Chương 18 : Thông Nguyên Đan
Nhìn bình sứ trong tay, Chu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên. Sợi tơ quấn quanh bình sứ hóa thành sương mù tán đi, trên cần câu cũng khó mà thấy được dây câu.
- Trong này chính là đan dược sao?
Thời điểm đang câu cá, Chu Phàm vốn cũng có suy đoán, hiện tại chỉ là hướng về Vụ nghiệm chứng lại mà thôi.
Vụ đi tới, liếc cái bình sứ, sắc mặt của lão bình tĩnh, không rung động:
- Trong bình sứ này đương nhiên là đan dược. Cần câu màu tím nhạt chỉ có thể câu được đan dược từ dưới sông. Ngươi còn thừa lại một ít thời gian, có muốn ta thay ngươi nhìn xem đây là đan dược gì không?
Chu Phàm nhìn thoáng qua cái đồng hồ cát đặt trên bàn, đỉnh chóp của nó cũng chỉ còn lại lác đác mấy hạt cát mịn. Hắn nhanh chóng đưa bình sứ cho Vụ.
Vụ chỉ mở nắp bình, ngửi một chút rồi đóng lại đưa cho Chu Phàm, nói:
- Chúc mừng! Đây là một viên Thông Nguyên Đan. Đan này có thể giúp ngươi đả thông lỗ chân lông thông nguyên trong cơ thể con người.
Thông Nguyên Đan?
Chu Phàm sửng sốt một chút. Hắn còn muốn mở miệng nói thêm nhưng một hồi chóng mặt, trời đất quay cuồng lại ập tới. Hắn phải rời đây.
Chu Phàm gấp giọng hỏi:
- Dùng như thế nào?
- Trực tiếp nuốt vào là được...
Chu Phàm chỉ nghe Vụ nói nửa câu liền mất đi ý thức. Thời điểm hắn mở mắt thì đã phát hiện mình đang nằm trên giường. Hắn vội vàng ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, lại kiểm tra quần áo của mình nhưng không phát hiện bình sứ trắng chứa Thông Nguyên Đan kia.
Chu Phàm biến sắc. Chẳng lẽ đồ vật trong không gian Khôi Hà chỉ là hư ảo không mang ra được?
Nếu như là vậy thì nó có ích lợi gì? Hay là chỉ có thể dùng được trong không gian Khôi Hà?
Chu Phàm lại cẩn thận kiểm tra giường mình một chút.
Bỗng nhiên, đôi mắt của hắn có chút mờ đi. Hắn tựa hồ thấy được một sợi sương mù màu xám xuất hiện ở bên gối.
Bên gối, một bình sứ được sương mù xám bao phủ xuất hiện, chẳng qua bình sứ trắng đó tựa như tồn tại hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.
Chu Phàm đưa tay chộp tới, ngay khi ngón tay của hắn chạm đến bình sứ màu trắng, sương mù xám liền tản ra, bình sứ trắng triệt để hóa thành thực chất, không còn cảm giác hư hóa nữa.
- Hóa ra là thật.
Chu Phàm nhìn bình sứ trắng trong tay, bên ngoài bình sứ có chút lành lạnh. Hắn chớp mắt nhiều lần, phát hiện bình sứ trắng không biến mất thì mới yên tâm.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hô “Chu Phàm” của Quế Phượng. Chu Phàm vội vàng thu hồi bình sứ trắng, đi ra ngoài.
Giống như mọi ngày, khi bữa sáng qua đi, hai vợ chồng Chu Nhất Mộc không ở trong nhà được bao lâu liền rời đi.
Chu Phàm đi tới sân sau căn nhà bằng đất. Xung quanh sân sau nhà hắn không có căn nhà nào, lại có hàng rào vây quanh, phía trên hàng rào lại có đầy rẫy dây leo quấn quanh. Từ bên ngoài rất khó có thể nhìn thấy sự việc ở bên trong.
Chu Phàm không thể chờ đợi được nữa, vội vàng lấy bình sứ trắng ra. Nút gỗ bị Chu Phàm bỏ ra, một mùi cá tanh ghê mũi từ trong bình tràn ra.
Chu Phàm đổ một viên thuốc màu đỏ sậm từ trong bình sứ trắng ra ngoài.
- Đây chính là Thông Nguyên Đan sao?
Ngón tay Chu Phàm vuốt ve viên đan dược màu đỏ sậm đó, cẩn thận suy nghĩ:
“Vụ nói Thông Nguyên Đan có thể đả thông lỗ chân lông thông nguyên của thân thể là có ý gì?”
Chu Phàm trầm ngâm suy tư. Đan dược trong tay hắn hình như không phải loại đan dược có thể bù đắp thiên phú võ đạo. Nhưng mà cái hắn thiếu hụt có phải là thiên phú võ đạo hay không?
“Đả thông lỗ chân lông thông nguyên...”
Ánh mắt Chu Phàm chậm rãi phát sáng, viên Thông Nguyên Đan này có lẽ hữu dụng với hắn!
