Chương 10: Cổng Không Gian Khác (2)
“Tôi tóm tắt vậy cô có hiểu không?” Lâm Nhật Hòa hỏi lại sau khi tóm tắt nhanh nội dung cả cuốn sách.
“Không.” Triệu Tư Dao lắc đầu “Anh nói chậm thôi.”
“Tác giả bảo rằng đây là câu chuyện có thật.” Lâm Nhật Hòa bắt đầu lại.
“Ai viết gì anh cũng tin à?”
“Tất nhiên là không, nhưng có lí do để tôi tin ông ta nói thật.”
“Rồi, tiếp tục đi.”
“Người này bảo mình đã lạc sang thế giới khác, mà thế giới khác của thế giới của cô chính là thế giới của tôi.”
“Nghe hơi rối, nhưng hiểu.”
“Các miêu tả và minh họa này chứng tỏ đó đúng là thế giới của tôi vào khoảng ba mươi năm trước.” Lâm Nhật Hòa khẳng định.
“Thật thế sao? Cuốn sách này được viết vào hai mươi năm trước, vậy có thể là kí ức thật của tác giả vào mười năm trước khi viết sách.” Triệu Tư Dao hiểu ra vấn đề.
“Vậy nghĩa là ông ta đã đi qua một cổng không gian tới thế giới của tôi. Điều đó chứng tỏ còn một cổng không gian nữa tồn tại.” Lâm Nhật Hòa kết luận.
“Nhưng lỡ đó là cái cổng mà anh đi qua thì làm sao?” Triệu Tư Dao nêu ý kiến.
“Ôi, cô ngốc quá.”
“Thế thì nhà thông thái giải thích xem nào.” Triệu Tư Dao bỗng nhiên bị chê ngốc có chút không phục.
“Cổng của tôi dẫn ra đảo hoang, nếu ông ta đi qua đó thì làm gì thấy được thế giới công nghệ của tôi cơ chứ.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
Triệu Tư Dao gật gù, công nhận Lâm Nhật Hòa có lý “Thế ông ta bảo cái cổng đó ở đâu?”
“Theo trong đây ghi là Động Bích Vân.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Động Bích Vân? Anh có biết nó cách đây bao xa không?” Triệu Tư Dao thốt lên.
“Sao tôi biết được.”
“Đi đến đó chắc cũng mất cả tuần lễ đấy.”
Lâm Nhật Hòa suy nghĩ một lúc rồi nói “Không sao, để có thể trở về thế giới của mình, dù có phải đi cả năm cũng đáng để đánh đổi. Tôi đâu thể ở lại đây làm gánh nặng được.”
Thấy Lâm Nhật Hòa quyết tâm như vậy, Triệu Tư Dao cũng ủng hộ “Tinh thần rất tốt, nhưng tôi báo trước là đường đến đó không dễ đâu.”
“Khó lắm à?” Câu nói đó làm Lâm Nhật Hòa có chút lo lắng.
“Hơi khó với người như anh.” Triệu Tư Dao nhận xét.
Lâm Nhật Hòa cảm thấy tự ái khi Triệu Tư Dao cứ đánh giá thấp mình.
“Khó khăn thì cũng phải đi thôi, tôi không muốn làm nông dân hay thợ mộc.” Lâm Nhật Hòa tỏ ra bừng bừng khí thế.
“Nếu đã quyết tâm thế thì tôi sẽ dẫn anh đi.” Triệu Tư Dao nói.
“Không cần phiền đến cô đâu.”
“Thế anh biết đường không? Biết đối phó với thú rừng không? Làm sao anh tới đó một mình được.”
Những lời cô nói rất có lý, Lâm Nhật Hòa chưa nghĩ tới việc đó “Vậy đành phiền cô lần cuối rồi, chẳng biết phải đền ơn thế nào đây.”
“Thôi không cần trả ơn làm gì, ai bảo tôi là người tốt ngàn năm có một làm gì.” Triệu Tư Dao ngẩng mặt lên đầy tự hào. “Nhưng đó là chuyện của ngày mai.”
Tối đó, Lâm Nhật Hòa lại ngủ trên ghế dài, anh suy nghĩ về một tuần qua không biết anh đã bỏ lỡ bao nhiêu tin tức sốt dẻo rồi. Người quen của anh không biết có lo lắng cho anh lắm không, ba mẹ anh dưới quê cũng không rõ đã nghe tin chưa. Trằn trọc mãi mới vào được giấc.
Sáng hôm sau, từ rất sớm Triệu Tư Dao đã gọi Lâm Nhật Hòa dậy “Sâu ngủ ơi, dậy đi nào.”
