Chương : 15
Tiền viện vương phủ.
Lúc Thập Thất tới, nơi này đã tụ tập rất nhiều người. Đại bộ phận thị thiếp đã tới đông đủ. Mặt mỗi người đều lộ vẻ bất an. Song, vì có thể ở lại vương phủ, hầu như tất cả mọi người đều ăn diện trang điểm lộng lẫy. Ngoại trừ Thập Thất, ặc… không, Thập Thất cũng có cẩn thận tỉ mỉ trang điểm, chỉ có điều nàng bất đồng quan điểm với bọn họ mà thôi.
Nếu là trước kia, nhóm thị thiếp đã sớm xun xoe nhau soi mói dáng vẻ của Thập Thất, trắng trợn cười nhạo cho hả hê. Nhưng bây giờ, tình cảnh của các nàng không lạc quan, nên cũng không có khí lực cười nhạo người khác.
Thập Thất đứng ở vị trí cuối cùng. Không phải nàng muốn ẩn mình, mà nàng là thị thiếp thấp nhất! Không có quyền lựa chọn!
Bỗng có một cơn gió bất ngờ tập kích, chóp mũi liền ngưa ngứa, Thập Thất không biết nói gì đảo cặp mắt trắng dã, những nữ nhân này đã chét bao nhiêu phấn son thế? Vì một nam nhân không coi mình ra gì mà lãng phí tâm tư, đáng giá sao? Thập Thất giương mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Độc Cô Ngạo Thiên cách đó không xa.
Độ cong nơi môi hắn lãnh liệt mà sắc bén, cặp hắc đồng như sương tuyết băng giá đảo qua đỉnh đầu chúng thị thiếp, tựa như những nữ nhân đã cùng hắn có quan hệ xác thịt không có quan hệ gì với hắn, thật vô tình, thật đáng giận!
Thập Thất lại phóng nhãn nhìn tiếp, trông thấy một số nữ tử đã bắt đầu rơi lệ cực kỳ bi thương.
Khóe miệng Thập Thất run rẩy, lại nhìn lướt qua Độc Cô Ngạo Thiên, có thể nhanh lên một chút được không!
Ngồi ở bên cạnh Độc Cô Ngạo Thiên chính là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi, lúc này, mặt nàng treo đầy ý cười tao nhã ôn hòa nhìn mọi người, cuối cùng nhìn sang Độc Cô Ngạo Thiên, tầm mắt hai người tương giao, tảng núi băng như được hòa tan, Độc Cô Ngạo Thiên dịu dàng mỉm cười.
Mặt mày đưa tình, ở trước mắt bao người, hai người không e dè trao nhau tình yêu nồng cháy, nhân tiện sát muối trái tim mọi người, nhưng lại khiến cho Thập Thất cảm thấy vô cùng rùng mình. Hai tên này đều giỏi giả bộ.
“Chưa thị tẩm đều trục xuất ra ngoài.” Qua nửa khắc, Độc Cô Ngạo Thiên cao cao tại thượng nhìn một hàng dài mỹ nhân trang điểm xinh đẹp đứng trước mặt hắn, lãnh huyết vô tình nói. Đối với hắn mà nói, nữ nhân như quần áo, tùy thời đều có thể đổi, yêu một nữ tử hợp ý, cả đời chỉ có một, hắn vì nàng thà rằng buông bỏ, huống hồ nữ nhân không được thị tẩm thì đều có thân phận thấp, không cần cũng được.
Cái gì!
Khắp nơi vang lên tiếng hút không khí!
Môi Trình Tuyết Nhi cong lên. Lưu lại những người đã thị tẩm đối với nàng cũng không có uy hiếp, hắn đã hứa hẹn với nàng, những thị thiếp lưu lại này, chẳng qua cũng chỉ là hạ nhân trong phủ, mặc cho nàng sai bảo.