Mà cũng chẳng cần quan tâm nó có hữu dụng hay không, Vụ nói trực tiếp nuốt là được thì Chu Phàm cũng nguyện ý thứ qua. Dù sao đây là viên đan dược duy nhất mà hắn có thể lấy được.
Chu Phàm không do dự nữa. Hắn lấy nước rồi nuốt viên Thông Nguyên Đan này.
Sau khi nuốt xuống, sắc mặt Chu Phàm lộ vẻ nghiêm túc, chờ đợi. Rất nhanh, hắn liền phát hiện toàn cơ thể mình nóng lên, ngày cả đầu cũng nóng hầm hập, trạng thái giống như người vừa uống rượu say hay là vừa phát sốt vậy.
Toàn thân Chu Phàm lắc lư, ngay cả đi hắn cũng cảm thấy tốn sức, vì thế hắn dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Sau một khắc đồng hồ, cỗ sóng nhiệt kia mới dần dần biến mất.
Chu Phàm đứng lên, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, cúi đầu nhìn qua thân thể của mình. Hắn không cảm thấy thân thể mình có gì khác biệt so với trước đó. Hắn nhìn kỹ làn da trên cánh tay nhưng cũng rất khó có thể nhìn ra lỗ chân lông trên đó có thay đổi.
- Viên Thông Nguyên Đan này có thể đả thông lỗ chân lông thông nguyên nhưng lỗ chân lông thông nguyên lại là cái gì thì mình hoàn toàn không biết. Hiện giờ, cũng chẳng biết là đã thành công hay thất bại nữa. Nhưng mấy điều này cũng không quan trọng, quan trọng là mình có thể dẫn khí nhập thể được hay chưa?
Thời điểm Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn bắt đầu ở trên cái sân nhỏ, huy động song trảo, sử dụng động tác Mãnh Hổ Song Yêu. Có thể dẫn khí nhập thể hay không, thử một lần là biết ngay!
Tâm trạng Chu Phàm có chút thấp thỏm, lúc luyện tập cũng không yên lòng, sau ba lần thất bại liên tiếp, Chu Phàm dứt khoát dừng lại, để mình tỉnh táo rồi mới bắt đầu tu tập bốn thức giác tỉnh của Hổ Hình Thập Nhị Thức.
Lần này, Chu Phàm đã thành cồng luyện đến thức sau cùng Mãnh Hổ Đẩu Mao. Tứ chi của hắn chạm đất, toàn thân lắc một cái, bắp thịt ở toàn thân cũng theo đó mà run lên, phát ra một tiếng bộp.
Chu Phàm lại một lần nữa tiến vào trạng thái cảm nhận được thiên địa nguyên khí lưu động.
Nếu như những lần trước, dường như tồn tại một cái màng ngăn cách thiên địa nguyên khí thì lần này lại khác biệt. Những luồng thiên địa nguyên khí kia tựa như nhận được sự dẫn dắt, chui vào trong cơ thể của Chu Phàm.
Nguyên khí nhanh chóng hòa nhập vào huyết nhục thân thể của hắn. Chu Phàm chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái. Loại cảm giác này tuyệt diệu đến mức không gì có thể diễn tả.
Chu Phàm cảm thấy thời gian đã trôi qua thật lâu, nhưng thực ra mới chỉ qua một cái nháy mắt mà thôi. Lúc kết thúc, mặt mũi của Chu Phàm tràn đầy vẻ vui mừng, đứng lên.
Trước đây, mỗi lần luyện tập xong bốn thức giác tỉnh, Chu Phàm cùng lắm chỉ có cảm giác nho nhỏ rằng khí lực của mình tăng lên. Nhưng bây giờ cảm giác này lại rất rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng nắm tay cũng có thể cảm nhận được cơ bắp trong cơ thể có chút run run, mang tới khí lực hùng hồn.
- Đây chính là dẫn khí nhập thể sao?
Chu Phàm vung quyền, mang theo một trận quyền phong, có chụt giật mình tự nhủ.
Chu Phàm vừa nhìn về phía cánh tay của mình. Cơ bắp trên cánh tay không có biến đổi quá lớn nhưng khí lực lại có bước tăng trưởng nhảy vọt. Cảm giác thật là kỳ quái.
Vui sướng trong lòng rốt cuộc không che giấu được nữa, nụ cười tươi luôn treo trên khuôn mặt của Chu Phàm. Hiện tại, hắn đã dẫn khí nhập thể, vượt qua ngưỡng cửa kia, trở thành võ giả Lực Khí sơ đoạn!
Sự vui sướng qua đi, Chu Phàm biết mình có thể vượt qua ngưỡng cửa kia hoàn toàn là bởi vì viên Thông Nguyên Đan kia.
Chu Phàm nhíu mày, hắn đã hoàn toàn minh bạch. Cái gọi là không có thiên phú võ đạo chẳng qua là lỗ chân lông thông nguyên không được đả thông. Nếu lỗ chân lông thông nguyên được đả thông, vậy có thể ngay lập tức thông qua tu tập công pháp võ đạo, dẫn khí nhập thể.