Chương 11: Hành Trình Đến Động Bích Vân
Với một sự hăng hái hiếm thấy, Lâm Nhật Hòa xung phong kéo theo xe hành lý đi trước. Tuy nhiên mới được vài bước đã bị Triệu Tư Dao gọi lại "Lâm Nhật Hòa, quay lại mau."
"Có chuyện gì nữa? Không phải chính cô kêu xuất phát à?" Lâm Nhật Hòa cảm thấy khó hiểu.
"Anh đi ngược đường rồi." Triệu Tư Dao nhắc nhở.
Lâm Nhật Hòa giật mình nhìn lại, đúng là anh quen chân đi về phía khu rừng. Anh nghĩ thầm không hiểu sao từ lúc tới thế giới này bản thân ngớ ngẩn hẳn.
"Không nhầm đâu, là tôi cố tình tới đây để tạm biệt khu rừng thân yêu đấy chứ" Lâm Nhật Hòa bao biện.
"Bị sói đuổi lên cây, bị sư tử dọa ngất xỉu, rồi bị khỉ chọi hạt hội đồng mà cũng yêu à? Anh là kẻ khổ dâm chắc?" Triệu Tư Dao nói.
"Người ta nói thương nhau lắm cắn nhau đau mà. Mặc dù có mỗi khu rừng nó định cắn tôi thôi." Lâm Nhật Hòa củng cố lời ngụy biện của mình.
"Thôi được rồi, vậy giờ lên đường được chưa?" Triệu Tư Dao hỏi.
"Được, đi thôi." Lâm Nhật Hòa quay lại. Để chứng tỏ thêm khí thế nam nhi, anh đưa ra thêm đề nghị "Đường xa lắm, cô lên xe ngồi đi, tôi sẽ đưa cô tới khu chợ cho."
"Anh có phải có ngựa đâu?"
"Dù sao thì cô cũng đã tốt bụng dẫn đường cho tôi rồi, làm trâu làm ngựa một hôm cũng không có gì quá đáng."
"Ồ, là anh đề nghị đấy nhé." Triệu Tư Dao ngồi vào khoảng trống trên xe hành lý.
Lâm Nhật Hòa quyết không để bị coi thường, liền kéo xe đi thật nhanh.
"Không cần cố quá thế đâu, cứ chậm rãi thôi." Triệu Tư Sao khuyên.
"Tôi đang đi chậm đấy, còn chưa hết tốc lực đâu." Lâm Nhật Hòa bốc phét.
"Thế đi nhanh thử tôi coi nào." Triệu Tư Dao nói giọng thách thức.
Lâm Nhật Hòa tất nhiên đi nhanh hơn được nữa, anh tìm cách ngụy biện "Tôi lo đi nhanh quá cô ngồi không thoải mái thôi."
Đi được nửa đường, Lâm Nhật Hòa đã đầm đìa mồ hôi, thở dốc một cách nặng nhọc.
"Anh chắc đang ổn không đấy?" Triệu Tư Dao hỏi.
"Tôi ổn."
"Thế sao anh lại thở kinh thế?"
"Không có đâu, chắc là cô tưởng tượng đấy." Lâm Nhật Hòa vẫn không chịu nhận.
Triệu Tư Dao nhảy xuống xe "Thôi đi, đừng có ngoan cố nữa, anh mà kiệt sức thì tôi lo cho anh còn mệt hơn nữa."
Sau khi tính toán cẩn thận, Lâm Nhật Hòa cảm thấy có lý "Xin lỗi, tôi là một con ngựa yếu ớt."
"Đừng sĩ diện nữa, ngồi nghỉ chút đi rồi tiếp tục lên đường." Triệu Tư Dao nói, không quên dặn anh đừng vội ngồi xuống mà phải điều hòa lại nhịp tim và hơi thở trước.
"Này, một mình anh hay là người ở dị giới đều hay tự ái thế vậy?" Triệu Tư Dao hỏi.
Lâm Nhật Hòa hơi lúng túng khi nghe từ dị giới, nhưng nghĩ lại thì đúng là với cô thì thế giới của anh mới là dị giới. Anh trả lời "Tôi không muốn mất mặt trước người khác, cả tuần ở đây tôi cảm thấy mình chẳng làm được gì cả. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình thảm hại đến vậy. Tôi cứ sợ cô đang khinh thường tôi lắm."
