Chương : 16
“Nên trục xuất đi ra ngoài thì đều tiễn hết đi, số lưu lại thì nghe theo Tuyết Nhi an bài.” Độc Cô Ngạo Thiên hiển nhiên bị Thập Thất dọa không nhẹ, hắn không nán lại nổi nữa, lập tức đứng dậy căn dặn.
“Vâng.” Mọi người đáp.
Sau khi Độc Cô Ngạo Thiên giận dữ rời đi, nhóm thị thiếp bị trục xuất ra phủ không thoát khỏi vận mệnh, rời khỏi vương phủ trong nước mắt.
Nhóm thị thiếp lưu lại vốn đang may mắn không thôi, cho rằng Vương gia có tình cảm các nàng, nhưng Vương gia trước khi rời đi lưu lại câu nói kia, khiến ảo tưởng ngọt ngào của các nàng trong nháy mắt vỡ tan.
Trình Tuyết Nhi mắt lạnh nhìn chúng thị thiếp, tuy rằng thị thiếp lưu lại chỉ có hơn hai mươi, hơn nữa dung mạo cũng thua kém nàng, thế nhưng, người người đều hé ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa, vẫn khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nên sắc mặt nàng thoáng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu ta vào phủ, các ngươi cũng chính là muội muội của ta, chúng ta sau này còn có rất nhiều cơ hội ở chung, sáng sớm nay khiến cho các vị muội muội dời bước, chắc hẳn bọn muội muội đã mệt, nếu mệt, thì đều trở về nghỉ ngơi đi.” Nàng bây giờ vẫn không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào, mà những nữ nhân này, cũng không phải là mục tiêu của nàng.
Tuy rằng chướng mắt, nhưng cũng có thể lựa chọn xem nhẹ.
Nhóm tam lục cửu đẳng thị thiếp thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, sau đó lục tục nối tiếp nhau rời đi.
Đợi tiền viện không còn một bóng người, sắc mặt Trình Tuyết Nhi thâm trầm nhìn phương hướng thư phòng mà Độc Cô Ngạo Thiên Thiên xử lý công vụ…
Bên ngoài vương phủ.
“Cẩm Sắc, dẫn đường.” Thập Thất đem bảng pha màu khôi phục lại bình thường, phục hồi da thịt trắng nõn, ngay cả y phục hồng phối lục chó má cũng ném sang một bên, Thập Thất lúc này cùng Thập Thất vừa rồi ở trong vương phủ, hoàn toàn là hai người khác nhau!
Miệng Cẩm Sắc há rộng, sửng sốt nhìn Thập Thất: “Tiểu thư… Sao người giống ảo thuật gia thế?” Bên trong còn mặc thêm một lớp quần áo khác.
Thập Thất cong môi cười khẽ: “Nếu không biết ảo thuật, chúng ta làm sao có thể rời đi?”
Cẩm Sắc ngây ngốc gật đầu, tuy rằng không hiểu ý tứ của Thập Thất, nhưng lại biết, bây giờ tiểu thư đang rất vui.
“Tiểu thư, người xác định, người không muốn tận sức nghĩ biện pháp ở lại?” Vừa rồi tiểu thư đã ra sức câu dẫn Vương gia cỡ nào a, nàng có thể nào cũng không nghĩ ra, vì sao sau khi tiểu thư ra khỏi vương phủ thì thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ thế này.
Thập Thất không biết nói gì nhìn Cẩm Sắc, thầm hạ quyết tâm, sau khi hồi phủ, nhất định phải bảo nhà bếp làm canh bổ não cho nàng, đứa nhỏ này phản ứng quá chậm.
Cẩm Sắc thấy Thập Thất không nói, thầm suy đoán, theo sau liền nở nụ cười rạng rỡ, tự cho là thông minh vô cùng, hô to: “Hóa ra tiểu thư muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt à!” Hình như nàng từng nghe Nhị phu nhân và Tam phu nhân nói qua thành ngữ này, ý tứ cụ thể, thì đó chính là thủ đoạn quyến rũ một người đàn ông. Tiểu thư gần đây biến hóa thông minh ghê, vậy mà cũng có thể nghĩ ra biện pháp này!