Do tối qua ngủ muộn, bây giờ Lâm Nhật Hòa vẫn cảm thấy rất buồn ngủ, anh hỏi cô “Tôi biến thành bao nhiêu con vật rồi?”
“Không biết, nhưng mà dậy mau đi, chúng ta chuẩn bị hành lý lên đường.” Triệu Tư Dao hối thúc, Lâm Nhật Hòa liền nhanh chóng chuẩn bị. Hành lý của anh chỉ đơn giản là chiếc ba lô ban đầu, thêm vài bộ quần áo mà Triệu Tư Dao đưa cho.
“Đây đúng ra là đồ tôi sẽ bán ở chợ, nhưng không thể để anh mặc bộ đồ kì quặc kia đi long nhong ngoài đường được.” Cô ấy đã nói như thế.
Trải bản đồ ra bàn lớn, Triệu Tư Dao bắt đầu chỉ ra đường đi đến Động Bích Vân “Đầu tiên chúng ta sẽ rời khỏi vùng ven rừng này, đi bộ đến khu dân cư ở đây, chỗ này là khu chợ tôi hay mua bán, chúng ta sẽ mua một con ngựa ở đó. Đi tiếp theo hướng đó khoảng hai ngày là tới thôn Hàn Vũ. Tại đó chúng ta sẽ mua thêm lương thực và các thứ thiết yếu rồi tiếp tục lên đường tới thôn Bạch Sa. Kế đến sẽ gửi ngựa và xe lại đây để lên núi Bích Vân. Đây là ngọn núi với bốn đỉnh, động Bích Vân nằm ở giữa, để leo tới đó cũng phải mất một ngày hơn.”
Nghe tới đây, Lâm Nhật Hòa cảm thấy ngoài đoạn leo núi thì có vẻ dễ nên cũng không quá lo lắng, anh tự tin nói “Nếu thế thì cũng dễ vượt qua thôi.”
“Ồ, tự tin quá nhỉ, rất tốt, thế mới đáng mặt nam nhi chứ.” Triệu Tư Dao xếp bản đồ lại và tiếp tục chất đồ đạc lên một chiếc xe kéo. Cô chuẩn bị rất đầy đủ lương thực, lều trại và các dụng cụ thiết yếu.
Khóa cửa nhà lại cẩn thận, Triệu Tư Dao nói “Nào, lên đường thôi.”
“Không.” Triệu Tư Dao lắc đầu “Anh nói chậm thôi.”
“Tác giả bảo rằng đây là câu chuyện có thật.” Lâm Nhật Hòa bắt đầu lại.
“Ai viết gì anh cũng tin à?”
“Tất nhiên là không, nhưng có lí do để tôi tin ông ta nói thật.”
“Rồi, tiếp tục đi.”
“Người này bảo mình đã lạc sang thế giới khác, mà thế giới khác của thế giới của cô chính là thế giới của tôi.”
“Nghe hơi rối, nhưng hiểu.”
“Các miêu tả và minh họa này chứng tỏ đó đúng là thế giới của tôi vào khoảng ba mươi năm trước.” Lâm Nhật Hòa khẳng định.
“Thật thế sao? Cuốn sách này được viết vào hai mươi năm trước, vậy có thể là kí ức thật của tác giả vào mười năm trước khi viết sách.” Triệu Tư Dao hiểu ra vấn đề.
“Vậy nghĩa là ông ta đã đi qua một cổng không gian tới thế giới của tôi. Điều đó chứng tỏ còn một cổng không gian nữa tồn tại.” Lâm Nhật Hòa kết luận.
“Nhưng lỡ đó là cái cổng mà anh đi qua thì làm sao?” Triệu Tư Dao nêu ý kiến.
“Ôi, cô ngốc quá.”
“Thế thì nhà thông thái giải thích xem nào.” Triệu Tư Dao bỗng nhiên bị chê ngốc có chút không phục.
“Cổng của tôi dẫn ra đảo hoang, nếu ông ta đi qua đó thì làm gì thấy được thế giới công nghệ của tôi cơ chứ.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
Triệu Tư Dao gật gù, công nhận Lâm Nhật Hòa có lý “Thế ông ta bảo cái cổng đó ở đâu?”
“Theo trong đây ghi là Động Bích Vân.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Động Bích Vân? Anh có biết nó cách đây bao xa không?” Triệu Tư Dao thốt lên.
“Sao tôi biết được.”
“Đi đến đó chắc cũng mất cả tuần lễ đấy.”