"Nhìn anh vậy mà cũng nhạy cảm phết nhỉ. Đừng lo về chuyện đó, chỉ là anh không quen với lối sống ở đây thôi mà. Mặc dù đúng là tôi chê anh nhiều điều thật nhưng tôi vẫn biết là anh có những thế mạnh mà tôi nhìn hoài không thấy." Triệu Tư Dao an ủi. "Tôi cá là nếu đổi lại tôi lạc đến thế giới của anh thì cũng thảm hại thế này thôi. Lúc đó anh có khinh thường tôi không?"
"Tôi mà tỏ cái ý đó thì cô đấm tôi mất. Nhưng thật lòng thì tôi nghĩ tôi sẽ thông cảm được." Lâm Nhật Hòa nói.
"Đấy, đâu chỉ có mình anh cao thượng như vậy, tôi cũng đâu có coi thường anh, nên không cần sĩ diện hão làm gì." Triệu Tư Dao nói. "Nghỉ ngơi đủ rồi, tiến về khu chợ tiếp thôi nào."
Cả hai lại tiếp tục lên đường, Triệu Tư Dao giúp Lâm Nhật Hòa cùng kéo xe nên tốc độ di chuyển nhanh hơn hẳn.
"Quả nhiên thế này tốt hơn." Lâm Nhật Hòa công nhận.
"Nếu không phải tại ai đó sĩ diện quá thì chúng ta đã tới chợ lâu rồi."
"Lỗi của tôi, sau này không dám nữa, thề luôn." Lâm Nhật Hòa tỏ ra hối lỗi.
"Sau này cái gì chứ? Không phải anh sắp về thế giới của mình rồi hay sao?" Triệu Tư Dao nói.
"Tôi vẫn có thể đến đây thăm cô mà?"
"Thăm tôi á? Anh định đi kiểu gì đây, ra đảo hoang hay đi từ Động Bích Vân tới đây." Triệu Tư Dao đưa ra vấn đề.
Lâm Nhật Hòa nghĩ lại thì đúng là không dễ để tới nhà Triệu Tư Dao, thứ nhất là không có thuyền nào để ra đảo hoang, thứ hai là đi theo hướng Động Bích Vân thì mất cả tuần mới tới được nhà cô ấy.
"Vậy xem ra chúng ta khó gặp lại nhau rồi." Lâm Nhật Hòa nói, trong lòng cảm thấy có chút gì đó luyến tiếc. Một tuần qua, cho dù hay bị dọa cho đứng tim và thường xuyên bị cà khịa nhưng anh vẫn cảm thấy Triệu Tư Dao như một người bạn mới vô cùng đặc biệt.
Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ thì khu chợ mà Triệu Tư Dao nhắc đến đã hiện ra ngay trước mắt.
"Có chuyện gì nữa? Không phải chính cô kêu xuất phát à?" Lâm Nhật Hòa cảm thấy khó hiểu.
"Anh đi ngược đường rồi." Triệu Tư Dao nhắc nhở.
Lâm Nhật Hòa giật mình nhìn lại, đúng là anh quen chân đi về phía khu rừng. Anh nghĩ thầm không hiểu sao từ lúc tới thế giới này bản thân ngớ ngẩn hẳn.
"Không nhầm đâu, là tôi cố tình tới đây để tạm biệt khu rừng thân yêu đấy chứ" Lâm Nhật Hòa bao biện.
"Bị sói đuổi lên cây, bị sư tử dọa ngất xỉu, rồi bị khỉ chọi hạt hội đồng mà cũng yêu à? Anh là kẻ khổ dâm chắc?" Triệu Tư Dao nói.
"Người ta nói thương nhau lắm cắn nhau đau mà. Mặc dù có mỗi khu rừng nó định cắn tôi thôi." Lâm Nhật Hòa củng cố lời ngụy biện của mình.
"Thôi được rồi, vậy giờ lên đường được chưa?" Triệu Tư Dao hỏi.
"Được, đi thôi." Lâm Nhật Hòa quay lại. Để chứng tỏ thêm khí thế nam nhi, anh đưa ra thêm đề nghị "Đường xa lắm, cô lên xe ngồi đi, tôi sẽ đưa cô tới khu chợ cho."
"Anh có phải có ngựa đâu?"
"Dù sao thì cô cũng đã tốt bụng dẫn đường cho tôi rồi, làm trâu làm ngựa một hôm cũng không có gì quá đáng."
"Ồ, là anh đề nghị đấy nhé." Triệu Tư Dao ngồi vào khoảng trống trên xe hành lý.
Lâm Nhật Hòa quyết không để bị coi thường, liền kéo xe đi thật nhanh.
"Không cần cố quá thế đâu, cứ chậm rãi thôi." Triệu Tư Sao khuyên.
"Tôi đang đi chậm đấy, còn chưa hết tốc lực đâu." Lâm Nhật Hòa bốc phét.
