Chương 3
Chung Ý nằm ở bệnh viện một tuần, chờ tới lúc hắn xuất viện thì chuyện của Phùng Hiển đã lắng xuống.
Công ty giải trí Cực Thiên cũng đã bị điều tra, theo như lời mà Tô Minh Ngôn nói vài người trong ban quản trị đã bị bế đi, hắn cũng chấm dứt hợp đồng một cách thuận lợi.
Chung Ý cũng nhận được bản hợp đồng giải ước, ngày hôm đó hắn làm Tô Minh Ngôn chuyển lời hắn muốn lui vòng liền xong việc, Từ tổng làm người đưa hợp đồng tới cho hắn. Không những không cần tiền bồi thường hợp đồng, mà còn cho Chung Ý tấm thẻ có 500 cạn trong đó, cũng hứa hẹn chỉ cần hắn thành thật mà ngậm miệng thì tuyệt đối sẽ không ai tìm cả nhà nhà hắn để gây chuyện.
Chung Ý lấy thẻ ngân hàng, thuận tiện cũng làm hệ thống ghi âm lại việc mâu thuẫn giữa hắn cùng công ty giải trí cưc thiên tậm thời dừng tại đây.
Bên phía Dương Hạ cũng nhiều lần đi tìm Chung Ý, vì muốn làm Cuung Ý rút đơn kiện nên giá cả đưa ra càng ngày càng cao, chỉ cần Chung Ý gật đầu thì cả nhà hắn ở đời này đều cơm áo vô ưu.
Chung Ý đương nhiên không đáp ứng, nhưng tốt bụng nói cuo Dương Hạ một sự thật.
Liền tính hắn không đâm đơn kiện, nhưng đối với người sau lưng Dương Hạ mà nói thì hắn đã vô dụng, nói không chừng đi vào trong tù còn có thể sống lâu hơn ở ngoài.
Từ lúc đó trở đi, Dương Hạ cũng không liên lạc với Chung Ý nữa.
Bất quá mỗi ngày vẫn không ít người hỏi thăm hắn, nhất là những đồng đội cùng hắn tham gia tiết mục tuyển tú, bởi vì chuyện của Dương Hạ lên got search nên tiết mục cũng đã tậm ngừng quay, sau này có thể hay không thành một nhóm còn khó nói được.
Rất nhiều người muốn nổi tiếng đối với Chung Ý oán niệm rất lớn, nhưng sợ Chung Ý đăng bài phốt kèm ảnh chụp video gì đó lên mạng nên không dám nói những lời khó nghe, mỗi ngày đều dùng những lời âm dương quái khí mà hỏi thăm hắn.
Những việc đó Chung Ý cũng không ngại, đứng ở góc độ của những người đó, xác thật hắn đã chặn đường của người ta thật.
Đương nhiên, trong số đó cũng có không ít người thật lòng quan tâm hắn, chuyện này tuy rằng là Chung Ý tuôn ra cho mọi người xem, nhưng Chung Ý xũng là người bị hại, không có đạo lý đem cái sai đổ lên đầu của người bị hại được.
Hệ thống nhìn những chuyện đó mỗi ngày, đối với điều này thật không thể hiểu được, chỉ nói:【con người các cậu thật là phức tạp. 】
"Cho nên đây mới gọi là con người." Chung Ý tiếp lời hệ thống.
Thanh toán xong mọi việc, kéo rương hành lí đi về phía cửa lớn của bệnh viện.
Sau đó ngoài ý muốn mà thấy một người đang đứng ở cửa lớn mà nhìn xung quanh.
Trên mặt Chung Ý hiện lên niềm vui nhưng hốc mắt lại cay cay, hắn nhanh chân bước tới bên cạnh người đó: "Ba."
Người tới đúng là cha Chung - Chung Kiến Quốc, hắn bận một cái áo thun chỉ 10 khối bán ở sạp trên vỉa hè, bởi vì thời gian dài đi làm ở công trường nên từ mặt cho tới cánh tay đều bị phơi nắng đến ngăm đen, trên bàn tay to rộng đều là vết chai, còn có chút vết thương nhỏ đã kết vảy.
Chung Kiến Quốc là một người bình thường không thể bình thường hơn nữa, không tính là có năng lực gì to lớn, hắn chỉ biết cố hết sức mà làm những việc mình có thể làm.
Tỷ như lo cho hắn cùng với hai đứa em gái đi học, tỷ như kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, tỷ như dùng mạng của mình để đòi cho hắn một cái căn bản sẽ không có người cho công đạo.
Đã 20 năm Chung Ý chưa được gặp ba hắn.
So với trong trí nhớ của hắn thì ba hắn còn muốn trẻ hơn một chút, tuy rằng đã một đầu tóc bạc khôn mặt cũng đầy vẻ tang thương nhưng người vẫn còn tốt.
Theo bản năng Chung Ý liền đưa tay ra ôm hắn, lại kêu một tiếng ba thật lớn.
Chung Kiến Quốc có chút không thích ứng được, cả buổi trời cũng chỉ vỗ vỗ vai Chung Ý: "Không có việc gì là tốt rồi."
"Công việc này chúng ta không làm nữa, ba đưa con về nha, ba nuôi con được."
Chung Ý gật gật đầu, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, hắn không kiềm chế được cảm xúc của chính mình.
Chung Ý lặng lẽ lau lau nước mắt, xác định Chung Kiến Quốc không nhìn ra được gì mới buôn tay ra: "Ba, sao người lại đến đây?"
"Em gái của con nói hôm nay con xuất viện, ba liền tưởng muốn đến nhìn xem con, chỉ là ba tìm không được đường, ở bên ngoài đi vòng vòng một hồi lâu, may mà gặp được con ở đây."
Chung Kiến Quốc nói xong liền đưa tay cầm rương hành lý cho Chung Ý, Chung Ý cũng không cự tuyệt, hắn biết ba hắn phải làm cái gì đó mới có thể yên lòng được.
