Chương 8 : Nghĩa Vụ Của Đoản Mệnh Chủng
Tu hành chính là tu hành. Lời nói này của Chu Nhất Mộc chẳng khác gì chưa nói.
Chu Phàm có chút bất đắc dĩ nói:
- Trong thôn chúng ta có tu sĩ không?
Đây mới là vấn đề mấu chốt nhất. Nếu như trong thôn không có tu sĩ, hắn phải đi đâu để tìm kiếm tu sĩ? Học phương pháp tu hành để cải mệnh?
- Cái này.......
Chu Nhất Mộc suy tư.
Quế Phượng tiếp lời, nói:
- Hai vị lão đại nhân phù sư ở trong thôn chắc là tu sĩ.
Trong lòng Chu Phàm khẽ nhúc nhích. Hắn cảm thấy lời Quế Phượng rất có đạo lý, hai vị phù sư kia thoạt nhìn rất đặc biệt.
Chu Nhất Mộc bổ sung:
- Còn cả đội trưởng đội tuần tra Lỗ đội trưởng và thôn chính La Liệt Điền, hình như họ cũng là tu sĩ.
Như vậy trong thôn đã có đến bốn người là tu sĩ, Chu Phàm nhịn không được hỏi:
- Cha mẹ khẳng định họ đều là tu sĩ chứ?
Chu Nhất Mộc nói:
- Phàm nhi, ta và mẹ con chỉ là người thường. Chúng ta cũng chỉ nghe từ trong miệng người ta nói qua về tu sĩ, nên không cách nào khẳng định vấn đề này.
Quế Phượng cũng gật đầu nói:
- Chúng ta chỉ biết một số người cường đại chính là tu sĩ. Về phần dùng tiêu chuẩn cụ thể nào để nhận định thì chúng ta lại không biết.
Nghe được lời này Chu Phàm nhíu mày, bất quá hắn có thể hiểu được.
- Phàm nhi, sự tình tu sĩ, số tuổi thọ, chúng ta bàn sau đi.
Vẻ mặt của Chu Nhất Mộc bỗng trở nên nghiêm túc, ông nhìn Chu Phàm nói:
- Hiện tại, ta và mẹ con có một chuyện trọng yếu hơn muốn thương lượng với con.
- Chuyện trọng yếu hơn?
Chu Phàm sửng sốt. Còn có chuyện gì còn quan trọng hơn cả chuyện tuổi thọ?
Quế Phượng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó. Hai bàn tay bà nắm chặt lấy đôi tay Chu Phàm, đôi mắt bình tĩnh nhìn Chu Phàm run giọng nói:
- Cha con nói đúng đó. Mặc dù tuổi thọ của con chỉ còn có bốn năm, nhưng bây giờ còn có chuyện gấp rút hơn. Bất kể như thế nào mẹ cũng phải bảo trụ được mạng sống của con. Phàm nhi, con đi thu dọn đồ đạc trước đi, đợi đến khi trời tối, liền rời khỏi cái thôn này.
- Cái gì?
Trên mặt Chu Phàm hiện lên thần sắc mê muội, nghi hoặc.
Chu Nhất Mộc bỗng nhiên quát:
- Quế Phượng, bà nói hươu nói vượn cái gì đấy?”
Quế Phượng gấp giọng nói:
- Ta không có nói lung tung. Phàm nhi nhất định phải rời khỏi thôn Tam Khưu. Chẳng lẽ ông muốn nhìn con trai của mình chết đi sao?
Trên mặt Chu Nhất Mộc hiện ra vẻ lưỡng lự, chẳng qua rất nhanh ông liền chán nản nói:
- Ta đương nhiên không muốn. Nhưng phương án đấy của bà không thế thực hiện được.
Chu Phàm nhìn hai người Chu Nhất Mộc, hắn mở miệng hỏi:
- Cha, mẹ! Rốt cục hai người đang nói về vấn đề gì vậy? Con nghe mà không hiểu gì cả, vì sao con không rời khỏi thôn thì sẽ chết?
