Chương 17 : Lần Câu Cá Đầu Tiên
Huyết cầu khổng lồ trên bầu trời như thể muôn thuở mãi không thay đổi.
Vẫn là chiếc thuyền quen thuộc này, sương mù tối nay còn dày đặc hơn tối hôm qua một chút.
Chu Phàm đã thấy Vụ. Vụ đang ngồi ở một bên bàn gỗ, ưu nhã dùng cơm, trên mâm ngọc vẫn bày ra những lát thịt mỏng đen nhánh.
- Hoan nghênh ngươi trở lại.
Vụ cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chậm rãi gắp một miếng thịt mỏng, chấm vào một đĩa gia vị, sau đó cho vào miệng chậm rãi nhấm nháp.
- Lời cần nói hôm qua ta đã nói hết với ngươi rồi. Nếu muốn câu cá thì nói với ta một tiếng, nếu không muốn, vậy thì cứ ở một bên đợi đi. Nếu còn không muốn nữa thì cũng chỉ có thể nhảy thuyền.
- Có phải mỗi ngày ngươi đều ăn như thế không? Không thấy ngán sao?
Chu Phàm cười một tiếng hỏi, hắn tận lực không quấy rầy bữa ăn của Vụ.
Cảm xúc của Vụ quá lạnh, Chu Phàm hy vọng có thể chọc giận hắn một chút, như vậy sẽ có chút mạo hiểm nhưng có lẽ có thể từ bộ mặt tức giận của lão mà nhìn ra được một chút thứ có ý tứ.
Bất kể thế nào, chắc hẳn Vụ sẽ không giết hắn, nếu không với thực lực mà Vụ biểu hiện vào đêm qua thì lão muốn giết hắn quá đơn giản. Chỉ cần không giết hắn, vậy liền đáng giá mạo hiểm một chút.
- Mỗi một con hồn ngư trong sông đều không giống nhau, cảm giác mang lại cũng khác biệt, lại chấm vào gia vị, các sắc thái mùi vị lại càng trở nên phong phú. Đương nhiên ăn như vậy vài vạn năm, thật ra đã sớm thấy ngán. Bất luận là rán, hầm, chưng, xào hay là ăn sống thì với ta mà nói, tất cả đều chỉ là ăn cho chắc cái bụng mà thôi.
Vụ cũng không tức giận, chỉ chậm rãi nói.
Vài vạn năm... Chu Phàm có chút run rẩy trong lòng. Nếu Vụ không nói dối, vậy chẳng phải lão đã sống hơn mấy vạn năm sao?
Chu Phàm không nói gì thêm, lão Vụ này rất khó bị mình chọc giận.
Chu Phàm đi tới đi lui khắp bốn phía trên boong thuyền, khi thì nhìn ra nơi xa, khi thì nhìn ngắm sông xám.
Chỉ là đằng xa kia, sương mù xám quá nồng đậm, tầm nhìn chỉ có thể đến ngoài năm mươi mét, nhưng trong phạm vi năm mươi mét này lại không có bất kỳ một vật gì, trừ nước xám thì cũng chỉ có nước xám. Cảnh vật an tĩnh, không có nấy một âm thanh.
Chu Phàm trở về, Vụ đã ăn xong. Lão lại biến đổi bài trí, có thể thấy sương mù xám ở khắp nơi ngưng tụ thành một bộ dụng cụ pha trà, rồi lão ngồi pha trà ngay tại chỗ.
Nước trà sôi sùng sục, khói lượn lờ trên miệng ấm, nhưng lại không ngửi được bất kỳ mùi hương của trà nào.
Vụ rót cho mình một chén, sau đó tinh tế thưởng thức nước trà đen, không có chút ý tứ nào là rót cho Chu Phàm một chén.
- Ngươi uống trà thật hay là trà giả vậy?
Chu Phàm cười hỏi.
- Nếu như tất cả mọi thứ ở không gian này là thật thì tất nhiên nước trà này cũng là thật.
Vụ thản nhiên nói:
- Nước trà này chính nước ở dòng sông xám, lá trà là thứ được câu lên từ đáy sông. Không phải là ta keo kiệt, mà thực sự nước trà này không thích hợp cho ngươi uống.
- Hồn ngư ngày hôm qua đâu? Nếu ta ăn hết thì sẽ thế nào?
Chu Phàm biết sinh vật ở đáy sông được gọi là hồn ngư, hắn đoán rằng sinh vật này có khả năng có liên quan dến quái quyệt.
- Năm mươi – Năm mươi.