"Vậy ba tới đây bằng cách nào? Tới đã lâu chưa?"
Chung Kiến Quốc trả lời từng chuyện, nói là tới đây bằng xe lửa, vừa tới liền ngồi giao thông công cộng mà chạy tới đây.
Chung Ý nhìn ba hắn liếm liếm da môi, liền quay người đi mua hai chai nước. Sau đó đưa Chung Kiến Quốc đi tìm quán cơm để ăn cơm, không cần hỏi cũng biết ba hắn làm sao có thời gian mà ăn được cái gì.
Chung Kiến Quốc còn sợ mắc, kêu Chung Ý mua hai cái bánh bao là được: "Ba cũng không đói bụng, em gái con hồi cuối tuần được nghỉ, trở về nhà đã hấp cho ba một nồi bánh bao lớn, trên đường tới đây ba cũng có mang theo vài cái để ăn."
"Không có sao đâu ba, con hiện tại có tiền, sau khi con bị thương thì bọn họ đã bồi thường một ít cho con, tiền thuốc men của mẹ vẫn còn đủ."
Bất quá rốt cuộc Chung Ý cũng chỉ tìm một quán cơm nhỏ ven đường, chuyện tiết kiệm tiền này từ sau khi mẹ ngã bệnh liền khắc vào trong xương cốt của hắn.
Hai cha con gọi 3 mặn 1 canh, ăn đến cái bụng tròn xoe.
Chung Kiến Quốc hỏi tính toán tiếp theo của Chung Ý: "Nơi này không phải là một chỗ tốt, con có muốn về nhà hay không?"
"Về." Chung Ý dứt khoát trả lời: "Con vốn dĩ đã tính toán sau khi xuất viện liền trở về nhà."
Chung Kiến Quốc râtdms là vui vẻ, liền móc điện thoại ra mua vé xe, reong miệng còn luôn nhắc: "Hôm nay liền trở về, còn có thể tiết kiệm được tiền ở khách sạn."
Chung Ý vốn đang muốn để cho ba hắn nghỉ ngơi một đêm, nghe thấy vận liền cũng không đề cập tới, liền cùng ba hắn xem vé xe.
Đi xe lửa tốn thời gian lâu, ít nhiều cũng phải 25-26 tiếng đồng hồ, tàu cau tốc thật ra cũng mau hơn không ít nhưng cũng phải ngồi 7-8 tiếng mà vé cũng không rẻ. Cuối cùng hai người chốt đi máy bay, mùa này ế hàng nên giá vé máy bay so với tàu cao tốc cũng không khác biệt mấy mà thời gian tới lại mau.
Mua xong vé, hai cha con liền bắt xe đi sân bay, Chung Kiến Quốc gọi video cho vợ, lại nhắn tin cho hai đứa con gái, vui mừng trong lòng như thế nào cũng đều giấu không được.
Ngay cả hệ thống cũng nói trong đầu Chung Ý: "Ba mẹ của cậu thật sự rất yêu cậu."
Chung Ý: "Đương nhiên rồi, bọn họ chính là tốt nhất trên đời."
"Còn có em gái, bọn họ vừa thông minh lại xinh đẹp, đã thế thành tích học tập còn rất tốt, đến lúc đó liền giới thiệu cho ngươi biết."
Hệ thống:【 Cậu bây giờ không giống như bình thường. 】
Suy nghĩ một chút hệ thống lại bổ xung:【Giống như con nít! 】
"Ba mẹ của tôi vẫn còn nha, vì vậy tôi chính là con nít." Có cha mẹ ở đây thì hắn chính là bảo bảo, Chung Ý không ngại khi bị hệ thống nói là con nít, ngược lại hắn còn thật thõa mãn.
Hắn bắt đầu lãi nhãi với hệ thống rằng ba mẹ đối tốt với hắn như thế nào, mấy đứa em gái có bao nhiêu tốt, cả nhà bọn họ trước kia hạnh phúc biết bao nhiêu.
Hệ thông cũng không thể cảm nhận được hết cảm xúc của Chung Ý, củi loáng thoáng cảm nhận được một chút cảm giác:【chẳng trách cậu cố chấp với việc trở về như vậy. 】
Chung Ý vừa cùng hệ thống tám chuyện vừa dẫn Chung Kiến Quốc đi dạo một vòng trong sân bay, thì thời gian đăng ký cũng đến.
Chung ý mở ra Weibo, đầu tiên đổi lại tên Weibo sau đó liền đăng hai bài trên Weibo:
Chung Ý V: Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi chính thức rời khỏi giới giải trí, cảm ơn mọi người từ lúc tôi vào giới đã yêu thích và giúp tôi đến giờ, kiếp sống diễn viên của tôi dừng tại đây, sau này sẽ còn gặp lại.
Chung Ý V: Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, giả thiếu gia thân ái của tôi.
Tương lai của tôi cùng người nhà tôi đều giao cho cậu.
[ hình minh họa ]
Phát xong Weibo Chung Ý liền trực tiếp tắt nguồn điện thoại, cho nên hắn không biết hai bài đăng Weibo của hắn làm trên mạng lại nổi lên gió tanh mưa máu.
Việc lui vòng của hắn lại đem nhiệt độ mà Phùng Hiển cùng với công ty giải trí Cực Thiên vất vả giảm xuống lại bị mọi người lôi ra quất xác tiếp.
Mà cái Weibo giả thiếu gia càng làm các gian cư mạng bùng nổ, sôi nổi suy đoán rốt cuộc là ai, đem tất cả minh tinh trong giới bị đồn là phú nhị đại xốc ngược lên trên trời.