Thập Thất chỉ đành câm nín, lần nữa rơi lệ đầy mặt…
Mộ Dung phủ.
Thập Thất và Cẩm Sắc đi bộ trở về, nửa canh giờ trước vốn đã về tới phủ, nhưng, ở trên đường, Thập Thất khó nén cảm giác mới lạ đối với đồ ăn cổ đại, vừa đi vừa nhìn, kết quả lãng phí nửa canh giờ.
Trước hai tòa hùng sư, Mộ Dung Phong mặc hoa phục và Lý Uyển Nhi đứng ở cửa cùng đợi Thập Thất.
Tuy rằng hai người có ngăn cách, cách rất xa, thế nhưng sau khi thấy Thập Thất cách đó không xa càng lúc càng tới gần, hai vị đồng thời lệ nóng đảo quanh hốc mắt, “Thập Thất…”
Phía sau hai người đang kích động kia, là hai nữ tử nhìn qua rất có mỹ mạo, tuổi chừng hai bảy, hai tám, vẻ mặt bọn họ đều mất hứng. Lại đang nhỏ giọng nghị luận.
“Nếu ta là nó, bị Thụy Vương đuổi khỏi phủ, mặt mũi mất hết, đã sớm ngay cả dũng khí sống sót cũng không có. Nó còn có mặt mũi trở về, lão gia cũng thật là, để nó trở về không phải là khiến cho người ta cười nhạo sao?” Nhị phu nhân vung khăn lụa, giơ tay nhấc chân mị khí mười phần, tiếng nói không chút nào che giấu vẻ chán ghét với Thập Thất.
Tam phu nhân gật đầu, vẻ chán ghét trong mắt và khuôn mặt trang điểm diễm lệ thập phần tương xứng, thấp giọng mắng: “Đồ đê tiện không biết xấu hổ, quả thật là người mẹ thế nào, thì đứa con thế ấy, cũng bởi vì lão gia nuông chiều nó, nếu như không sủng nó, chúng ta sẽ từ từ chỉnh lý nó.”
“Đúng vậy…”
Thẳng đến khi Thập Thất đi vào, hai người mới dừng lại.
Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi cùng nhau chạy về phía Thập Thất, hai người lệ nóng phiếm đầy hốc mắt, kích động không thôi, trăm miệng một lời nói: “Thập Thất đáng thương… Thập Thất đáng thương của cha/mẹ a…”
Thập Thất được hai người vây ôm chính giữa, tuy rằng mối thân tình này khiến nàng vô cùng ấm áp, thế nhưng… cũng không cần như vậy… nàng sẽ nhanh bị ngộp do thiếu không khí mất… huống hồ… cha và mẹ không phải đang mặt lạnh với nhau sao? Sao bây giờ lại cùng ôm?
“Cha… mẹ…” Nếu bọn họ muốn ôm, liền để bọn họ ôm một lát, nàng rất có tinh thần hi sinh, sau đó phối hợp khóc nấc hai tiếng.
Hai mắt Thập Thất đẫm lệ, hướng mắt nhìn Nhị phu nhân và Tam phu nhân nơi phía cửa, lúc này biểu tình chán ghét của hai người vẫn chưa kịp giấu đi. Thập Thất cười lạnh, ở trước mặt nàng, hai ả này tốt nhất đừng giở trò gì.
“Không sao, không sao, trở về là tốt rồi, cho dù vương phủ không chứa được con, còn có cha đây.” Mộ Dung Phong thương tiếc nhìn Thập Thất, con gái của ông gầy, ở vương phủ chắc đã sống không tốt, cho dù bây giờ thanh danh không tốt, có lẽ sẽ gả không được, nhưng con bé cũng vẫn là nữ nhi của ông.
Lý Uyển Nhi cũng không ngừng gật đầu, “Lão gia nói phải, chỉ cần Thập Thất trở về là tốt rồi.” Cá tính của Thập Thất làm sao có thể sinh tồn trong vương phủ? Ở trong phủ, lão gia chỉ có hai thiếp thất, bà cũng đã chịu không nổi, huống chi Thụy Vương gia lại có nhiều nữ nhân như vậy, Thập Thất ở đó khẳng định sống không tốt.
“Cha, mẹ. Có cha mẹ thật tốt.” Thập Thất xúc động nói.