Vụ nhìn Chu Phàm, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Một nửa xác suất là ngươi còn sống, từ trong lát cá đó đạt được chỗ tốt cực lớn, một nửa xác suất là ngươi sẽ chết.
Trong lòng Chu Phàm nhất thời cảm thấy may mắn, may mà hắn không ăn lát cá mỏng kia, hắn không dám dùng mạng của mình đi cược cái tỷ lệ một nửa đó.
- Dường như ngươi không thèm để ý đến sống chết của ta.
Chu Phàm bỗng nhiên nói.
- Tại sao ta phải để ý?
Sắc mặt Vụ vẫn hững hờ như cũ.
- Ngươi chết hay là sống chẳng ảnh hưởng gì đến ta.
Chu Phàm nghe lời này, nở nụ cười.
- Ngươi cười cái gì?
Vụ nâng chén trà lên, uống một ngụm rồi hỏi.
- Ta cảm thấy ngươi hẳn là có để ý.
Trên mặt Chu Phàm thu liễm ý cười.
- Ngươi giống như là một người chỉ dẫn trong một vài cố sự mà ta đã xem qua. Ngươi đang chỉ dẫn ta, nếu không sao phải nói cho ta biết chuyện câu cá?
- Đúng nha, ta hoàn toàn có thể không nói cho ngươi.
Vụ không nhanh không chậm nói, lão đặt chén trà xuống.
- Thực ra, ngươi sai rồi. Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết, ta cho ngươi biết đó là bởi vì tối ngày hôm qua mùi vị đồ ăn không tệ, khẩu vị của ta thấy ngon, mà tâm tình lúc đó cũng không tệ.
- Lần đầu tiên ngươi xuất hiện trên thuyền, ta không xuất hiện, đó là bởi vì ta không muốn xuất hiện. Trong quá khứ, có một số người lên thuyền, thậm chí ta còn chẳng xuất hiện nấy một lần, mặc cho bọn hắn ngồi bất động trên chiếc thuyền này. Ngươi biết bọn hắn thế nào không?
Trong lòng Chu Phàm lạnh xuống, hắn nhìn Vụ nói:
- Bọn hắn lựa chọn nhảy thuyền, cũng chính là mấy người nhảy thuyền mà hôm qua ngươi nói tới, đúng không?
- Ừm
Vụ gật đầu thừa nhận.
- Vì lẽ đó ta không phải người chỉ dẫn gì đó mà ngươi nói tới, ta hoàn toàn tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
- Nói cho ta biết cũng chỉ vì đồ ăn không tệ. Nếu là vậy, vận khí của ta đúng là không tệ.
Chu Phàm cảm thấy có chút hoang đường, nhưng hắn lại ẩn ẩn cảm thấy Vụ không có nói dối.
- Đây là nguyên nhân chủ yếu, còn có một nguyên nhân nữa, đó là...
Vụ cầm ấm trà xám, đổ một chút nước trà xuống cái chén.
- Nếu như cứ mãi núp trong bóng tối nhìn mà không làm gì thì thực sự là quá nhàm chán.
- Cái chuyện ngồi yên nhìn người lên thuyền, ta đã thử mấy lần nên không muốn làm nữa. Nếu có người lên thuyền, ta đều sẽ nguyện ý nói cho bọn hắn biết chuyện câu cá. Chuyện này cũng khá thú vị, nói cho ngươi biết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, điều kiện tiên quyết đó là không thể đắc tội ta quá nặng.
- Chẳng lẽ ta mà chết, đối với Vụ mà nói, một chút ảnh hưởng cũng không có sao?
Chu Phàm có chút không can tâm hỏi, chuyện này hoàn toàn không giống những gì hắn nghĩ.
Vụ cầm chén trà, uống một ngụm ròi nói:
- Cũng không phải hoàn toàn không có, bất quá ta cũng chẳng thèm quan tâm. Thuyền vĩnh viễn mất đi thuyền khách, ta sẽ rơi vào giấc ngủ sâu cho đến khi vị thuyền khách tiếp theo xuất hiện thì ta mới có thể tỉnh lại. Nhưng mà ta đã sống quá lâu rồi, ngủ say đối với ta mà nói, không tính là cái gì, coi như vĩnh viễn không tỉnh lại thì cũng có sao đâu.
Chu Phàm có chút minh bạch. Nếu như Vụ giống như những gì lão nói, sống tới mấy vạn năm, vậy lão khẳng định đã thấy qua vô số thuyền khách mà cảm thấy buồn tẻ. Vì lẽ đó lão mới có thái độ hờ hững với mình, nhưng trong lời nói của Vụ lại tiết lộ một tin tức cho Chu Phàm.
