Chương 7: Kế Hoạch Trở Về (3)
Lâm Nhật Hòa ngồi trong phòng ngoài, chẳng biết phải làm gì trong lúc chờ Triệu Tư Dao làm xong công việc. Anh đã đề nghị giúp đỡ cô nhưng có vẻ nhìn anh không đáng tin lắm nên cô chỉ bảo “Cứ nghỉ ngơi đi.”
Sau khi ăn xong bữa trưa là sức khỏe của Lâm Nhật Hòa đã dường như hồi phục hoàn toàn rồi, giờ anh chỉ muốn hoạt động gì đó.
Lâm Nhật Hòa tự hỏi bây giờ là mấy giờ, anh muốn tiết kiệm pin điện thoại và cũng không đeo đồng hồ, vậy nên chỉ có thể nhìn bầu trời để ước lượng thời gian. Mặt trời đang dần lặn, nếu ở đây cũng giống thế giới của anh thì chắc cũng hơn năm gi chiều.
Triệu Tư Dao trở về nhà, thấy Lâm Nhật Hòa đang ngồi buồn chán liền nói “Đừng trưng ra vẻ mặt ủ rũ thế chứ, mai là được về rồi, không phải ở đây nữa đâu.”
“Cô không hiểu đâu, bình thường tôi lúc nào cũng phải bay qua bay lại nhiều nơi, lịch trình làm việc dày đặc, chỉ mong có vài ngày nghỉ ngơi. Giờ được ngồi không rồi thì lại thấy chán đây này.” Lâm Nhật Hòa than thở.
“Bay ư? Kiểu vỗ cánh bay đi ấy à?” Triệu Tư Dao không hiểu ý anh.
“Tất nhiên là không, cô nghĩ tôi là chim chắc?” Lâm Nhật Hòa nói.
“Ban đầu anh là thỏ, rồi là trâu, giờ là chim nữa có gì lạ đâu.” Triệu Tư Dao thản nhiên nói.
“Đã bảo tôi không nhát gan mà, tôi cũng không lì lợm.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Tôi hiểu rồi, hứa không nói nữa. Thế thì bay là bay thế nào?” Triệu Tư Dao hỏi.
“Là dùng máy bay, một loại phương tiện của xã hội hiện đại.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
“Một loại xe ngựa bay à? Thế là xe chim à?” Triệu Tư Dao chưa tưởng tượng ra.
“Không, không. Chẳng có con vật nào cả, máy bay sử dụng nhiên liệu và động cơ, có giải thích cô cũng không hiểu đâu.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Anh cũng không hiểu chứ gì?”
Lâm Nhật Hòa định phản bác nhưng nghĩ lại, đúng là anh cũng không nắm rõ được kết cấu hay nguyên lý hoạt động của máy bay, nếu bảo không hiểu cũng không có gì quá đáng. Cuối cùng anh gật đầu, Triệu Tư Dao cười nói “Không sao, không sao cả. Đâu phải cái gì cũng cần phải biết, tôi cũng không có ý định tìm hiểu cái máy bay đó.”
Sau đó cô lại đi ra ngoài một lúc, thì ra là để chuẩn bị buổi tối.
Lâm Nhật Hòa ăn thử đồ ăn cô nấu mới hiểu ra vì sao lúc trưa cô phản ứng hời hợt như vậy, thì ra là do đồ ăn nấu chẳng bằng một góc món ăn của cô.
“Sao thế? Vẻ mặt đó là sao? Chê à?” Triệu Tư Dao thấy mặt của Lâm Nhật Hòa vô cùng thiểu não.
“Khá cay đắng.” Lâm Nhật Hòa đáp, anh chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình thế lép vế đến thế này.
“Cay đắng à? Có đâu nhỉ?” Triệu Tư Dao ăn thêm một vài miếng “Có phải anh sốt rồi không, nên vị giác mới có vấn đề.”
“Không phải theo nghĩa đen, chỉ là tôi thấy mình đang tỏ ra khá là vô dụng.” Lâm Nhật Hòa đáp.
“Ra vậy à? Tôi biết là bọn đàn ông con trai rất hay sĩ diện, ra là thật. Rừng nào cọp nấy mà, nếu tôi lạc qua thế giới của anh thì chắc cũng vô dụng và thảm hại như vậy thôi.” Triệu Tư Dao an ủi.
“Cô đâu cần thêm cái từ thảm hại vô chứ.” Lâm Nhật Hòa nói.