Đương nhiên, điểm bùng nổ nhất chính là hình chụp kèm theo, trên ảnh nội đúng chính là có người bỏ tiền an bài việc Chung Ý té xuống từ sân khấu. Lúc đó người xem trực tiếp tại hiện trường cũng sôi nổi ra tin hot, sự đồng tình với Chung Ý của mọi người đã đạt đến đỉnh núi.
So sánh với việc này chính là các tuyển thủ tham gia tiết mục tuyển tú cũng đã hận Chung Ý tới đỉnh núi.
Nhà sản xuất đập bàn quăng hết đồ vật, tức giận nói: "Sao lúc đó hắn không té chết luôn đi cho rồi!"
"Đi điều tra xem người đan ở đâu, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải bị được miệng của hắn, tuyệt đối không thể để hắn lại tung ra thêm tin tức gì nữa."
Cư dân mạng điên cuồng cạp dưa, thủy quân cùng phòng xã giao công chúng cũng vội xoay vòng, Weibo cũng đều bị lượt truy cập quá lớn mà rớt mạng rồi.
Mà người khởi xướng mọi chuyện đã bay lên trời, đang thưởng thưởng thức biển mây.
… …
Sau khi xuống máy bay, hai cha con không có đi luôn về nhà mà là ghé qua bệnh viện thăm Diêu Thục Phương, trạng thái của Diêu Thục Phương cũng không tốt, do nhiều ngày lo lắng cho Cuung Ý nên cũng không có một giấc ngủ yên.
Vừa nhìn thấy được Chung Ý, nước mắt liền rơi không ngừng được, Chung Ý nhớ đến đời trước nữa đến gặp mặt mẹ lần cuối cũng không gặp được hắn cũng muốn khóc.
Hắn luôn là ở trước mặt người nhà biểu hiện ra bộ mặt yếu ớt của mình.
"Trở về là tốt rồi, con trai con yên tâm, mẹ không có việc gì, nằm bện viện vài ngày là có thể khỏe rồi." Diêu Thục Phương bắt đầu dỗ dành đứa con nhỏ của mình.
"Mẹ, con có tiền cho mẹ chữa bệnh, mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh, nhất đính sẽ tốt lên, con về lần này liền không có đi nữa, mỗi ngày con sẽ đều đến thăm mẹ."
Diêu Thục Phương cũng không quan tâm những việc đó, kêu Chung Ý xăng tay áo, ống quần lên cho nàng xem trên người có bị thương chỗ nào không: "Em gái của con nói con từ trên sân khấu té xuống trên pha lên, mẹ đều phải bị hù chết."
Trừ bỏ cánh tay bây giờ không thể nâng vật nặng thì những vết thương khác đều đã lành, Chung Ý đổi thuốc từ hệ thống nên một vết sẹo cũng tìm không ra.
Chung Ý còn nhảy nhảy hai cái cho Diêu Thục Phương coi, xác định con trai thật sự không sao nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Mẹ, con tính toán mở quán làm kinh doanh nhỏ." Chung Ý đem ý tưởng mở quán ăn nói.
Nhà hắn ở bên cạnh thành phố H, là một nơi giao tiếp giữa hai thành phố, ở thành phố H có một thành phố điện ảnh, hơn nữa du lịch phát triển nên người đến rất nhiều, buôn bán thức ăn rất dễ làm.
Không phải Chung Ý không nghĩ tới mở tiệm cơm, nhưng mà… hắn không có tiền.
Khoản tiền bồi thương 50 vạn Chung Ý muốn để đó để trả tiền thuốc men cho mẹ, còn dư lại 500 vạn hắn không tính toán động vào số tiền đó.
Mà một cái cửa hàng nhỏ ở thành phố H tiền thuê một năm cũng mười mấy 20 vạn, hắn vốn dĩ là thuê không nổi. Cho nên đường đường là một ngự trù chỉ có thể trước tiên bày sạp vỉa hè.
Trước khi xuyên qua Chung Ý cũng sẽ nấu cơm nhưng trình độ cũng chỉ là có thể ăn thôi, Diêu Thục Phương dùng ánh mắt đầy hoài ngji nhìn hắn: "Việc này… có thể làm được không?"
Chung Ý đã chịu khổ luyện 20 năm không thể tiếp thu nghi ngờ: "Mẹ, mẹ phải tin con, chờ đến buổi tối con đem cơm đến cho mẹ, mẹ ăn qua liền sẽ biết."
Nghĩ nghĩ, vẫn là muốn ủng hộ con trai, Diêu Thục Phương gật gật đầu: "Được, mẹ chờ nếm tay nghề của con."
Một nhà ba người nói chuyện một hồi, Chung Ý đi đóng tiền sau đó cùng Chung Kiến Quốc đi về nhà.
Chung gia nhà ở là nhà tự xây, hơn nữa ở phía dưới là hai cái mặt bằng tổng cổng ba tầng, mười phần rộng rãi.
Phía sau còn có một cái chuồng heo, nhưng sau khi Diêu Thục Phương bị bệnh đã không còn nuôi heo nữa mà chuyển qua nuôi gà.
Chung Kiến Quốc đem đồ cất xong, liền đi bắt gà: "Vặt lông một con gà cho con với mẹ con bồi bổ."
Chung Ý không từ chối, hắn chạy ra vườn hái rau.
Chỗ tốt khi sống ở quê chính là không lo thiếu đồ ăn ăn, Chung gia không trồng lương thực mà trồng các loại rau củ.
Chung Ý hái mấy trái cà tím, một rổ đậu que, một ít ớt cay, còn có dưa leo với măng tây. Đúng là mùa phát triển của rau củ, quơ tay một phát chính là một đống đồ ăn.
Khi hắn về tới nhà, Chung Kiến Quốc đã đem gà làm sạch, lấy ra thêm chút măng ngâm nhà làm để Chung Ý hầm canh.
