Chương 9 : Tiền Bán Mạng
Ngỡ ngàng chỉ là tạm thời. Từ khi còn rất nhỏ, Chu Phàm đã biết, gặp được nan đề nếu ngay cả dũng khí giải quyết cũng không có, chỉ biết làm đà điểu (1) vậy cũng chỉ có thể chờ chết.
Kiếp trước, cha mẹ hắn mất rất sớm, chỉ còn bà nội dẫn theo hắn và em gái. Bà nội tuổi già sức yếu nhưng vẫn cắn răng duy trì sinh hoạt của cả gia đình. Chu Phàm cũng kế thừa tính cách kiên nghị, bất khuất đó từ bà nội.
Ánh mắt Chu Phàm rất nhanh đã thanh tĩnh lại, hắn nhìn về phía Chu Nhất Mộc nói:
- Cha, vậy bây giờ con phải làm gì?
Chu Phàm hoàn toàn xa lạ với thế giới này, tính cách Quế Phượng lại mềm yếu, chỉ là một nông phụ bình thường, Chu Nhất Mộc thì ngược lại. Mặc dù ông trầm mặc ít nói nhưng luôn có chủ kiến khi nói chuyện và làm việc. Vì lẽ đó, Chu Phàm có thể hỏi ý kiến của Chu Nhất Mộc.
Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm nhanh như vậy liền bình tĩnh lại thì cảm thấy vô cùng vui mừng. Theo ông thấy, có thể nhanh chóng tỉnh táo lại là điều rất quan trọng. Chu Phàm có thể sống sót được hay không thì đây chính là cơ sở, nếu như gặp chuyện mà lại vội vàng, hấp tấp thì rất khó sống sót trong các cuộc tuần tra.
Xem ra con trai của mình sau khi trải qua sự tình nghi lễ búi tóc thì đã thành thục hơn không ít. Chu Nhất Mộc trong lòng nghĩ vậy, rất nhanh mở miệng nói:
- Việc này không thể nóng vội, đầu tiên chúng ta phải chờ chút đã.
Chu Phàm hơi nhíu mày, bất quá hắn tin tưởng Chu Nhất Mộc, nên không nói thêm gì nữa.
Bất kể thế nào cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Quế Phượng rất nhanh đã có chút tỉnh lại từ trong thương tâm. Bà đang bận làm cơm trưa cho ngày hôm nay, Chu Phàm cũng muốn vào phụ giúp, xem như tận một chút hiếu tâm, dù sao khả năng cao, hắn chỉ có thể sống được bốn năm.
Lúc này, thôn chính La Liệt Điền lại đến Chu gia.
- Nhất Mộc.
La Liệt Điền không câu nệ cười nói. Bình thường, ông ta luôn giữ bộ dáng cười híp mắt, nhưng lần này tới cửa lại không thể cười, vì lẽ đó ông ta lộ ra vẻ mặt rất nghiêm túc.
La Liệt Điền rất có kinh nghiệm xử lý loại sự tình này, nếu thái độ không đứng đắn, rất có thể để cho đối phương có cơ hội mượn đề tài để nói chuyện của mình.
- Thôn chính, mời vào bên trong.
Chu Nhất Mộc biết La Liệt Điền khẳng định sẽ đến, vì lẽ đó ông đã sớm chuẩn bị.
La Liệt Điền không có khách khí, theo Chu Nhất Mộc tiến vào trong phòng khách nhỏ của Chu gia, ngồi trên chiếc ghế như chuẩn bị bửa thành từng mảnh.
Chu Phàm ra ngoài bếp, rất nhanh liền bưng một chén nước tới cho La Liệt Điền.
Chu Nhất Mộc mồi điếu thuốc lá, khi tàn thuốc đã đỏ đậm ở phía trên, ông mới hút. Ông đang chờ La Liệt Điền mở miệng.
La Liệt Điền nhìn thoáng qua Chu Phàm đứng ở bên cạnh muốn nói lại thôi.
- Thôn chính! Hôm nay hắn đã búi tóc, vậy thì không còn là tiểu hài tử, chuyện này trong nhà cũng không có ý định giấu hắn.
Chu Nhất Mộc lạnh nhạt nói.
- Vậy thì được rồi.
La Liệt Điền gật đầu nói:
- Nhất Mộc, chuyện là như thế này, mỗi đứa trẻ sau khi hoàn thành búi tóc đều phải nghe theo an bài trong thôn đi làm việc, A Phàm cũng không ngoại lệ.