Vụ sẽ lâm vào giấc ngủ say, cho đến khi vị thuyền khách kế tiếp xuất hiện. Điều này đại biểu, khả năng rất lớn trên thuyền chỉ có duy nhất một vị thuyền khách và người đó chính là hắn.
- Nói ngươi là người chỉ dẫn xác thực là không đúng, ngươi càng giống một người đứng xem hơn, sau đó ngươi lại nhìn tâm tình tốt xấu để mà làm việc.
Chu Phàm bình luận.
Vụ không trả lời, tay phải lão chỉ phất nhẹ trên bàn. Trên bàn liền nhiều thêm một cái đồng hò cát, những hạt cát xám theo đường ống chật hẹp chảy xuống quả cầu pha lê phía dưới, đỉnh chóp quả cầu pha lê còn lại không đến một nửa số cát.
Vụ chỉ vào đồng hồ cát nói:
- Đây là thời gian ngươi có thể lưu lại trên thuyền, nếu để cát lọt hết xuống đáy thì đại biểu ngươi phải đi về.
- Tại sao phải nói cho ta biết thời gian còn lại, ta đã thanh toán xong phần lớn tuổi thọ để có thể leo lên chiếc thuyền này, lẽ nào mỗi lần tiến vào đều phải tiêu hao tuổi thọ sao?
Chu Phàm không vội vã nói. Với hắn mà nói, lần này đi ra, lần sau lại đi vào là được rồi.
- Đã lên thuyền thì mỗi lần xuất hiện trên thuyền sẽ không phải hao phí thêm tuổi thọ, nếu không cái tuổi thọ không đến mấy năm kia của ngươi đã sớm không còn.
Vụ cười một tiếng nói:
- Nói cho ngươi biết thời gian còn lại chỉ là bởi ta nhìn ngươi là một người thông minh thức thời, không nguyện ý để ngươi lãng phí cơ hội lần này.
- Cơ hội gì?
Chu Phàm sửng sốt một chút hỏi.
- Hết thời gian này, lần sau ngươi tiến vào thì sẽ không còn cơ hội một lần sử dụng cần câu miễn phí nữa. Cơ hội miễn phí này tính từ thời điểm ta nói cho ngươi biết thông tin về cần câu. Chỉ cần qua hai đêm, vậy đại biểu người lên thuyền từ bỏ cơ hội một lần sử dụng cần câu miễn phí duy nhất này.
Vụ giải thích nói.
Chu Phàm chỉ cúi đầu nhìn cát xám bên trong đồng hồ cát. Hắn không chất vấn tại sao Vụ lại không nói sớm, Vụ làm việc hoàn toàn là theo cảm tính, chất vấn cũng vô dụng.
Vụ đặt chén trà xuống, tay trái nhẹ nhàng phất một cái, sương mù xám bên cạnh bàn cuổn động tản ra, bên trái lão liền xuất hiện bảy cái cần câu có màu sắc khác nhau dựa vào cái bàn vuông.
- Thích cái cần câu nào thì cứ lấy đi.
Vụ cầm ấm trà rót thêm nước vào chén.
- Đương nhiên ngươi cũng có thể không lấy.
Chu Phàm liếc bảy cái cần câu, nói:
- Vụ, có thể nói cho ta biết, ý nghĩ của việc ta xuất hiện ở đây không?
Chu Phàm biết, hắn xuất hiện ở đây, khẳng định là tồn tại vì mục đích nào đó, hắn nhất định phải hiểu rõ.
- Hiện tại còn không thể nói cho ngươi, bởi vì hiện tại không có ý nghĩa, ta không muốn nói.
Vụ trầm mặc một chút nói.
- Lần câu cá này đối với ta chỉ có lợi không có hại đúng không?
Thanh âm của Chu Phàm hơi dồn dập, bởi vì cát trên đỉnh chóp không còn nhiều lắm, hắn nhất định phải lựa chọn.
- Nếu như ngươi tin ta thì câu trả lời của ta là có lợi không có hại. Nếu ngươi có thể nắm chặt lấy cơ hội lần này thì ngươi sẽ có một khởi đầu tốt.
Vụ cười nheo mắt lại, mỗi lần đến thời điểm này, cuối cũng sẽ khiến lão nhấc lên một tia hứng thú, lão muốn nhìn Chu Phàm sẽ lựa chọn như thế nào?
