Chương 5 : Ngày Búi Tóc
Đối với câu hỏi của Chu Phàm, Khỉ Ốm gãi nách, cậu ta nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi nói:
- A Phàm, vấn đề mà ngươi hỏi có chút thâm ảo, ta cũng không biết tên quốc gia của chúng ta... A, không đúng, hình như ta đã từng nghe cha ta nói qua.
Chu Phàm vội vàng nói:
- Thật sao, vậy ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.
Vấn đề này rất quan trọng với Chu Phàm. Cho dù hôm qua đụng phải rất nhiều chuyện quỷ dị nhưng vạn nhất đây thực sự là triều đại nào đó của Hoa Hạ thì sao?
Khỉ Ốm cau mày, đau khổ suy nghĩ, chỗ lông mày của cậu nhóc không có quá nhiều thịt. Khi lông mày cậu nhăn lại, đoạn xương ở đó liền nổi lên. Người này đúng là gầy đến mức da bọc xương mà.
Chu Phàm chỉ mở ro mắt nhìn, Khỉ Ốm bỗng nhiễn vỗ tay một cái nói:
-A Phàm, ta nhớ ra rồi, hình như gọi là Ngụy quốc.
-Ngụy quốc sao?
Chu Phàm nhẹ gật đầu. Tuy tri thức lịch sử của hắn ít ỏi nhưng vẫn nhớ kỹ trong lịch sử có ba quốc gia tên là Ngụy quốc.Thứ nhất là Ngụy quốc thời Xuân Thu Chiến Quốc, thứ hai là Ngụy quốc thời Đông Hà Tam quốc do Tào Tháo thành lập, về phần nước thứ ba thì đó là Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều, nhưng nó hình như là chính quyền của dân tộc thiểu số.
Về phần có còn nước nào khác hay không thì Chu Phàm lại không biết. Hắn cũng không dám khẳng định Ngụy quốc này chính là một trong ba nước mà hắn nghĩ tới, vẫn phải hỏi lại mới được.
-Khỉ Ốm...
Chu Phàm vừa định hỏi lại cho kỹ một chút thì Khỉ Ốm lại nhìn cái đài tế hình tròn, bỗng nhiên chuyền đề tài nói:
-A Phàm, nghi lễ búi tóc bắt đầu rồi. Ngươi sợ không?
Chu Phàm hơi sửng sốt, hỏi:
-Búi tóc mà thôi, tại sao phải sợ?
Trên khuôn mặt da đầy xương kia của Khỉ Ốm hơi run lên, cậu cố cười nói:
-A Phàm nói đúng, búi tóc mà thôi, ta cũng không sợ.
Chu Phàm liếc mắt liền nhận ra Khỉ Ốm khẩn trương. Nghi hoặc trong lòng hắn càng lớn. Từ tối hôm qua, qua giọng nói của cha mẹ, hắn đã thấy nghi lễ búi tóc này có gì đó quái lại rồi, hiện tại Khỉ Ốm lại nói vậy, chẳng lẽ nghi lễ búi tóc này có chỗ kỳ quái nào sao?
Đông! Đông! Đông!
Thanh âm gõ trống da truyền đến.
Khỉ Ốm gấp giọng nói:
-Bắt đầu rồi! A Phàm, có việc gì đợi sau khi búi tóc rồi lại nói. Ta đến chỗ cha mẹ ta trước, ngươi
nhanh đi tìm hai người Nhất Mộc thúc đi. Chúc ngươi may mắn.
Khỉ Ốm nói xong cũng bước nhanh chui vào trong đám người.
Lời nói ở cuống họng Chu Phàm hoàn toàn bị nghẹn lại. Hắn cũng không có biện pháp hỏi lại, nghĩ thầm, tại sao lại phải chúc mình may mắn cơ chứ?
Chu Phàm cũng không nghĩ nhiều, nghii lễ búi tóc này đến tột cùng có gì đặc biệt, hắn rất nhanh sẽ biết, cũng không cần nóng lòng trong nhất thời.
Chu Phàm nhìn quanh bốn phía, đi bộ trở lại chỗ vừa nãy, thấy hai vợ chồng Chu Nhất Mộc đang đứng tại chỗ chờ hắn.
Quế Phương vẫy tay với Chu Phàm, nói:
-May mà con đã trở về, con mà không quay lại thì ta cũng phải đi tìm con.
Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm trở lại thì nói:
-Đã quay lại rồi thì chúng ta đi về phía trước đi.
Đám người đã tụ tập đầy ở bốn phía quanh đài tế hình tròn nhưng lúc này âm thanh nói chuyện ồn ào đã cơ bản ngưng lại, chỉ có tiếng thấp giọng thì thầm sào sạt.
