Chương 4
Tại bệnh viện.
Vừa mới mở nắp bình giữ nhiệt đựng đồ ăn, trong nháy mắt mùi thơm liền bay đầy phòng bệnh,làm cho những người khác trong phòng bệnh liên tục đưa mắt nhìn qua.
Diêu Thục Phương cũng bị mùi hương làm cho hết hồn, nhìn Chung Ý: "Con trai, cái này là do con làm thật hả?"
Chung Ý múc canh gà cho Diêu Thục Phương: "Đương nhiên, nếu mẹ không tin thì có thể hỏi ba."
Chung Kiến Quốc ở bên cạnh gật đầu làm chứng cho Chung Ý: "Đúng vậy, anh ở bên cạnh xen nó làm, con trai của anh cũng thật lợi hại, làm cho hai đứa nhỏ thèm đến nước miếng chảy ròng ròng."
Phòng bệnh mà Diêu Thục Phương nằm chính là phòng ba người, hiện tại hai ngườu nằm giường bên cạnh cũng đang ăn cơn chiều, ngay từ đầu còn đỡ, nhưng tới khi mở nắp bình canh gà thì đồ ăn trong tay hai người bỗng trở nên không có mùi vị gì.
Một trong hai người bắt chuyện với Diêu Thục Phương: "Chị Thục Phương, đây là con trai chị hả? Nhìn đẹp trai như đại minh tinh vậy."
Diêu Thục Phương lập tức trả lời: "Còn không phải sao, những đại minh tinh đó còn chưa chắc đẹp bằng con trai của chị nữa."
Diêu Thục Phương giới thiệu hai người cho Chung Ý biết: "Đây là dì Đỗ, còn kia là dì Hướng của con."
Chung Ý ngoan ngoãn chào hai người, ở trong mắt hai người Chung Ý khiến người ta thích cực kì vì vậy lại tiếp tụp khen Chung Ý vài câu.
Đối phương khen con mình, Diêu Thục Phương tất cả đều nhận hết, nàng khách sáo qua lại khen con của đối phương, không bao lâu liền ngồi nói chuyện với hai người cạnh giường.
Ba người vốn đã ở cùng khá lâu, vốn dĩ đã quen thuộc, bây giờ nói chuyện con cái của từng người nên càng là nói không hết chuyện.
Chung Ý hỏi ý kiến của ba mẹ rồi gắp hai phần đồ ăn đưa cho hai người nằm ở giường bên cạnh.
Vừa thấy có lộc ăn, hai người lập tức lại khen Chung Ý một hồi, mặc dù chỉ toàn là rau củ nhưng thơm ngon như vậy có ăn là mừng rồi, ai đâu mà bắt bẻ cho được.
Ở bên đây gia đình ChungvYs cũng đã bắt đầu ăn cơm, bây giờ mùi thơm đậm đà nhất là món canh gà, ngửi đã thơm cho vào miệng càng khiến cho người uống như muốn nuốt cả lưỡi của mình, Diêu Tuucj Phương ăn thử một miếng liền khen: "Cuộc đời này của mẹ đây là lần đầu tiên ăn được món canh gà ngon như vậy." Nói xong trên mặt đều hiện lên sự thõa mãn.
"Nếu mẹ thích thì hãy ăn nhiều hơn chút nữa." Canh gà là lấy riêng một bình giữ nhiệt để đựng, vì vậy có rất nhiều canh.
Diêu Thục Phương cũng không từ chối, bây giờ con trai đã trở về nhà, còn đã đóng xong tiền thuốc men, nàng không thể trở thành gánh nặng kéo chân sau cả nhà, nên phải ăn nhiều thì bệnh mới có thể bớt được.
"Món khoai tây cắt sợi xào này cũng giòn thật, lúc mới ăn vị có một chút cay nhưng khi ăn xong thì không cay tí nào. Còn món cà tím này cũng thơm quá, đưa vào miệng liền tan, thích hợp ăn với cơm nhất."
"Món dưa leo trộn đến vừa vặn, thoief tiết đang nóng, dì vốn dĩ không muốn ăn cái gì nhưng ăn mấy miếng dưa leo lại muốn bới liền chén cơm mà ăn."
Hai người ở giường bệnh bên cạnh cũng cho cảm nhận, hiển nhiên cả hai đều vô cùng hài lòng với mấy món ăn.
Từ lúc xuyên trở về tới giờ thì đây là lần đầu tiên Chung Ý ăn đồ ăn do chính mình nấu, tay nghề vẫn không thay đổi, chỉ là nguyên liêu nấu ăn không so được với trobg trí nhớ, dù sao thì khí hậu, phân bón này kia đều khác nhau nên rau trồng ra cũng có mùi vị khác nhau.
Dù vậy nhưng Chung Ý vẫn ăn rất thõa mãn, bởi vì hắn đã trỡ về nhà.
Cả nhà ba người đã lâu khôbg gặp cho nên vừa ăn vừa trò chuyện, trong chốc lát đã ăn hết sạch đồ ăn.
Thấy thời gian đã trễ, Diêu Thục Phương liền hối hai người mau mau về nhà, bây giờ nàng có thể tự lo cho chình mình được không cần người ở lại chăm sóc. Nguocej lại hai cha con đã vất vả cả ngày phải trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Chung Ý còn đỡ, còn Chung Kién Quốc vừa ngồi xe vừa ngồi máy bay cả ngày, hơn nữa mấy ngày nay cũng chưa được ngủ ngon quả thật là vừa mệt vừa buồn ngủ vì thế cũng không từ chối mà trở về nghỉ ngơi.
Khi bọn họ chuẩn bị đi, Chung Ý bị Đỗ Mai nằm giường bên cạnh gọi lại: "Cháu Chung, ngày mai cháu còn tới đưa cơm cho mẹ cháu nữa không?"
Chung Ý nghe vậy gật đầu: "Có ạ, ngày mai buổi trưa với buổi tối con đều tới." Bây giờ hắn còn chưa mở quán nên tranh thủ thời gian làm thêm vài bữa cơm cho mẹ hắn.
