Chương 20 : Đại Phu
Chu Phàm tiếp tục luyện tập bốn thức giác tỉnh trong Hổ Hình Thập Nhị Thức, bất quá hắn cũng không tùy tiện hấp nạp nguyên khí mà là tách từng thức ra để luyện tập.
Cách luyện tập giải khai từng thức thế này có thể giúp cho việc điều động cơ bắp được tốt hơn, hơn nữa còn giúp tăng tốc độ hấp thu nguyên khí của cơ bắp.
Hiệu quả của một lần tập không quá rõ rệt nhưng chỉ cần chăm chỉ khổ luyện, số lần điệp gia lên nhau sẽ mang lại hiệu quả không nhỏ.
Ngay thời điểm Chu Phàm chuyên tâm luyện tập ở sân sau, hắn nghe thấy một tiếng hô truyền đến từ cửa trước:
- Có ai ở nhà không?
Chu Phàm đang luyện Mãnh Hổ Đạn Thối nghe được tiếng hô thì bật người dậy, đứng thẳng, phủi bụi trên người, rồi mới hướng ra phía ngoài hô:
- Có, ai gọi đấy?
Trong lúc nói, Chu Phàm đã từ sân sau chạy vào trong phòng trước. Hắn thấy trước cửa có một người đàn ông trung tuổi, vóc người trung đẳng đang đứng ở đó.
Người đàn ông trung tuổi mặc một cái áo bào màu đen, trên vai đeo một cái hòm gỗ màu đỏ chếch về phía thân phải, gương mặt đoan chính, hơi tròn, cằm thì để một chòm râu dài, cả người nhìn trông rất là nho nhã.
Khí sắc của người đàn ông này rất tốt, mặt mày hồng hào, nở một nụ cười ấm áp với Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn người xa lạ này nói:
- Cha mẹ ta không ở nhà, nếu ngài muốn tìm bọn họ thì buổi tối lại tới.
Ngươi đàn ông trung niên lắc đầu nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không đến tìm hai người Nhất Mộc, mà là tới tìm ngươi.
- Ta?
Chu Phàm sững sờ một chút nói. Hắn không có trí nhớ của tiền thân, tự nhiên cũng không nhận ra người này. Lúc đầu nhìn ông ta có vẻ cùng tuổi với cha mẹ nên còn tưởng đây là bằng hữu của cha mẹ. Ai mà biết được, người này lại tới tìm hắn, điều này khiến cho Chu Phàm hơi kinh ngạc.
- Ta biết ngươi đã quên những chuyện trước kia, nên ta giới thiệu lại một lần nữa, ta tên là Trương Hạc, là đại phu trong thôn.
Ý cười nhàn nhạt tràn đầy trên khuôn mặt Trương Hạc, ông ta nói.
Chu Phàm nhíu mày một chút, rất nhanh tách ra một lối đi:
- Hóa ra là Trương đại phu, ta đúng là thất lễ mà, mời ngài vào trong nhà ngồi.
Chu Phàm mời Trương Hạc vào trong phòng khách ngồi, sau đó rót cho ông ta một chén nước mát.
Trương Hạc nhận chén nước, nói tiếng cảm ơn, rồi lại tiện tay đặt chén lên mặt bàn, cười nói:
- Lần nay ta đến đây là để kiểm tra cho ngươi một chút. Mấy ngày trước ngươi đã tỉnh, nhưng ta phải bận rộn với một bệnh nhân khác cho nên không có thời gian tới xem ngươi. Hôm nay khó có được thời gian rảnh nên tranh thủ tới.
- Vậy ta cám ơn Trương đại phu trước.
Chu Phàm khách khí nói.
- Không cần khách khí, đây là việc ta phải làm.
Trương Hạc khẽ vuốt chòm râu dài dưới cằm.
- Ngươi xoay người lại trước đi, để ta xem vết sẹo trên đầu ngươi ra sao rồi?
Chu Phàm gật đầu đáp ứng, xoay người đưa lưng về phía Trương Hạc. Sắc mặt của Chu Phàm bắt đầu trở nên ngưng trọng, hai tay đặt trên đùi, đã có chút nắm lại thành nắm đấm.
- Ừm, khôi phục không tệ.
Tiếng cười của Trương Hạc truyền đến từ phía sau lưng Chu Phàm, ông ta vừa nhìn vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào vết sẹo đằng sau gáy của Chu Phàm.
- Trương đại phu, chuyện gì đã xảy ra với thương thế của ta?
- Di, cha người không nói cho ngươi biết sao?
Trương Hạc có chút kinh ngạc nói.
- Dạ chưa, ta vừa tỉnh lại được mấy ngày liền đụng phải đại sự búi tóc. Ngài cũng biết đó, vận khí của ta không tốt, tuổi thọ cũng không cao, lại phải vì việc gia nhập đội tuần tra mà làm một chút chuẩn bị, vì lẽ đó ta vẫn chưa có thời gian hỏi bọn họ.
Chu Phàm có chút ngu ngơ cười nói.
- Hóa ra là như vậy. Ngươi bị ngã nên mới bị thương.
Trương Hạc buông ngón tay đang đặt trên vết sẹo sau gáy Chu Phàm ra.
- Ngươi có thể xoay người lại.
