Chương 19 : Thông Nguyên Đan (2)
Nếu như lỗ chân lông thông nguyên bị bế tắc, chỉ sợ cả đời cũng không thể dẫn khí nhập thể.
Nói cách khác, chỉ cần có Thông Nguyên Đan thì chẳng phải tất cả mọi người đều có thể bước vào sảnh đường võ đạo?
Chu Phàm nghĩ tới đây, khẽ nhíu mày. Chắc là không đơn giản như vậy đâu, hắn đã nghĩ lầm, Thông Nguyên Đan chắc hẳn rất là hi hữu. Nó hi hữu, trân quý đến mức không phải người bình thường có thể dùng tới.
Nghĩ kỹ lại, nếu không phải câu cá tại không gian Khôi Hà thì hắn sao có khả năng đạt được một viên Thông Nguyên Đan?
Hắn có thể xuất hiện trên chiếc thuyền kia còn là bởi vì hắn đã bị lấy đi hơn phân nửa tuổi thọ.
Chu Phàm nghĩ tới đây, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một tia sợ hãi. Hắn thiếu một viên Thông Nguyên Đan, kết quả liền câu được một viên Thông Nguyên Đan. Chẳng lẽ đây thật sự chỉ là trùng hợp?
Nếu không phải là trùng hợp, chẳng lẽ Vụ đã động tay động chân lên cần câu, giúp hắn có thể câu được Thông Nguyên Đan. Nếu như là vậy...
Ngủ gật liền có ngươi đưa gối kê đầu nhưng Chu Phàm lại không hề cảm thấy cao hứng. Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy bất an. Chẳng có đĩa bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống, ai mà biết được Vụ có ý đồ gì?
Chu Phàm nghĩ tới không gian Khôi Hà, hắn đã cảm thấy có chút không thoải mái, nơi đó quá kỳ quái!
Chu Phàm suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không có bất kỳ đầu mối gì. Hắn cười gượng một tiếng, không tiếp tục suy nghĩ nữa. Hiện tại, hắn vẫn còn quá yếu. Coi như, Vụ thật sự có ý đồ với hắn thì hắn cũng không có biện pháp ngăn cản, có nghĩ nữa cũng vô dụng.
Hắn vẫn nên đặt ánh mắt ở hiện thực thì tốt hơn, chuẩn bị sẵn sàng cho những nguy hiểm khi đi tuần tra mới là việc hiện tại hắn cần làm.
Chu Phàm lại bắt đầu tu luyện bốn thức giác tỉnh trong Hổ Hình Thập Nhị Thức. Mỗi một lần hoàn thành bốn thức giác tỉnh, Chu Phàm đều có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, rèn luyện thân thể, khiến cho khí lực của mình có một ít tăng trưởng.
Lỗ Khôi đã sớm nói với Chu Phàm, coi như có bước vào Lực Khí sơ đoạn thì cái tu tập vẫn sẽ là bốn thức giác tỉnh này. Chỉ khi nào bốn thức giác tỉnh không thể giúp tăng trưởng khí lực của Chu Phàm thì mới đại biểu Chu Phàm đạt đến đỉnh của Lực Khí sơ đoạn, lúc đó mới có thể tu tập bốn thức ở giữa, bước vào Lực Khí trung đoạn.
Bởi vì tư chất và cách luyện của mỗi người không giống nhau nên hạn mức tăng trưởng khí lực cao nhất của mỗi người cũng không giống nhau. Coi như xuất hiện võ giả Lực Khí sơ đoạn có khí lực mạnh hơn võ giả Lực Khí trung đoạn thì cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Đây đều là do Lỗ Khôi tùy ý nói trong lúc nói chuyện phiếm. Y đương nhiên không nghĩ tới Chu Phàm lại có thể nhanh như vậy bước vào cảnh giới Lực Khí sơ đoạn.
Chu Phàm suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định tạm thời giấu diếm sự tình mình bước vào Lực Khí sơ đọan. Có thể giấu được bao ngày thì cứ giấu từng đấy ngày. Dù sao tối hôm qua, Lỗ Khôi vẫn còn suy đoán hắn không có thiên phú võ đạo.
Nếu hiện tại y biết hắn qua một đêm liền đạt tới Lực Khí sơ đoạn, nói không chừng còn khiến cho Chu Phàm nhận lấy phiền phức. Dù sao chuyện này nghe thôi cũng đã thấy quá kinh thế hãi tục. Hắn điệu thấp một chút, chung quy vẫn tốt hơn.
Sau khi Chu Phàm hạ quyết tâm, hắn lại bắt đầu tiếp tục tu luyện bốn thức giác tỉnh, khi nào mệt thì nghỉ ngơi, thẳng đến khi trời chạng vạng tối, Chu Phàm mới ngừng lại.