Đỗ Mai có chút ngại mà chà chà tay: "Dì có thể đặt cơn không? Làm giống như phần mà mẹ con ăn là được rồi, nhiêu tiền thì con cứ bảo dì."
Có thể chi trả được một ngày trên mấy ngàn tiền viện phí một là trong nhà cố gắng chạy chữa cho họ hai là gia đình có điều kiện. Đỗ Mai và Hướng Giai lệ đều thuộc về dạng trong nhà có tiền, không chỉ mướn hộ sĩ chăm sóc mà đồ ăn mỗi ngày của họ đều được đặt ở khách sạn lớn đem đến. Giá cả mà Chung Ý đưa ra không chỉ rẻ hơn so với khách sạn mà đồ ăn hương vị lại bỏ xa khách sạn tận mười tám con phố.
Trước kia Diêu Thục Phương cũng đã từng nói qua hai người bạn cùng phòng bệnh đã giúp đỡ chăm sóc cho nàng rất nhiều, có khi không tiện, hộ sĩ của hai người cũng sẽ tới giúp đỡ. Vốn dĩ chính là việc tiện tay, cho nên Chung Ý nghĩ nghĩ luền đồng ý: "Một phần 30 đồng bao gồm ba món mặn một món canh."
Nghe thấy giá cả này, hai người liền vui vẻ gật đầu: "Được được, cháu nấu món gì cũng được, mấy dì đều cũng sẽ ăn hết."
Bệnh của hai người so với Diêu Thục Phương cũng không khác là bao, cần kiêng cử thứ gì Chung Ý đều biết, chỉ là vẫn hỏi kỹ càng xem hai người có tiền sử dị ứng với thứ gì hay không thích món nào không.
Nhưng lúc ra tới cửa phòng bệnh, Chung Ý thấy có nhiều người tụ tập lại chen lấn để nhìn vào bên trong phòng hắn liền lập tức nổi lên cảnh giác: "Mấy người đang làm cái gì vậy?"
Chung Kiến Quốc lập tức đóng lại cuaer phòng, đứng chặn ở cửa, ra vẻ hung dữ mà trợn mắt trừng mấy người đang đứng ở hành lang.
Một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi đang đứng trong đám người lập tức xua tay vội vàng giải thích: "Hai người đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý gì, chỉ là vừa rồi ngửi được mùi thức ăn thơm quá nên tò mò muốn biết mọi người đang ăn món gì, là đồ ăn của quán nào bán."
"Cậu trai, cậu biết không?"
Chung Ý chỉ chỉ bình giữ nhiệt đang cầm trên tay: "Là tôi làm."
Người đàn ông trung niên lập tức muốn bước tới nắm tay của Chung Ý: "Đầu bếp ơi, không đúng, phải là Trù Thần mới đúng! Mùi vị lúc nãy thật sự rất thơm, nhất là món canh gà hầm măng đó, lần đầu trong cuộc đời tôi ngửi được mùi canh gà thơm ngon như vậy."
Cái mũi vẫn rất thính.
Chung Ý rút tay về, cũng không muốn giao thoa nhiều với những người này. Hắn vẫn có chút sợ hãi, sợ những người đó tìm tới được bệnh viện mà làm những việc bất lợi đối với mẹ của hắn.
Thấy hắn muốn chạy, người đàn ông trung niên sao có thể để cho hắn đánh bài chuồn được, bám lấy Chung Ý hỏi hắn có mở tiệm cơm hay không, hoặc là có làm đầu bếp ở ưuans nào không, hắn muốn ăn đồ ăn mà Chung Ý nấu.
Trước khi đi ra cửa, Chung Ý đã đeo khẩu trang nên hơn phân nữa gương mặt đẹp trai đã được khẩu trang che đi, nhưng nhìn đôi mắt cùng với dáng người cũng có thể đoán ra hắn tuổi còn trẻ hơn nữa lớn lên còn không tệ. Chung Ý nói đồ ăn là do chính mình nấu, người đànông trung niên không có một chút nghi ngờ, giới trẻ bây giờ có rất nhiều người có năng lực.
"Cậu trai trẻ ơi cậu trai trẻ, ngày mai cậu còn tới đây nữa không? Nếu bây giờ tôi trả cho cậu 100 khối để ngày mai cậu cho tôi nếm vài miếng đồ ăn cậu làm có được không? Hoặc là uống hai hớp canh cũng được."
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên liền nhét 100 khối vào tay Chung Ý.
Chung Ý: "……"
"Ông muốn ăn đến như vậy luôn hả?"
Người đàn ông gật đầu mà không do dự chút nào: "Đời này của tôi không cầu mong thứ gì khác chỉ mong được ăn một miếng đồ ăn mà cậu nấu."
Chung Ý: "Đã nhìn ra được." Đều đã nhập viện nhưng tâm hồn ăn uống vẫn còn mãnh liệt như vậy.
Chung Ý đã nhận đơn của hai người bây giờ nhận thêm một đơn nữa cũng không sao, huống chi đơn này còn được trả tận 100 khối, có lời rồi.
Sau khi Chung Ý đồng ý nhận đơn, đối phương lại kêu hắn thêm WeChat, thêm phương thức liên lạc xong Chung Ý mới biết hóa ra người này rất nổi tiếng. Kinh Quốc Vĩ - người đầu tiên phát triển ngành sản xuất máy lọc không khí ở trong nước.
Bởi vì bị Kinh Quốc Vĩ kéo lại nói chuyện một hồi nên 9 giờ tối bọn họ mới về tới nhà.
Chung Kiến Quốc mệt mỏi đến nổi mở mắt không ra nên rửa mặt sơ sơ liền đi ngủ, nhưng Chung Ý lại ngủ không được, nên hắn gọi hệ thống hỏi chuyện: "Hệ thống ơi, mẹ tôi có thể dùng thuốc mà tôi lấy từ cửa hàng của hệ thống không?"
