Chương 10 : Hai Việc Nhỏ
Làm đội trưởng đội tuần tra, Lỗ Khôi đã từng thu không ít lễ vật, nhưng mà người cam lòng, vừa ra tay đã đưa một mai huyền tệ thì vẫn là lần đầu tiên y thấy.
Lỗ Khôi đương nhiên là muốn mai huyền tệ này, nhưng y hiểu đạo lý vô công bất thụ lộc, mai huyền tệ này y sợ cầm phỏng tay.
Kể cả Chu Nhất Mộc còn chưa nói muốn y làm gì nhưng Lỗ Khôi vẫn không dám thu.
Nếu như Chu Nhất Mộc muốn Lỗ Khôi hắn bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ cái mạng của Chu Phàm thì Lỗ Khôi hắn không làm được. Mai huyền tệ này y tuyệt đối không thể thu. Bởi vì đội tuần tra có quy củ của đội tuần tra, gia nhập đội tuần tra chính là đi liều mạng, y không có khả năng để Chu Phàm luôn ở bên cạnh y, bảo đảm sự an toàn cho Chu Phàm.
Điều này có thể gây ra sự bất mãn cho tất cả các thành viên khác trong đội tuần tra, mà việc Lỗ Khôi mang theo một người mới bên người cũng sẽ làm tăng tính nguy hiểm đến tính mạng của y lên. Lỗ Khôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy, cho nên trước tiên y muốn nghe qua yêu cầu của Chu Nhất Mộc.
- Lỗ đội trưởng, ta sẽ không làm ngươi khó xử, mai huyền tệ này chỉ là mong ngươi giúp một chút chuyện nhỏ?
- A, có chuyện gì vậy? Nếu Chu đại ca không ngại có thể nói ta nghe, nếu giúp được ta nhất định sẽ giúp!
Lỗ Khôi làm ra tư thế rửa tai lắng nghe, nói.
Chu Nhất Mộc hơi trầm ngâm một chút nói:
- Kỳ thật chỉ có hai việc nhỏ. Việc thứ nhất là, ta hi vọng trong lúc Lỗ đội trưởng đi tuần có thể tìm giúp ta một đội viên dày dặn kinh nghiệm để Chu Phàm đi theo, gần đây Chu Phàm ngã bị thương nên rất nhiều chuyện đều đã quên, đối với tình huống bên ngoài cũng không hiểu rõ.
- Việc này không thành vấn đề.
Lỗ Khôi cười nhếch miệng đáp ứng. Dù sao, đối với người mới khi nhập đội, trong đội đều áp dụng biện pháp lão binh dẫn theo tân binh, như vậy có thể giảm tỉ lệ thương vong xuống.
Nếu không áp dụng biện pháp như vậy, tỷ lệ thương vong sẽ cao đến mức khủng bố, đội tuần tra chỉ sợ đã sớm tan rã. Cho nên, dù Chu Nhất Mộc không nói, Lỗ Khôi cũng sẽ dựa theo quy củ mà làm.
- Đến lúc đó ta sẽ an bài cho A Phàm đi theo một lão binh có tính cách tốt, để hắn có thể dạy A Phàm một cách tốt nhất.
Lỗ Khôi nhìn về phía Chu Phàm nói thêm.
Mặc dù sẽ an bài lão binh đi theo, nhưng giữa những lão binh cũng có khác nhau, có người tính tình nóng nảy, có người cũng không thích chỉ bảo nhiều, Lỗ Khôi nói lời này hiển nhiên là đã đáp ứng cho Chu Phàm sự đối đãi đặc thù.
- Tạ ơn Lỗ đội trưởng.
Chu Phàm một mực ngồi bên cạnh nghe, không nói câu nào, bỗng mở miệng nói, trong giọng nói mang theo vẻ tôn kính.
Trước khi xuyên qua đến thế giới này, Chu Phàm đã từng có thời gian hai, ba năm làm cảnh sát hình sự, đối với đạo lí đối nhân xử thế hắn hiểu rất rõ.
Lỗ Khôi cười gật đầu, tiểu tử này xem ra rất thức thời, y lại nhìn về phía Chu Nhất Mộc nói:
- Không biết việc nhỏ thứ hai mà Chu đại ca nói đến là gì?
Thời điểm Lỗ Khôi nói hai chữ “việc nhỏ” thì âm điệu có nặng một chút. Y như muốn nhắc nhở Chu Nhất Mộc rằng việc nói ra nhất định phải là “việc nhỏ” mới được.
- Ta nghe nói, khi người mới gia nhập đội tuần tra thì sẽ được truyền thụ võ nghệ để đối phó với quái quyệt, không biết chuyện này có phải không?
Chu Nhất Mộc mở miệng hỏi.
Lỗ Khôi gật đầu nói:
- Đúng là có chuyện đó. Việc dạy võ nghệ do ta phụ trách nên Chu đại ca yên tâm, về sau ta sẽ dạy bảo A Phàm thật tốt.
Lỗ Khôi nghĩ thầm, nếu là yêu cầu này thì đúng là việc nhỏ thật.
Chu Nhất Mộc nhìn thoáng qua Chu Phàm chậm rãi nói:
- Ta hi vọng hiện tại Lỗ đội trưởng có thể dạy võ nghệ luôn cho A Phàm, như vậy hắn sẽ có nhiều thêm mấy ngày để luyện tập.
- Hiện tại dạy luôn sao?
Chân mày Lỗ Khôi cau lại.
- Ngươi cũng biết, đội tuần tra có rất nhiều việc bề bộn, ta chỉ sợ bận quá mà không có thời gian dạy.
