Chương 15 : Không Có Thiên Phú (1)
Khi lão hổ rũ lông, ý định ban đầu của nó chỉ là muốn rũ bỏ bụi bặm trên người. Nhưng động tác ấy lại nổi lên tác dụng quan trọng là cân đối bắp thịt toàn thân. Khi lão hổ vặn người kịch liệt thì bắp thịt toàn thân nó cũng đồng thời rung giật. Đây là quá trình chỉnh hợp cột sống, các khớp xương và các khối cơ bắp trên tứ chi. Quá trình này làm cho chúng xoắn thành một khối, từ đó tạo ra khí lực cường đại.
Bất kể mãnh hổ hay là người, một khi cơ bắp không thể điều động, chỉnh hợp thì cho dù có đi theo con đường nào, dáng người luyện ra có lớn cỡ nào thì cũng không thể phát huy khí lực một cách hiệu quả.
Nó cũng giống như khi ta đánh ra một quyền. Người bình thường không có kinh nghiệm đánh ra một quyền chỉ có thể phát huy được lực lượng cơ bắp trên cánh tay nhưng võ giả lại có thể phối hợp với sức eo, mượn lực lượng cơ bắp từ eo khiến cho nắm đấm của mình trở nên càng thêm hung mãnh, càng thêm lăng lệ.
Chu Phàm bò rạp trên mặt đất giống như một con mãnh hổ. Việc đầu tiên hắn làm đó là thả lỏng toàn thân, ý định để toàn cơ thể đạt tới trạng thái thoải mái, không căng cứng.
Lúc Chu Phàm cho rằng đã được, toàn thân hắn bỗng nhiên lắc một cái, có thể nghe thấy từ trong thân thể của hắn phát ra hai âm thanh trầm đục, cực kỳ nhỏ.
Chu Phàm nhanh chóng nhíu mày, lắc đầu. Trước không nói đến vấn đề tiết tấu hô hấp, hiện giờ ngay cả cơ bắp cũng không rung giật đồng bộ. Vừa rồi, cơ bắp trên tứ chi của hắn rung giật quá nhanh mà cơ bắp trên những bộ phận khác lại không theo kịp tiết tấu đó.
Chu Phàm suy nghĩ một chút, dứt khoát bỏ qua vấn đề hô hấp. Hắn bắt đầu tập trung vào vấn đề luyện tập sao cho cơ bắp rung giật với tiết tấu đồng bộ.
Luyện tập lúc nào cũng khô khan, buồn chán. Sau khi lần lượt thất bại, Chu Phàm không ngừng uốn nắn tư thế, cố gắng hết sức để cơ bắp rung giật được đồng bộ.
Ước chừng một tiếng đồng hồ, Chu Phàm mới làm cho cơ bắp rung giật đồng bộ được ở thức Mãnh Hổ Đẩu Mao. Tư thế của hắn không thể bắt bẻ, mỗi lần toàn thân lắc một cái lại kèm theo một tiếng bộp giòn vang, giống như tiếng vang do vô số đôi giày chiến giẫm cùng một lúc trên nền xi măng tạo ra. m thanh chỉnh tề này biểu thị hắn rốt cục rung giật được đồng bộ.
Nhưng ngực Chu Phàm lại cảm thấy rất khó chịu. Đó là bởi vì tiết tấu hô hấp của hắn không đúng. Hiện tại, hắn lại bắt đầu thử điều chỉnh hô hấp trong động tác.
Dần dần lại qua nửa canh giờ, mỗi lần Chu Phàm làm động tác Mãnh Hổ Đẩu Mao, trong lúc cơ bắp nhất tề đồng bộ thì tiếng hít thở cũng đổi thành tiết tấu đặc biệt là ba hít một thở.
Động tác Mãnh Hổ Đẩu Mao đã được Chu Phàm luyện tập hoàn mỹ. Chu Phàm đứng lên, đánh một quyền về phía không trung, thậm chí còn cảm giác được bắp thịt toàn thân cũng theo đó mà rung động.