【 Không thể nha, thuốc của hệ thống chỉ có tác dụng với mỗi ký thôi thôi à. Cậu phải tinh tưởng trình độ, kỹ thuật chữa bệnh của nước cậu.】
Chung Ý cau mày, khối u ác tính vốn dĩ đã khó chữa trị, huống chi mẹ của hắn lại là công cụ người mà cốt truyện đã định sẵn.
"Còn có biện pháp nào khác không?"
【Có, ký chủ hãy mau chóng tích lũy nhiều giá trị nhân khí hơn nữa, chỉ cần khí vận của cậu lớn mạnh hơn kẻ ác đã hại cậu, thì tỉ lệ chữa khỏi bệnh cho mẹ của cậu sẽ tùy theo mà tăng lên á."
Chung Ý nhớ tới một câu nói có trong giới giải trí - "hồng khí dưỡng người". Quả nhiên vẫn là có mang một chút tâm linh "có thờ có thiêng, có kiêng có lành".
"Tôi biết rồi, tôi sẽ mau chóng tích lũy nhân khí." ngày mai hắn liền đi mua dụng cụ.
Chung Ý trèo lên giường nằm, vừa ngã lưng liền chìm vào giấc ngủ.
Cho tới lúc đã ngủ say hắn xũng không nhớ tới việc lên mạng nhìn nhìn một chút, lại càng không biết bây giờ thần thông quảng đại cư dân mạng đã tra tới trên đầu của Tần Vĩnh Tư rồi.
Nào là so sánh diện mạo cùng tính cách, rồi đào ra được chuyện Tần Vĩnh Tư không ưa Chung Ý, cho nên mọi người đã nhận định giả thiếu gia mà Chung Ý nói tới chính là Tần Vĩnh Tư.
… …
Tần gia
Nhìn thấy những lời nói trên mạng Rần Vĩnh Tư tức muốn trào máu, hắn muốn đập đồ lại sợ làm đến um xùm khiến cho mọi người trong nhà chú ý tới hắn, vì vậy chỉ có thể cố nẹn mà nghẹn lại.
"Lại là Chung Ý, quả nhiên là không thể để tên tiện nhân này tồn tại được."
Tần Vĩnh Tư nghiến răng nghiến lợi mà nhắn tin cho người đại diện: "Lập tức khống chế bình luận, đem những thứ không nên xuất hiện toàn bộ đều xóa hết."
"Nếu ai còn dám nói bậy bạ, liền đưa ra thư mời của luật sư để cảnh cáo."
Sau khi nhắn tin xong, Tần Vĩnh Tư liền nói chuyện: "017, tại sao Chung Ý biết người làm là tao?"
Trong phòng vẫn im ắn không có thanh âm nào khác vang lên cả, nhưng tay của Tần Vĩnh Tư lại càng nắm chặt hơn: "Mặc kệ chuyện như thế nào, tao tuyệt không cho phép bất kì ai bại lộ thận phận thật sự của tao. Tam thiếu gia của Tần gia chỉ có thể là tao!"
"Thật ra chuyện Chung Ý lui vòng cũng khá tốt, tao muốn ở trong giới giải trí làm hắn chết còn phải hao tốn chút tâm sức, nếu hắn đã chết sẽ bị mọi người chú ý tới. Bây giờ hắn đã là một người bình thường, dù cho có chết như thế nào cũng chẳng ai thèm tìm hiểu nguyên do."
"Chung Ý, mày chờ xem!"
Chung Ý cũng không biết là Tần Vĩnh Tư lại tính như thế nào để làm cho hắn chết, sau một giấc ngủ thẳng đến hừng đông, nhìn ánh mặt trời chiếu vào nhà làm cho tâm trạng của hắn cực kỳ thoải mái.
Khi hắn đi xuống lầu vừa lúc gặp được Chung Kiến Quốc vừa vác cái cuốc trở về, còn xách theo một chút lá cải để cho gà ăn.
"Mau tới đây, ba vừa nấu cháo xong, phía trên còn để vào bánh bao mà em gái con làm, rửa mặt rồi mau vào ngồi ăn đi."
"Chút nữa ba còn đi làm việc ở công trường, buổi trưa không về ăn cơm, không cần nấu cơm cho ba."
Chung Ý vội vàng ngăn Chung Kiến Quốc lại: "Ba, hôm nay người xin nghỉ việc đi. Bây giờ tiền thuốc men của mẹ không có thiếu, trong nhà cũng không có việc gì gấp cần dùng tiền. Ba đi làm ở công trường quá cực khổ, giờ nghỉ việc trở về nhà nhỉ ngơi một khoảng thời gian đi."
"Ba không sao." Chung Kiến Quốc lắc đầu không đồng ý: "Tiền đóng học phí học kỳ sau của hai em con còn chưa có, ba lại đi làm thêm để kiếm thêm phần nào hay phần đó."
Trách nhiệm mà hắn đang gánh trên vai rất nhiều vì vật hắn không dám thả lỏng một chút nào cả.
Chung Ý thật sự không muốn ba hắn đi làm cu li, chỉ có thể thay đổi một cách nói khác: "Ba, thật ra con tưởng ba ở nhà để giúp đỡ cho con, tay nghề nấu nướng của con ba cũng đã hưởng thức qua rồi, đến lúc đó buôn bán khẳng định không tệ. Chỉ một mình con làm hết từ chuẩn bị nguyên liệu cho tới nấu nướng chắc chắn làm không xuể, ba có thể giúp con rửa rau cùng với đi giao đồ ăn hay không ạ?"
Chung Kiếng Quốc có chút do dự, sau một hồi suy nghĩ mới gật đầu: "Vậy cũng được, ba làm nốt ngày hôm nay nữa liền xin nghỉ việc, trở về nhà giúp đỡ cho con."
Sau khi Chung Kiến Quốc đi làm, Chung Ý cũng không rảnh rỗi, hắn vừa ăn sáng vừa lên mạng mua từ dụng cụ nhà bếp tới nồi niêu xoong chảo cho đến chén dĩa rồi bàn ghế để chuẩn bị mở tiệm cơm.
