Chương 3: Bốn Đứa Nhỏ
Bỗng nhiên cánh cửa “kẽo kẹt” một cái rồi nhanh chóng được mở ra, một đứa nhỏ mặt mày đen thui khác đang run rẩy bưng cái chén bể đến: “Mẹ xem nè”.Đây là bốn tuổi Vệ Hồng, Vệ Hồng tuy bốn tuổi nhưng vẫn chưa đi đường rành lắm, vẫn là tiểu nha đầu ngây ngô, thật tốt. Nhưng giây tiếp theo Vệ Mạnh Hỉ thiếu chút nữa nôn ra, một khối đen còn nóng hổi trong chén phát ra mùi vị cổ dị của bùn đất.Vệ Hồng nghiêng đầu nói: “Chị nói đây là thịt, mẹ uống vào liền có sữa cho em gái”.Vệ Mạnh Hỉ cúi đầu nhìn bên trong là nước canh lểnh kển, bên trong có mấy khối thịt li ti, “Cái này…. Từ đâu ra vậy?”Bình thường phòng bếp Lục gia khóa kín như bưng.Vệ Hồng quay đầu nhìn bên ngoài một cái rồi nhỏ giọng nói: “Không thể nói nga”.Vệ Mạnh Hỉ biết đây là con gái kế Căn Hoa dạy cho đứa nhỏ này, con gái cô sinh ra chính mình biết đứa nhỏ này chính là khờ khạo, Căn Hoa đứa nhỏ kia của Lục Quảng Toàn là tiểu cơ linh.Hương vị thịt khiến tiểu Ô Ô ở bên cạnh vươn tay nhỏ ra bắt lấy muốn ăn, trong miệng rầm rì đòi ăn hết sức đáng thương.Bên trong không có cái gì thịt, tiểu nha đầu thân thể suy dinh dưỡng nghiêm trọng, Vệ Mạnh Hỉ không dám cho ăn, trước mình nếm thử. Trừ bỏ mùi bùn đất thì cũng không có thêm mùi lạ gì lúc này mới đút đến cái miệng nhỏ của Ô Ô.Tiểu Ô Ô cũng chưa ăn qua mỹ vị đồ vật nên cái miệng nhỏ đánh cái “tặc” làm mấy đứa nhỏ thèm phát khóc.Rốt cuộc đứa nhỏ cũng chỉ mới 4 tuổi a, Vệ Mạnh Hỉ thở dài: “Em gái ăn canh, thịt còn lại mấy đứa ăn".Nghe vậy mắt 4 đứa nhỏ sáng lên, nhưng giây tiếp theo quật cường lau nước miếng nói: “Em gái ăn”.Vệ Mạnh Hỉ đang chuẩn bị tìm đũa tới phân thịt ra thì bỗng nhiên Vệ Hồng đi tới nói một câu: “Mẹ ăn, bữa khác chị với anh trai đi bắt con ếch đồng lớp hơn cho mẹ ăn nữa”.Vệ Mạnh Hỉ dừng tay: “Đây là thịt ếch đồng?”Nếu nhớ không lầm thì cái chết đời trước của tiểu Ô Ô có liên quan đến thịt ếch đồng.Thái Hoa Câu nằm ở khu Hoành Sơn vùng Tây Bắc Bộ, dân cư đông đảo nên diện tích đầy trồng trọt không đủ, mấy năm thời kỳ khó khăn thiếu lương người ta đều bắt ăn hết ếch đồng, hơn hai mươi năm nay loài sinh vật này chỉ có xuất hiện trong truyền thuyết.Mà mùa hè năm đó 1980 Căn Hoa Căn Bảo cư nhiên lại bắt được một con ếch đồng, còn mang về nhà nấu canh cho Ô Ô uống.Chuyện này nhanh chóng truyền toàn bộ đại đội sản xuất Thái Hoa Câu, sau đó đến tai bà Lục nên bà ta hùng hổ đi về nhà đoạt đi thành quả lao động của bọn nhỏ, còn trừng phạt bọn họ tội danh ăn mảnh, đêm đó bọn họ không được ăn cơm.Bọn nhỏ đói không chịu được liền lúc người lớn không chú ý đi hái trộm trái thạch lựu non, còn hảo tâm phân ra bắt phần lớn nhất cho tiểu Ô Ô, đứa nhỏ ăn vào liền xảy ra vấn đề.Chuyện này liền đại biểu cô trọng sinh quay trở về trước một này Ô Ô xảy ra chuyện,hết thảy vẫn còn kịp. Nhưng bất hạnh chính là cô đã tái hôn.Ngọn lửa nhỏ trong mắt Vệ Mạnh Hỉ lần nữa rực sáng, ông trời có mắt cho tiểu Ô Ô của nàng vẫn còn sống, đây là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho cô, cô không thể có quá nhiều lòng tham.Bọn nhỏ bị hành động của mẹ dọa sợ, mẹ bọn nó ngày thường ở trước mặt ông bà nội một câu cũng không dám nói, “Mẹ sao vậy?”Vệ Mạnh Hỉ trong lòng một cổ vui sướng, sống sót trở lại sau đại nạn nên cô rất vui nên cất giọng: “Vệ Tuyết Vệ Quốc tiến vào”.Không ai trở lời?“Mẹ đang kêu ai vậy?” Vệ Hồng thèm ăn mút ngón tay.Vệ Mạnh Hỉ giật mình, lúc này cô mới phát thiện chính mình theo bản năng kêu đại danh trước đây của hai đứa con riêng. Căn Hoa Căn Bảo sinh ra liền không có mẹ, cha lại đi làm xa ở quặng thượng nên không có người đặt tên cho. Nhà họ Lục chỉ lấy nhũ danh, hiện tại không có đại danh.“Căn Hoa Căn Bảo tiến vào”.Hai đứa trước mắt cũng đen thui mở mắt to khẩn trương chờ mong.Căn Hoa Căn Bảo lớn lên không tồi, mày rậm mắt to, mũi cao, lớn hơn Vệ Hồng Vệ Đông hai tháng. Nhưng vóc dáng lại lùn hơn Vệ Hồng Vệ Đông một xíu.Thời điểm trước khi Vệ Mạnh Hỉ gả đến, nhà họ Lục giáo bọn họ là mẹ kế không tốt sẽ ngược đãi con chồng trước nên dẫn đến hai chị em luôn phòng bị không dám đến gần mẹ mới. Nhưng hơn một năm chung đụng bọn nó phát hiện mẹ chẳng những không đánh bọn nó, cuộc sống còn tốt hơn trước đây, có quần áo sạch để mặc, còn có thể tắm rửa gội đầu thường xuyên, ngủ còn không có đái dầm.Đứa nhỏ ai đối nó tốt liền biết được, bọn nó thật thích mẹ kế này, mỗi ngày nhìn mẹ kế ân cần hỏi này han Vệ Hồng Vệ Đông bọn nó nhìn mà phát thèm.Mà Vệ Mạnh Hỉ nói thật, mấy năm đầu đối với hai đứa nhỏ không có tình thương của mẹ chân chính chỉ là thực hiện đúng nghĩa vụ và trách nhiệm của mẹ kế, dù sao nhà họ Lục nguyện ý cho ba mẹ con cô chỗ ở, tất cả đều vì tiền lương của Lục Quảng Toàn cho nên cô cũng có nghĩa vụ chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ của Lục Quảng Toàn.