Chương 6: Kế Hoạch Trở Về (2)
“Thôi thì chắc tôi dùng cái mã tấu này vậy.” Lâm Nhật Hòa cảm thấy thứ này dễ sử dụng nhất. “Nhưng sao chúng ta không xuất phát ngay mà phải đợi đến mai?”
“Phải đợi tôi rảnh rỗi mới dẫn anh đi được chứ, hôm nay vẫn còn vài việc để làm. Với lại anh mới tỉnh lại, sức lực đâu mà đi rừng nữa.” Triệu Tư Dao nói.
“Không đâu, tôi đang rất khỏe.” Lâm Nhật Hòa hùng hổ nói, mặc dù đúng là đang thấy rất mệt.
“Đừng có cố quá thành quá cố, tôi không muốn trong rừng có thêm một cái xác đâu. Mà chắc anh đói rồi nhỉ, tôi cũng đang định chuẩn bị cơm, để làm thêm phần cho anh.” Triệu Tư Dao nói.
“Cô bảo có việc cần làm mà đúng không? Cứ giao việc nấu nướng lại cho tôi, xem như tôi giúp cô để đền đáp ơn cứu mạng.” Lâm Nhật Hòa là kiểu người mỗi thứ biết một ít, cả nấu ăn cũng vậy, anh tự tin khả năng của mình đủ sức làm người khác hài lòng.
“Tôi đã bảo anh nghỉ ngơi mà.” Triệu Tư Dao từ chối.
“Cũng là việc nhẹ nhàng thôi mà, cô cứ làm việc của mình đi.” Một phần Lâm Nhật Hòa lo là đến ngày mai công việc của Triệu Tư Dao cũng chưa xong, đến lúc đó thì lại chậm trễ thêm việc trở về.
“Vậy cũng được.” Triệu Tư Dao cuối cùng cũng đồng ý và chỉ cho Lâm Nhật Hòa vị trí bếp.
Căn bếp là một ngôi nhà nhỏ ở kế bên nhà chính, Lâm Nhật Hòa bước vào thì mới nhận ra đây là căn bếp kiểu cổ, điều tất nhiên ở thế giới này.
“Thôi chết rồi, bếp này sử dụng kiểu gì đây.” Lâm Nhật Hòa bối rối, nếu bây giờ mà quay lại hỏi Triệu Tư Dao chắc cô ấy sẽ cười cho thối mặt.
Cuối cùng Lâm Nhật Hòa quyết định tự mò mẫm, có thể thấy cơ bản vẫn là nhóm bếp than bên dưới rồi nấu nướng bên trên. Nhưng làm sao để có lửa thì anh không biết. Theo trí nhớ của anh thì xã hội ngày xưa dùng cách đánh lửa bằng một nhánh cây mỏng và dùng tay xoay tròn để tạo ra lửa bằng ma sát. Nghĩ thế, anh liền làm thử.
Việc này khó khăn hơn anh nghĩ rất nhiều, cọ muốn cháy cả tay mà khúc gỗ phía dưới vẫn chưa có tí khói nào, cuối cùng chỉ thấy thêm mệt rã rời. Lâm Nhật Hòa ngả lưng ra sau muốn nằm luôn ra sàn bếp mà nghỉ thì đụng phải gì đó.
Thì ra Triệu Tư Dao đang đứng sau lưng Lâm Nhật Hòa nhìn anh cố gắng đánh lửa.
“Cô đến đây từ lúc nào thế?” Lâm Nhật Hòa đứng dậy hỏi.
“Anh đang làm cái gì vậy? Khoa học công nghệ gì đó của anh vẫn dùng cách đánh lửa này à?” Triệu Tư Dao không trả lời câu hỏi của anh.
“Tất nhiên là không rồi, nhưng tôi không mang theo dụng cụ tạo ra lửa nào cả.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
“Ồ, tội nghiệp, đã bảo để tôi làm cho mà không nghe.” Triệu Tư Dao nói.
Dù cảm thấy nhục chồng nhục, nhưng nếu giờ tiếp tục tự ái thì cả hai chắc sẽ nhịn đói đến ngày mai.
“Được, mời cô.” Lâm Nhật Hòa giơ tay về phía mấy cành cây anh dùng vừa nãy.
Triệu Tư Dao bước tới bàn bếp, lấy từ một chiếc hộp ra một hòn đá. “Giới thiệu với anh, đây là đá lửa.”
“Có thứ này sao cô không nói sớm chứ?” Lâm Nhật Hòa tỏ ra đau khổ.
“Thì có ai hỏi đâu? Anh không biết tạo ra lửa thì phải lên tiếng chứ?” Triệu Tư Dao nói. Lâm Nhật Hòa thấy đúng là do mình tự ái mà ra.
