Chương 22 : Chức Trách Của Đội Trưởng
Trước khi chưa xác nhận được giữa Trương Hạc và cha mẹ đến cùng có liên quan gì đến nhau, Chu Phàm tuyệt đối không tùy ý chất vấn về chuyện thụ thương. Hắn chỉ có thể nói bóng nói gió, từ từ điều tra rõ ràng xem có chuyện gì xảy ra.
Chu Phàm bình tĩnh suy tư, bữa cơm tối rất nhanh liền kết thúc.
Sau bữa cơm tối, Chu Phàm giống như thường ngày, cầm lồng đèn dán Tiểu Đăng phù trong tay, tạm biệt cha mẹ rồi đến nhà Lỗ Khôi học tập võ kỹ.
Nhìn Chu Phàm cầm theo đèn lồng càng đi càng xa, rồi biến mất trong bóng đêm, Quế Phượng đứng trước cửa, thần sắc lo lắng rốt cục không che giấu được trên khuôn mặt. Bà nói với Chu Nhất Mộc:
- Vết thương của Phàm nhi có tái phát nữa không?
- Chắc là không đâu.
Chu Nhất Mộc lắc đầu nói.
- Bà nhìn vết thương cũng đã kết màng rồi đó, Phàm nhi sẽ không sao đâu. Trương đại phu nói vậy, chỉ là để phòng vạn nhất mà thôi.
- Cái đứa nhỏ này sao mạng lại khổ thế cơ chứ, tổn thương khó lắm mới khỏi được, không ngờ tuổi thọ khi búi tóc lại thấp đến vậy...
Trong khi nói chuyện, hốc mắt của Quế Phượng lại đỏ lên.
Chu Nhất Mộc trầm mặc không trả lời.
- Nhất Mộc, chúng ta có nên nói hai chuyện kia cho Phàm nhi biết hay không? Ý ta nói là chuyện A Phàm bị thương và...
Quế Phượng suy nghĩ một chút lại hỏi.
Chu Nhất Mộc biến sắc, ông nhìn thê tử của mình, nghiêm nghị nói:
- Hai chuyện này, một chữ cũng không cho phép nói. Cái chuyện kia trước không nói, chỉ riêng chuyện bị thương, bà cảm thấy nói ra có chỗ tốt gì? Lỡ như Phàm nhi giống như những gì Trương đại phu nói...
Nghĩ đến hậu quả khó mà tiếp nhận kia, toàn thân Quế Phượng run rẩy, nói:
- Ta sẽ không nói, chẳng qua ta cảm thấy chuyện gì cũng giấu Phàm nhi nên trong lòng rất khó chịu.
- Không dễ chịu cũng không được nói, coi như Phàm nhi có hoài nghi thì cũng không thể nói.
Giọng nói của Chu Nhất Mộc trầm xuống.
- Tuổi thọ của Phàm nhi chỉ có mười chín, khả năng rất lớn, hắn chỉ có thể sống được mấy năm, vậy thì cứ để hắn sống cho vui vẻ đi.
...
...
Chu Phàm đến nhà Lỗ Khôi, bắt đầu cùng Lỗ Khôi học tập.
- A Phàm, hôm nay có tiến bộ gì không?
Lỗ Khôi cầm chén trà, uống một ngụm rồi chậm rãi hỏi.
Chu Phàm lắc đầu giống trước đó đã nghĩ kỹ, che giấu sự tình mình tiến vào Lực Khí sơ đoạn.
- Không có tiến bộ cũng không phải chuyện kỳ quái gì, chỉ cần chăm học khổ luyện, ta tin rằng một ngày nào đó ngươi sẽ vượt qua cánh cửa kia.
Lỗ Khôi buông chén trà xuống, khích lệ nói.
- Vậy tối nay, ngươi ở chỗ ta luyện tập bốn thức giác tỉnh hay là học bốn thức cuối cùng trong Hổ Hình Thập Nhị Thức đây?
- Ta nghĩ, đầu tiên cứ học thuộc bốn thức cuối cùng đã, về phần luyện tập, ban ngày tự ta có thể luyện tập.
Chu Phàm đáp lại.
Lỗ Khôi cũng không phản đối, mà đưa bản sao Hổ Hình Thập Nhị Thức cho Chu Phàm.
- Có cái gì không hiểu có thể hỏi ta, ta sẽ tận hết khả năng trả lời ngươi.
Chu Phàm nghiêm túc lật xem nội dung bốn thức cuối cùng của Hổ Hình Thập Nhị Thức, có chỗ nào không hiểu hắn liền mở miệng hỏi Lỗ Khôi. Những vấn đề này, hầu như Lỗ Khôi đều có thể trả lời. Những vấn đề y không trả lời được thì cũng sẽ nói cho Chu Phàm cái nhìn của bản thân để hắn có thể tham khảo.
Sau khi đã hiểu rõ toàn bộ, Chu Phàm bắt đầu yên lặng đọc thuộc lòng. Lỗ Khôi cũng không quấy rầy Chu Phàm mà đứng lên trở về phòng của mình, nói chuyện phiếm với thê tử và nhi nữ.
Chờ qua một canh giờ, Chu Phàm cũng đã học thuộc xong bốn thức cuối. Lỗ Khôi cũng từ trong phòng trở lại phòng khách.
- Tạ ơn Lỗ đại ca.
Chu Phàm trả bản sao Hổ Hình Thập Nhị Thức lại cho Lỗ Khôi.