Chung Kiến Quốc hiện tại không có việc gì để làm, lền ở phòng bếp đi tới đi lui, Chung Ý chỉ cần nói với hắn thêm một câu hắn đều rất vui vẻ. Nếu Chung Ý cần cái gì, chưa kịp kowr miệng thì Chung Kiến Quốc đã đưa tới tay hắn ngay lập tức.
Hắn dùng chính mình cách thức biểu đạt niềm vui khi con trai về nhà. Chung Ý ấm áp trong lòng, lựa ra những chuyện vui khi đóng phim kể cho ba hắn nghe.
Đổi về thân thể của mình, Chung Ý cũng không bị cứng tay, đao pháp vẫn như cũ tinh vi, nháy mắt liền đã đem tất cả nguyên liệu cắt xong.
Hắn tính làm cà tím hầm đậu que, măng tây xào, trong nhà không có thịt heo nên ớt cay cùng khoai tây làm món khoai tây cắt sợi xào, lại thêm một món rau trộn dưa leo thêm một nồi canh gà nấu măng, đủ ăn.
Đầu tiên bay ra mùi hương chính là canh gà, gà nhà nuôi một chút tanh hôi đều không có. Bây giờ hầm măng không kịp, nên Chung Ý đem măng bỏ vào nồi áp suất nấu một lát rồi lại cho vào trong canh gà để cùng hầm. Măng hút mỡ trong canh gà, tự thân mang mùi hương của nước canh, liền làm hàng xóm nước miếng đều chảy ra.
"Con trai, tay nghề của con thật sự có tiếng bộ nha, mùi hương này, chỉ cần nước canh ba cũng có thể ăn hết vài chén cơm."
Đối với việc nấu ăn, Chung Ý không khiêm tốn chút nào: "Đó là đương nhiên, ba, dù cho là bên ngoài đầu bếp cũng không có mấy người tay nghề nấu ăn có thể tốt hơn con đâu."
Mùi hương không chỉ có ở mỗi Chung gia mà còn bay tới mấy nhà kế bên, đang là thời điểm abw cơm chiều, người ngưởi được mùi hương đều đi vào nhà bếp của nhà mình mà tìm kiếm.
Sau khi ngửi được mùi hương là từ Chung gia bay ra, Lưu Thúy cùng Hoàng Hương ở sát vách Chung gia liền nói chuyện phiếm: "Thơm như vậy, là vợ của Chung Kiến Quốc đã xuất viện trở về nhà?"
"Chắc là không phải, bện của cổ chữa trị khó khăn lắm."
"Hôm nay thứ tư, hai đứa nhỏ còn đang ở trường học đâu, vậy còn có thể là người nào đây?"
"Đi coi là biết liền hà." Hai người hốt một nắm đậu phộng luộc, vừa ăn vừa đi đến Chung gia.
Kết quả vừa đi đến cửa thì phát hiện mùi hương càng thơm, ngoại trừ mùi của canh gà còn có mùi của rau xào tỏa ra.
"Mùi vị thật là dễ ngửi, hình như là đang xào khoai tây thì phải."
Chung Ý cùng Chung Kiến Quốc nghe tiếng nói chuyện, Chung Kiến Quốc đưa mắt nhìn liền đi ra ngoài chào hỏi tiếp chuyện.
Lúc hắn quay trở lại, dắt theo sau lưng hai đứa nhỏ đang quải cặp sách, đều đã thèm đến chảy nước miếng.
Chung Kiến Quốc nói: "Đây là con của dì Lưu ở cách vách nhà chúng ta, mới đón về từ nhà trẻ, kiếm cái chén múc đồ ăn cho tụi nhỏ đem về ăn."
Hai đứa nhỏ biết Chung Ý, liền đi qua ôm đùi gọi anh: "Anh Chung Ý, anh đang nấu món gì vậy? Thơm tới mức em thèm muốn chết."
Vừa lúc Chung Ý đã xào đồ ăn xong, rửa tay xong sau đó sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, rồi bưng lên cà tím nấu đậu que đút cho mỗi đứa một miếng.
Hai đứa nhỏ ăn tới mức nhảy nhót: "Ahh Chung Ý ơi cái này ăn ngon quá đi, ngon tới mức có thể bay lên trời luôn á."
Chung Ý bị bọn họ tuổi nhỏ vô tri ngôn ngữ làm cho buồn cười, ngoại trừ canh gà cùng dưa leo những món khác hắn đều múc vào trong hai cái chén lớn.
Hắn cũng không đưa cho hai đứa nhỏ mà là bưng tới cửa đưa cho người lớn.
"Dì Lưu, dì Hoàng, do con về gấp nên không có mua thịt, chỉ có chút thức ăn chay, hai người đừng ghét bỏ."
Trước khi đến hai người Lưu Thúy cũng không nghĩ là Chung Ý là người nấu ăn, đây chính là đại minh tinh nha càng không nghĩ tới chính là hắn làm đồ ăn còn thơm như vậy.
Mới vừa đón về nhà hai đứa nhỏ nước miếng đã chảy tí tách chạy vào xin ăn, hai người ngượng ngùng còn không hết sao có thể ghét bỏ được.
Nhận hai chén đồ ăn xong, lát nữa hai người liền đem một ít thịt khô cùng ít khô cá lại để đáp lễ. Đã làm hàng xóm nhiều năm, quan hệ còn không tồi, bây giờ Chung gia đang gặp khó khăn, bọn họ giúp đỡ cũng không ít.
Chung Ý thấy đưa một chén thức ăn chay liền nhận quà đáp lễ lớn như vậy, nên hắn cân nhắc chờ thêm hai ngày liền làm nhiều một chút đồ ăn ngon để mời hàng xóm xung quanh đến ăn một bữa.
Tiễn người của hai nhà xong, Chung Ý liền chuẩn bị tốt đồ ăn cùng Chung Kiến Quốc đi đến bệnh viện, bữa chiều hôm nay bọn họ cùng nhau ăn cơm với Diêu Thục Phương ở bệnh viện ăn cơm.