“Có lửa là được rồi, phần còn lại cứ để tôi.” Lâm Nhật Hòa quyết tâm gỡ lại danh dự.
“Thật?” Triệu Tư Dao tỏ ra nghi ngờ.
“Nếu có gì không biết tôi sẽ hỏi, cô yên tâm.” Lâm Nhật Hòa khẳng định.
“Được, tôi ở ngoài vườn nhé, ngay sau nhà chính.” Triệu Tư Dao nói rồi rời đi.
May mắn là phần sau đúng là không có gì trở ngại nữa, Lâm Nhật Hòa cảm thấy rất hài lòng đối với thành quả của mình. Anh gọi Triệu Tư Dao vào ăn cơm.
“Trông cũng ra gì đấy.” Triệu Tư Dao có lời khen làm Lâm Nhật Hòa cảm thấy rất hãnh diện. Tuy đang rất đói nhưng anh chưa ăn vội mà ngồi chờ xem phản ứng của cô trước.
“Nhìn gì đấy? Trông như anh mới hạ độc vào đồ ăn vậy?” Triệu Tư Dao hỏi.
“Không, tôi lấy đâu ra độc chứ? Tôi chỉ chờ xem cô cảm thấy món ăn ngon hay không thôi.” Lâm Nhật Hòa nói.
Triệu Tư Dao ăn thử một miếng rồi bảo “Ngon. Giờ ăn đi, nhìn anh đói sắp ngất đến nơi rồi.”
Phản ứng hời hợt đó làm Lâm Nhật Hòa có chút thất vọng, anh tự an ủi rằng không bị chê dở là tốt rồi, dẫu sao anh cũng đâu phải đầu bếp chuyên nghiệp gì.
“Công việc của cô ổn cả chứ?” Lâm Nhật Hòa hỏi trong lúc ăn.
“Ổn. Cũng sắp xong rồi.” Triệu Tư Dao đáp.
“Vậy nếu cô không phiền thì...” Lâm Nhật Hòa nói thì bị cắt ngang.
“Phiền. Tôi biết anh định nói gì, muốn lên đường ngay phải không? Đã bảo bao nhiều lần, phải tịnh dưỡng một ngày đã, với lại sắp tối rồi, đi buổi sáng sẽ tiện hơn. Hết làm thỏ giờ lại muốn làm trâu.” Triệu Tư Dao không cho anh chút cơ hội phản kháng nào.
“Vâng, tôi biết rồi.” Lâm Nhật Hòa đương nhiên không thể chống đối lại chủ nhà được.
“Phải đợi tôi rảnh rỗi mới dẫn anh đi được chứ, hôm nay vẫn còn vài việc để làm. Với lại anh mới tỉnh lại, sức lực đâu mà đi rừng nữa.” Triệu Tư Dao nói.
“Không đâu, tôi đang rất khỏe.” Lâm Nhật Hòa hùng hổ nói, mặc dù đúng là đang thấy rất mệt.
“Đừng có cố quá thành quá cố, tôi không muốn trong rừng có thêm một cái xác đâu. Mà chắc anh đói rồi nhỉ, tôi cũng đang định chuẩn bị cơm, để làm thêm phần cho anh.” Triệu Tư Dao nói.
“Cô bảo có việc cần làm mà đúng không? Cứ giao việc nấu nướng lại cho tôi, xem như tôi giúp cô để đền đáp ơn cứu mạng.” Lâm Nhật Hòa là kiểu người mỗi thứ biết một ít, cả nấu ăn cũng vậy, anh tự tin khả năng của mình đủ sức làm người khác hài lòng.
“Tôi đã bảo anh nghỉ ngơi mà.” Triệu Tư Dao từ chối.
“Cũng là việc nhẹ nhàng thôi mà, cô cứ làm việc của mình đi.” Một phần Lâm Nhật Hòa lo là đến ngày mai công việc của Triệu Tư Dao cũng chưa xong, đến lúc đó thì lại chậm trễ thêm việc trở về.
“Vậy cũng được.” Triệu Tư Dao cuối cùng cũng đồng ý và chỉ cho Lâm Nhật Hòa vị trí bếp.
Căn bếp là một ngôi nhà nhỏ ở kế bên nhà chính, Lâm Nhật Hòa bước vào thì mới nhận ra đây là căn bếp kiểu cổ, điều tất nhiên ở thế giới này.
“Thôi chết rồi, bếp này sử dụng kiểu gì đây.” Lâm Nhật Hòa bối rối, nếu bây giờ mà quay lại hỏi Triệu Tư Dao chắc cô ấy sẽ cười cho thối mặt.