Nàng thật tâm nói, mối thân tình này nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua, cũng không biết được thân nhân ôm ấp lại ấm áp như thế. Có thể xua đi rét lãnh nơi đáy lòng nàng.
Mối thân tình như vậy, so với sinh mệnh còn quý giá hơn.
“Đứa bé ngốc.” Hai người lại trăm miệng một lời.
Lần này hai người đột nhiên ý thức được, bọn họ hiện đang chiến tranh lạnh! Lập tức buông Thập Thất ra, cùng xấu hổ thối lui.
Mộ Dung Phong liếc liếc nhìn Lý Uyển Nhi, thần sắc phức tạp, theo đó ngữ khí hòa hoãn lại nói với Thập Thất: “Bữa trưa đã chuẩn bị tốt, đi vào vừa dùng cơm trưa vừa trò chuyện.”
Sắc mặt Lý Uyển Nhi ửng đỏ, gật đầu.
Thập Thất cười thầm, không ngờ cha và mẹ lại thú vị đến thế, đều lớn tuổi cả rồi còn chơi trò đỏ mặt.
“Dạ!” Thập Thất đi ở phía trước, dẫn đầu vào phủ.
Từ đầu tới cuối, ba người Thập Thất, Mộ Dung Phong, Lý Uyển Nhi đều không nhìn Nhị phu nhân và Tam phu nhân ở cửa.
Khi ba người đi vào, Nhị phu nhân và Tam phu nhân ở phía sau nhìn bóng lưng ba người mà nghiến răng nghiến lợi.
Ngay khi bọn họ không hề cố kỵ triển lộ diện mạo dữ tợn, thì Thập Thất vừa vặn quay đầu lại. Hai người kinh hãi, nhưng Thập Thất lại tươi cười sáng rực.
Chỉ một thoáng, lãnh khí bắn ra bốn phía, đoạt hồn đoạt phách, hai người kinh lăng giật mình đơ người chỗ, vô pháp nhúc nhích.
Nếu là trước kia, nó thấy các nàng như vậy, nhất định sẽ la hét mắng mỏ các nàng, nhưng bây giờ, nó lại làm thế…
Trái lại còn cười vân đạm phong khinh. Nụ cười ấy thật khiến người ta sởn tóc gáy.
“Vâng.” Mọi người đáp.
Sau khi Độc Cô Ngạo Thiên giận dữ rời đi, nhóm thị thiếp bị trục xuất ra phủ không thoát khỏi vận mệnh, rời khỏi vương phủ trong nước mắt.
Nhóm thị thiếp lưu lại vốn đang may mắn không thôi, cho rằng Vương gia có tình cảm các nàng, nhưng Vương gia trước khi rời đi lưu lại câu nói kia, khiến ảo tưởng ngọt ngào của các nàng trong nháy mắt vỡ tan.
Trình Tuyết Nhi mắt lạnh nhìn chúng thị thiếp, tuy rằng thị thiếp lưu lại chỉ có hơn hai mươi, hơn nữa dung mạo cũng thua kém nàng, thế nhưng, người người đều hé ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa, vẫn khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nên sắc mặt nàng thoáng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu ta vào phủ, các ngươi cũng chính là muội muội của ta, chúng ta sau này còn có rất nhiều cơ hội ở chung, sáng sớm nay khiến cho các vị muội muội dời bước, chắc hẳn bọn muội muội đã mệt, nếu mệt, thì đều trở về nghỉ ngơi đi.” Nàng bây giờ vẫn không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào, mà những nữ nhân này, cũng không phải là mục tiêu của nàng.
Tuy rằng chướng mắt, nhưng cũng có thể lựa chọn xem nhẹ.
Nhóm tam lục cửu đẳng thị thiếp thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, sau đó lục tục nối tiếp nhau rời đi.
Đợi tiền viện không còn một bóng người, sắc mặt Trình Tuyết Nhi thâm trầm nhìn phương hướng thư phòng mà Độc Cô Ngạo Thiên Thiên xử lý công vụ…
Bên ngoài vương phủ.