Sau buổi tối, Triệu Tư Dao bảo nên ngủ sớm để có thể sẵn sàng lên đường ngay khi mặt trời ló dạng, cần phải tranh thủ càng nhiều thời gian có mặt trời càng tốt. Do Lâm Nhật Hòa đã khỏe mạnh trở lại nên phải ra phòng ngoài ngủ trên ghế dài, dùng một tấm vải lớn làm chăn.
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên vừa chiếu qua khe cửa, Lâm Nhật Hòa liền mở mắt. Anh đang cực kì nôn nóng được trở về thế giới của mình.
Triệu Tư Dao vẫn chưa dậy, Lâm Nhật Hòa bước tới gõ cửa phòng cô. Vừa gõ nhẹ, cánh cửa đã bật mở một khe nhỏ do không có khóa.
Lâm Nhật Hòa nghĩ cũng lỡ mở cửa rồi thì cứ bước luôn vào phòng. Thế là anh mở rộng cửa nhìn vào trong, đúng là Triệu Tư Dao vẫn đang ngủ trên giường. Nhìn gương mặt cô lúc đang ngủ trông rất yên bình, Lâm Nhật Hòa cảm thấy khó mà hiểu được sao một người với gương mặt thế này lại có tính cách vừa dữ dằn lại hay thích cà khịa người khác như vậy.
Anh bước tới giường, vươn tay tới định đánh thức cô thì một con dao giơ ra.
“Lén lút vào phòng tôi định làm gì đây?” Triệu Tư Dao mở mắt.
“Có hiểu lầm ở đây, thứ nhất, tôi vào công khai. Thứ hai, tôi chỉ muốn gọi cô dậy thôi.” Lâm Nhật Hòa giơ hai tay đầu hàng, anh biết cô không có ác ý nên cũng không sợ nữa “Nhưng sao cô lại ôm dao đi ngủ chứ?”
“Để đề phòng chứ sao? Từ thỏ thành trâu rồi lại thành dê thì phải làm sao?” Triệu Tư Dao trả lời.
“Tôi không có dê, và cô hứa không nói thỏ với trâu nữa rồi mà.” Lâm Nhật Hòa nhắc.
“Ủa thế à, hi hi, quên mất.” Triệu Tư Dao cười trừ, Lâm Nhật Hòa cũng không muốn trách cô nữa. “Được rồi, chuẩn bị lên đường thôi.”
Sau khi ăn xong bữa trưa là sức khỏe của Lâm Nhật Hòa đã dường như hồi phục hoàn toàn rồi, giờ anh chỉ muốn hoạt động gì đó.
Lâm Nhật Hòa tự hỏi bây giờ là mấy giờ, anh muốn tiết kiệm pin điện thoại và cũng không đeo đồng hồ, vậy nên chỉ có thể nhìn bầu trời để ước lượng thời gian. Mặt trời đang dần lặn, nếu ở đây cũng giống thế giới của anh thì chắc cũng hơn năm gi chiều.
Triệu Tư Dao trở về nhà, thấy Lâm Nhật Hòa đang ngồi buồn chán liền nói “Đừng trưng ra vẻ mặt ủ rũ thế chứ, mai là được về rồi, không phải ở đây nữa đâu.”
“Cô không hiểu đâu, bình thường tôi lúc nào cũng phải bay qua bay lại nhiều nơi, lịch trình làm việc dày đặc, chỉ mong có vài ngày nghỉ ngơi. Giờ được ngồi không rồi thì lại thấy chán đây này.” Lâm Nhật Hòa than thở.
“Bay ư? Kiểu vỗ cánh bay đi ấy à?” Triệu Tư Dao không hiểu ý anh.
“Tất nhiên là không, cô nghĩ tôi là chim chắc?” Lâm Nhật Hòa nói.
“Ban đầu anh là thỏ, rồi là trâu, giờ là chim nữa có gì lạ đâu.” Triệu Tư Dao thản nhiên nói.
“Đã bảo tôi không nhát gan mà, tôi cũng không lì lợm.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Tôi hiểu rồi, hứa không nói nữa. Thế thì bay là bay thế nào?” Triệu Tư Dao hỏi.
“Là dùng máy bay, một loại phương tiện của xã hội hiện đại.” Lâm Nhật Hòa giải thích.
“Một loại xe ngựa bay à? Thế là xe chim à?” Triệu Tư Dao chưa tưởng tượng ra.