"Thế đi nhanh thử tôi coi nào." Triệu Tư Dao nói giọng thách thức.
Lâm Nhật Hòa tất nhiên đi nhanh hơn được nữa, anh tìm cách ngụy biện "Tôi lo đi nhanh quá cô ngồi không thoải mái thôi."
Đi được nửa đường, Lâm Nhật Hòa đã đầm đìa mồ hôi, thở dốc một cách nặng nhọc.
"Anh chắc đang ổn không đấy?" Triệu Tư Dao hỏi.
"Tôi ổn."
"Thế sao anh lại thở kinh thế?"
"Không có đâu, chắc là cô tưởng tượng đấy." Lâm Nhật Hòa vẫn không chịu nhận.
Triệu Tư Dao nhảy xuống xe "Thôi đi, đừng có ngoan cố nữa, anh mà kiệt sức thì tôi lo cho anh còn mệt hơn nữa."
Sau khi tính toán cẩn thận, Lâm Nhật Hòa cảm thấy có lý "Xin lỗi, tôi là một con ngựa yếu ớt."
"Đừng sĩ diện nữa, ngồi nghỉ chút đi rồi tiếp tục lên đường." Triệu Tư Dao nói, không quên dặn anh đừng vội ngồi xuống mà phải điều hòa lại nhịp tim và hơi thở trước.
"Này, một mình anh hay là người ở dị giới đều hay tự ái thế vậy?" Triệu Tư Dao hỏi.
Lâm Nhật Hòa hơi lúng túng khi nghe từ dị giới, nhưng nghĩ lại thì đúng là với cô thì thế giới của anh mới là dị giới. Anh trả lời "Tôi không muốn mất mặt trước người khác, cả tuần ở đây tôi cảm thấy mình chẳng làm được gì cả. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình thảm hại đến vậy. Tôi cứ sợ cô đang khinh thường tôi lắm."
"Nhìn anh vậy mà cũng nhạy cảm phết nhỉ. Đừng lo về chuyện đó, chỉ là anh không quen với lối sống ở đây thôi mà. Mặc dù đúng là tôi chê anh nhiều điều thật nhưng tôi vẫn biết là anh có những thế mạnh mà tôi nhìn hoài không thấy." Triệu Tư Dao an ủi. "Tôi cá là nếu đổi lại tôi lạc đến thế giới của anh thì cũng thảm hại thế này thôi. Lúc đó anh có khinh thường tôi không?"
"Tôi mà tỏ cái ý đó thì cô đấm tôi mất. Nhưng thật lòng thì tôi nghĩ tôi sẽ thông cảm được." Lâm Nhật Hòa nói.
"Đấy, đâu chỉ có mình anh cao thượng như vậy, tôi cũng đâu có coi thường anh, nên không cần sĩ diện hão làm gì." Triệu Tư Dao nói. "Nghỉ ngơi đủ rồi, tiến về khu chợ tiếp thôi nào."
Cả hai lại tiếp tục lên đường, Triệu Tư Dao giúp Lâm Nhật Hòa cùng kéo xe nên tốc độ di chuyển nhanh hơn hẳn.
"Quả nhiên thế này tốt hơn." Lâm Nhật Hòa công nhận.
"Nếu không phải tại ai đó sĩ diện quá thì chúng ta đã tới chợ lâu rồi."
"Lỗi của tôi, sau này không dám nữa, thề luôn." Lâm Nhật Hòa tỏ ra hối lỗi.
"Sau này cái gì chứ? Không phải anh sắp về thế giới của mình rồi hay sao?" Triệu Tư Dao nói.
"Tôi vẫn có thể đến đây thăm cô mà?"
"Thăm tôi á? Anh định đi kiểu gì đây, ra đảo hoang hay đi từ Động Bích Vân tới đây." Triệu Tư Dao đưa ra vấn đề.
Lâm Nhật Hòa nghĩ lại thì đúng là không dễ để tới nhà Triệu Tư Dao, thứ nhất là không có thuyền nào để ra đảo hoang, thứ hai là đi theo hướng Động Bích Vân thì mất cả tuần mới tới được nhà cô ấy.
"Vậy xem ra chúng ta khó gặp lại nhau rồi." Lâm Nhật Hòa nói, trong lòng cảm thấy có chút gì đó luyến tiếc. Một tuần qua, cho dù hay bị dọa cho đứng tim và thường xuyên bị cà khịa nhưng anh vẫn cảm thấy Triệu Tư Dao như một người bạn mới vô cùng đặc biệt.
Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ thì khu chợ mà Triệu Tư Dao nhắc đến đã hiện ra ngay trước mắt.