Chưa vào đội tuần tra đã truyền thụ võ nghệ cho đội viên cũng không phải là phá hư quy củ, dù sao trong thôn cũng không có quy định không cho truyền thụ trước thời hạn. Chẳng qua Lỗ Khôi cũng hiểu ý tứ của Chu Nhất Mộc, ông ta muốn y tự mình dạy cho Chu Phàm trước, thế nhưng mà y làm gì có thời gian rảnh.
Ánh mắt Chu Phàm bỗng sáng lên, bây giờ hắn mới hiểu mục đích Chu Nhất Mộc dẫn hắn tới đây.
Nếu học được một chút võ nghệ thì khả năng sinh tồn của hắn sẽ cao hơn. Cũng không biết trình độ võ nghệ của thế giới này như thế nào?
Thế giới này nguy hiểm như thế nên hắn nghĩ võ nghệ của thế giới này so với xã hội hiện đại chắc chắn mạnh hơn rất nhiều.
Chu Nhất Mộc bình tĩnh nói:
- Ta chỉ muốn A Phàm quen thuộc với võ nghệ trong đội trước mà thôi, chỉ cần Lỗ đội trưởng có thời gian rảnh chỉ đạo một chút là được, cũng chỉ mất mấy có ngày mà thôi. Về phần A Phàm, hắn học được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, học chậm ta cũng không trách ngươi.
Lỗ Khôi trầm mặc không nói, y đang suy nghĩ có đáng giá hay không, cuối cùng ánh mắt của y rơi xuống mai huyền tệ trên bàn. Cuối cùng y vẫn đưa tay qua, thu mai huyền tệ này lại, nói:
- Vậy được, Chu đại ca đã nói như vậy thì ta liền đáp ứng ngươi. Thời gian buổi trưa quá ngắn, mà không phải trưa nào ta cũng về, vậy ngươi để A Phàm tới vào buổi tối đi, tối nay chúng ta bắt đầu luôn.
Sau khi đã quyết định xong chuyện này, Chu Nhất Mộc mang theo Chu Phàm cáo từ rời đi, Lỗ Khôi tiễn đưa hai người ra đến ngoài cửa mới quay người trở về.
- Ngươi đừng nhìn Lỗ Khôi bề ngoài cao lớn thô kệch, nhưng trên thực tế tâm tư hắn rất kín đáo, là một người rất sáng suốt. Về sau ngươi vào đội tuần tra thì cố gắng để ý hành động của hắn, nếu có nguy hiểm thì rất có thể hắn sẽ là người đầu tiên phát hiện.
Sau khi Chu Nhất Mộc đi xa khỏi Lỗ gia mới nói lên cách nhìn của mình về Lỗ Khôi.
- Con biết rồi.
Chu Phàm nhớ kỹ lời Chu Nhất Mộc nói vào trong lòng. Hắn biết Chu Nhất Mộc nói không sai, trải qua tiếp xúc ngắn ngủi, con người Lỗ Khôi này xác thực giống như những gì Chu Nhất Mộc nói, để ý cử động của Lỗ Khôi nói không chừng có thể cứu hắn một mạng vào thời khắc mấu chốt.
Hai người rất nhanh trở về nhà, sau khi bước qua cánh cửa, Chu Nhất Mộc lại quay đầu về phía Chu Phàm nói:
- Mấy ngày nay nếu như con không có việc gì làm thì hãy theo Lỗ Khôi mà luyện tập võ nghệ cho thật tốt. Hai mai huyền tệ còn lại, ta sẽ thay con tìm một vật bảo mệnh, nếu con còn muốn cái gì thì có thể nói với ta.
Nghe được lời nói của Chu Nhất Mộc, Chu Phàm trầm mặc một lát mới ngẩng đầu lên nói:
- Cha, gần đây trong thôn có người nào sắp hết tuổi thọ hay không?
Chu Nhất Mộc suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cái này ta cũng không để ý, bởi vì người sắp hết tuổi thọ cũng không thông báo ra khắp thôn mà là do người nhà của họ cũng tự mình xử lý. Con hỏi vấn đề này làm gì?
Tại Tam Khưu Thôn, bình thường người trong nhà chết đi sẽ chỉ dùng chiếu rơm cuốn lại rồi vội vàng hạ táng, ngay cả quan tài cũng không có, lại càng không tổ chức tang lễ rườm rà gì cả. Cho nên nếu không tận lực chú ý thì bình thường những người không quá thân quen phải mất một khoảng thời gian mới biết được.
- Con muốn nhìn xem, lúc lâm chung, người sắp hết tuổi thọ sẽ gặp phải cái gì?
Chu Phàm hồi đáp, cái hắn muốn nhìn chính là Thọ Quỷ đoạt mạng.
Cho dù Chu Nhất Mộc đã từng nói, con người không có khả năng đối phó với Thọ Quỷ nhưng Chu Phàm vẫn muốn nhìn qua, như thế thì hắn mới can tâm.
Chu Nhất Mộc giật mình, ông cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn Chu Phàm thở dài:
- Vậy để ta giúp con tìm hiểu một chút, nhưng con phải nhớ kỹ, bất luận thấy cái gì cũng không được từ bỏ, một khi trong lòng con có dao động vậy thì ngay cả một tia hi vọng cũng không có.
- Cha, người yên tâm đi, con chỉ muốn biết tương lai phải đối mặt với thứ gì, như vậy con cũng có thể chuẩn bị cẩn thận một chút.
Chu Phàm cười đáp.