Sau khi chốt đơn xong xuôi, hắn lại chạy ra chợ mua móng heo, thịt heo cùng với cá, đậu hủ này kia sau đó lại đi mua mấy cái bình giữ nhiệt, mua đủ đồ xong hắn phi xe ba bánh trở về nhà nấu cơm.
Rau củ vẫn là hái ở trong vườn nhà, hai dì hàng xóm cũng đem tặng cho Chung Ý không ít đồ ăn, hắn cũng đem đồ ăn họ cho đem đi nấu đồ ăn.
Bữa trưa hôm nay là cải xé xào, xu hào xào tỏi, thịt kho tàu hầm khoai tây cùng với canh đầu cá nấu tàu hủ.
"Tới rồi tới rồi, cuối cũng cũng đã tới."
Chiếc xe ba bánh của Chung Ý vừa chạy tới bệnh viện đến chân còn chưa chạm xuống đất thì Kinh Quốc Vĩ luền vọt tới.
Chung Ý nghi hoặc mà hỏi hắn: "Sao chú lại đứng ở trước cửa bệnh viện?"
"Chung lão đệ, cậu không biết đâu, từ tối hôm qua tôi đều tưởng đến ăn này một miếng, tới nằm mơ cũng đều nghĩ tới nó."
Chung Ý cảm thấy hắn nói coa hơi khoa trương: "Ngày hôm qua ông chỉ ngửi được mỗi mùi hương thật hả?"
Trợ lý của Kinh Quốc Vĩ hôm nay cũng có mặt ở đây, Kinh Quốc Vĩ đưa cho hắn mấy cái bình giữ nhiệt làm hắn giúp đỡ múc đồ ăn vào, quay đầu nói chuyện với Chung Ý: "Chỉ ngửi thôi cũng đã đủ làm tôi ngày đêm nhớ thương, mất hồn mất vía rồi."
Cái trình sử dụng thành ngữ này, quả thật là so với hắn thì Kinh Quốc Vĩ càng giống người đã xuyên qua.
Đồ ăn của mọi người đều giống như nhau, cho Kinh Quốc Vĩ lấy phần của mình xong, còn lại bao nhiêu đều đem hết vào phòng bệnh của Diêu Thục Phương.
Ba người Diêu Thục Phương cũng là một lòng ngóng trông, hai người Đỗ Mai đầu tiền là thanh toán tiền cơm cho Chung Ý, sau đó nhận lấy bình giữ nhiệt từ tay Chung Ý vui vui vẻ vẻ mà cùng nhau ăn cơm.
Xu hào xào tỏi chỉ cho một chút tỏi nêm thêm chút gia vị, ăn vào trong miệng vị tỏi ngọt thanh, một miếng lại một miếng, ăn như thế nào đều không làm cho người ăn cảm thấy ngán.
Mà cải xé xào lại giòn ngọt tươi mới, Chung Ý cho vào ít tiêu cùng với ớt khô, ăn vô cùng đưa miệng.
Thịt kho tàu hầm khoai tây chính là món chính, khoai tây mềm tan, thấm đẫm nước thị đậm đà mùi hương nồng đậm. Thịt kho là loại thịt ba chỉ, tuyển chọn tốt nhất ba tầng ba chỉ, thịt mỡ vừa đủ, khi ăn trong miệng hương vị hòa quyện không qua ngán cũng không quá cứng, hoàn hảo cực kỳ.
"Này quả thật là thịt ba chỉ ngon nhất mà tôi từng được ăn, thịt ba chỉ ở Đức Đỉnh Lâu cũng không thể so bì được."
"Còn không phải sao, tiểu Chung chỉ lấy của chúng ta 30 phân, món này mà mua ở Đức Đỉnh Lâu giá cả ít gì cũng phải 300 khối."
Đúc Đỉnh Lâu chính là tiệm cơm dưới trướng của tâph đoàn Đức Vị, bởi vì xa hoa, khó đặt chỗ, cùng với hương vị ngon mà thành lập được danh tiếng. Cũng chính là Tần gia đứng đầu chiêu bài kim tự.
"Canh cá cũng uống rất ngon, hương vị thanh mát không có một chút mùi tanh nào, ngược lại còn có mùi vị của đậu hủ. Chậc, đậu hũ cũng thấm vào mùi vị của canh cá, ăn quá là ngon luôn."
Diêu Thục Phương ba người bên này vừa ăn vừa khen, lúc đó ở một phòng bệnh khác Kinh Quốc Vĩ càng là ăn đến cả người đều thoải mái tràn đầy thõa mãn.
Hắn vô cùng keo kiệt bủn xỉn mà gắp cho trợ lý hai cục thịt với một miếng khoai tây, sau đó bắt đầu mơ mộng: "Cậu nói thử xem, nếu một tháng tôi trả lương 18 vạn 8, Chung tiểu ca liệu có nguyện ý làm đầu bếp cho công ty của chúng ta không?"
Sau khi đem thịt kho tàu nuốt xuống bụng, trợ lý lập tức liền bày tỏ thái độ của mình: "Tổng giám đốc Kinh, ta nguyện ý vì công ty mà làm trâu làm ngựa, vĩnh viễn không từ chức."
Tổng giám đốc Kinh thật vừa lòng với thái độ của trợ lý, cho nên hắn càng ăn càng vui vẻ.
Mà giờ phút này, Chung Ý bị một đám người chặn ngay cửa cho nên hắn không thể rời khỏi bệnh viện.
Bọn họ muốn đặt mua cơm chiều do hắn nấu!
—————————————————
Hôm qua em đang edit gần xong mà tự nhiên rớt mạng cái nó mất tiêu hết trơn luôn? vì vậy hôm nay em mới làm xong được chương này.