Không bị mỏi mệt như ngày hôm qua, tinh thần của Chu Phàm vẫn sáng lạng. Thứ nhất là do hắn vừa mới bước vào Lực Khí sơ đoạn, mỗi một lần hoàn thành bốn thức giác tỉnh, cảm giác tăng lên khí lực rõ ràng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Thứ hai là do nguyên khí tiếp xúc thực chất khiến cho nhục thể của hắn cảm thấy dễ chịu.
Bất quá, Chu Phàm cũng không tiếp tục luyện nữa. Bởi vì thân thể của hắn đã truyền đến tin tức “no bụng”. Điều này cũng giống như một người ăn quá no, cần chậm rãi tiêu hóa đồ ăn trong dạ dày, nguyện khí tích tụ trong cơ thể cũng như thế. Nó cần thời gian để cơ bắp chậm rãi tiêu hóa, nếu không rất dễ xảy ra chuyện.
Những điều này Chu Phàm biết rõ nên hắn không thể không dừng lại.
Khi dừng lại, Chu Phàm có thể cảm giác được khí lực bàng bạc trong cơ thể mình. Hắn có chút tò mò, không hiểu khí lực của mình hiện giờ lớn đến nhường nào?
Chu Phàm đi loanh quanh trong nhà, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi trên một cái cối đá sứt mẻ ở góc nhà. Cái cối này thiếu một góc nhỏ cho nên mới bị bỏ xó ở trong góc.
Chu Phàm đi tới rồi ngồi xổm, hai tay nắm lấy cái cối đá, nhấc nó lên.
Chu Phàm lại đặt cối đá xuống đất, trên mặt đất liền phát ra một tiếng vang trầm đục.
Cái cối đá này phải nặng ít nhất hai trăm cân nhưng Chu Phàm nhấc nó lên lại vẫn còn dư lực. Hắn đánh giá khí lực của mình một chút, hiện tại hắn tối thiểu có thể nhấc một vật nặng khoảng ba trăm cân, nhấc vật nặng bốn trăm cân chỉ sợ có chút miễn cưỡng.
Nhưng thế đã rất khủng bố rồi!
Thời điểm Chu Phàm chưa bước vào cảnh giới Lực Khí sơ đoạn, lấy tư chất thân thể của thiếu niên, hắn cùng lắm chỉ có thể nâng một vật nặng hơn trăm cân, hơn nữa còn rất tốn sức. Nhưng chỉ vẻn vẹn qua một ngày, khí lực của hắn đã cấp tốc tăng trưởng đến bốn trăm cân.
Ở xã hội hiện đại, Chu Phàm nhớ rằng, có một lần nhìn thấy kỷ lục thế giới trong bộ môn cử tạ là hai trăm bảy mươi cân, cũng chính là năm trăm bốn mươi cân. Năm trăm bốn mươi cân, con số này đối với hắn mà nói, đương nhiên vẫn còn có khoảng cách. Nhưng nếu cứ theo đà này, tiếp tục tu luyện, muốn siêu việt năm trăm bốn mươi cân cũng chỉ cần thời gian mấy ngày mà thôi!
Nói cách khác hắn chỉ cần dùng mấy ngày là có thể siêu việt hạng cân cực hạn của cử tạ nhân loại trong xã hội hiện đại. Những vận động viên ngày đêm khắc khổ luyện tập chỉ sợ còn không bằng những người bình thường trong thế giới này.
Đương nhiên, thế giới này có võ giả, võ giả lại thập phần cường đại. Lấy trình độ của hắn, chưa gì đã có bốn trăm cân khí lực thì những võ giả Lực Khí trung đoạn, Lực Khí cao đoạn chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Ở thời cổ đại nơi thế giới trước kia của Chu Phàm, ghi chép về những nhân vật trong truyền thuyết có thể lực bạt sơn hà, cái thế vô song không hề thiếu những những người đó trước sau chỉ là truyền thuyết mà thôi, không người nào dám khẳng định trong truyền thuyết thật sự có những nhân vật khủng bố như vậy.
Nhưng bây giờ, Chu Phàm lại cảm thấy điều này chưa hẳn là không làm được, chí ít hắn cảm thấy thế giới này chắc chắn tồn tại võ giả có khí lực đáng sợ đến bực này.
Thậm chí, Chu Phàm cũng có thể đạt tới khí lực khủng bố như thế. Có khí lực bực đó, một khí chiến đấu, đó chính là lực như bôn mã, mở ngàn thạch cung. Người bình thường khó mà đến gần cơ thể, dính một quyền liền bị đánh bay, coi như có mười người vây công cùng một chỗ cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Chỉ là Chu Phàm rất nhanh liền nở nụ cười gượng, bởi vì hắn nhớ lại lời Lỗ Khôi đã nói. Coi như khí lực có lớn thì khi gặp phải những quỷ mị quái dị kia, cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó.
Khí lực có lớn nữa thì có ích lợi gì!