“Cẩm Sắc, dẫn đường.” Thập Thất đem bảng pha màu khôi phục lại bình thường, phục hồi da thịt trắng nõn, ngay cả y phục hồng phối lục chó má cũng ném sang một bên, Thập Thất lúc này cùng Thập Thất vừa rồi ở trong vương phủ, hoàn toàn là hai người khác nhau!
Miệng Cẩm Sắc há rộng, sửng sốt nhìn Thập Thất: “Tiểu thư… Sao người giống ảo thuật gia thế?” Bên trong còn mặc thêm một lớp quần áo khác.
Thập Thất cong môi cười khẽ: “Nếu không biết ảo thuật, chúng ta làm sao có thể rời đi?”
Cẩm Sắc ngây ngốc gật đầu, tuy rằng không hiểu ý tứ của Thập Thất, nhưng lại biết, bây giờ tiểu thư đang rất vui.
“Tiểu thư, người xác định, người không muốn tận sức nghĩ biện pháp ở lại?” Vừa rồi tiểu thư đã ra sức câu dẫn Vương gia cỡ nào a, nàng có thể nào cũng không nghĩ ra, vì sao sau khi tiểu thư ra khỏi vương phủ thì thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ thế này.
Thập Thất không biết nói gì nhìn Cẩm Sắc, thầm hạ quyết tâm, sau khi hồi phủ, nhất định phải bảo nhà bếp làm canh bổ não cho nàng, đứa nhỏ này phản ứng quá chậm.
Cẩm Sắc thấy Thập Thất không nói, thầm suy đoán, theo sau liền nở nụ cười rạng rỡ, tự cho là thông minh vô cùng, hô to: “Hóa ra tiểu thư muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt à!” Hình như nàng từng nghe Nhị phu nhân và Tam phu nhân nói qua thành ngữ này, ý tứ cụ thể, thì đó chính là thủ đoạn quyến rũ một người đàn ông. Tiểu thư gần đây biến hóa thông minh ghê, vậy mà cũng có thể nghĩ ra biện pháp này!
Thập Thất chỉ đành câm nín, lần nữa rơi lệ đầy mặt…
Mộ Dung phủ.
Thập Thất và Cẩm Sắc đi bộ trở về, nửa canh giờ trước vốn đã về tới phủ, nhưng, ở trên đường, Thập Thất khó nén cảm giác mới lạ đối với đồ ăn cổ đại, vừa đi vừa nhìn, kết quả lãng phí nửa canh giờ.
Trước hai tòa hùng sư, Mộ Dung Phong mặc hoa phục và Lý Uyển Nhi đứng ở cửa cùng đợi Thập Thất.
Tuy rằng hai người có ngăn cách, cách rất xa, thế nhưng sau khi thấy Thập Thất cách đó không xa càng lúc càng tới gần, hai vị đồng thời lệ nóng đảo quanh hốc mắt, “Thập Thất…”
Phía sau hai người đang kích động kia, là hai nữ tử nhìn qua rất có mỹ mạo, tuổi chừng hai bảy, hai tám, vẻ mặt bọn họ đều mất hứng. Lại đang nhỏ giọng nghị luận.
“Nếu ta là nó, bị Thụy Vương đuổi khỏi phủ, mặt mũi mất hết, đã sớm ngay cả dũng khí sống sót cũng không có. Nó còn có mặt mũi trở về, lão gia cũng thật là, để nó trở về không phải là khiến cho người ta cười nhạo sao?” Nhị phu nhân vung khăn lụa, giơ tay nhấc chân mị khí mười phần, tiếng nói không chút nào che giấu vẻ chán ghét với Thập Thất.
Tam phu nhân gật đầu, vẻ chán ghét trong mắt và khuôn mặt trang điểm diễm lệ thập phần tương xứng, thấp giọng mắng: “Đồ đê tiện không biết xấu hổ, quả thật là người mẹ thế nào, thì đứa con thế ấy, cũng bởi vì lão gia nuông chiều nó, nếu như không sủng nó, chúng ta sẽ từ từ chỉnh lý nó.”
“Đúng vậy…”
Thẳng đến khi Thập Thất đi vào, hai người mới dừng lại.
Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi cùng nhau chạy về phía Thập Thất, hai người lệ nóng phiếm đầy hốc mắt, kích động không thôi, trăm miệng một lời nói: “Thập Thất đáng thương… Thập Thất đáng thương của cha/mẹ a…”
Thập Thất được hai người vây ôm chính giữa, tuy rằng mối thân tình này khiến nàng vô cùng ấm áp, thế nhưng… cũng không cần như vậy… nàng sẽ nhanh bị ngộp do thiếu không khí mất… huống hồ… cha và mẹ không phải đang mặt lạnh với nhau sao? Sao bây giờ lại cùng ôm?
“Cha… mẹ…” Nếu bọn họ muốn ôm, liền để bọn họ ôm một lát, nàng rất có tinh thần hi sinh, sau đó phối hợp khóc nấc hai tiếng.
Hai mắt Thập Thất đẫm lệ, hướng mắt nhìn Nhị phu nhân và Tam phu nhân nơi phía cửa, lúc này biểu tình chán ghét của hai người vẫn chưa kịp giấu đi. Thập Thất cười lạnh, ở trước mặt nàng, hai ả này tốt nhất đừng giở trò gì.
“Không sao, không sao, trở về là tốt rồi, cho dù vương phủ không chứa được con, còn có cha đây.” Mộ Dung Phong thương tiếc nhìn Thập Thất, con gái của ông gầy, ở vương phủ chắc đã sống không tốt, cho dù bây giờ thanh danh không tốt, có lẽ sẽ gả không được, nhưng con bé cũng vẫn là nữ nhi của ông.
Lý Uyển Nhi cũng không ngừng gật đầu, “Lão gia nói phải, chỉ cần Thập Thất trở về là tốt rồi.” Cá tính của Thập Thất làm sao có thể sinh tồn trong vương phủ? Ở trong phủ, lão gia chỉ có hai thiếp thất, bà cũng đã chịu không nổi, huống chi Thụy Vương gia lại có nhiều nữ nhân như vậy, Thập Thất ở đó khẳng định sống không tốt.
“Cha, mẹ. Có cha mẹ thật tốt.” Thập Thất xúc động nói.
Nàng thật tâm nói, mối thân tình này nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua, cũng không biết được thân nhân ôm ấp lại ấm áp như thế. Có thể xua đi rét lãnh nơi đáy lòng nàng.
Mối thân tình như vậy, so với sinh mệnh còn quý giá hơn.
“Đứa bé ngốc.” Hai người lại trăm miệng một lời.
Lần này hai người đột nhiên ý thức được, bọn họ hiện đang chiến tranh lạnh! Lập tức buông Thập Thất ra, cùng xấu hổ thối lui.
Mộ Dung Phong liếc liếc nhìn Lý Uyển Nhi, thần sắc phức tạp, theo đó ngữ khí hòa hoãn lại nói với Thập Thất: “Bữa trưa đã chuẩn bị tốt, đi vào vừa dùng cơm trưa vừa trò chuyện.”
Sắc mặt Lý Uyển Nhi ửng đỏ, gật đầu.
Thập Thất cười thầm, không ngờ cha và mẹ lại thú vị đến thế, đều lớn tuổi cả rồi còn chơi trò đỏ mặt.
“Dạ!” Thập Thất đi ở phía trước, dẫn đầu vào phủ.
Từ đầu tới cuối, ba người Thập Thất, Mộ Dung Phong, Lý Uyển Nhi đều không nhìn Nhị phu nhân và Tam phu nhân ở cửa.
Khi ba người đi vào, Nhị phu nhân và Tam phu nhân ở phía sau nhìn bóng lưng ba người mà nghiến răng nghiến lợi.
Ngay khi bọn họ không hề cố kỵ triển lộ diện mạo dữ tợn, thì Thập Thất vừa vặn quay đầu lại. Hai người kinh hãi, nhưng Thập Thất lại tươi cười sáng rực.
Chỉ một thoáng, lãnh khí bắn ra bốn phía, đoạt hồn đoạt phách, hai người kinh lăng giật mình đơ người chỗ, vô pháp nhúc nhích.
Nếu là trước kia, nó thấy các nàng như vậy, nhất định sẽ la hét mắng mỏ các nàng, nhưng bây giờ, nó lại làm thế…
Trái lại còn cười vân đạm phong khinh. Nụ cười ấy thật khiến người ta sởn tóc gáy.