Tuần này bài tập tiếng Hàn của em nhiều quá chừng luôn nên ra chương sẽ hơi chậm nên mọi người thông cảm giúp em nha?.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và đọc truyện em edit ạ! Chúc mọi người có một ngày vui vẻ❤️
Vừa mới mở nắp bình giữ nhiệt đựng đồ ăn, trong nháy mắt mùi thơm liền bay đầy phòng bệnh,làm cho những người khác trong phòng bệnh liên tục đưa mắt nhìn qua.
Diêu Thục Phương cũng bị mùi hương làm cho hết hồn, nhìn Chung Ý: "Con trai, cái này là do con làm thật hả?"
Chung Ý múc canh gà cho Diêu Thục Phương: "Đương nhiên, nếu mẹ không tin thì có thể hỏi ba."
Chung Kiến Quốc ở bên cạnh gật đầu làm chứng cho Chung Ý: "Đúng vậy, anh ở bên cạnh xen nó làm, con trai của anh cũng thật lợi hại, làm cho hai đứa nhỏ thèm đến nước miếng chảy ròng ròng."
Phòng bệnh mà Diêu Thục Phương nằm chính là phòng ba người, hiện tại hai ngườu nằm giường bên cạnh cũng đang ăn cơn chiều, ngay từ đầu còn đỡ, nhưng tới khi mở nắp bình canh gà thì đồ ăn trong tay hai người bỗng trở nên không có mùi vị gì.
Một trong hai người bắt chuyện với Diêu Thục Phương: "Chị Thục Phương, đây là con trai chị hả? Nhìn đẹp trai như đại minh tinh vậy."
Diêu Thục Phương lập tức trả lời: "Còn không phải sao, những đại minh tinh đó còn chưa chắc đẹp bằng con trai của chị nữa."
Diêu Thục Phương giới thiệu hai người cho Chung Ý biết: "Đây là dì Đỗ, còn kia là dì Hướng của con."
Chung Ý ngoan ngoãn chào hai người, ở trong mắt hai người Chung Ý khiến người ta thích cực kì vì vậy lại tiếp tụp khen Chung Ý vài câu.
Đối phương khen con mình, Diêu Thục Phương tất cả đều nhận hết, nàng khách sáo qua lại khen con của đối phương, không bao lâu liền ngồi nói chuyện với hai người cạnh giường.
Ba người vốn đã ở cùng khá lâu, vốn dĩ đã quen thuộc, bây giờ nói chuyện con cái của từng người nên càng là nói không hết chuyện.
Chung Ý hỏi ý kiến của ba mẹ rồi gắp hai phần đồ ăn đưa cho hai người nằm ở giường bên cạnh.
Vừa thấy có lộc ăn, hai người lập tức lại khen Chung Ý một hồi, mặc dù chỉ toàn là rau củ nhưng thơm ngon như vậy có ăn là mừng rồi, ai đâu mà bắt bẻ cho được.
Ở bên đây gia đình ChungvYs cũng đã bắt đầu ăn cơm, bây giờ mùi thơm đậm đà nhất là món canh gà, ngửi đã thơm cho vào miệng càng khiến cho người uống như muốn nuốt cả lưỡi của mình, Diêu Tuucj Phương ăn thử một miếng liền khen: "Cuộc đời này của mẹ đây là lần đầu tiên ăn được món canh gà ngon như vậy." Nói xong trên mặt đều hiện lên sự thõa mãn.
"Nếu mẹ thích thì hãy ăn nhiều hơn chút nữa." Canh gà là lấy riêng một bình giữ nhiệt để đựng, vì vậy có rất nhiều canh.
Diêu Thục Phương cũng không từ chối, bây giờ con trai đã trở về nhà, còn đã đóng xong tiền thuốc men, nàng không thể trở thành gánh nặng kéo chân sau cả nhà, nên phải ăn nhiều thì bệnh mới có thể bớt được.
"Món khoai tây cắt sợi xào này cũng giòn thật, lúc mới ăn vị có một chút cay nhưng khi ăn xong thì không cay tí nào. Còn món cà tím này cũng thơm quá, đưa vào miệng liền tan, thích hợp ăn với cơm nhất."
"Món dưa leo trộn đến vừa vặn, thoief tiết đang nóng, dì vốn dĩ không muốn ăn cái gì nhưng ăn mấy miếng dưa leo lại muốn bới liền chén cơm mà ăn."
Hai người ở giường bệnh bên cạnh cũng cho cảm nhận, hiển nhiên cả hai đều vô cùng hài lòng với mấy món ăn.
Từ lúc xuyên trở về tới giờ thì đây là lần đầu tiên Chung Ý ăn đồ ăn do chính mình nấu, tay nghề vẫn không thay đổi, chỉ là nguyên liêu nấu ăn không so được với trobg trí nhớ, dù sao thì khí hậu, phân bón này kia đều khác nhau nên rau trồng ra cũng có mùi vị khác nhau.
Dù vậy nhưng Chung Ý vẫn ăn rất thõa mãn, bởi vì hắn đã trỡ về nhà.
Cả nhà ba người đã lâu khôbg gặp cho nên vừa ăn vừa trò chuyện, trong chốc lát đã ăn hết sạch đồ ăn.
Thấy thời gian đã trễ, Diêu Thục Phương liền hối hai người mau mau về nhà, bây giờ nàng có thể tự lo cho chình mình được không cần người ở lại chăm sóc. Nguocej lại hai cha con đã vất vả cả ngày phải trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Chung Ý còn đỡ, còn Chung Kién Quốc vừa ngồi xe vừa ngồi máy bay cả ngày, hơn nữa mấy ngày nay cũng chưa được ngủ ngon quả thật là vừa mệt vừa buồn ngủ vì thế cũng không từ chối mà trở về nghỉ ngơi.
Khi bọn họ chuẩn bị đi, Chung Ý bị Đỗ Mai nằm giường bên cạnh gọi lại: "Cháu Chung, ngày mai cháu còn tới đưa cơm cho mẹ cháu nữa không?"
Chung Ý nghe vậy gật đầu: "Có ạ, ngày mai buổi trưa với buổi tối con đều tới." Bây giờ hắn còn chưa mở quán nên tranh thủ thời gian làm thêm vài bữa cơm cho mẹ hắn.