Trình Tuyết Nhi lại nhìn sang Độc Cô Ngạo Thiên, ánh sáng trong mắt nàng bắt đầu chuyển động, nếu như hắn thực sự yêu nàng, như vậy sẽ phải vứt bỏ nhiều thứ, mà nàng cũng sẽ không… nhưng nàng thực sự thương hắn sao? Tia sáng chợt biến mất, nàng cắn chặt răng, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ.
Nhóm thị thiếp đã thị tẩm vừa nghe thấy thế thì thở dài một hơi, có thể lưu lại là tốt rồi. Chỉ cần còn được ở lại vương phủ, các nàng còn có cơ hội giành được càng nhiều sủng ái, vị trí sườn phi đến nay vẫn còn để trống mà.
Nhóm thị thiếp chưa được thị tẩm nghe vậy, trừng trừng hai mắt, không thể tin được đây là sự thật, các nàng đều chưa được Vương gia sủng ái mà! Sau khi vào vương phủ, các nàng đều mang một lòng tràn đầy mong ngóng được Vương gia lâm hạnh, thật không ngờ nguyện vọng nay đã biến thành bọt biển, bọn họ không có khả năng được Vương gia sủng ái rồi.
So với việc đau thương của các nàng, Thập Thất đứng trong đội ngũ bị đuổi đi thì cười thầm trong lòng, xem ra không cần phí tâm tư vẫn có thể thoải mái rời đi, đang lúc nàng nghĩ như vậy, thì tiếng nói nổi bật êm tai vang lên: “Tuyết Nhi muốn lưu lại Thập Thất muội muội bầu bạn, Ngạo Thiên, có thể chứ?” Trình Tuyết Nhi nhìn Thập Thất đứng ở cuối cùng, mềm mại nói với Độc Cô Ngạo Thiên.
Vừa rồi nàng vẫn luôn đánh giá chúng thị thiếp, trong đầu hiện lên vài cái tên, cuối cùng chú ý tới ngày hôm qua gặp phải Thập Thất, trang phục tục khí của nàng thật chướng mắt, nàng vốn rất coi khinh, nhưng điều đó lại có chỗ hữu dụng! Lưu một người ngu xuẩn bên người, so với lưu một người không dễ dàng nắm trong tay bên cạnh có lợi hơn nhiều.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Thiên nhíu mày, lia mắt nhìn lướt qua Thập Thất, hơi chần chờ sau đó gật đầu nói: “Tuyết Nhi thích thì lưu lại đi.”
Sắc mặt Thập Thất không thay đổi, nhưng ánh mắt lại có chút sát khí bắn về phía Trình Tuyết Nhi, nàng ta… muốn giữ nàng lại?!
Trong đầu Thập Thất rất nhanh loại bỏ nhiều loại khả năng, nhưng có trăm điều không thể lý giải, Trình Tuyết Nhi có tính độc chiếm đối với Độc Cô Ngạo Thiên, nhưng vì sao nàng ta lại chủ động lưu lại một người có tâm ý với Độc Cô Ngạo Thiên?
Hơn nữa, đáy mắt của nàng ta ngầm chuyển động tia sáng là có ý gì?
Chẳng lẽ là ngày hôm qua gặp nhau, khiến nàng ta ghi hận, muốn trả thù?
Lại hoặc là…
Trăm điều không thể lý giải.
Thập Thất cảm thấy như có một đoàn sương mù dày đặc che ở trước mắt, nàng đưa tay đẩy ra, lại phát hiện phía trước vẫn là sương mù! Thập Thất không hiểu rõ lắm những dự cảm quanh quẩn trong lòng, nhưng nàng biết, nàng tuyệt đối không thể ở lại!
Bởi vì, trong chuyện này, nàng cảm giác được có một âm mưu bí mật nào đó mang theo mùi vị máu tanh.
Đáy mắt Thập Thất nổi lên tia sáng lạnh thấu xương, nàng làm sao có thể trở thành quân cờ cho kẻ khác!