Quế Phượng nói:
- Phàm nhi, con đừng ngắt lời ta. Nhất Mộc, vì sao phương án đấy lại không thực hiện được?
Chu Nhất Mộc không nói gì, mà là đi ra ngoài cửa. Ông nhìn bốn phía bên ngoài không có ai, liền nhanh chóng đóng cửa lại, đồng thời đẩy then cài vào, đảm bảo cửa đã khóa hoàn toàn.
Lúc này, Chu Nhất Mộc mới quay người lại trầm giọng nói:
- Nói chuyện nhỏ một chút, nếu không để người khác nghe được thì sẽ rất phiền phức đó!
Quế Phượng cũng cảnh giác, bà thấp giọng nói:
- Ông nói đúng, chúng ta quả thật phải nhỏ giọng một chút.
Chu Nhất Mộc lạnh lùng nói:
- Bà để Phàm nhi chạy trốn thì có khác gì bảo hắn đi chịu chết. Chẳng lẽ bà quên trong thôn áp dụng liên đới pháp rồi sao? Năm nhà tạo một đội ngũ, mười nhà tạo thành một hàng thập, giám sát lẫn nhau, tố giác lẫn nhau, nếu không vạch trần, mười nhà liên đới!
Chu Phàm biến săc. Hắn từng nghe qua liên đới pháp, một nhà phạm tội, nếu chín nhà kia không báo, thì chín nhà đó cũng bị liên lụy, xem như đồng phạm. Luật pháp khắc nghiệt này được áp dụng tại một số triều đại cổ đại, ai ngờ nơi này cũng có.
- Nghi lễ búi tóc ngày hôm nay, toàn thôn đều biết Phàm nhi có tuổi thọ là mười chín. Người ở chín nhà xung quanh có quan hệ tốt với nhà chúng ta, nhưng bọn hắn cũng sẽ không cho phép Phàm nhi chạy trốn làm liên lụy đế bọn hắn. Có khi hiện tại bọn hắn đã nhìn chằm chằm vào nhà chúng ta rồi.
Chu Nhất Mộc tiếp tục nói.
- Mà cứ coi như vận khí tốt, Phàm nhi trốn được khỏi thôn nhưng bên ngoài nguy hiểm như vậy. Quế Phượng, bà nghĩ xem Phàm nhi sống sót ở ngoài kia kiểu gì?
Nghe lời chất vấn liên tiếp của Chu Nhất Mộc, sắc mặt Quế Phượng đã trắng nhợt, nước mắt cũng chảy xuống nói:
- Là đầu óc ta mê muội mới nghĩ ra biện pháp không thấu đáo như vậy. Thế nhưng nếu không trốn đi thì Phàm nhi sao có thể sống sót được ở trong thôn. Nói không chừng, chỉ lát nữa thôi là thôn chính đã đến nhà chúng ta rồi.
Chu Nhất Mộc thở dài nói:
- Chạy trốn thì thập tử vô sinh, nhưng nếu không chạy trốn mà gia nhập đội tuần tra thì cửu tử nhất sinh, tối thiểu còn có chút hy vọng. Phàm chỉ chỉ có thể nắm lấy chút hy vọng để sống tiếp, chúng ta phải tận lực giúp con nó.
Chu Phàm lắng nghe từ đầu đến cuối, nhưng hắn càng nghe càng không hiểu nên lập tức hỏi:
- Cha, mẹ! Vì sao con phải gia nhập đội tuần tra? Và vì sao gia nhập đội tuần tra lại cửu tử nhất sinh?
Chu Nhất Mộc cau mày nói:
- Phàm nhi, chuyện gì con cũng quên, ta cũng không biết điều này là tốt hay là xấu nữa. Nhưng việc con gia nhập đội tuần tra thì không có cách nào tránh khỏi.