Công ty giải trí Cực Thiên cũng đã bị điều tra, theo như lời mà Tô Minh Ngôn nói vài người trong ban quản trị đã bị bế đi, hắn cũng chấm dứt hợp đồng một cách thuận lợi.
Chung Ý cũng nhận được bản hợp đồng giải ước, ngày hôm đó hắn làm Tô Minh Ngôn chuyển lời hắn muốn lui vòng liền xong việc, Từ tổng làm người đưa hợp đồng tới cho hắn. Không những không cần tiền bồi thường hợp đồng, mà còn cho Chung Ý tấm thẻ có 500 cạn trong đó, cũng hứa hẹn chỉ cần hắn thành thật mà ngậm miệng thì tuyệt đối sẽ không ai tìm cả nhà nhà hắn để gây chuyện.
Chung Ý lấy thẻ ngân hàng, thuận tiện cũng làm hệ thống ghi âm lại việc mâu thuẫn giữa hắn cùng công ty giải trí cưc thiên tậm thời dừng tại đây.
Bên phía Dương Hạ cũng nhiều lần đi tìm Chung Ý, vì muốn làm Cuung Ý rút đơn kiện nên giá cả đưa ra càng ngày càng cao, chỉ cần Chung Ý gật đầu thì cả nhà hắn ở đời này đều cơm áo vô ưu.
Chung Ý đương nhiên không đáp ứng, nhưng tốt bụng nói cuo Dương Hạ một sự thật.
Liền tính hắn không đâm đơn kiện, nhưng đối với người sau lưng Dương Hạ mà nói thì hắn đã vô dụng, nói không chừng đi vào trong tù còn có thể sống lâu hơn ở ngoài.
Từ lúc đó trở đi, Dương Hạ cũng không liên lạc với Chung Ý nữa.
Bất quá mỗi ngày vẫn không ít người hỏi thăm hắn, nhất là những đồng đội cùng hắn tham gia tiết mục tuyển tú, bởi vì chuyện của Dương Hạ lên got search nên tiết mục cũng đã tậm ngừng quay, sau này có thể hay không thành một nhóm còn khó nói được.
Rất nhiều người muốn nổi tiếng đối với Chung Ý oán niệm rất lớn, nhưng sợ Chung Ý đăng bài phốt kèm ảnh chụp video gì đó lên mạng nên không dám nói những lời khó nghe, mỗi ngày đều dùng những lời âm dương quái khí mà hỏi thăm hắn.
Những việc đó Chung Ý cũng không ngại, đứng ở góc độ của những người đó, xác thật hắn đã chặn đường của người ta thật.
Đương nhiên, trong số đó cũng có không ít người thật lòng quan tâm hắn, chuyện này tuy rằng là Chung Ý tuôn ra cho mọi người xem, nhưng Chung Ý xũng là người bị hại, không có đạo lý đem cái sai đổ lên đầu của người bị hại được.
Hệ thống nhìn những chuyện đó mỗi ngày, đối với điều này thật không thể hiểu được, chỉ nói:【con người các cậu thật là phức tạp. 】
"Cho nên đây mới gọi là con người." Chung Ý tiếp lời hệ thống.
Thanh toán xong mọi việc, kéo rương hành lí đi về phía cửa lớn của bệnh viện.
Sau đó ngoài ý muốn mà thấy một người đang đứng ở cửa lớn mà nhìn xung quanh.
Trên mặt Chung Ý hiện lên niềm vui nhưng hốc mắt lại cay cay, hắn nhanh chân bước tới bên cạnh người đó: "Ba."
Người tới đúng là cha Chung - Chung Kiến Quốc, hắn bận một cái áo thun chỉ 10 khối bán ở sạp trên vỉa hè, bởi vì thời gian dài đi làm ở công trường nên từ mặt cho tới cánh tay đều bị phơi nắng đến ngăm đen, trên bàn tay to rộng đều là vết chai, còn có chút vết thương nhỏ đã kết vảy.
Chung Kiến Quốc là một người bình thường không thể bình thường hơn nữa, không tính là có năng lực gì to lớn, hắn chỉ biết cố hết sức mà làm những việc mình có thể làm.
Tỷ như lo cho hắn cùng với hai đứa em gái đi học, tỷ như kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, tỷ như dùng mạng của mình để đòi cho hắn một cái căn bản sẽ không có người cho công đạo.
Đã 20 năm Chung Ý chưa được gặp ba hắn.
So với trong trí nhớ của hắn thì ba hắn còn muốn trẻ hơn một chút, tuy rằng đã một đầu tóc bạc khôn mặt cũng đầy vẻ tang thương nhưng người vẫn còn tốt.
Theo bản năng Chung Ý liền đưa tay ra ôm hắn, lại kêu một tiếng ba thật lớn.
Chung Kiến Quốc có chút không thích ứng được, cả buổi trời cũng chỉ vỗ vỗ vai Chung Ý: "Không có việc gì là tốt rồi."
"Công việc này chúng ta không làm nữa, ba đưa con về nha, ba nuôi con được."
Chung Ý gật gật đầu, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, hắn không kiềm chế được cảm xúc của chính mình.
Chung Ý lặng lẽ lau lau nước mắt, xác định Chung Kiến Quốc không nhìn ra được gì mới buôn tay ra: "Ba, sao người lại đến đây?"
"Em gái của con nói hôm nay con xuất viện, ba liền tưởng muốn đến nhìn xem con, chỉ là ba tìm không được đường, ở bên ngoài đi vòng vòng một hồi lâu, may mà gặp được con ở đây."
Chung Kiến Quốc nói xong liền đưa tay cầm rương hành lý cho Chung Ý, Chung Ý cũng không cự tuyệt, hắn biết ba hắn phải làm cái gì đó mới có thể yên lòng được.
