Chương 16 : Không Có Thiên Phú (2)
- A Phàm, ngươi có thể trong vòng một ngày hoàn thành bốn thức giác tỉnh, thì ngươi tuyệt đối là người đầu tiên mà ta thấy có tiến độ nhanh đến như vậy. Hồi trước, ta phải bỏ ra một tháng trời mới chính thức hoàn thành một lần bốn thức giác tỉnh.
Lỗ Khôi biểu lộ phức tạp nói.
- Điều này, tối hôm qua ta cũng đã nói với ngươi, nhưng ta lại không nói tỉ mỉ. Đó là nếu như chân chính hoàn thành một lần bốn thức giác tỉnh thì sẽ phát giác được thiên địa nguyên khí...
- Lúc đó thân thể hẳn là phải tự động hút thiên địa nguyên khí vào bên trong mới đúng!
Chu Phàm biến sắc. Hắn hiểu ý tứ mà Lỗ Khôi nói. Nói cách khác, vấn đề là ở chỗ hắn đã hoàn thành bốn thức giác tỉnh, lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí, đáng lẽ phải hấp thu được thiên địa nguyên khí mới đúng.
Lúc tu luyện vào ban ngày, Chu Phàm chỉ cho rằng hắn tu luyện không đủ số lần cho nên mới không thể hấp thu thiên địa nguyên khí. Hiện tại nghe Lỗ Khôi nói như vậy thì Chu Phàm biết có một vấn đề rất lớn đang tồn tại.
- Vấn đề ở chỗ nào?
Chu Phàm mở miệng hỏi.
- Cái này ta không rõ lắm.
Lỗ Khôi cười khổ nói.
- Ta chỉ là một tên to con, thô kệch thì sao có thể hiểu vì sao lại xảy ra tình huống như này? Trong bản sao có đề cập đến vấn đề này không?
- Trong bản sao chỉ có phương pháp tu luyện, cũng không nói đến các vấn đề hay cách giải quyết gì cả.
Chu Phàm nhíu mày hỏi:
- Hay là Chu đại ca thử đoán đi? Có khi suy đoán của ngươi lại hữu dụng với ta.
- Nếu để cho ta suy đoán.
Lỗ Khôi trầm mặc trong chốc lát mới chậm rãi nói:
- Ta có hai suy đoán, cái thứ nhất đó là phương thức tu luyện của ngươi không đúng.
- Phương thức của ta không đúng?
Chu Phàm hồi tưởng lại một lần, từ động tác bốn thức giác tỉnh cho đến khí thể hô hấp được du tẩu trong huyệt vị. Nhưng hắn vẫn không tìm ra được chỗ sai lầm.
- Thế còn cái suy đoán thứ hai?
Trên mặt Lỗ Khôi lộ ra vẻ không đành lòng, thở dài nói:
- Có khả năng là ngươi không có thiên phú võ đạo, cho nên mới không cách nào dẫn nguyên khí nhập thể.
Lỗ Khôi ẩn ẩn cảm thấy đây mới là nguyên nhân của vấn đề, trong lòng cảm thấy có chút tiếc hận. Dù sao Chu Phàm rất thông mình, lực lĩnh ngộ cũng rất mạnh, chỉ tốn thời gian một ngày liền hoàn thành bốn thức giác tỉnh, đáng tiếc lại không có thiên phú võ đạo.
- Không có thiên phú ư...
Chu Phàm cúi đầu nhìn qua hai tay của mình, tâm tình trở nên nhạy cảm.
Lỗ Khôi ho khan một tiếng, vội vàng an ủi:
- Đây chỉ là phán đoán lung tung của ta mà thôi, chưa chắc đã chính xác. Thực ra ta cảm thấy ngươi không cần quá gấp, trở về tu luyện thật tốt một khoảng thời gian, nói không chừng rất nhanh liền có thể dẫn nguyên khí nhập thể. Dù sao, lúc đầu ta cũng phải khổ luyện một khoảng thời gian mới dẫn khí nhập thể được.
Đối với lời an ủi của Lỗ Khôi, Chu Phàm chỉ cười xòa, ánh mắt hắn thanh tịnh, không hề bị mất tinh thần mà là mở miệng hỏi:
- Lỗ đại ca, nếu nguyên nhân là do thiên phú võ đạo, vậy có biện pháp nào để một người thuận lợi dẫn nguyên khí nhập thể không?
Chu Phàm muốn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhất là khi khả năng rất lớn là do hắn không có thiên phú võ đạo. Nếu thật sự như vậy thì con đường võ đạo của hắn đã bị đoạn tuyệt, không có cách nào đạp lên con đường võ đạo nữa. Ngày sau đối mặt với những thứ quái dị kia, mức độ nguy hiểm sẽ gia tăng mãnh liệt.
- Cái này hẳn là không có.
Lỗ Khôi tuy miệng nói như vậy nhưng trên mặt lại lộ ra một ít do dự.
Chu Phàm chuẩn xác bắt lấy biểu cảm trên mặt Lỗ Khôi, nhẹ giọng nói:
- Lỗ đại ca, có phải là có biện pháp đúng không? Nhưng mà ngươi cảm thấy quá khó khăn hoặc là quá hoang đường cho nên mới không muốn nói.
