Chương 23 : Vụ biến mất (1)
Chu Phàm lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau khi đạt được câu trả lời, hắn thấy thời gian đã không còn sớm nên đứng lên, cáo từ Lỗ Khôi.
Một đường trở về Chu gia, Chu Phàm lòng đầy tâm sự. Cha mẹ vẫn còn để đèn chờ hắn.
Chu Phàm nhìn ngọn đèn dầu đang sáng sau cánh cửa gỗ rộng mở kia, hắn cười, chôn giấu hết tâm sự rồi mới bước vào.
Chu Phàm trở về, cha mẹ liền đi ngủ. Hắn cũng chỉ rửa mặt qua loa rồi leo lên giường nhắm mắt lại.
...
...
Sương mù xám chậm rãi phiêu đãng.
Chu Phàm lại xuất hiện trên thuyền. Hắn ngẩng đầu nhìn huyết cầu trên bầu trời, lại nhìn quanh bốn phía, sương mù đã trở nên dày đặc hơn hôm qua rất nhiều.
Chỉ là lông mày của Chu Phàm cau lại, hắn không thấy Vụ ở trên thuyền, Vụ đi đâu mất rồi?
- Vụ...Vụ...
Chu Phàm hô to vài tiếng.
Nhưng không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại, bốn phía vẫn hiu quạnh, trên thuyền cũng chỉ có một mình hắn.
- Núp rồi sao?
Chu Phàm thấp giọng tự nói. Hắn biết bản sự của Vụ, nếu lão đã không muốn gặp hắn, vậy hắn có muốn tìm thì cũng sẽ chẳng tìm được.
Chu Phàm dứt khoát ngồi xếp bằng trên boong thuyền, không tiếp tục tìm Vụ nữa, đối phương muốn xuất hiện tự nhiên sẽ xuất hiện.
Tiếc là, lúc đầu Chu Phàm còn nghĩ tối nay sẽ thăm dò Vụ một chút, lôi một ít thông tin về Thông Nguyên Đan, cần câu và cả bí mật về chiếc thuyền này từ trong miệng lão. Thế nhưng ai mà biết được lão ta lại mất tăm mất tích, không thấy mặt mũi đâu cả.
Chu Phàm bỗng nhiên nhớ lại lần dầu gặp Vụ vào đêm đó. Khi đó có một con hồn ngư tập kích thuyền gỗ, cuối cùng nó lại bị Vụ biến thành đồ ăn rồi ăn hết.
Lỡ như tí nữa có hồn ngư đột kích thì hắn phải làm sao?
Bất qúa, Chu Phàm rất nhanh nghĩ rõ ràng, hắn hẳn không cần lo lắng đến vấn đề này.
Chỉ có đêm đó hắn mới nhìn thấy hồn ngư tập kích thuyền, về sau chưa từng gặp phải hồn ngư tập kích thuyền thêm một lần nào nữa. Mà cứ cho là thật sự có hồn ngư tập kích thuyền đi chăng nữa thì chắc hẳn Vụ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chiếc thuyền này có liên quan rất sâu đến Vụ. Vụ có thể không cứu mình nhưng chắc chắn lão sẽ không cho phép hồn ngư phá hư thuyền.
Lui vạn bước mà nói, coi như Vụ có để hồn ngư tùy ý công kích thì Chu Phàm cũng đành bất lực. So với hồn ngư thì hắn quá là nhỏ bé.
Đã không thể ngăn cản thì lo lắng nữa cũng vô dụng.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Chu Phàm vẫn tận lưc ngồi vào vị trí trung tâm của boong thuyền. Cho dù có chủng loại hồn ngư đặc thù bò được lên thuyền thì khi ở vị trí trung tâm, hắn cũng sẽ có khoảng cách tốt hơn để ứng đối, không đến mức lập tức bị bức chết.
Nếu như chết ở đây, rất có thể cũng sẽ chết luôn ở thế giới bên ngoài.
Chu Phàm đang nghĩ, hồn ngư trong sông có phải có liên quan đến Quái quyệt ở thế giới bên ngoài. Hay là hồn ngư chính là một bộ phận của Quái quyệt.
Vấn đề này, Chu Phàm tạm thời không có đáp án
Vụ chưa đi ra, Chu Phàm nhìn quanh bốn phía, sương mù xám đã dày đặc, mặt sông xám phía xa xa đã không thể thấy rõ.
Định lượng sương mù xám trong không gian Khôi Hà cũng không phải không thay đổi mà sẽ từ từ tăng lên. Thời điểm gia tăng đến cực hạn thì khối huyết cầu khổng lồ trên vòm trời sẽ bắt đầu hấp thu sương mù.
Chu Phàm nhìn huyết cầu. Trong tầm nhìn của hắn, nó đã chiếm lấy nửa bầu trời, huyết cầu rất lớn nhưng cũng rất thấp. Nó tạo cho người ta ảo giác tựa như đưa tay là đã có thể chạm tới.
Nếu như hình dung tỉ mỉ, nó cũng giống như mặt trăng ở thế giới kiếp trước, một nửa thì hạ thấp xuống nhưng một nửa lại treo lơ lửng.