Đỗ Mai có chút ngại mà chà chà tay: "Dì có thể đặt cơn không? Làm giống như phần mà mẹ con ăn là được rồi, nhiêu tiền thì con cứ bảo dì."
Có thể chi trả được một ngày trên mấy ngàn tiền viện phí một là trong nhà cố gắng chạy chữa cho họ hai là gia đình có điều kiện. Đỗ Mai và Hướng Giai lệ đều thuộc về dạng trong nhà có tiền, không chỉ mướn hộ sĩ chăm sóc mà đồ ăn mỗi ngày của họ đều được đặt ở khách sạn lớn đem đến. Giá cả mà Chung Ý đưa ra không chỉ rẻ hơn so với khách sạn mà đồ ăn hương vị lại bỏ xa khách sạn tận mười tám con phố.
Trước kia Diêu Thục Phương cũng đã từng nói qua hai người bạn cùng phòng bệnh đã giúp đỡ chăm sóc cho nàng rất nhiều, có khi không tiện, hộ sĩ của hai người cũng sẽ tới giúp đỡ. Vốn dĩ chính là việc tiện tay, cho nên Chung Ý nghĩ nghĩ luền đồng ý: "Một phần 30 đồng bao gồm ba món mặn một món canh."
Nghe thấy giá cả này, hai người liền vui vẻ gật đầu: "Được được, cháu nấu món gì cũng được, mấy dì đều cũng sẽ ăn hết."
Bệnh của hai người so với Diêu Thục Phương cũng không khác là bao, cần kiêng cử thứ gì Chung Ý đều biết, chỉ là vẫn hỏi kỹ càng xem hai người có tiền sử dị ứng với thứ gì hay không thích món nào không.
Nhưng lúc ra tới cửa phòng bệnh, Chung Ý thấy có nhiều người tụ tập lại chen lấn để nhìn vào bên trong phòng hắn liền lập tức nổi lên cảnh giác: "Mấy người đang làm cái gì vậy?"
Chung Kiến Quốc lập tức đóng lại cuaer phòng, đứng chặn ở cửa, ra vẻ hung dữ mà trợn mắt trừng mấy người đang đứng ở hành lang.
Một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi đang đứng trong đám người lập tức xua tay vội vàng giải thích: "Hai người đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý gì, chỉ là vừa rồi ngửi được mùi thức ăn thơm quá nên tò mò muốn biết mọi người đang ăn món gì, là đồ ăn của quán nào bán."
"Cậu trai, cậu biết không?"
Chung Ý chỉ chỉ bình giữ nhiệt đang cầm trên tay: "Là tôi làm."
Người đàn ông trung niên lập tức muốn bước tới nắm tay của Chung Ý: "Đầu bếp ơi, không đúng, phải là Trù Thần mới đúng! Mùi vị lúc nãy thật sự rất thơm, nhất là món canh gà hầm măng đó, lần đầu trong cuộc đời tôi ngửi được mùi canh gà thơm ngon như vậy."
Cái mũi vẫn rất thính.
Chung Ý rút tay về, cũng không muốn giao thoa nhiều với những người này. Hắn vẫn có chút sợ hãi, sợ những người đó tìm tới được bệnh viện mà làm những việc bất lợi đối với mẹ của hắn.
Thấy hắn muốn chạy, người đàn ông trung niên sao có thể để cho hắn đánh bài chuồn được, bám lấy Chung Ý hỏi hắn có mở tiệm cơm hay không, hoặc là có làm đầu bếp ở ưuans nào không, hắn muốn ăn đồ ăn mà Chung Ý nấu.
Trước khi đi ra cửa, Chung Ý đã đeo khẩu trang nên hơn phân nữa gương mặt đẹp trai đã được khẩu trang che đi, nhưng nhìn đôi mắt cùng với dáng người cũng có thể đoán ra hắn tuổi còn trẻ hơn nữa lớn lên còn không tệ. Chung Ý nói đồ ăn là do chính mình nấu, người đànông trung niên không có một chút nghi ngờ, giới trẻ bây giờ có rất nhiều người có năng lực.
"Cậu trai trẻ ơi cậu trai trẻ, ngày mai cậu còn tới đây nữa không? Nếu bây giờ tôi trả cho cậu 100 khối để ngày mai cậu cho tôi nếm vài miếng đồ ăn cậu làm có được không? Hoặc là uống hai hớp canh cũng được."
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên liền nhét 100 khối vào tay Chung Ý.
Chung Ý: "……"
"Ông muốn ăn đến như vậy luôn hả?"
Người đàn ông gật đầu mà không do dự chút nào: "Đời này của tôi không cầu mong thứ gì khác chỉ mong được ăn một miếng đồ ăn mà cậu nấu."
Chung Ý: "Đã nhìn ra được." Đều đã nhập viện nhưng tâm hồn ăn uống vẫn còn mãnh liệt như vậy.
Chung Ý đã nhận đơn của hai người bây giờ nhận thêm một đơn nữa cũng không sao, huống chi đơn này còn được trả tận 100 khối, có lời rồi.
Sau khi Chung Ý đồng ý nhận đơn, đối phương lại kêu hắn thêm WeChat, thêm phương thức liên lạc xong Chung Ý mới biết hóa ra người này rất nổi tiếng. Kinh Quốc Vĩ - người đầu tiên phát triển ngành sản xuất máy lọc không khí ở trong nước.
Bởi vì bị Kinh Quốc Vĩ kéo lại nói chuyện một hồi nên 9 giờ tối bọn họ mới về tới nhà.
Chung Kiến Quốc mệt mỏi đến nổi mở mắt không ra nên rửa mặt sơ sơ liền đi ngủ, nhưng Chung Ý lại ngủ không được, nên hắn gọi hệ thống hỏi chuyện: "Hệ thống ơi, mẹ tôi có thể dùng thuốc mà tôi lấy từ cửa hàng của hệ thống không?"