Lỗ Khôi không nghĩ tới lại bị Chu Phàm đoán đúng, y cười gượng nói:
- Không ngờ lại để ngươi nhìn ra. Nếu như ngươi đã muốn nghe, vậy thì ta nói là được chứ gì. Nhưng ngươi đừng có mà ôm kỳ vọng quá lớn, thực ra ta cũng chỉ loáng thoáng nghe được mà thôi, chưa chắc đã chính xác.
- Nghe nói thế gian này có loại thần đan có thể bù đắp thiếu hụt của cơ thể người, từ đó giúp cho một người không thể bước qua cánh cửa võ đạo lại có thể thoải mái vượt qua cánh cửa đó.
Đôi mắt Chu Phàm sáng ngời, hắn hỏi:
- Loại đan dược đó tên là gì?
Lỗ Khôi cười gượng một tiếng, lắc đầu nói:
- Ta chỉ là đội trưởng đội tuần tra của thôn Tam Khưu, ngươi cảm thấy ta sẽ biết tên của loại đan dược đó sao? Ta khuyên ngươi đừng có suy nghĩ nhiều, linh đan diệu dược coi như thật sự tồn tại thì cũng không phải mấy người như chúng ta có thể hy vọng xa vời.
- Vậy ngươi cảm thấy khả năng loại đan dược đó tồn tại là bao nhiêu?
Chu Phàm suy nghĩ một chút, hỏi.
Lỗ Khôi trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Ta cảm thấy loại đan dược này chắc chắn tồn tại.
- Tại sao Lỗ đại ca lại khẳng định như vậy? Không phải là ngươi đang an ủi ta đấy chứ?
Lỗ Khôi nhin không được cười ha ha, nói:
- Không phải là ta an ủi ngươi đâu. Ta có thể khẳng định như vậy là bởi vì ta từng nghe thấy người khác nói đến một loại đan dược có thể giúp một người dễ dàng vượt qua một cảnh giới. Điều này không thể nghi ngờ, vậy nên đan dược bù đắp thiếu hụt của cơ thể cũng hẳn là có.
- Nếu như là vậy, vậy phải tìm loại đan dược này ở địa phương nào?
Chu Phàm thở dài hỏi.
Vấn đề này, Lỗ Khôi cũng không có cách nào cho ra đáp án. Câu chuyện liên qua tới đan dược giữa hai người liền kết thúc tại đây. Chu Phàm lại bắt đầu học thuộc lòng bốn thức giữa trong tám thức sau bốn thức giác tỉnh của Hổ Hình Thập Nhị Thức. Cho dù tạm thời không thể nhập môn nhưng Chu Phàm không hề từ bỏ học tập Hổ Hình Thập Nhị Thức.
Hắn đã học được bốn thức đầu nên lập tức học luôn bốn thức giữa.
Đối với cách làm của Chu Phàm, Lỗ Khôi cũng không ngăn cản. Mặc dù Thiên Lương Lý có quy định không cho phép truyền Hổ Hình Thập Nhị Thức ra ngoài nhưng với tư cách là chuẩn đội viên của đội tuần tra, Chu Phàm muốn học tập thì cũng không tính là trái quy củ.
Trì hoãn ở nhà Lỗ Khôi, thỉnh giáo vài vấn đề thì trời đã về khuya, Chu Phàm liền đi thẳng về nhà.
Về đến nhà, vợ chồng Chu Nhất Mộc không hỏi gì cả, chỉ thúc giục Chu Phàm đi ngủ.
Chu Phàm cũng không nói gì. Hắn có thể nhìn ra vẻ mỏi mệt đang không ngừng được che giấu trong đôi mắt của họ.
Ban ngày, Chu Nhất Mộc vì chuyện của Chu Phàm mà bôn ba khắp nơi, mà toàn bộ việc làm nông trong nhà lại đè lên đôi vai của Quế Phượng. Điểm mấu chốt chính là số tuổi thọ của Chu Phàm và cả khốn cảnh khi hắn phải gia nhập đội tuần tra, tất cả những thứ đó để bọn họ thừa nhận áp lực cực lớn. Tâm lý và thân thể đều gánh áp lực nặng nề, bọn họ đương nhiên phải cảm thấy rất mệt mỏi.
Chu Phàm tạm thời không thể làm cái gì cho bọn họ. Bởi vậy, hắn chỉ có thể trầm mặc, thậm chí còn không nói vấn đề tu tập võ đạo của mình cho họ biết. Bởi hắn biết, nói ra sẽ chỉ càng làm cho cha mẹ thương tâm, càng tăng thêm nỗi lo lắng trong lòng họ mà thôi.
Sau khi rửa mặt, Chu Phàm lên giường nằm. Nhìn ngọn đèn tỏa ra ánh sáng vàng, lông mày hắn nhíu thật sâu.
Nếu thật sự là hắn không có thiên phú võ đạo, vậy phải làm như thế nào đây?
Biện pháp tốt nhất chính là tìm được một viên đan dược để bù đắp thiếu hụt từ việc không có thiên phú. Nhưng giống như Lỗ Khôi đã nói, những đan dược này đắt đến cực điểm, cách này có thể dễ dàng đạt được sao?
Chu Phàm nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn nhắm mắt lại, nhanh chóng lâm vào giấc ngủ say.
Bốn phía vẫn là cảnh sương mù xám phiêu đãng. Chu Phàm nhìn đám sương mù quen thuộc này, thở dài.