Chu Phàm nhắm mắt lại, hắn đang suy nghĩ. Hắn hồi tưởng, nhớ kỹ lại các cuộc nói chuyện giữa hai người, thần thái khi Vụ nói chuyện. Hắn đứng tại chỗ cân nhắc lợi hại.
Vẻn vẹn mấy giây, Chu Phàm liền mở mắt, đôi mắt không còn mê võng nữa, hắn nhìn về phía Vụ thành khẩn nói:
- Ta nguyện ý câu cá, nhưng lại có tới bảy cái cần câu, ngươi có thể gợi ý cho ta một chút được không?
Tròng mắt xám của Vụ hơi co lại, lão ngẩng đầu nhìn về phía huyết cầu trên bầu trời, mở miệng nối:
- Vì sao ngươi lại tin ta? Ta đã gặp qua đủ loại người lên thuyền, tính cách gì cũng có, loại người có tính cách đa nghi, thận trọng như ngươi cũng không ít nhưng đa phần nhũng người có tính cách đa nghi, thận trọng đó cuối cùng đều lựa chọn từ bỏ cơ hội thứ nhất này.
- Ngươi là người đầu tiên có tính cách này nguyện ý mạo hiểm, điều này thực sự khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Chu Phàm có chút trầm mặc. Hắn biết vào thời khắc mấu chốt, Vu làm việc theo tâm tình tốt xấu, nếu câu trả lời của hắn không cách nào khiến Vụ hài lòng thì chỉ sợ Vụ sẽ không cho hắn bất cứ lời gợi ý nào, đến lúc đó hắn chỉ có thể dựa vào vận khí, lựac chọn ngẫu nhiên một cái cần câu, chuyện này đối với hắn mà nói không có bất kỳ chỗ tốt nào.
- Giống như ngươi nói đó, ta là loại người đa nghi, cẩn thận. Thực ra, hiện tại ta vẫn còn hoài nghi ngươi nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, ngươi cũng chẳng có lý do gì để nói dối, như vậy ta liền nguyện ý thử mạo hiểm một phen. Bà nội ta từng chỉ ra vấn đề trong tính cách của ta. Bà nói, mãng phu trong lúc suy nghĩ lỗ mãng thì phải thận trọng, người đa nghi khi đa nghi thì phải lớn mật tiến lên một bước, nếu không chắc chắn sẽ phải hối hận!
Vụ cười khẽ một tiếng nói:
- Bây giờ cái ngươi cần là đan dược, chọn cái cần câu màu tím nhạt kia đi.
Chu Phàm đi qua, nhanh chóng lấy cái cần câu màu tím nhạt. Hắn vừa đi về phía thuyền vừa mở lời nói:
- Sao ngươi lại biết ta cần đan dược?
- Ta có thể nhìn thấy nhu cầu của người lên thuyền.
Vụ giải thích nói.
- Cần câu không có dây câu thì phải dùng thế nào?
Chu Phàm cầm cần câu, trên cần câu căn bản không có bất kỳ sợi dây nào.
- Không phải không có dây câu, mà là ngươi không nhìn thấy mà thôi, mồi câu đã sớm cùng dây câu nối lại với nhau, ngươi cứ dùng sức vung cán về phía sông là được. Nhớ kỹ, cá chưa mắc câu thì đừng có câu lên.
Thanh âm của Vụ từ phía sau truyền đến.
Chu Phàm không tiếp tục hỏi, hắn sợ không còn kịp nữa rồi. Lúc trước hắn hỏi đã hao phí quá nhiều thời gian, hắn không biết câu cá cần bao nhiêu thời gian, chỉ là hai tay dùng hết sức hất cần câu lên.
Cần câu phát ra một tiếng bõm, Chu Phàm nhìn thấy một dây câu màu tím nhạt rơi xuống lòng sông xám.
Không có lơ là, dây câu cứ như vậy chìm xuống dưới dòng nước màu xám. Bóng đen ở dưới nước bơi tới bơi lui như cảm thấy có uy hiếp gì đó, chúng điên cuồng du động, khuấy động mặt nước tĩnh lặng như gương, tạo thành một cái vòng xoáy.
Dây câu tựa như câu được thứ gì đó, bỗng nhiên kéo căng.
Chu Phàm không hỏi Vụ nên làm thế nào, hắn đột nhiên nhấc cần câu lên.
Xoạt!
Dây câu từ trong dòng nước màu xám rụt trở về. Sợi tơ cuối cùng của dây câu mở ra như tám cái trảo, buộc chặt một cái bình sứ màu trắng.
Chu Phàm đưa tay bắt lấy dây câu, rồi thu hồi bình sứ trắng lại.