Cuối cùng Lâm Nhật Hòa quyết định tự mò mẫm, có thể thấy cơ bản vẫn là nhóm bếp than bên dưới rồi nấu nướng bên trên. Nhưng làm sao để có lửa thì anh không biết. Theo trí nhớ của anh thì xã hội ngày xưa dùng cách đánh lửa bằng một nhánh cây mỏng và dùng tay xoay tròn để tạo ra lửa bằng ma sát. Nghĩ thế, anh liền làm thử.
Việc này khó khăn hơn anh nghĩ rất nhiều, cọ muốn cháy cả tay mà khúc gỗ phía dưới vẫn chưa có tí khói nào, cuối cùng chỉ thấy thêm mệt rã rời. Lâm Nhật Hòa ngả lưng ra sau muốn nằm luôn ra sàn bếp mà nghỉ thì đụng phải gì đó.
Thì ra Triệu Tư Dao đang đứng sau lưng Lâm Nhật Hòa nhìn anh cố gắng đánh lửa.
“Cô đến đây từ lúc nào thế?” Lâm Nhật Hòa đứng dậy hỏi.
“Anh đang làm cái gì vậy? Khoa học công nghệ gì đó của anh vẫn dùng cách đánh lửa này à?” Triệu Tư Dao không trả lời câu hỏi của anh.
“Tất nhiên là không rồi, nhưng tôi không mang theo dụng cụ tạo ra lửa nào cả.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
“Ồ, tội nghiệp, đã bảo để tôi làm cho mà không nghe.” Triệu Tư Dao nói.
Dù cảm thấy nhục chồng nhục, nhưng nếu giờ tiếp tục tự ái thì cả hai chắc sẽ nhịn đói đến ngày mai.
“Được, mời cô.” Lâm Nhật Hòa giơ tay về phía mấy cành cây anh dùng vừa nãy.
Triệu Tư Dao bước tới bàn bếp, lấy từ một chiếc hộp ra một hòn đá. “Giới thiệu với anh, đây là đá lửa.”
“Có thứ này sao cô không nói sớm chứ?” Lâm Nhật Hòa tỏ ra đau khổ.
“Thì có ai hỏi đâu? Anh không biết tạo ra lửa thì phải lên tiếng chứ?” Triệu Tư Dao nói. Lâm Nhật Hòa thấy đúng là do mình tự ái mà ra.
“Có lửa là được rồi, phần còn lại cứ để tôi.” Lâm Nhật Hòa quyết tâm gỡ lại danh dự.
“Thật?” Triệu Tư Dao tỏ ra nghi ngờ.
“Nếu có gì không biết tôi sẽ hỏi, cô yên tâm.” Lâm Nhật Hòa khẳng định.
“Được, tôi ở ngoài vườn nhé, ngay sau nhà chính.” Triệu Tư Dao nói rồi rời đi.
May mắn là phần sau đúng là không có gì trở ngại nữa, Lâm Nhật Hòa cảm thấy rất hài lòng đối với thành quả của mình. Anh gọi Triệu Tư Dao vào ăn cơm.
“Trông cũng ra gì đấy.” Triệu Tư Dao có lời khen làm Lâm Nhật Hòa cảm thấy rất hãnh diện. Tuy đang rất đói nhưng anh chưa ăn vội mà ngồi chờ xem phản ứng của cô trước.
“Nhìn gì đấy? Trông như anh mới hạ độc vào đồ ăn vậy?” Triệu Tư Dao hỏi.
“Không, tôi lấy đâu ra độc chứ? Tôi chỉ chờ xem cô cảm thấy món ăn ngon hay không thôi.” Lâm Nhật Hòa nói.
Triệu Tư Dao ăn thử một miếng rồi bảo “Ngon. Giờ ăn đi, nhìn anh đói sắp ngất đến nơi rồi.”
Phản ứng hời hợt đó làm Lâm Nhật Hòa có chút thất vọng, anh tự an ủi rằng không bị chê dở là tốt rồi, dẫu sao anh cũng đâu phải đầu bếp chuyên nghiệp gì.
“Công việc của cô ổn cả chứ?” Lâm Nhật Hòa hỏi trong lúc ăn.
“Ổn. Cũng sắp xong rồi.” Triệu Tư Dao đáp.
“Vậy nếu cô không phiền thì...” Lâm Nhật Hòa nói thì bị cắt ngang.
“Phiền. Tôi biết anh định nói gì, muốn lên đường ngay phải không? Đã bảo bao nhiều lần, phải tịnh dưỡng một ngày đã, với lại sắp tối rồi, đi buổi sáng sẽ tiện hơn. Hết làm thỏ giờ lại muốn làm trâu.” Triệu Tư Dao không cho anh chút cơ hội phản kháng nào.
“Vâng, tôi biết rồi.” Lâm Nhật Hòa đương nhiên không thể chống đối lại chủ nhà được.