【 Không thể nha, thuốc của hệ thống chỉ có tác dụng với mỗi ký thôi thôi à. Cậu phải tinh tưởng trình độ, kỹ thuật chữa bệnh của nước cậu.】
Chung Ý cau mày, khối u ác tính vốn dĩ đã khó chữa trị, huống chi mẹ của hắn lại là công cụ người mà cốt truyện đã định sẵn.
"Còn có biện pháp nào khác không?"
【Có, ký chủ hãy mau chóng tích lũy nhiều giá trị nhân khí hơn nữa, chỉ cần khí vận của cậu lớn mạnh hơn kẻ ác đã hại cậu, thì tỉ lệ chữa khỏi bệnh cho mẹ của cậu sẽ tùy theo mà tăng lên á."
Chung Ý nhớ tới một câu nói có trong giới giải trí - "hồng khí dưỡng người". Quả nhiên vẫn là có mang một chút tâm linh "có thờ có thiêng, có kiêng có lành".
"Tôi biết rồi, tôi sẽ mau chóng tích lũy nhân khí." ngày mai hắn liền đi mua dụng cụ.
Chung Ý trèo lên giường nằm, vừa ngã lưng liền chìm vào giấc ngủ.
Cho tới lúc đã ngủ say hắn xũng không nhớ tới việc lên mạng nhìn nhìn một chút, lại càng không biết bây giờ thần thông quảng đại cư dân mạng đã tra tới trên đầu của Tần Vĩnh Tư rồi.
Nào là so sánh diện mạo cùng tính cách, rồi đào ra được chuyện Tần Vĩnh Tư không ưa Chung Ý, cho nên mọi người đã nhận định giả thiếu gia mà Chung Ý nói tới chính là Tần Vĩnh Tư.
… …
Tần gia
Nhìn thấy những lời nói trên mạng Rần Vĩnh Tư tức muốn trào máu, hắn muốn đập đồ lại sợ làm đến um xùm khiến cho mọi người trong nhà chú ý tới hắn, vì vậy chỉ có thể cố nẹn mà nghẹn lại.
"Lại là Chung Ý, quả nhiên là không thể để tên tiện nhân này tồn tại được."
Tần Vĩnh Tư nghiến răng nghiến lợi mà nhắn tin cho người đại diện: "Lập tức khống chế bình luận, đem những thứ không nên xuất hiện toàn bộ đều xóa hết."
"Nếu ai còn dám nói bậy bạ, liền đưa ra thư mời của luật sư để cảnh cáo."
Sau khi nhắn tin xong, Tần Vĩnh Tư liền nói chuyện: "017, tại sao Chung Ý biết người làm là tao?"
Trong phòng vẫn im ắn không có thanh âm nào khác vang lên cả, nhưng tay của Tần Vĩnh Tư lại càng nắm chặt hơn: "Mặc kệ chuyện như thế nào, tao tuyệt không cho phép bất kì ai bại lộ thận phận thật sự của tao. Tam thiếu gia của Tần gia chỉ có thể là tao!"
"Thật ra chuyện Chung Ý lui vòng cũng khá tốt, tao muốn ở trong giới giải trí làm hắn chết còn phải hao tốn chút tâm sức, nếu hắn đã chết sẽ bị mọi người chú ý tới. Bây giờ hắn đã là một người bình thường, dù cho có chết như thế nào cũng chẳng ai thèm tìm hiểu nguyên do."
"Chung Ý, mày chờ xem!"
Chung Ý cũng không biết là Tần Vĩnh Tư lại tính như thế nào để làm cho hắn chết, sau một giấc ngủ thẳng đến hừng đông, nhìn ánh mặt trời chiếu vào nhà làm cho tâm trạng của hắn cực kỳ thoải mái.
Khi hắn đi xuống lầu vừa lúc gặp được Chung Kiến Quốc vừa vác cái cuốc trở về, còn xách theo một chút lá cải để cho gà ăn.
"Mau tới đây, ba vừa nấu cháo xong, phía trên còn để vào bánh bao mà em gái con làm, rửa mặt rồi mau vào ngồi ăn đi."
"Chút nữa ba còn đi làm việc ở công trường, buổi trưa không về ăn cơm, không cần nấu cơm cho ba."
Chung Ý vội vàng ngăn Chung Kiến Quốc lại: "Ba, hôm nay người xin nghỉ việc đi. Bây giờ tiền thuốc men của mẹ không có thiếu, trong nhà cũng không có việc gì gấp cần dùng tiền. Ba đi làm ở công trường quá cực khổ, giờ nghỉ việc trở về nhà nhỉ ngơi một khoảng thời gian đi."
"Ba không sao." Chung Kiến Quốc lắc đầu không đồng ý: "Tiền đóng học phí học kỳ sau của hai em con còn chưa có, ba lại đi làm thêm để kiếm thêm phần nào hay phần đó."
Trách nhiệm mà hắn đang gánh trên vai rất nhiều vì vật hắn không dám thả lỏng một chút nào cả.
Chung Ý thật sự không muốn ba hắn đi làm cu li, chỉ có thể thay đổi một cách nói khác: "Ba, thật ra con tưởng ba ở nhà để giúp đỡ cho con, tay nghề nấu nướng của con ba cũng đã hưởng thức qua rồi, đến lúc đó buôn bán khẳng định không tệ. Chỉ một mình con làm hết từ chuẩn bị nguyên liệu cho tới nấu nướng chắc chắn làm không xuể, ba có thể giúp con rửa rau cùng với đi giao đồ ăn hay không ạ?"
Chung Kiếng Quốc có chút do dự, sau một hồi suy nghĩ mới gật đầu: "Vậy cũng được, ba làm nốt ngày hôm nay nữa liền xin nghỉ việc, trở về nhà giúp đỡ cho con."
Sau khi Chung Kiến Quốc đi làm, Chung Ý cũng không rảnh rỗi, hắn vừa ăn sáng vừa lên mạng mua từ dụng cụ nhà bếp tới nồi niêu xoong chảo cho đến chén dĩa rồi bàn ghế để chuẩn bị mở tiệm cơm.