"Vậy ba tới đây bằng cách nào? Tới đã lâu chưa?"
Chung Kiến Quốc trả lời từng chuyện, nói là tới đây bằng xe lửa, vừa tới liền ngồi giao thông công cộng mà chạy tới đây.
Chung Ý nhìn ba hắn liếm liếm da môi, liền quay người đi mua hai chai nước. Sau đó đưa Chung Kiến Quốc đi tìm quán cơm để ăn cơm, không cần hỏi cũng biết ba hắn làm sao có thời gian mà ăn được cái gì.
Chung Kiến Quốc còn sợ mắc, kêu Chung Ý mua hai cái bánh bao là được: "Ba cũng không đói bụng, em gái con hồi cuối tuần được nghỉ, trở về nhà đã hấp cho ba một nồi bánh bao lớn, trên đường tới đây ba cũng có mang theo vài cái để ăn."
"Không có sao đâu ba, con hiện tại có tiền, sau khi con bị thương thì bọn họ đã bồi thường một ít cho con, tiền thuốc men của mẹ vẫn còn đủ."
Bất quá rốt cuộc Chung Ý cũng chỉ tìm một quán cơm nhỏ ven đường, chuyện tiết kiệm tiền này từ sau khi mẹ ngã bệnh liền khắc vào trong xương cốt của hắn.
Hai cha con gọi 3 mặn 1 canh, ăn đến cái bụng tròn xoe.
Chung Kiến Quốc hỏi tính toán tiếp theo của Chung Ý: "Nơi này không phải là một chỗ tốt, con có muốn về nhà hay không?"
"Về." Chung Ý dứt khoát trả lời: "Con vốn dĩ đã tính toán sau khi xuất viện liền trở về nhà."
Chung Kiến Quốc râtdms là vui vẻ, liền móc điện thoại ra mua vé xe, reong miệng còn luôn nhắc: "Hôm nay liền trở về, còn có thể tiết kiệm được tiền ở khách sạn."
Chung Ý vốn đang muốn để cho ba hắn nghỉ ngơi một đêm, nghe thấy vận liền cũng không đề cập tới, liền cùng ba hắn xem vé xe.
Đi xe lửa tốn thời gian lâu, ít nhiều cũng phải 25-26 tiếng đồng hồ, tàu cau tốc thật ra cũng mau hơn không ít nhưng cũng phải ngồi 7-8 tiếng mà vé cũng không rẻ. Cuối cùng hai người chốt đi máy bay, mùa này ế hàng nên giá vé máy bay so với tàu cao tốc cũng không khác biệt mấy mà thời gian tới lại mau.
Mua xong vé, hai cha con liền bắt xe đi sân bay, Chung Kiến Quốc gọi video cho vợ, lại nhắn tin cho hai đứa con gái, vui mừng trong lòng như thế nào cũng đều giấu không được.
Ngay cả hệ thống cũng nói trong đầu Chung Ý: "Ba mẹ của cậu thật sự rất yêu cậu."
Chung Ý: "Đương nhiên rồi, bọn họ chính là tốt nhất trên đời."
"Còn có em gái, bọn họ vừa thông minh lại xinh đẹp, đã thế thành tích học tập còn rất tốt, đến lúc đó liền giới thiệu cho ngươi biết."
Hệ thống:【 Cậu bây giờ không giống như bình thường. 】
Suy nghĩ một chút hệ thống lại bổ xung:【Giống như con nít! 】
"Ba mẹ của tôi vẫn còn nha, vì vậy tôi chính là con nít." Có cha mẹ ở đây thì hắn chính là bảo bảo, Chung Ý không ngại khi bị hệ thống nói là con nít, ngược lại hắn còn thật thõa mãn.
Hắn bắt đầu lãi nhãi với hệ thống rằng ba mẹ đối tốt với hắn như thế nào, mấy đứa em gái có bao nhiêu tốt, cả nhà bọn họ trước kia hạnh phúc biết bao nhiêu.
Hệ thông cũng không thể cảm nhận được hết cảm xúc của Chung Ý, củi loáng thoáng cảm nhận được một chút cảm giác:【chẳng trách cậu cố chấp với việc trở về như vậy. 】
Chung Ý vừa cùng hệ thống tám chuyện vừa dẫn Chung Kiến Quốc đi dạo một vòng trong sân bay, thì thời gian đăng ký cũng đến.
Chung ý mở ra Weibo, đầu tiên đổi lại tên Weibo sau đó liền đăng hai bài trên Weibo:
Chung Ý V: Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi chính thức rời khỏi giới giải trí, cảm ơn mọi người từ lúc tôi vào giới đã yêu thích và giúp tôi đến giờ, kiếp sống diễn viên của tôi dừng tại đây, sau này sẽ còn gặp lại.
Chung Ý V: Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, giả thiếu gia thân ái của tôi.
Tương lai của tôi cùng người nhà tôi đều giao cho cậu.
[ hình minh họa ]
Phát xong Weibo Chung Ý liền trực tiếp tắt nguồn điện thoại, cho nên hắn không biết hai bài đăng Weibo của hắn làm trên mạng lại nổi lên gió tanh mưa máu.
Việc lui vòng của hắn lại đem nhiệt độ mà Phùng Hiển cùng với công ty giải trí Cực Thiên vất vả giảm xuống lại bị mọi người lôi ra quất xác tiếp.
Mà cái Weibo giả thiếu gia càng làm các gian cư mạng bùng nổ, sôi nổi suy đoán rốt cuộc là ai, đem tất cả minh tinh trong giới bị đồn là phú nhị đại xốc ngược lên trên trời.
Đương nhiên, điểm bùng nổ nhất chính là hình chụp kèm theo, trên ảnh nội đúng chính là có người bỏ tiền an bài việc Chung Ý té xuống từ sân khấu. Lúc đó người xem trực tiếp tại hiện trường cũng sôi nổi ra tin hot, sự đồng tình với Chung Ý của mọi người đã đạt đến đỉnh núi.