Chu Phàm nhanh chóng hồi tưởng. Hắn nhớ lại thời điểm nói chuyện cùng với Vụ, Vụ đã từng nhìn huyết cầu này mấy lần. Sự tồn tại của huyết cầu, con thuyền gỗ và dòng sông xám có liên hệ gì với nhau?
Chu Phàm suy ngẫm những vấn đề không có lời giải này. Thực ra, hắn có một biện pháp có thể bức Vụ từ trong bóng tối ra ngoài rất cao.
Biện pháp kia chính là, Chu Phàm chỉ cần hô to khắp bốn phía là hắn muốn dùng cần câu.
Bằng lý giải nông cạn của Chu Phàm đối với Vụ, có khả năng Vụ sẽ cảm thấy có hứng thú mà đi ra.
Nhưng Chu Phàm lại không thể dùng biện pháp đó. Bởi vì một khí hắn nói như vậy, hắn liền không thể không tiếp tục sử dụng cần câu để câu cá, mà mồi câu cần dùng chính là tuổi thọ của hắn.
Tuổi thọ của hắn quá ít, hắn còn muốn sống lâu một chút, không cần biết phải bỏ ra bao nhiêu tuổi thọ, hắn chắc chắn sẽ không tiếp tục dùng cần câu.
Lỡ như câu một lần liền mất một năm thậm chí là hai năm tuổi thọ thì hắn có thể câu bao nhiêu lần cơ chứ?
Coi như Vụ thật sự đi ra ngoài thì hắn có thể nói là mình nói đùa, hắn không có nguyện vọng dùng cần câu.
Nhưng Chu Phàm lại không dám làm như vậy, ai mà biết được Vụ có năng lực trực tiếp lấy mất tuỏi thọ của hắn hay không? Coi như không thể lấy đi thì việc này cũng đã triệt để chọc giận Vụ. Điều này đối với hắn mà nói không hề có bất kỳ chỗ tốt nào.
Chu Phàm từ bỏ ý định làm vậy. Vụ nếu như đã không có ý định đi ra, vậy cứ để lão trốn đi, kiểu gì mà lão chẳng phải ra.
Không có Vụ, Chu Phàm bắt đầu suy nghĩ mình nên làm những chuyện gì?
Theo lời giải thích của Vụ, hắn ở trên thuyền ngoài hai chuyện là câu cá và nhảy thuyền thì cũng chẳng có việc gì có thể làm.
Nhưng Chu Phàm vẫn nửa tin nửa ngờ với lời nói của Vụ, hắn bắt đầu nắm trên thuyền nhắm mắt đi ngủ.
Nói không chừng sau khi ngủ thiếp lại có thể trở về thế giới hiện thực?
Bất quá rất lâu về sau, Chu Phàm mở mắt ra, hắn hoàn toàn không ngủ được. Tinh thần của hắn vẫn sáng láng, không tài nào đi vào giấc ngủ say.
Chu Phàm suy nghĩ một chút, liền từ bỏ ý định đi ngủ, nhìn huyết cầu trên trời. Hắn sớm đã phát hiện tốc độ thời gian trôi qua ở nơi này trong mỗi lần hắn tiến vào đều không giống nhau. Có đôi khi chỉ mấy phút đã ra ngoài có đôi khi thì kéo dài tới mấy tiếng.
Cứ ngồi không lãng phí thời gian như vậy, Chu Phàm thực sự không muốn.
Trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, thật ra hắn có nghĩ đến một việc mà hắn có thể làm.
Nếu như tu luyện Hổ Hình Thập Nhị Thức ở đây thì sao?
Nếu như có thể tu luyện được Hổ Hình Thập Nhị Thức trong không gian Khôi Hà, vậy chẳng phải thời gian tu luyện của hắn sẽ tăng lên rất nhiều sao?
Chỉ là hắn còn phải xác nhận một ít chuyện mới được.
Chu Phàm nhìn hai tay của mình trầm mặc. Đầu tiên, hắn muốn xác nhận mình lấy trạng thái ý thức hay là trạng thái nhục thân hay là lấy một loại trạng thái nào đó mà hắn không biết để tồn tại trong không gian Khôi Hà này.
Chuyện này rất quan trọng. Nếu như tồn tại ở trạng thái nhục thân thì tu luyện ở đây hẳn là không thành vấn đề. Nếu như là trạng thái khác, vậy thì khó nói.
Mà muốn xác nhận điểm ấy, vậy thì phải....
Chu Phàm ngồi xổm, hắn đánh một quyền về boong thuyền phía dưới chân.
Bành!
Boong thuyền bị nắm đấm đánh trúng lại không hề có bất kỳ tổn hại gì.
Boong thuyền không bị hư hại cũng không nằm ngoài ý muốn của Chu Phàm. Dù sao cái boong thuyền này nhìn qua cũng đã thấy dày đặc. Hắn tiếp tục vung quyền về phía boong thuyền.
Âm thanh “bành bành bành” không ngừng vang lên trên thuyền, boong thuyền không có bất cứ biến hóa nào nhưng các đốt ngón tay ở nắm đấm của Chu Phàm bởi vì liên tục va chạm nên bắt đầu rỉ ra những sợi máu đỏ.