Chương 14 : Bốn Thức Giác Tỉnh
Trời cũng đã sáng, Chu Phàm ngồi dậy, hắn không biết mình có thể ở trong không gian Khôi Hà bao lâu nhưng hắn có thể cảm giác được tốc độ thời gian trôi qua trong đó nhanh hơn thế giới hiện thực, về việc tỉ lệ là bao nhiêu thì hắn không biết.
Chu Phàm nhíu mày, hắn không tận lực tính toán nhưng lần sau tiến vào hắn sẽ chú ý kiểm tra một chút. Hiện tại có vấn đề khác cần hắn chú ý.
Đó là lão nhân gọi là Vụ kia là ai? Hắn có ác ý với mình hay không?
Chu Phàm nghĩ một lát, vẫn không cách nào xác nhận, bất quá tạm thời có thể coi như lão không có ác ý chẳng qua vẫn phải giữ sự cảnh giác.
Mấu chốt nhất là câu cá, Chu Phàm biết trong sông xám toàn là quái vật, hắn nhớ tới cảnh con quái vật bị Vụ dùng cần câu tóm được kia.
Câu cá là câu quái vật sao ? Nói cách khác, khả năng lớn là câu được quái vật.
Còn một thứ khiến Chu Phàm chú ý là màu sắc không giống nhau của cần câu, phải chăng mỗi một màu sắc mang theo một hàm nghĩa đặc trưng mà hắn không biết?
Lấy tuổi thọ của mình làm mồi câu chỉ để câu quái vật trong sông sao? Quái vật có tác dụng gì với mình?
Vụ không quan tâm đến việc mình câu cá hay là không câu cá, vậy thái độ này là giả bộ sao? Liệu lão có đang cố ý dẫn dụ mình câu cá?
Chu Phàm suy nghĩ một chút, hắn cho rằng Vụ quả thật không thèm để ý đến mình câu cá hay là không câu cá, bởi vì ngay cả chuyện dùng tuổi thọ làm mồi câu lão cũng đã nói ra. Nếu như lão cố ý dẫn dụ mình thì sẽ không nói chuyện bất lợi đối với mình ra như vậy. Dù sao, nếu biết dùng tuổi thọ của mình ra làm mồi câu cá thì ai cũng sẽ không chút do dự mà cự tuyệt.
Nhưng cũng chưa chắc, Vụ nói lần thứ nhất câu cá không cần trả giá quá đắt, hay là lão cho rằng chỉ cần mình câu cá một lần thì sẽ không nhịn được nguyện ý dùng tuổi thọ để tiếp tục câu cá.
Cuối cùng là vấn đề lên thuyền, hồi tưởng lại lời nói của Vụ, Chu Phàm không phải là người đầu tiên xuất hiện trên chiếc thuyền đó. Vậy những người lên thuyền khác đâu? Chết? Hay là bọn họ lên thuyền vào thời gian khác ?
Liệu mình có khả năng gặp gỡ những người lên thuyền đó không? Gặp được bọn họ thì họ sẽ đối đãi với mình như thế nào? Người xa lạ? Địch nhân? Bằng hữu?
Vụ nói đã từng có mấy người nhảy thuyền, tại sao phải nhảy thuyền ? Trên thuyền có nguy hiểm gì không?
Chu Phàm tỉnh táo lại, cố gắng suy nghĩ, đa số những vấn đề này còn chưa có lời giải. Nhưng tổi thiểu, nếu lần sau có tiến vào không gian Khôi Hà thì cũng không đến mức luống cuống tay chân như lúc đầu.
Nếu có lần thứ hai tiến vào không gian Khôi Hà thì sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư…
Sau khi ăn xong bữa sáng, vợ chồng Chu Nhất Mộc đều rất vội vàng, không ở nhà được bao lâu liền rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại Chu Phàm, bình thường thiếu niên mười lăm tuổi sẽ bắt đầu phụ giúp người trong nhà làm một ít việc nhà nông nhưng bây giờ vợ chồng Chu Nhất Mộc sẽ không để Chu Phàm làm việc đồng áng nữa, Chu Phàm còn phải tập võ nghệ.
Mặc dù Chu Phàm biết chỉ còn bốn ngày nữa, bây giờ mới bắt đầu tập thì không khác gì nước đến chân mới nhảy, không có quá nhiều tác dụng nhưng chỉ cần có một tia hi vọng thì vợ chồng Chu Nhất Mộc cũng quyết không bỏ qua.
Chu Phàm cũng minh bạch, hắn là con của hai người, nếu hắn chết đi thì niềm hi vọng của hai người sẽ bị hủy diệt, bọn họ đối xử với Chu Phàm quá tốt. Ở kiếp trước, hắn không được hưởng sự quan tâm, chăm sóc của ba mẹ, không nghĩ tới ở chỗ này lại cảm nhận được, trong lòng Chu Phàm cảm thấy rất ấm áp.
Chu Phàm không lãng phí thời gian nữa, hắn đi tới sân sau rồi bắt đầu tập ngay bốn thức đầu của Hổ Hình Thập Nhị Thức.
Bốn thức đầu của Hổ Hình Thập Nhị Thức cũng được gọi là bốn thức giác tỉnh, theo thứ tự là Mãnh Hổ Thân Yêu (1), Mãnh Hổ Tẩy Trảo (2), Mãnh Hổ Đạn Thối (3), Mãnh Hổ Đẩu Mao (4). Đây cũng chính là bốn động tác của mãnh hổ khi nó tỉnh giấc.