Bất quá, hoàn thành động tác Mãnh Hổ Đẩu Mao mới chỉ là khởi đầu.
Chu Phàm nghỉ ngơi một lúc, trở về phòng uống một ngụm nước. Sau khi lấy lại tinh thần, trạng thái thân thể được hồi phục thì hắn tỏ ra nghiêm túc, đứng trên mặt đất ở sân sau, hai tay hóa thành trảo, bắt đầu luyện tập động tác Mãnh Hổ Thân Yêu.
Sau khi luyện tập chính xác Mãnh Hổ Thân Yêu, Chu Phàm lại luyện tập Mãnh Hổ Tẩy Trảo. Khi động tác Mãnh Hổ Tẩy Trảo hoàn thành, hai tay Chu Phàm khẽ chống dựng ngược lại, làm động tác Mãnh Hổ Đạn Thối.
Chỉ là khi đá chân theo động tác Mãnh Hổ Đạn Thối thì Chu Phàm lại nhanh chóng bật ngửa ngã nhào ra sau. Đó là bởi vì động tác Mãnh Hổ Đạn Thối của hắn sai.
Hắn muốn luyện bốn thức mãnh hổ hoàn mỹ không một khuyết điểm cùng một lúc, như thế thì mới xem như hoàn thành một lần tu luyện bốn thức giác tỉnh của Hổ Hình Thập Nhị Thức.
Làm lại từ đầu thêm lần nữa, Mãnh Hổ Thân Yêu, Mãnh Hổ Tẩy Trảo, lại đến Mãnh Hổ Đạn Thối đều không có vấn đề nhưng khi hai chân của Chu Phàm tiếp đất chuyển thành Mãnh Hổ Đẩu Mao thì lại xuất hiện sai sót.
Lần thứ ba, lần thứ tư cho đến lần thứ năm, tứ chi của Chu Phàm chạm đất, toàn thân lắc một cái.
Một tiếng bộp giòn vang, ba hít một thở, cơ bắp từ buông lỏng lại được kéo căng. Chu Phàm cảm thấy thời gian giống như đang chậm lại, hắn có thể cảm thấy quanh thân có một luồng khí đặc thù lưu động, bao bọc lấy thân thể hắn.
Đáng tiếc, luồng khí này giống như đụng phải một vách ngăn mỏng, từ đầu đến cuối nó không có cách nào xuyên vào trong thân thể Chu Phàm.
Vẻn vẹn một cái chớp mắt, Chu Phàm liền thoát khỏi trạng thái này.
- Luồng khí kia chính là nguyên khí sao?
Sắc mặt Chu Phàm có chút biến hóa.
Vô luận là bản sao Hổ Hình Thập Nhị Thức hay là lời nói của Lỗ Khôi thì đều chỉ ra rằng, một khi tu thành bốn thức giác tỉnh thì có thể hút thiên địa nguyên khí, từ đó rèn luyện nhục thân, khiến cho khí lực của bản thân tăng mạnh, lúc này mới xem như vượt qua cánh cửa võ đạo, trở thành võ giả chân chính.
Về phần làm sao mới có thể hút thiên địa nguyên khí?
Lỗ Khôi giải thích là phải khổ luyện, luyện nhiều lần, bản thân có thêm thiên phú võ đạo thì chắc chắn sẽ có một ngày có thể dẫn nguyên khí nhập thể.
Chu Phàm dám khẳng định, động tác của mình hoàn toàn dựa theo bản sao Hổ Hình Thập Nhị Thức để hoàn thành. Chỉ cần bản sao không sai, vậy động tác của hắn tuyệt đối là tiêu chuẩn. Cho dù có chút xíu khác biệt thì cũng sẽ không quá lớn.
Đương nhiên có thể nhanh chóng cảm ngộ được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí như này cũng là bởi vì động tác của Chu Phàm quá tiêu chuẩn.