Trương Hạc trả lời giống hệt Chu Nhất Mộc. Bất quá, Chu Phàm đã sớm chuẩn bị tâm lý, có lẽ Trương Hạc và Chu Nhất Mộc đã sớm thương lượng với nhau.
Chu Phàm xoay người lại, trên mặt hắn mang theo nghi hoặc nói.
- Hóa ra là ngã nên mới bị thương, lúc đó có nghiêm trọng không?
- Rất nghiêm trọng.
Nụ cười trên mặt Trương Hạc thu liễm lại, nói.
- Lúc ấy, đằng sau đầu ngươi toàn là máu, may mà cha ngươi chạy đến tìm ta, ta lại kịp thời chữa thương cho ngươi nên mới cứu ngươi trở về được đó.
- Vậy sao ta lại vô duyên vô cớ ngã đến nỗi bị thương nhi?
Chu Phàm tiếp tục hỏi.
- Vấn đề này...
Trương Hạc trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, sợ rằng ngay cả cha ngươi cũng không biết. Thời điểm phát hiện ra ngươi, ngươi đã ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh rồi.
Nói đến đây, Trương Hạc cười vỗ vai Chu Phàm, nói:
- Chàng trai, không nên nghĩ quá nhiều. Ngươi bị thương ở đầu, nếu nghĩ quá nhiều thì đầu sẽ cảm thấy đau nhức đó. Không cần quan tâm vì sao ngươi lại ngã bị thương, hiện tại cuối cùng đã không sao, như thế đã là rất tốt rồi. Ngươi vươn tay ra để ta thay ngươi bắt mạch nào.
- Trương đại phu, ta nghe lời ngài.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười ngây ngô của một thiếu niên chất phác.
- Tay nào?
- Bắt mạch phải xem cả hai tay.
Trương Hạc nói.
- Trước tiên cứ xem tay phải đã.
Chu Phàm liền đưa tay phải ra để Trương Hạc bắt mạch. Chờ Trương Hạc bắt mạch bên tay phải xong, Chu Phàm lại đổi tay trái cho ông ta xem.
- Trương đại phu, thân thể của ta thế nào?
Chờ đến khi xem xong cả hai tay, Chu Phàm mới nhìn Trương Hạc đang trầm mặc, quan tâm hỏi.
Trương Hạc trầm mặc một chút rồi cười nói:
- Không có gì đáng ngại, mạch tượng, của ngươi khí xông bốn phía, không chìm không nổi, không lớn không nhỏ, nhịp đập đều đặn, thoang dong hòa hoãn, lưu loát mạnh mẽ, thuộc về mạch tượng bình thường.
- Vậy là tốt rồi.
Chu Phàm cười ha ha, nói.
Sau khi xem mạch cho Chu Phàm xong, Trương Hạc liền nói ông ta còn có việc rồi đứng dậy cáo từ, Chu Phàm liền tranh thủ tiễn ông ta ra cửa.
Thời điểm tiễn đến trước cửa, Chu Phàm lại từ trên người lấy ra năm đồng tệ mà cha mẹ lưu lại cho hắn, nói:
- Trương đại phu, chút tấm lòng bày tỏ kính ý, mong đại phu nhận cho.
- Ấy, đừng.
Trương Hạc thoái thác không nhận.
- Trước đó ta đã cầm tiền xem bệnh của nhà ngươi rồi, lần này chỉ là tới đây khám lại, tiền này không thể nhận.
Trương Hạc không nhận, Chu Phàm cũng không giống người lớn đẩy tới đẩy lui mấy đồng tệ mà là trực tiếp nhét vào trong túi, nói:
- Vậy Trương đại phu đi thong thả.
Bước chân Trương Hạc chưa dịch chuyển, ông ta vuốt râu nhìn Chu Phàm, trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn hòa, nói:
- A Phàm, trước kia tính cách của ngươi cũng không cởi mở như hiện tại, xem ra lần bị thương này cũng chưa chắc là không có chỗ tốt.
- Thật sao?
Chu Phàm vừa phát ra tiếng cười ngây ngô vừa dùng tay phải sờ gáy, tựa hồ có chút thẹn thùng.
- Nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu cảm thấy khó chịu, nhớ phải đến tìm ta.
Trương Hạc không trả lời, mà chỉ dặn dò Chu Phàm một câu liền xoay người rời đi.
Chu Phàm nhìn bóng lưng Trương Hạc, cho đến khi bóng dáng của Trương Hạc khuất sau một căn nhà, Chu Phàm mới thu hồi ánh mắt, trên mặt hắn không còn ý cười.
Chu Phàm lấy hai tay đóng cửa gỗ lại, ánh sáng bị hai cánh cửa ngăn cách, cả người hắn lại chìm vào trong bóng tối. Chỉ có một tia sáng nhàn nhạt xuyên qua khe hở, rơi xuống chính giữa mặt hắn, tựa như muốn cắt mặt hắn thành hai nửa.
Nhìn tia sáng này, nụ cười ấm áp của Trương Hạc lại lần nữa hiện lên trong đầu Chu Phàm. Chỉ là nụ cười này để hắn cảm thấy có chút phát lạnh trong lòng.
Ở kiếp trước, Chu Phàm thân là cảnh sát hình sự đã nhìn thấy một nụ cười rất giống với nụ cười của Trương Hạc. Đó là nụ cười luôn hiển hiện trên khuôn mặt của một tên giết người hàng loạt.