Nay Thập Thất như đứng trên miếng băng mỏng, nhóm thị thiếp bị đuổi ra khỏi phủ đều đố kị nhìn Thập Thất. Bọn họ đều suy nghĩ, có phải nàng ta đã dùng phương pháp nào đó để lấy lòng Trình Tuyết Nhi hay không?
Mọi người chờ mãi vẫn không thấy Thập Thất tiến lên tạ ơn, không khỏi càng thêm hiếu kỳ nhìn sang nàng.
Trình Tuyết Nhi cũng phát hiện Thập Thất không thích hợp, liền bắn anh nhìn lợ hại, đánh giá Thập Thất.
Độc Cô Ngạo Thiên híp mắt nhìn Thập Thất, đang định mở miệng răn dạy.
Thì bỗng nhìn thấy cửu đẳng thị thiếp bài danh thứ mười bảy – Mộ Dung Thập Thất, trưng ra vẻ mặt hưng phấn tiến lên, vẻ mặt đỏ au có thể so với đít khỉ, môi đỏ mọng liệt diễm hôn gió, hai mắt bốc lửa, uốn éo thanh uốn éo khí nói với hắn “Vương gia, thiếp thân còn chưa có được thị tẩm đâu.” Sau khi nói xong lời này, Thập Thất bỗng thấy ớn lạnh trong lòng, vừa rồi chỉ mành treo chuông hết sức, may là nàng kịp lấy lại tinh thần, đồng thời cũng nghĩ được biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Nét mặt Độc Cô Ngạo Thiên thể hiện rõ sự chán ghét cực kỳ, nhìn cũng không muốn liếc nhìn nàng một cái, gầm lên một tiếng: “Cút!” Loại nữ nhân cỡ này thật khiến người ta buồn nôn, lúc trước hắn quả thật là mắt bị mù, mời để cho nàng vào phủ!
Ánh mắt Thập Thất ngấn lệ, hai vai run run, tựa như bị sét đánh nên đả kích, khóc không thành tiếng nói: “Vương gia…” Cảm tạ ngươi, rống ra một từ cút, nhưng từ này nàng cũng sẽ thật sâu ghi nhớ. Trong lòng cười lạnh, còn chưa đủ, nàng vẫn cần diễn tiếp.
Đi về phía trước hai bước, tóc hỗn độn bay trong gió, nhìn nàng bây giờ chỉ có thể dùng một chữ điên để hình dung! Nước mắt rơi lã chã khiến khuôn mặt như tấm bảng pha màu, dơ bẩn không thôi.
Độc Cô Ngạo Thiên nén nhịn cảm giác muốn nôn mửa, hắn lúc này đã chán ghét đến cực điểm cả giận nói: “Đừng để cho bổn vương gặp lại ngươi ở vương phủ.”
Trình Tuyết Nhi nhíu chặt mày, người như vậy có lẽ thực sự không đáng lợi dụng, vốn định lên tiếng ngăn cản, nhưng sau khi có ý niệm kia trong đầu thì nàng liền để lại sức để an ủi hắn bớt giận.
Thập Thất giống như thập phần bi thương xoay người, lảo đảo đi từng bước một ra phía cửa lớn vương phủ, phía sau, Cẩm Sắc lau nước mắt đi theo, thầm nghĩ: tiểu thư thật là đáng thương mà, vận mệnh sao cứ thích trên đùa tiểu thư, rõ ràng nàng có thể ở lại vương phủ a…
Sau khi ra khỏi vương phủ, vốn điềm đạm đáng yêu, nhất thời hai mắt Thập Thất tỏa ánh sáng, nụ cười gian trá vô cùng hiện lên bên môi, từ nay về sau trời cao biển rộng!