Chu Phàm bắt đầu luyện tập lần lượt từng động tác. Đáng tiếc, cho đến lúc chạng vạng tối, mặc dù Chu Phàm nhiều lần thành công hoàn thành bốn thức giác tỉnh, mỗi lần đều có thể phát giác được sự tồn tại cua thiên địa nguyên khí nhưng thủy chung không có cách nào làm cho thiên địa nguyên khí nhập thể.
Chu Phàm phủi bụi trên người. Hôm nay có thể đạt được tiến bộ như này đã là thu hoạch rất lớn rồi. Sự tình dẫn nguyên khí nhập thể có lẽ không thể nóng vội được.
Dù sao, trước kia, Lỗ Khôi còn phải bỏ ra thời gian một tháng mới bước được vào cánh cửa võ đạo.
Huống hồ, Chu Phàm có thể cảm giác được rõ ràng, sau khi mình tu luyện một ngày, khí lực đã tăng lên không ít.
Chỉ là đêm đó, Chu Phàm tới nhà Lỗ Khôi, hắn nói qua một lần tình trạng tu luyện của mình cho Lỗ Khôi thì mới biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
- Ngươi nói ngươi có thể hoàn thành liền một lúc bốn thức giác tỉnh, đồng thời còn cảm ngộ được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí?
Mặt mũi Lỗ Khôi tràn đầy vẻ kinh ngạc, có chút không dám tin, nên hỏi lại một lần nữa.
Chu Phàm gật đầu khẳng định.
- Vậy ngươi luyện một lần ở đây cho ta xem.
Lỗ Khôi gãi đầu nói.
Phòng khách trong nhà Lỗ Khôi rất rộng, Chu Phàm ở ngay trong đó luyện một lần bốn thức giác tỉnh. Bởi vì ban ngày đã luyện rất nhiều nên Chu Phàm đã sớm thuộc bốn thức, chỉ làm một lần liền thông qua.
Chu Phàm lại cảm nhận được thiên địa nguyên khí ở quanh người mình, chỉ là qua một cái chớp mắt, hắn liền thoát khỏi trạng thái kia. Hắn đứng lên, vỗ tay phủi bụi, nhìn về phía Lỗ Khôi.
Sắc mặt Lỗ Khôi quái dị, trong mắt của y có kinh ngạc cũng có chút khó hiểu.
- Lỗ đại ca?
Chu Phàm gọi Lỗ Khôi một tiếng, Lỗ Khôi mới hồi phục lại tinh thần, y gượng cười, nói:
- A Phàm, ta cũng không biết nên nói thế nào mới được đây.
- Lỗ đại ca nghĩ cái gì thì cứ nói cái đấy.
Chu Phàm phát hiện sự tình có chút không đúng.
- Đầu tiên là động tác bốn thức giác tỉnh của ngươi...
Lỗ Khôi dừng lại một chút, y gãi đầu một cái.
- Ta không dám khẳng định động tác của ngươi có đúng hay không. Nhưng lúc ngươi luyện lại cho ta cảm giác giống như một con mãnh hổ chân chính vừa mới thức tỉnh. Cá nhân ta cảm thấy chiêu thức của ngươi vô cùng.... Vô cùng đẹp.
- Chẳng qua...
Đôi lông mày của Lỗ Khôi nhíu lại.
- Có chút không đúng.
- Có cái gì không đúng? Tiết tấu hô hấp của ta không đúng sao?
Chu Phàm vội vàng hỏi.
- Tiết tấu hô hấp của bốn thức giác tỉnh rất khó để nhìn ra, đúng hay không thì chỉ có mình ngươi biết.
Lỗ Khôi lắc đầu nói.
- Cái ta nói đến không phải cái đó mà là trạng thái của ngươi có chút không đúng.
- Trạng thái?
Chu Phàm ngẩn người, có chút khó hiểu.