- Gần đây đội tuần tra có nhu cầu bổ sung nhân thủ rất cấp bách, ta thấy A Phàm cơ trí, nên muốn để hắn gia nhập đội tuần tra, vì thôn Tam Khưu cống hiến lực lượng, ngươi thấy thế nào?
Chu Nhất Mộc thẫn thờ, gật đầu nói:
- Không có vấn đề.
Chu Nhất Mộc biết La Liệt Điền hỏi ý kiến của hắn, chỉ là lời khách khí. Tuổi thọ của Chu Phàm thấp như vậy, cũng chỉ có thể gia nhập đội tuần tra, ông không có biện pháp cự tuyệt.
- Vậy thì cảm tạ ngươi trước, mong thông cảm.
La Liệt Điền bưng chén nước lên uống một ngụm, nỗi lo lắng trong lòng coi như đã được bỏ xuống.
Ban đầu, La Liệt Điền vốn cho rằng xử lý chuyện Chu gia là phiền toái nhất, dù sao ở trong thôn, Chu Nhất Mộc cũng rất có nhân duyên, có phần không dễ trêu chọc. Nếu Chu Nhất Mộc vì con của hắn làm ra chuyện gì đó, La Liệt Điền cũng sẽ không cảm thấy lạ.
Nhưng may mắn sự tình rất thuận lợi.
- Hắn lúc nào cần đến đội tuần tra báo danh?
Chu Nhất Mộc hút một hơi thuốc, hỏi.
- Đội tuần tra ở bên kia đã sốt sắng lắm rồi. Bên đội tuần tra nói là năm ngày sau nhóm người mới này phải đến nhập đội rồi.
Trên mặt La Liệt Điền lộ ra vẻ áy náy.
- Vì lẽ đó thời gian nhập đội tạm thời xác định vào giờ Mão năm ngày sau, cũng chính là buổi sáng ngày thứ sáu tính từ ngày hôm nay.
Giờ Mão là thời điểm hửng đông, mặt trời vừa mới mọc, bình thường là từ năm giờ đến bảy giờ.
- Tốt, ta sẽ để hắn đi báo danh đúng giờ.
Chu Nhất Mộc đồng ý rất dứt khoát.
Thấy Chu Nhất Mộc đáp ứng, La Liệt Điền đưa tay vào trong ngực, sau đó lấy ra ba đồng tiền vàng hình tròn có lỗ tròn, xếp trên bàn gỗ.
Đồng tiền hình tròn này được khắc phù văn chữ Khoa Đẩu (2).
- Dựa theo quy củ, ba mai huyền tệ này là thù lao lần đầu mà thôn cấp cho A Phàm khi hắn gia nhập đội tuần tra. Về sau, mỗi tháng A Phàm có thể lĩnh một xâu tiền đồng, hàng năm có thể lĩnh một mai huyền tệ coi như là tiền lương. Nhất Mộc, yên tâm đi, thôn ta sẽ không bạc đãi A Phàm.
La Liệt Điền nhẹ giọng giải thích.
Thời điểm La Liệt Điền nói chuyện, cũng nhìn ba mai huyền tệ, ánh mắt lộ ra một tia tham lam.
Đây chính là tiền lưu hành trong triều đình Đại Ngụy quốc, xứng đáng là đồng tiền mạnh nhất.
Đương nhiên hâm mộ thì hâm mộ, nhưng La Liệt Điền cũng không dám tham ô chút nào, bởi vì đây chính là tiền bán mạng!
Tiền gì cũng có thể tham, duy chỉ có tiền bán mạng là không thể tham, nếu không đừng nói là bán mạng, có khi người ta còn tìm hắn để liều mạng, thậm chí luật pháp nghiêm minh của Ngụy quốc có thể còn lấy luôn cái mạng già của hắn.
Chu Nhất Mộc nhìn ba mai huyền tệ, trên mặt không hề cảm thấy cao hứng, bởi vì đây là tiền bán mạng, tương đương với việc bán mạng của nhi tử ông cho đội tuần tra.
Chu Phàm tự nhiên cũng minh bạch, hắn thở dài, có loại cảm giác thân bất do kỷ.
Trước đó, Chu Nhất Mộc đã nói rất rõ với Chu Phàm, gia nhập đội tuần tra là lựa chọn duy nhất của hắn, không có lựa chọn nào khác.