Ai cũng không có chú ý tới, Cẩm Sắc đi theo phía sau Thập Thất, lưng vác đầy đầy hành lý rời đi…
Lúc Thập Thất tới, nơi này đã tụ tập rất nhiều người. Đại bộ phận thị thiếp đã tới đông đủ. Mặt mỗi người đều lộ vẻ bất an. Song, vì có thể ở lại vương phủ, hầu như tất cả mọi người đều ăn diện trang điểm lộng lẫy. Ngoại trừ Thập Thất, ặc… không, Thập Thất cũng có cẩn thận tỉ mỉ trang điểm, chỉ có điều nàng bất đồng quan điểm với bọn họ mà thôi.
Nếu là trước kia, nhóm thị thiếp đã sớm xun xoe nhau soi mói dáng vẻ của Thập Thất, trắng trợn cười nhạo cho hả hê. Nhưng bây giờ, tình cảnh của các nàng không lạc quan, nên cũng không có khí lực cười nhạo người khác.
Thập Thất đứng ở vị trí cuối cùng. Không phải nàng muốn ẩn mình, mà nàng là thị thiếp thấp nhất! Không có quyền lựa chọn!
Bỗng có một cơn gió bất ngờ tập kích, chóp mũi liền ngưa ngứa, Thập Thất không biết nói gì đảo cặp mắt trắng dã, những nữ nhân này đã chét bao nhiêu phấn son thế? Vì một nam nhân không coi mình ra gì mà lãng phí tâm tư, đáng giá sao? Thập Thất giương mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Độc Cô Ngạo Thiên cách đó không xa.
Độ cong nơi môi hắn lãnh liệt mà sắc bén, cặp hắc đồng như sương tuyết băng giá đảo qua đỉnh đầu chúng thị thiếp, tựa như những nữ nhân đã cùng hắn có quan hệ xác thịt không có quan hệ gì với hắn, thật vô tình, thật đáng giận!
Thập Thất lại phóng nhãn nhìn tiếp, trông thấy một số nữ tử đã bắt đầu rơi lệ cực kỳ bi thương.
Khóe miệng Thập Thất run rẩy, lại nhìn lướt qua Độc Cô Ngạo Thiên, có thể nhanh lên một chút được không!
Ngồi ở bên cạnh Độc Cô Ngạo Thiên chính là Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân Trình Tuyết Nhi, lúc này, mặt nàng treo đầy ý cười tao nhã ôn hòa nhìn mọi người, cuối cùng nhìn sang Độc Cô Ngạo Thiên, tầm mắt hai người tương giao, tảng núi băng như được hòa tan, Độc Cô Ngạo Thiên dịu dàng mỉm cười.
Mặt mày đưa tình, ở trước mắt bao người, hai người không e dè trao nhau tình yêu nồng cháy, nhân tiện sát muối trái tim mọi người, nhưng lại khiến cho Thập Thất cảm thấy vô cùng rùng mình. Hai tên này đều giỏi giả bộ.
“Chưa thị tẩm đều trục xuất ra ngoài.” Qua nửa khắc, Độc Cô Ngạo Thiên cao cao tại thượng nhìn một hàng dài mỹ nhân trang điểm xinh đẹp đứng trước mặt hắn, lãnh huyết vô tình nói. Đối với hắn mà nói, nữ nhân như quần áo, tùy thời đều có thể đổi, yêu một nữ tử hợp ý, cả đời chỉ có một, hắn vì nàng thà rằng buông bỏ, huống hồ nữ nhân không được thị tẩm thì đều có thân phận thấp, không cần cũng được.
Cái gì!
Khắp nơi vang lên tiếng hút không khí!
Môi Trình Tuyết Nhi cong lên. Lưu lại những người đã thị tẩm đối với nàng cũng không có uy hiếp, hắn đã hứa hẹn với nàng, những thị thiếp lưu lại này, chẳng qua cũng chỉ là hạ nhân trong phủ, mặc cho nàng sai bảo.