“Không, không. Chẳng có con vật nào cả, máy bay sử dụng nhiên liệu và động cơ, có giải thích cô cũng không hiểu đâu.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Anh cũng không hiểu chứ gì?”
Lâm Nhật Hòa định phản bác nhưng nghĩ lại, đúng là anh cũng không nắm rõ được kết cấu hay nguyên lý hoạt động của máy bay, nếu bảo không hiểu cũng không có gì quá đáng. Cuối cùng anh gật đầu, Triệu Tư Dao cười nói “Không sao, không sao cả. Đâu phải cái gì cũng cần phải biết, tôi cũng không có ý định tìm hiểu cái máy bay đó.”
Sau đó cô lại đi ra ngoài một lúc, thì ra là để chuẩn bị buổi tối.
Lâm Nhật Hòa ăn thử đồ ăn cô nấu mới hiểu ra vì sao lúc trưa cô phản ứng hời hợt như vậy, thì ra là do đồ ăn nấu chẳng bằng một góc món ăn của cô.
“Sao thế? Vẻ mặt đó là sao? Chê à?” Triệu Tư Dao thấy mặt của Lâm Nhật Hòa vô cùng thiểu não.
“Khá cay đắng.” Lâm Nhật Hòa đáp, anh chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình thế lép vế đến thế này.
“Cay đắng à? Có đâu nhỉ?” Triệu Tư Dao ăn thêm một vài miếng “Có phải anh sốt rồi không, nên vị giác mới có vấn đề.”
“Không phải theo nghĩa đen, chỉ là tôi thấy mình đang tỏ ra khá là vô dụng.” Lâm Nhật Hòa đáp.
“Ra vậy à? Tôi biết là bọn đàn ông con trai rất hay sĩ diện, ra là thật. Rừng nào cọp nấy mà, nếu tôi lạc qua thế giới của anh thì chắc cũng vô dụng và thảm hại như vậy thôi.” Triệu Tư Dao an ủi.
“Cô đâu cần thêm cái từ thảm hại vô chứ.” Lâm Nhật Hòa nói.
Sau buổi tối, Triệu Tư Dao bảo nên ngủ sớm để có thể sẵn sàng lên đường ngay khi mặt trời ló dạng, cần phải tranh thủ càng nhiều thời gian có mặt trời càng tốt. Do Lâm Nhật Hòa đã khỏe mạnh trở lại nên phải ra phòng ngoài ngủ trên ghế dài, dùng một tấm vải lớn làm chăn.
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên vừa chiếu qua khe cửa, Lâm Nhật Hòa liền mở mắt. Anh đang cực kì nôn nóng được trở về thế giới của mình.
Triệu Tư Dao vẫn chưa dậy, Lâm Nhật Hòa bước tới gõ cửa phòng cô. Vừa gõ nhẹ, cánh cửa đã bật mở một khe nhỏ do không có khóa.
Lâm Nhật Hòa nghĩ cũng lỡ mở cửa rồi thì cứ bước luôn vào phòng. Thế là anh mở rộng cửa nhìn vào trong, đúng là Triệu Tư Dao vẫn đang ngủ trên giường. Nhìn gương mặt cô lúc đang ngủ trông rất yên bình, Lâm Nhật Hòa cảm thấy khó mà hiểu được sao một người với gương mặt thế này lại có tính cách vừa dữ dằn lại hay thích cà khịa người khác như vậy.
Anh bước tới giường, vươn tay tới định đánh thức cô thì một con dao giơ ra.
“Lén lút vào phòng tôi định làm gì đây?” Triệu Tư Dao mở mắt.
“Có hiểu lầm ở đây, thứ nhất, tôi vào công khai. Thứ hai, tôi chỉ muốn gọi cô dậy thôi.” Lâm Nhật Hòa giơ hai tay đầu hàng, anh biết cô không có ác ý nên cũng không sợ nữa “Nhưng sao cô lại ôm dao đi ngủ chứ?”
“Để đề phòng chứ sao? Từ thỏ thành trâu rồi lại thành dê thì phải làm sao?” Triệu Tư Dao trả lời.
“Tôi không có dê, và cô hứa không nói thỏ với trâu nữa rồi mà.” Lâm Nhật Hòa nhắc.
“Ủa thế à, hi hi, quên mất.” Triệu Tư Dao cười trừ, Lâm Nhật Hòa cũng không muốn trách cô nữa. “Được rồi, chuẩn bị lên đường thôi.”