh, cô sẽ không tái hôn, càng sẽ không cho đứa nhỏ đi sai đường. Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.Vệ Mạnh Hỉ nén cảm xúc, dịch thân một cái bỗng nhiên trong ngực truyền tới ấm áp, cô sợ tới mức vội mở mắt ra.Đập vào mắt chính là một khối nho nhỏ, trên đầu chỉ vài cọng tóc le ngoe sắc mặt vàng như quả trứng kho.Đứa nhỏ gầy như vậy ở niên đại này rất ít thấy, mấy năm nay cô đã đi tình nguyện qua nhiều vùng núi nghèo khó khăn, cấp các bé thiếu nhi nguyên góp tiền cùng sách vở, cũng từng giúp đỡ nhiều hộ gia đình điều kiện kinh tế khó khăn vì cấp người trong nhà chữa bệnh thậm chí là đem cuối cùng phòng ở bán đi nhưng cô chưa thấy đứa nhỏ nào gầy như đứa nhỏ trước mắt a.“Mẹ, em gái đang đói bụng”.Vệ Mạnh Hỉ nhìn theo hướng giọng nói vang lên liền thấy cái vừa đen vừa gầy tiểu nam hài, đầu tóc vàng khô, mặt thì đen thui, hai bên nước mũi lòng thòng, sau đó hít một cái đem nước mũi chảy ngược vào trong.“Mẹ chưa hết bệnh sao?” Không đợi Vệ Mạnh Hỉ phản ứng lại, nó liền lớn giọng nói: “Anh, đem miếng nước lại đút em gái đi”.Nói xong nó vươn chỉ tay dơ hề hề ra muốn ôm “tiểu trứng kho” nhưng “tiểu trứng kho” ngửi được mùi sữa trên người mẹ nên không muốn buông tay, hướng địa phương có mùi sữa cọ ngậy.Vệ Mạnh Hỉ phát ngốc, này không phải là Vệ Đông khi còn nhỏ sao? Mà khoan đã, “tiểu trứng kho” trong lòng ngực cô không phải tiểu Ô Ô sớm đã bị hại chết sao?Đột nhiên cô véo đùi mình một phát, đau quá!“Hiện tại là lúc nào rồi?”Vệ Đông cũng không biết là lúc nào, “Dù sao cũng chưa tới giờ cơm, chúng ta cho em gái uống nước, uống nước xong liền giống con không đói bụng, hắc hắc hắc…” Nó đúng là tiểu thiên tài nha.Vệ Mạnh Hỉ nhìn đứa nhỏ vàng vọt trong lòng ngực, đôi mắt to đen nhánh ủy khuất nhìn cô.Cô một tay ôm đứa nhỏ vào ngực, cứ cho đây là mơ thì cô muốn giấc mơ này kéo dài lâu một chút.Đứa nhỏ gấp gáp chờ không nổi, cái miệng nhỏ đã liếm bộ ngực cách lớp áo của cô, Vệ Mạnh Hỉ không suy nghĩ nhiều liền theo bản năng vén áo lên cho đứa nhỏ ăn.Vệ Đông thấy thế che lại đôi mắt chạy nhanh ra ngoài.Đứa nhỏ mút mút nửa ngày cũng không có gì gấp gáp đến mức sắp khóc.Vệ Mạnh Hỉ nhìn lại thân mình như que củi của mình thì làm sao có sữa cho đứa nhỏ uống.Hiện tại cho đứa nhỏ ăn no là vấn đề quan trọng nhất, cô quét mắt nhìn xung quanh phòng một hồi, trừ bỏ một trương rách nát rớt dưới đất thì cũng không có gì.