So sánh với việc này chính là các tuyển thủ tham gia tiết mục tuyển tú cũng đã hận Chung Ý tới đỉnh núi.
Nhà sản xuất đập bàn quăng hết đồ vật, tức giận nói: "Sao lúc đó hắn không té chết luôn đi cho rồi!"
"Đi điều tra xem người đan ở đâu, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải bị được miệng của hắn, tuyệt đối không thể để hắn lại tung ra thêm tin tức gì nữa."
Cư dân mạng điên cuồng cạp dưa, thủy quân cùng phòng xã giao công chúng cũng vội xoay vòng, Weibo cũng đều bị lượt truy cập quá lớn mà rớt mạng rồi.
Mà người khởi xướng mọi chuyện đã bay lên trời, đang thưởng thưởng thức biển mây.
… …
Sau khi xuống máy bay, hai cha con không có đi luôn về nhà mà là ghé qua bệnh viện thăm Diêu Thục Phương, trạng thái của Diêu Thục Phương cũng không tốt, do nhiều ngày lo lắng cho Cuung Ý nên cũng không có một giấc ngủ yên.
Vừa nhìn thấy được Chung Ý, nước mắt liền rơi không ngừng được, Chung Ý nhớ đến đời trước nữa đến gặp mặt mẹ lần cuối cũng không gặp được hắn cũng muốn khóc.
Hắn luôn là ở trước mặt người nhà biểu hiện ra bộ mặt yếu ớt của mình.
"Trở về là tốt rồi, con trai con yên tâm, mẹ không có việc gì, nằm bện viện vài ngày là có thể khỏe rồi." Diêu Thục Phương bắt đầu dỗ dành đứa con nhỏ của mình.
"Mẹ, con có tiền cho mẹ chữa bệnh, mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh, nhất đính sẽ tốt lên, con về lần này liền không có đi nữa, mỗi ngày con sẽ đều đến thăm mẹ."
Diêu Thục Phương cũng không quan tâm những việc đó, kêu Chung Ý xăng tay áo, ống quần lên cho nàng xem trên người có bị thương chỗ nào không: "Em gái của con nói con từ trên sân khấu té xuống trên pha lên, mẹ đều phải bị hù chết."
Trừ bỏ cánh tay bây giờ không thể nâng vật nặng thì những vết thương khác đều đã lành, Chung Ý đổi thuốc từ hệ thống nên một vết sẹo cũng tìm không ra.
Chung Ý còn nhảy nhảy hai cái cho Diêu Thục Phương coi, xác định con trai thật sự không sao nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Mẹ, con tính toán mở quán làm kinh doanh nhỏ." Chung Ý đem ý tưởng mở quán ăn nói.
Nhà hắn ở bên cạnh thành phố H, là một nơi giao tiếp giữa hai thành phố, ở thành phố H có một thành phố điện ảnh, hơn nữa du lịch phát triển nên người đến rất nhiều, buôn bán thức ăn rất dễ làm.
Không phải Chung Ý không nghĩ tới mở tiệm cơm, nhưng mà… hắn không có tiền.
Khoản tiền bồi thương 50 vạn Chung Ý muốn để đó để trả tiền thuốc men cho mẹ, còn dư lại 500 vạn hắn không tính toán động vào số tiền đó.
Mà một cái cửa hàng nhỏ ở thành phố H tiền thuê một năm cũng mười mấy 20 vạn, hắn vốn dĩ là thuê không nổi. Cho nên đường đường là một ngự trù chỉ có thể trước tiên bày sạp vỉa hè.
Trước khi xuyên qua Chung Ý cũng sẽ nấu cơm nhưng trình độ cũng chỉ là có thể ăn thôi, Diêu Thục Phương dùng ánh mắt đầy hoài ngji nhìn hắn: "Việc này… có thể làm được không?"
Chung Ý đã chịu khổ luyện 20 năm không thể tiếp thu nghi ngờ: "Mẹ, mẹ phải tin con, chờ đến buổi tối con đem cơm đến cho mẹ, mẹ ăn qua liền sẽ biết."
Nghĩ nghĩ, vẫn là muốn ủng hộ con trai, Diêu Thục Phương gật gật đầu: "Được, mẹ chờ nếm tay nghề của con."
Một nhà ba người nói chuyện một hồi, Chung Ý đi đóng tiền sau đó cùng Chung Kiến Quốc đi về nhà.
Chung gia nhà ở là nhà tự xây, hơn nữa ở phía dưới là hai cái mặt bằng tổng cổng ba tầng, mười phần rộng rãi.
Phía sau còn có một cái chuồng heo, nhưng sau khi Diêu Thục Phương bị bệnh đã không còn nuôi heo nữa mà chuyển qua nuôi gà.
Chung Kiến Quốc đem đồ cất xong, liền đi bắt gà: "Vặt lông một con gà cho con với mẹ con bồi bổ."
Chung Ý không từ chối, hắn chạy ra vườn hái rau.
Chỗ tốt khi sống ở quê chính là không lo thiếu đồ ăn ăn, Chung gia không trồng lương thực mà trồng các loại rau củ.
Chung Ý hái mấy trái cà tím, một rổ đậu que, một ít ớt cay, còn có dưa leo với măng tây. Đúng là mùa phát triển của rau củ, quơ tay một phát chính là một đống đồ ăn.
Khi hắn về tới nhà, Chung Kiến Quốc đã đem gà làm sạch, lấy ra thêm chút măng ngâm nhà làm để Chung Ý hầm canh.
Chung Kiến Quốc hiện tại không có việc gì để làm, lền ở phòng bếp đi tới đi lui, Chung Ý chỉ cần nói với hắn thêm một câu hắn đều rất vui vẻ. Nếu Chung Ý cần cái gì, chưa kịp kowr miệng thì Chung Kiến Quốc đã đưa tới tay hắn ngay lập tức.