Lâm Nhật Hòa suy nghĩ một lúc rồi nói “Không sao, để có thể trở về thế giới của mình, dù có phải đi cả năm cũng đáng để đánh đổi. Tôi đâu thể ở lại đây làm gánh nặng được.”
Thấy Lâm Nhật Hòa quyết tâm như vậy, Triệu Tư Dao cũng ủng hộ “Tinh thần rất tốt, nhưng tôi báo trước là đường đến đó không dễ đâu.”
“Khó lắm à?” Câu nói đó làm Lâm Nhật Hòa có chút lo lắng.
“Hơi khó với người như anh.” Triệu Tư Dao nhận xét.
Lâm Nhật Hòa cảm thấy tự ái khi Triệu Tư Dao cứ đánh giá thấp mình.
“Khó khăn thì cũng phải đi thôi, tôi không muốn làm nông dân hay thợ mộc.” Lâm Nhật Hòa tỏ ra bừng bừng khí thế.
“Nếu đã quyết tâm thế thì tôi sẽ dẫn anh đi.” Triệu Tư Dao nói.
“Không cần phiền đến cô đâu.”
“Thế anh biết đường không? Biết đối phó với thú rừng không? Làm sao anh tới đó một mình được.”
Những lời cô nói rất có lý, Lâm Nhật Hòa chưa nghĩ tới việc đó “Vậy đành phiền cô lần cuối rồi, chẳng biết phải đền ơn thế nào đây.”
“Thôi không cần trả ơn làm gì, ai bảo tôi là người tốt ngàn năm có một làm gì.” Triệu Tư Dao ngẩng mặt lên đầy tự hào. “Nhưng đó là chuyện của ngày mai.”
Tối đó, Lâm Nhật Hòa lại ngủ trên ghế dài, anh suy nghĩ về một tuần qua không biết anh đã bỏ lỡ bao nhiêu tin tức sốt dẻo rồi. Người quen của anh không biết có lo lắng cho anh lắm không, ba mẹ anh dưới quê cũng không rõ đã nghe tin chưa. Trằn trọc mãi mới vào được giấc.
Sáng hôm sau, từ rất sớm Triệu Tư Dao đã gọi Lâm Nhật Hòa dậy “Sâu ngủ ơi, dậy đi nào.”
Do tối qua ngủ muộn, bây giờ Lâm Nhật Hòa vẫn cảm thấy rất buồn ngủ, anh hỏi cô “Tôi biến thành bao nhiêu con vật rồi?”
“Không biết, nhưng mà dậy mau đi, chúng ta chuẩn bị hành lý lên đường.” Triệu Tư Dao hối thúc, Lâm Nhật Hòa liền nhanh chóng chuẩn bị. Hành lý của anh chỉ đơn giản là chiếc ba lô ban đầu, thêm vài bộ quần áo mà Triệu Tư Dao đưa cho.
“Đây đúng ra là đồ tôi sẽ bán ở chợ, nhưng không thể để anh mặc bộ đồ kì quặc kia đi long nhong ngoài đường được.” Cô ấy đã nói như thế.
Trải bản đồ ra bàn lớn, Triệu Tư Dao bắt đầu chỉ ra đường đi đến Động Bích Vân “Đầu tiên chúng ta sẽ rời khỏi vùng ven rừng này, đi bộ đến khu dân cư ở đây, chỗ này là khu chợ tôi hay mua bán, chúng ta sẽ mua một con ngựa ở đó. Đi tiếp theo hướng đó khoảng hai ngày là tới thôn Hàn Vũ. Tại đó chúng ta sẽ mua thêm lương thực và các thứ thiết yếu rồi tiếp tục lên đường tới thôn Bạch Sa. Kế đến sẽ gửi ngựa và xe lại đây để lên núi Bích Vân. Đây là ngọn núi với bốn đỉnh, động Bích Vân nằm ở giữa, để leo tới đó cũng phải mất một ngày hơn.”
Nghe tới đây, Lâm Nhật Hòa cảm thấy ngoài đoạn leo núi thì có vẻ dễ nên cũng không quá lo lắng, anh tự tin nói “Nếu thế thì cũng dễ vượt qua thôi.”
“Ồ, tự tin quá nhỉ, rất tốt, thế mới đáng mặt nam nhi chứ.” Triệu Tư Dao xếp bản đồ lại và tiếp tục chất đồ đạc lên một chiếc xe kéo. Cô chuẩn bị rất đầy đủ lương thực, lều trại và các dụng cụ thiết yếu.
Khóa cửa nhà lại cẩn thận, Triệu Tư Dao nói “Nào, lên đường thôi.”