Sau khi chốt đơn xong xuôi, hắn lại chạy ra chợ mua móng heo, thịt heo cùng với cá, đậu hủ này kia sau đó lại đi mua mấy cái bình giữ nhiệt, mua đủ đồ xong hắn phi xe ba bánh trở về nhà nấu cơm.
Rau củ vẫn là hái ở trong vườn nhà, hai dì hàng xóm cũng đem tặng cho Chung Ý không ít đồ ăn, hắn cũng đem đồ ăn họ cho đem đi nấu đồ ăn.
Bữa trưa hôm nay là cải xé xào, xu hào xào tỏi, thịt kho tàu hầm khoai tây cùng với canh đầu cá nấu tàu hủ.
"Tới rồi tới rồi, cuối cũng cũng đã tới."
Chiếc xe ba bánh của Chung Ý vừa chạy tới bệnh viện đến chân còn chưa chạm xuống đất thì Kinh Quốc Vĩ luền vọt tới.
Chung Ý nghi hoặc mà hỏi hắn: "Sao chú lại đứng ở trước cửa bệnh viện?"
"Chung lão đệ, cậu không biết đâu, từ tối hôm qua tôi đều tưởng đến ăn này một miếng, tới nằm mơ cũng đều nghĩ tới nó."
Chung Ý cảm thấy hắn nói coa hơi khoa trương: "Ngày hôm qua ông chỉ ngửi được mỗi mùi hương thật hả?"
Trợ lý của Kinh Quốc Vĩ hôm nay cũng có mặt ở đây, Kinh Quốc Vĩ đưa cho hắn mấy cái bình giữ nhiệt làm hắn giúp đỡ múc đồ ăn vào, quay đầu nói chuyện với Chung Ý: "Chỉ ngửi thôi cũng đã đủ làm tôi ngày đêm nhớ thương, mất hồn mất vía rồi."
Cái trình sử dụng thành ngữ này, quả thật là so với hắn thì Kinh Quốc Vĩ càng giống người đã xuyên qua.
Đồ ăn của mọi người đều giống như nhau, cho Kinh Quốc Vĩ lấy phần của mình xong, còn lại bao nhiêu đều đem hết vào phòng bệnh của Diêu Thục Phương.
Ba người Diêu Thục Phương cũng là một lòng ngóng trông, hai người Đỗ Mai đầu tiền là thanh toán tiền cơm cho Chung Ý, sau đó nhận lấy bình giữ nhiệt từ tay Chung Ý vui vui vẻ vẻ mà cùng nhau ăn cơm.
Xu hào xào tỏi chỉ cho một chút tỏi nêm thêm chút gia vị, ăn vào trong miệng vị tỏi ngọt thanh, một miếng lại một miếng, ăn như thế nào đều không làm cho người ăn cảm thấy ngán.
Mà cải xé xào lại giòn ngọt tươi mới, Chung Ý cho vào ít tiêu cùng với ớt khô, ăn vô cùng đưa miệng.
Thịt kho tàu hầm khoai tây chính là món chính, khoai tây mềm tan, thấm đẫm nước thị đậm đà mùi hương nồng đậm. Thịt kho là loại thịt ba chỉ, tuyển chọn tốt nhất ba tầng ba chỉ, thịt mỡ vừa đủ, khi ăn trong miệng hương vị hòa quyện không qua ngán cũng không quá cứng, hoàn hảo cực kỳ.
"Này quả thật là thịt ba chỉ ngon nhất mà tôi từng được ăn, thịt ba chỉ ở Đức Đỉnh Lâu cũng không thể so bì được."
"Còn không phải sao, tiểu Chung chỉ lấy của chúng ta 30 phân, món này mà mua ở Đức Đỉnh Lâu giá cả ít gì cũng phải 300 khối."
Đúc Đỉnh Lâu chính là tiệm cơm dưới trướng của tâph đoàn Đức Vị, bởi vì xa hoa, khó đặt chỗ, cùng với hương vị ngon mà thành lập được danh tiếng. Cũng chính là Tần gia đứng đầu chiêu bài kim tự.
"Canh cá cũng uống rất ngon, hương vị thanh mát không có một chút mùi tanh nào, ngược lại còn có mùi vị của đậu hủ. Chậc, đậu hũ cũng thấm vào mùi vị của canh cá, ăn quá là ngon luôn."
Diêu Thục Phương ba người bên này vừa ăn vừa khen, lúc đó ở một phòng bệnh khác Kinh Quốc Vĩ càng là ăn đến cả người đều thoải mái tràn đầy thõa mãn.
Hắn vô cùng keo kiệt bủn xỉn mà gắp cho trợ lý hai cục thịt với một miếng khoai tây, sau đó bắt đầu mơ mộng: "Cậu nói thử xem, nếu một tháng tôi trả lương 18 vạn 8, Chung tiểu ca liệu có nguyện ý làm đầu bếp cho công ty của chúng ta không?"
Sau khi đem thịt kho tàu nuốt xuống bụng, trợ lý lập tức liền bày tỏ thái độ của mình: "Tổng giám đốc Kinh, ta nguyện ý vì công ty mà làm trâu làm ngựa, vĩnh viễn không từ chức."
Tổng giám đốc Kinh thật vừa lòng với thái độ của trợ lý, cho nên hắn càng ăn càng vui vẻ.
Mà giờ phút này, Chung Ý bị một đám người chặn ngay cửa cho nên hắn không thể rời khỏi bệnh viện.
Bọn họ muốn đặt mua cơm chiều do hắn nấu!
—————————————————
Hôm qua em đang edit gần xong mà tự nhiên rớt mạng cái nó mất tiêu hết trơn luôn? vì vậy hôm nay em mới làm xong được chương này.
Tuần này bài tập tiếng Hàn của em nhiều quá chừng luôn nên ra chương sẽ hơi chậm nên mọi người thông cảm giúp em nha?.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và đọc truyện em edit ạ! Chúc mọi người có một ngày vui vẻ❤️