Hắn dùng chính mình cách thức biểu đạt niềm vui khi con trai về nhà. Chung Ý ấm áp trong lòng, lựa ra những chuyện vui khi đóng phim kể cho ba hắn nghe.
Đổi về thân thể của mình, Chung Ý cũng không bị cứng tay, đao pháp vẫn như cũ tinh vi, nháy mắt liền đã đem tất cả nguyên liệu cắt xong.
Hắn tính làm cà tím hầm đậu que, măng tây xào, trong nhà không có thịt heo nên ớt cay cùng khoai tây làm món khoai tây cắt sợi xào, lại thêm một món rau trộn dưa leo thêm một nồi canh gà nấu măng, đủ ăn.
Đầu tiên bay ra mùi hương chính là canh gà, gà nhà nuôi một chút tanh hôi đều không có. Bây giờ hầm măng không kịp, nên Chung Ý đem măng bỏ vào nồi áp suất nấu một lát rồi lại cho vào trong canh gà để cùng hầm. Măng hút mỡ trong canh gà, tự thân mang mùi hương của nước canh, liền làm hàng xóm nước miếng đều chảy ra.
"Con trai, tay nghề của con thật sự có tiếng bộ nha, mùi hương này, chỉ cần nước canh ba cũng có thể ăn hết vài chén cơm."
Đối với việc nấu ăn, Chung Ý không khiêm tốn chút nào: "Đó là đương nhiên, ba, dù cho là bên ngoài đầu bếp cũng không có mấy người tay nghề nấu ăn có thể tốt hơn con đâu."
Mùi hương không chỉ có ở mỗi Chung gia mà còn bay tới mấy nhà kế bên, đang là thời điểm abw cơm chiều, người ngưởi được mùi hương đều đi vào nhà bếp của nhà mình mà tìm kiếm.
Sau khi ngửi được mùi hương là từ Chung gia bay ra, Lưu Thúy cùng Hoàng Hương ở sát vách Chung gia liền nói chuyện phiếm: "Thơm như vậy, là vợ của Chung Kiến Quốc đã xuất viện trở về nhà?"
"Chắc là không phải, bện của cổ chữa trị khó khăn lắm."
"Hôm nay thứ tư, hai đứa nhỏ còn đang ở trường học đâu, vậy còn có thể là người nào đây?"
"Đi coi là biết liền hà." Hai người hốt một nắm đậu phộng luộc, vừa ăn vừa đi đến Chung gia.
Kết quả vừa đi đến cửa thì phát hiện mùi hương càng thơm, ngoại trừ mùi của canh gà còn có mùi của rau xào tỏa ra.
"Mùi vị thật là dễ ngửi, hình như là đang xào khoai tây thì phải."
Chung Ý cùng Chung Kiến Quốc nghe tiếng nói chuyện, Chung Kiến Quốc đưa mắt nhìn liền đi ra ngoài chào hỏi tiếp chuyện.
Lúc hắn quay trở lại, dắt theo sau lưng hai đứa nhỏ đang quải cặp sách, đều đã thèm đến chảy nước miếng.
Chung Kiến Quốc nói: "Đây là con của dì Lưu ở cách vách nhà chúng ta, mới đón về từ nhà trẻ, kiếm cái chén múc đồ ăn cho tụi nhỏ đem về ăn."
Hai đứa nhỏ biết Chung Ý, liền đi qua ôm đùi gọi anh: "Anh Chung Ý, anh đang nấu món gì vậy? Thơm tới mức em thèm muốn chết."
Vừa lúc Chung Ý đã xào đồ ăn xong, rửa tay xong sau đó sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, rồi bưng lên cà tím nấu đậu que đút cho mỗi đứa một miếng.
Hai đứa nhỏ ăn tới mức nhảy nhót: "Ahh Chung Ý ơi cái này ăn ngon quá đi, ngon tới mức có thể bay lên trời luôn á."
Chung Ý bị bọn họ tuổi nhỏ vô tri ngôn ngữ làm cho buồn cười, ngoại trừ canh gà cùng dưa leo những món khác hắn đều múc vào trong hai cái chén lớn.
Hắn cũng không đưa cho hai đứa nhỏ mà là bưng tới cửa đưa cho người lớn.
"Dì Lưu, dì Hoàng, do con về gấp nên không có mua thịt, chỉ có chút thức ăn chay, hai người đừng ghét bỏ."
Trước khi đến hai người Lưu Thúy cũng không nghĩ là Chung Ý là người nấu ăn, đây chính là đại minh tinh nha càng không nghĩ tới chính là hắn làm đồ ăn còn thơm như vậy.
Mới vừa đón về nhà hai đứa nhỏ nước miếng đã chảy tí tách chạy vào xin ăn, hai người ngượng ngùng còn không hết sao có thể ghét bỏ được.
Nhận hai chén đồ ăn xong, lát nữa hai người liền đem một ít thịt khô cùng ít khô cá lại để đáp lễ. Đã làm hàng xóm nhiều năm, quan hệ còn không tồi, bây giờ Chung gia đang gặp khó khăn, bọn họ giúp đỡ cũng không ít.
Chung Ý thấy đưa một chén thức ăn chay liền nhận quà đáp lễ lớn như vậy, nên hắn cân nhắc chờ thêm hai ngày liền làm nhiều một chút đồ ăn ngon để mời hàng xóm xung quanh đến ăn một bữa.
Tiễn người của hai nhà xong, Chung Ý liền chuẩn bị tốt đồ ăn cùng Chung Kiến Quốc đi đến bệnh viện, bữa chiều hôm nay bọn họ cùng nhau ăn cơm với Diêu Thục Phương ở bệnh viện ăn cơm.