- Không cần khách khí, bất quá A Phàm ngươi học cũng nhanh thật đấy, chưa gì đã học xong Hổ Hình Thập Nhị Thức rồi, so với dự liệu của ta còn ngắn hơn.
Lỗ Khôi than thở nói. Bất quá trong lòng y lại thở dài, đáng tiếc, người thông tuệ như thế lại không có thiên phú, chỉ sợ hắn khó mà vượt qua ngưỡng cửa võ đạo kia.
- Lỗ đại ca, ta đã học xong Hổ Hình Thập Nhị Thức, bắt đầu từ tối mai ta sẽ không thường xuyên đến đây nữa, nếu có gì không hiểu thì ta lại tới thỉnh giáo.
Chu Phàm suy nghĩ một chút lại nói.
Ước định lúc trước là Lỗ Khôi dạy hắn võ nghệ của đội tuần tra, cũng chính là Hổ Hình Thập Nhị Thức, hiện tại đã học xong, tiếp tục tới cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Lỗ Khôi ngơ ngác một chút rồi cười nói:
- Thế cũng tốt, thực ra ta cũng không còn gì để dạy ngươi nữa, vậy ngươi nhớ phải nói lại với Chu đại ca một tiếng.
Chu Phàm gật đầu đáp ứng, hắn nói:
- Bây giờ vẫn còn sớm, thế nên ta có môt vài vấn đề muốn thỉnh giáo Lỗ đại ca.
- A, là chuyện gì?
Lỗ Khôi cảm thấy hứng thú nói.
Chu Phàm nói:
- Không biết Lỗ đại ca có thể nói cho ta biết một chút sự tình liên quan đến đội tuần tra không? Một vài vấn đề như là số lượng đội viên đi tuần tra, hằng ngày phải làm những công việc gì?
Lỗ Khôi không nghĩ tới Chu Phàm lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này, y vuốt cằm nói:
- Mấy vấn đề này thời điểm ngươi nhập đội là sẽ biết ngay thôi, bất quá nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ nói đơn giản một chút cho ngươi.
Lỗ Khôi liền thuật lại kỹ càng, Chu Phàm cũng nghiêm túc lắng nghe.
- Tình huống đại khái chính là như vậy, ngươi có nghi vấn gì thì hỏi đi.
Sau khi Lỗ Khôi nói xong, nâng chén trà lên uống một ngụm cho đỡ khô cổ rồi nói.
- Trước đó Lỗ đại ca đã nói qua, chỉ cần vượt qua cánh cửa võ đạo thì chính là phó đội trưởng, có đãi ngộ hậu hĩnh. Vậy bình thương chức trách mà các ngươi phải gánh chịu là gì?
Chu Phàm hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
Sở dĩ Chu Phàm muốn nghe ngóng sự tình về đội tuần tra, chính là vì hắn muốn móc nối câu chuyện để hỏi vấn đề này. Dù sao hắn đã là Lực Khí sơ đoạn, một khi thực lực bại lộ thì hắn sẽ lên chức phó đội trưởng, do đó hắn cần tìm hiểu một chút.
Vô luận tại thời đại nào, đãi ngộ và nghĩa vụ đều đối ứng với nhau, nhất là chức vụ gánh vác phòng vệ của đội tuần tra thì lại càng như vậy.
Lỗ Khôi trầm mặc một chút, mới chậm rãi nói.
- Nếu như gặp quái quyệt tập kích, ta và hai đội phó đều phải gánh chịu phần lớn nguy hiểm, đây chính là chức trách của chúng ta.
Chu Phàm cau mày nói:
- Lỗ đại ca, không phải ta chất vấn nhân phẩm của ngươi nhưng lỡ như đội trưởng rút lui thì sẽ như thế nào?
Đối với vấn đề này, Lỗ Khôi cười hắc hắc một tiếng, nói:
- A Phàm, không chỉ có mỗi thôn áp dụng liên đới pháp. Đội trưởng khi lâm trận mà lùi bước sẽ bị xử tử, người nhà của hắn cũng sẽ bị đuổi ra khỏi thôn, mà đuổi ra khỏi thôn thì cũng chẳng khác gì tử vong. Còn nữa, nếu đội trưởng không lui mà toàn đội đều lui làm cho đội trưởng bỏ mình thì giết toàn bộ đội viên.
Sắc mặt của Chu Phàm trở nên nghiêm túc, điều lệ này đã hoàn toàn trói chặt toàn bộ đội tuần tra lại với nhau. Trong lúc chiến đấu, sợ rằng vô pháp rút lui.
- Ai là người chấp pháp?
Thanh âm của Chu Phàm có chút trầm thấp, hỏi.
- Đương nhiên là người trong thôn đến chấp pháp, trong thôn có thôn chính và hai vị phù sư đại nhân, việc chấp pháp hoàn toàn không có vấn đề.
Lỗ Khôi từ tốn nói.
Chu Phàm nghe xong liền hiểu, đội tuần tra mặc dù mạnh nhưng trong thôn hoàn toàn có thực lực để không chế đội tuần tra, không sợ đội tuần tra xuất hiện vấn đề không không chế được.
- Thôn chính và phù sư đại nhân rất mạnh sao?
Chu Phàm thử thăm dò hỏi.
Lỗ Khôi cười ha ha vài tiếng, nói:
- A Phàm, ba người bọn họ đương nhiên là rất mạnh, ít nhất thì ta không sánh bằng bọn họ, cụ thể thế nào về sau ngươi sẽ biết.