Lần này, nhiệm vụ tới Chu gia của La Liệt Điền xem như đã hoàn thành xong, hắn đứng lên nói:
- Vậy ta không quấy rầy nữa.
- Nhà đang làm cơm trưa, ông ăn cơm trưa xong rồi lại đi.
- Không được, còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, lần sau lại đến quấy rầy.
- . . .
Chu Nhất Mộc tiễn La Liệt Điền ra ngoài, lại quay người trở về.
Trong nhà bếp truyền đến tiếng khóc thút thít, hiển nhiên, Quế Phượng biết thôn chính La Liệt Điền đến đưa tiền bán mạng. Chuyện này lại khơi ra nỗi thương tâm trong lòng bà, khiến bà không nhịn được muốn khóc.
Loại sự tình này, Chu Nhất Mộc cũng không biết nên an ủi thế nào, đi vào trong phòng khách. Chu Phàm đang nhíu mày nhìn chằm chằm ba mai huyền tệ trên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Số tiền này có tác dụng lớn với con. Tất cả cứ giao cho ta, để ta thay con xử lý, tiền này không thể dùng linh tinh.
Chu Nhất Mộc đi qua, thu ba mai huyền tệ trên bàn lại, dùng giọng nói không cho phép phản bác.
Chu Nhất Mộc cũng lo lắng Chu Phàm sau khi trải qua sự tình tuổi thọ lại cầm tiền đi sa đọa.
Chu Phàm chỉ cười nói:
- Con không có ý kiến, bất quá huyền tệ này quy đổi thành tiền đồng thì giá trị thế nào?
- Một huyền giá trị một quan tiền, cũng chính là một ngàn văn tiền đồng.
Chu Nhất Mộc giải thích nói.
- Nhưng thường thường có tiền cũng không mua được.
Chu Phàm gật gật đầu, cũng có thể nói, thôn thoáng cái đã cung cấp cho mình ba quan tiền đồng. Điều này đúng là khiến cho Chu Phàm cảm thấy có chút giật mình, bất quá khi nghĩ tới, đây chính là tiền bán mạng mình, Chu Phàm lại cảm thấy chút tiền này không được coi là nhiều.
Dù sao mạng vẫn là thứ đáng giá nhất.
- Con đi an ủi mẹ một chút.
Chu Phàm đứng lên, không hỏi chuyện tiền nong nữa. Hắn tin rằng Chu Nhất Mộc sẽ an bài tốt cho hắn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Quế Phượng rải một chút ngô trên mặt đất. Bầy gà lông vàng mà Chu gia nuôi vây quanh lại mổ thóc, bà liền dùng một tay bắt lấy con gà mái lớn nhất.
Bà tiếp tục dùng dây cỏ buộc chân con gà mái lại, xách tới, đưa cho Chu Nhất Mộc.
- Cha muốn đi thăm hỏi người nào vậy?
Chu Phàm tò mò nhìn Chu Nhất Mộc đang nhấc con gà mái già kia.
Nông thôn thời cổ đại nuôi gia cầm rất phí lương thực, bình thường không nỡ làm thịt để ăn, mà toàn lưu lại để đẻ trứng, khi nào nó không có trứng nữa thì mới cân nhắc bán đi hoặc là đợi ngày lễ đến mới làm thịt để chúc mừng.
- Không phải ta, mà là chúng ta.
Chu Nhất Mộc sửa lại, nói.
- Con đi với ta đến nhà Lỗ Khôi một chuyến.
- Lỗ Khôi?
Chu Phàm khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy rất lạ lẫm với cái tên này.
. . .
. . .
Lỗ Khôi, người cũng như tên, dáng người rất là cường tráng. Y thân cao chừng bảy thước, mà thể hình cũng không nhỏ, ở trần ngồi trên cái ghế bành bằng gỗ lim to mà tựa như một ngọn núi nhỏ.
Lúc đầu, Chu Phàm nhìn thấy Lỗ Khôi, cũng phải hít một hơi thật sâu. Khiến cho Chu Phàm giật mình không phải dáng người cao ráo của Lỗ Khôi, mà là từng khối cơ bắp trên người Lỗ Khôi, mỗi một khối cơ bắp đều căng tràn lực lượng bùng nổ.