- Bởi vì tuổi thọ của con chỉ có mười chín chính là đoản mệnh chủng mà thôn quy nhắc đến. Đoản mệnh bắt buộc phải gia nhập đội tuần tra, không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác.
- Đoản mệnh chủng?
Chu Phàm lại nghe thấy từ mới.
- Ý nói những người có tuổi thọ rất ngắn sao? Thế nhưng con là đoản mệnh chủng thì có liên quan gì đến thôn?
- Theo quy định, hễ số tuổi thọ dưới ba mươi lăm thì đều là đoản mệnh chủng, trăm tuổi trở lên là trường thọ chủng.
Chu Nhất Mộc tận lực giải thích.
- Mỗi người chúng ta đều nhận được sự bảo hộ từ thôn. Chính vì thế mà cũng phải có nghĩa vụ vì thôn làm ra cống hiến, thôn quy không ai có thể làm trái.
- Nếu làm trái thì sao?
Chu Phàm hỏi.
Chu Nhất Mộc lạnh mặt nói:
- Nếu như làm trái thôn quy, nhẹ thì bị trục xuất khỏi làng, mặc ngươi tự sinh tự diệt, nặng thì như việc của ngươi, giết chết.
Trong lòng Chu Phàm ớn lạnh. Hắn suýt chút nữa đã quên, đây không phải là xã hội văn minh pháp trị. Hắn cảm thấy thôn quy ở nơi này quá dã man, không giảng đạo lý, nhưng ở trong mắt những thôn dân ở đây, nó lại hết sức bình thường.
Chu Phàm hỏi:
- Gia nhập đội tuần tra có nguy hiểm gì?
Thanh âm Quế Phượng nghẹn ngào nói:
- Phàm nhi. Đội tuần tra phải tiến hành tuần tra ở ngoài thôn, hàng năm đều có rất nhiều người chết, người trong thôn đều ngầm gọi đó là đội chịu chết.
- Bên ngoài thôn rất nguy hiểm sao?
Hiện tại, Chu Phàm còn chưa hiểu rõ về cái thế giới cổ quái này, bên ngoài thôn như thế nào, hắn đương nhiên không hề hay biết.
Chu Nhất Mộc đau đầu nói:
- Bên ngoài thôn đương nhiên nguy hiểm. Ở đó các loại quái quyệt, quỷ mị nhiều vô số kể. Âm Quỷ mà con gặp được vào ngày hôm qua chỉ là tồn tại thấp nhấp, một tồn tại có sức uy hiếp rất nhỏ.
Âm Quỷ chỉ là tồn tại có sức uy hiếp nhỏ nhất? Chu Phàm cảm thấy không rét mà run, hiện tại hắn đã hiểu rõ tình cảnh mà mình phải đối mặt.
Đừng nhìn hắn còn bốn năm tuổi thọ, nhưng nếu để một người bình thường như hắn gia nhập đội tuần tra, lỡ như trong lúc tuần tra gặp những tồn tại còn cao hơn Âm Quỷ thì Chu Phàm cảm thấy mình hoàn toàn không có cơ hội sống sót.
Khó trách mẫu thân Quế Phượng lại như mất lý trí bảo hắn rời khỏi thôn, thậm chí ngay cả Chu Phàm cũng không nhịn được động tâm tư muốn chạy trốn.
Chẳng qua vừa rồi Chu Nhất Mộc đã nói rất rõ ràng, chạy trốn không có tác dụng gì. Giả sử hắn trốn được đội tuần tra, nhưng khi ra đến bên ngoài, đối mặt với những tồn tại nguy hiểm kia thì hắn dựa vào cái gì để sống sót?
Quế Phượng bật khóc, bà cảm thấy nhi tử của mình đúng là số khổ.
Chu Phàm cau mày, hắn có chút mở mịt, không ngờ mới xuyên qua được mấy ngày đã gặp phải tình cảnh nguy hiểm như vậy.