Trình Tuyết Nhi lại nhìn sang Độc Cô Ngạo Thiên, ánh sáng trong mắt nàng bắt đầu chuyển động, nếu như hắn thực sự yêu nàng, như vậy sẽ phải vứt bỏ nhiều thứ, mà nàng cũng sẽ không… nhưng nàng thực sự thương hắn sao? Tia sáng chợt biến mất, nàng cắn chặt răng, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ.
Nhóm thị thiếp đã thị tẩm vừa nghe thấy thế thì thở dài một hơi, có thể lưu lại là tốt rồi. Chỉ cần còn được ở lại vương phủ, các nàng còn có cơ hội giành được càng nhiều sủng ái, vị trí sườn phi đến nay vẫn còn để trống mà.
Nhóm thị thiếp chưa được thị tẩm nghe vậy, trừng trừng hai mắt, không thể tin được đây là sự thật, các nàng đều chưa được Vương gia sủng ái mà! Sau khi vào vương phủ, các nàng đều mang một lòng tràn đầy mong ngóng được Vương gia lâm hạnh, thật không ngờ nguyện vọng nay đã biến thành bọt biển, bọn họ không có khả năng được Vương gia sủng ái rồi.
So với việc đau thương của các nàng, Thập Thất đứng trong đội ngũ bị đuổi đi thì cười thầm trong lòng, xem ra không cần phí tâm tư vẫn có thể thoải mái rời đi, đang lúc nàng nghĩ như vậy, thì tiếng nói nổi bật êm tai vang lên: “Tuyết Nhi muốn lưu lại Thập Thất muội muội bầu bạn, Ngạo Thiên, có thể chứ?” Trình Tuyết Nhi nhìn Thập Thất đứng ở cuối cùng, mềm mại nói với Độc Cô Ngạo Thiên.
Vừa rồi nàng vẫn luôn đánh giá chúng thị thiếp, trong đầu hiện lên vài cái tên, cuối cùng chú ý tới ngày hôm qua gặp phải Thập Thất, trang phục tục khí của nàng thật chướng mắt, nàng vốn rất coi khinh, nhưng điều đó lại có chỗ hữu dụng! Lưu một người ngu xuẩn bên người, so với lưu một người không dễ dàng nắm trong tay bên cạnh có lợi hơn nhiều.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Thiên nhíu mày, lia mắt nhìn lướt qua Thập Thất, hơi chần chờ sau đó gật đầu nói: “Tuyết Nhi thích thì lưu lại đi.”
Sắc mặt Thập Thất không thay đổi, nhưng ánh mắt lại có chút sát khí bắn về phía Trình Tuyết Nhi, nàng ta… muốn giữ nàng lại?!
Trong đầu Thập Thất rất nhanh loại bỏ nhiều loại khả năng, nhưng có trăm điều không thể lý giải, Trình Tuyết Nhi có tính độc chiếm đối với Độc Cô Ngạo Thiên, nhưng vì sao nàng ta lại chủ động lưu lại một người có tâm ý với Độc Cô Ngạo Thiên?
Hơn nữa, đáy mắt của nàng ta ngầm chuyển động tia sáng là có ý gì?
Chẳng lẽ là ngày hôm qua gặp nhau, khiến nàng ta ghi hận, muốn trả thù?
Lại hoặc là…
Trăm điều không thể lý giải.
Thập Thất cảm thấy như có một đoàn sương mù dày đặc che ở trước mắt, nàng đưa tay đẩy ra, lại phát hiện phía trước vẫn là sương mù! Thập Thất không hiểu rõ lắm những dự cảm quanh quẩn trong lòng, nhưng nàng biết, nàng tuyệt đối không thể ở lại!
Bởi vì, trong chuyện này, nàng cảm giác được có một âm mưu bí mật nào đó mang theo mùi vị máu tanh.
Đáy mắt Thập Thất nổi lên tia sáng lạnh thấu xương, nàng làm sao có thể trở thành quân cờ cho kẻ khác!