Hai chân của Chu Phàm hơi gập xuống, sau đó hai tay cong thành trảo, sau đó làm ra một động tác vươn vai từ dưới lên trên. Xương sườn, cột sống, xương cổ của hắn đồng thời triển khai theo, cơ bắp ở nửa người trên giãn mở chậm rãi. Hai trảo lại từ từ hướng xuống dưới đung đưa, sau đó toàn bộ cột sống của hắn cong lại, lưng uốn lượn như một cây cung, cơ bắp thuộc thân trên bỗng nhiên kéo căng.
Trong lúc buông lỏng và kéo căng người, hô hấp của Chu Phàm cũng biến đổi theo.
Sau khi Chu Phàm hoàn thành ba lần động tác Mãnh Hổ Thân Yêu, hắn cảm thấy bắp thịt toàn thân như run lên.
- Tiết tấu hô hấp có vẻ không đúng, khí hút vào cũng không hoàn toàn đến huyệt vị mà Mãnh Hổ Thân Yêu yêu cầu.
Chu Phàm lắc đầu, trên mặt hắn lộ ra thần sắc không hài lòng.
Chu Phàm không ngừng luyện tập Mãnh Hổ Thân Yêu, không ngừng uốn nắn động tác của mình. Sau hơn hai mươi lần thì động tác và hô hấp mới đúng, hắn mới hài lòng dừng lại nghỉ ngơi.
Bên ngoài cơ thể hắn đau nhức, toàn thân nóng lên như tắm nước nóng. Trong Hổ Hình Thập Nhị Thức có miêu tả, đây là trạng thái sẽ xuất hiện sau khi tập luyện, nếu không xuất hiện thì sẽ không luyện được.
Tinh thần của Chu Phàm phấn chấn lên. Hắn bắt đầu luyện tập thức thứ hai Mãnh Hổ Tẩy Trảo. Mãnh Hổ Tẩy Trảo chính là động tác luyện cơ bắp trên hai tay. Chu Phàm bắt chước động tác mài vuốt của mãnh hổ, bắt đầu hít một hơi, phải làm hơn mười lần hắn mới hoàn toàn hoàn thành động tác này.
Hai cánh tay của hắn có cảm giác nóng ran, độ khó của động tác Mãnh Hổ Tẩy Trảo còn lớn hơn Mãnh Hổ Thân Yêu nhiều.
Chu Phàm lại nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại bắt đầu luyện tập thức thứ ba Mãnh Hổ Đạn Thối. Cả người Chu Phàm dựng ngược, hai chân hướng về phía sau đá liên hồi, Mãnh Hổ Đạn Thối không chỉ tu luyện cơ bắp ở hai chân mà cơ bắp ở hai tay cũng được rèn luyện rất tốt, nhưng độ khó lại hơn hẳn hai thức đầu.
Mãnh Hổ Thân Yêu luyện cơ bắp ở phần thân trên gồm ngực, bụng, lưng, eo. Mãnh Hổ Tẩy Trảo và Mãnh Hổ Đạn Thối luyện cơ bắp tứ chi. Do đó, chỉ ba thức này thôi đã luyện được cơ bắp của toàn bộ cơ thể.
Bỏ ra trọn vẹn một buổi sáng, Chu Phàm mới triệt để nắm giữ Mãnh Hổ Đạn Thối.
Tứ chi của hắn bởi vì vô số lần cố gắng nên đã bắt đầu bị căng cơ, toàn thân Chu Phàm đầy mồ hôi. Đến lúc không thể luyện tập được nữa, Chu Phàm mới bất đắc dĩ dừng lại.
Đạo lý dục tốc bất đại Chu Phàm cũng hiểu, nhưng năm ngày sau đó là hắn phải đi đội tuần tra báo danh. Đến lúc đó không thể có nhiều thời gian tu luyện như bây giờ, hơn nữa còn không biết có mạng mà đi tu luyện hay không.
Nếu như có thể, Chu Phàm thậm chí hi vọng dựa vào năm ngày luyện tập để vượt qua ngưỡng cửa thứ nhất của võ đạo, đây là cánh cửa mà Lỗ Khôi nói tới khi nói về cảnh giới Lực Khí sơ đoạn. Biết là rất khó nhưng Chu Phàm vẫn cố gắng để đạt được.
Giữa trưa, vợ chồng Chu Nhất Mộc không trở về, Chu Phàm đi vào nhà bếp ăn hết cơm canh mà lúc sáng còn thừa, sau đó nghỉ ngơi một hồi.
Sau khi nghỉ ngơi, tinh thần hắn đã tốt hơn rất nhiều, buổi chiều hắn muốn luyện tập thức Mãnh Hổ Đẩu Mao.
Đây là thức sau cùng trong bốn thức giác tỉnh của Hổ Hình Thập Nhị Thức, cũng là thức trọng yếu nhất. Có thể vượt qua cánh cửa võ đạo được hay không thì phải xem thức cuối cùng này thế nào.
Động tác thứ tư khi mãnh hổ tỉnh giấc, Mãnh Hổ Đẩu Mao, cái điểm then chốt nhất, quan trọng nhất của động tác này nằm ở chữ “đẩu” (rũ).
Tứ chi Chu Phàm chạm đất, nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt hắn lăng lệ nhìn về phía trước như một đầu mãnh hổ.
(1): mãnh hổ vươn vai
(2): mãnh hổ mài vuốt
(3): mãnh hổ đá chân
(4): mãnh hổ rũ lông