Trên đường tới đây, Chu Phàm cũng từ trong miệng Chu Nhất Mộc biết được, Lỗ Khôi là đội trưởng đội tuần tra, nhưng Chu Phàm thật sự không nghĩ tới đội trưởng đội tuần tra lại. . . vạm vỡ như này.
Trước khi đi báo danh, tới bái phỏng cấp trên của mình cũng không phải chuyện kỳ quái gì, nhất là đội ngũ khi đi tuần tùy thời đụng phải nguy hiểm thì bái phỏng cấp trên lại càng là chuyện hiển nhiên.
Đối với an bài của Chu Nhất Mộc, Chu Phàm rất đồng ý.
- Chu đại ca, ngươi thực sự quá khách khí. Ngươi và A Phàm tới đây làm khách, ta rất là hoan nghênh, nhưng không cần mang lễ vật tới. Con gà mái này nuôi cũng không dễ, tí nữa ngươi mang về đi.
Lỗ Khôi cười ha ha nói, râu quai nón trên mặt y cũng rung rung theo, lộ ra tính cách đầy hào sảng.
Xét về tuổi thì Lỗ Khôi cùng lắm là hơn ba mươi tuổi, gọi Chu Nhất Mộc là đại ca cũng là chuyện tự nhiên.
Thê tử Lỗ thị của Lỗ Khôi bưng nước tới cho Chu Phàm và Chu Nhất Mộc xong thì lập tức lui xuống.
Chu Phàm đánh giá bố trí phòng ốc, không nói đến đồ dùng trong nhà, chỉ riêng cái phòng khách này đã lớn gấp đôi nhà Chu gia rồi, hiển nhiên của cải của Lỗ Khôi rất là phong phú.
Chu Nhất Mộc không quen mấy loại giao tiếp xã giao này, ông chỉ lắc đầu nói:
- Một con gà mái mà thôi, cứ để nó ở đây đi.
Lỗ Khôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu, y đương nhiên sẽ không dây dưa nhiều trên loại chuyện nhỏ nhặt này, ngược lại nói:
- Chu đại ca hôm nay tới đây, ta cũng biết là vì chuyện gì. A Phàm gia nhập đội tuần tra không phải chuyện ta có thể ngăn cản, nhưng ta cũng coi như nhìn A Phàm từ nhỏ đến lớn nên Chu đại ca cứ yên tâm, khi đi tuần, ta khẳng định sẽ chăm sóc đôi chút cho A Phàm.
Lỗ Khôi nói với ngữ khí rất là bình tĩnh, lộ ra vẻ thuần thục, thậm chí có thể nói là có phần máy móc.
Chu Phàm đã hiểu, Lỗ Khôi này chỉ sợ đã nói lời này với không biết bao nhiêu người.
- Vậy thì làm phiền ngươi.
Chu Nhất Mộc thờ ơ gật đầu, ông lấy một mai huyền tệ từ trong ngực đặt lên bàn, đẩy qua.
Đôi mắt Lỗ Khôi không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mai huyền tệ này, y hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Chu Nhất Mộc nói:
- Chu đại ca, huyền tệ thực sự quá quý giá, vô công bất thụ lộc (3), ngươi vẫn thu hồi lại đi.
Lỗ Khôi làm đội trưởng đội tuần tra, một tháng y có thể lĩnh hai mai huyền tệ. Nghe thì thấy không ít, nhưng nguy hiểm mà đội tuần tra phải đối mặt thì mọi người đều biết, chút tiền lương này không nhiều tí nào.
Trên thực tế, Lỗ Khôi lên làm đội trưởng đội tuần tra cũng chỉ mới được nửa năm, người tiền nhiệm chết thì hắn mới lên tại nhiệm.
Huyền tệ không phải ai cũng có thể lĩnh, Lỗ Khôi cũng không dám khẳng định mình có thể lĩnh huyền tệ trong vòng bao lâu.
Mỗi một mai huyền tệ đều là dùng mạng để đoạt lấy, mỗi một mai huyền tệ đều rất trân quý.
Mai huyền tệ trên bàn tất nhiên cũng không ngoại lệ.
(1): Đà điểu thường vùi đầu xuống đất để tránh kẻ thù, ý nói cứ gặp vấn đề khó khăn là trốn tránh.
(2) khoa đẩu: nòng nọc, chữ của người Trung Quốc xưa như con nòng nọc nên gọi là chữ Khoa Đẩu.
(3): Không có công không dám nhận thưởng.