Nay Thập Thất như đứng trên miếng băng mỏng, nhóm thị thiếp bị đuổi ra khỏi phủ đều đố kị nhìn Thập Thất. Bọn họ đều suy nghĩ, có phải nàng ta đã dùng phương pháp nào đó để lấy lòng Trình Tuyết Nhi hay không?
Mọi người chờ mãi vẫn không thấy Thập Thất tiến lên tạ ơn, không khỏi càng thêm hiếu kỳ nhìn sang nàng.
Trình Tuyết Nhi cũng phát hiện Thập Thất không thích hợp, liền bắn anh nhìn lợ hại, đánh giá Thập Thất.
Độc Cô Ngạo Thiên híp mắt nhìn Thập Thất, đang định mở miệng răn dạy.
Thì bỗng nhìn thấy cửu đẳng thị thiếp bài danh thứ mười bảy – Mộ Dung Thập Thất, trưng ra vẻ mặt hưng phấn tiến lên, vẻ mặt đỏ au có thể so với đít khỉ, môi đỏ mọng liệt diễm hôn gió, hai mắt bốc lửa, uốn éo thanh uốn éo khí nói với hắn “Vương gia, thiếp thân còn chưa có được thị tẩm đâu.” Sau khi nói xong lời này, Thập Thất bỗng thấy ớn lạnh trong lòng, vừa rồi chỉ mành treo chuông hết sức, may là nàng kịp lấy lại tinh thần, đồng thời cũng nghĩ được biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Nét mặt Độc Cô Ngạo Thiên thể hiện rõ sự chán ghét cực kỳ, nhìn cũng không muốn liếc nhìn nàng một cái, gầm lên một tiếng: “Cút!” Loại nữ nhân cỡ này thật khiến người ta buồn nôn, lúc trước hắn quả thật là mắt bị mù, mời để cho nàng vào phủ!
Ánh mắt Thập Thất ngấn lệ, hai vai run run, tựa như bị sét đánh nên đả kích, khóc không thành tiếng nói: “Vương gia…” Cảm tạ ngươi, rống ra một từ cút, nhưng từ này nàng cũng sẽ thật sâu ghi nhớ. Trong lòng cười lạnh, còn chưa đủ, nàng vẫn cần diễn tiếp.
Đi về phía trước hai bước, tóc hỗn độn bay trong gió, nhìn nàng bây giờ chỉ có thể dùng một chữ điên để hình dung! Nước mắt rơi lã chã khiến khuôn mặt như tấm bảng pha màu, dơ bẩn không thôi.
Độc Cô Ngạo Thiên nén nhịn cảm giác muốn nôn mửa, hắn lúc này đã chán ghét đến cực điểm cả giận nói: “Đừng để cho bổn vương gặp lại ngươi ở vương phủ.”
Trình Tuyết Nhi nhíu chặt mày, người như vậy có lẽ thực sự không đáng lợi dụng, vốn định lên tiếng ngăn cản, nhưng sau khi có ý niệm kia trong đầu thì nàng liền để lại sức để an ủi hắn bớt giận.
Thập Thất giống như thập phần bi thương xoay người, lảo đảo đi từng bước một ra phía cửa lớn vương phủ, phía sau, Cẩm Sắc lau nước mắt đi theo, thầm nghĩ: tiểu thư thật là đáng thương mà, vận mệnh sao cứ thích trên đùa tiểu thư, rõ ràng nàng có thể ở lại vương phủ a…
Sau khi ra khỏi vương phủ, vốn điềm đạm đáng yêu, nhất thời hai mắt Thập Thất tỏa ánh sáng, nụ cười gian trá vô cùng hiện lên bên môi, từ nay về sau trời cao biển rộng!
Ai cũng không có chú ý tới, Cẩm Sắc đi theo phía sau Thập Thất, lưng vác đầy đầy hành lý rời đi…