Các thôn dân thấy ba người Chu Phàm thì đều tự giác tránh ra một con đường.
Ba người Chu Phàm rất nhanh liền đi tới bên cạnh đài tế hình tròn. Chu Phàm nhìn bốn phía, phát hiện cạnh mình đều là một vài cha mẹ dẫn theo hài tử nhà mình. Những đứa trẻ này cũng cùng tuổi với Chu Phàm, đều đã mười lăm tuổi, hiển nhiên đều chuẩn bị búi tóc.
Những người đồng lứa này có nam có nữ, nhưng trên mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ khẩn trương.
Nói là nghi lễ búi tóc nhưng thực ra cũng có nữ hài tham gia. Nữ hài mười lăm tuổi không gọi là búi tóc mà gọi là cập kê. Chẳng qua là do chế độ nam tôn nữ ti ở thời cổ đại cho nên mới gọi là chung là nghi thức búi tóc. Thế giới này cũng không ngoại lệ.
Chu Phàm thấy Khỉ Ốm cách đó không xa.
Khỉ Ốm đứng bên cạnh cha mẹ cậu, đôi chân của cậu không ngờ lại run lên nhè nhẹ.
Mà vẻ ngưng trọng cũng lộ rõ trên khuôn mặt của các bậc phụ huynh có con chuẩn bị búi tóc.
Ở nơi này, chắc chỉ có mỗi Chu Phàm không hiểu rõ tình hình nên lộ ra vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Bầu không khí khẩn trương, ngưng trọng ở đây lan tràn ra khắp xung quanh khiến cho Chu Phàm cũng có chút thấp thỏm không yên.
Đúng lúc này, trong sân bỗng nhiên hoàn toàn tĩnh lặng.
Những người phía sau Chu Phàm cũng gần như cùng nhau quỳ xuống, những người đứng phía trước quay đầu lại liếc nhìn rồi cũng quỳ theo.
Sau khi Chu Phàm nhận ra điều đó, hắn muốn quay đầu nhìn về phía sau nhưng lại bị Quế Phượng giật tay hắn một cái.
-Mau quỳ xuống!
Quế Phượng thấp giọng nói.
Chu Phàm vỗi vàng quỳ theo hai vợ chồng Chu Nhất Mộc.
Bất quá cho dù đã quỳ xuống, ánh mắt hắn vẫn cố khẽ ngước lên nhìn về phía mạn sườn.
Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy có ba người đi tới đài tròn.
Đi ở đằng trước là một người đàn ông trung tuổi để râu dài màu đen, dáng người mập lùn, khuôn mặt cười lấy lòng, dẫn đường cho hai người ở đằng sau.
Mà ở đằng sau là hai lão nhân râu tóc bạc phơ. Một người thấp, một người thì cao hơn chút, tướng mạo bình thường, không có gì đặc biệt.
Ba người rất nhanh liền đi dọc theo thềm đá tiến lên đài tròn, nhìn đám người đang quỳ ở phía dưới.
Một trong hai lão nhân đó chậm rãi nói:
-Để bọn họ đứng lên đi, nghi lễ sẽ bắt đầu ngay, đừng có trì hoãn thời gian.
Người đàn ông trung niên kia nhẹ gật đầu, ông cao giọng hô:
-Đều đứng lên đi! Nghi lễ búi tóc hiện tại bắt đầu!
Thanh âm của người đàn ông trung niên đương nhiên không thể làm cho tất cả mọi người nghe thấy. Nhưng người phía trước nghe xong thì đứng lên, người phía sau tuy không nghe thấy nhưng thấy người phía trước đứng lên thì tự nhiên cũng làm theo.
Cho dù tất cả đã đứng lên nhưng vẫn không có ai dám lớn tiếng nói chuyện, mà là kiên nhẫn chờ đợi.
Vị trí của Chu Phàm khá cao, hắn nhìn thấy người đàn ông trung niên kia khom lưng nói với hai lão nhân:
-Hai vị lão đại nhân, nghi lễ lần này phải nhờ vào hai vị rồi.
Hai lão nhân sắc mặt thờ ơ, gật đầu, không nói gì.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười, thuận theo thềm đá của tế đàn hình tròn đi xuống.
Chu Phàm nhìn lại, nhỏ giọng hỏi Quế Phượng ở bên cạnh:
-Nương, ba người trên đài là ai vậy?
Quế Phượng liếc nhìn xung quanh, thấp giọng thì thầm trả lời:
-Phàm nhi, người đang đi xuống chính là thôn chính La Liệt Điền của thôn chúng ta, hai vị lão đại nhân kia là phù sư đại nhân trong thôn.
Chu Phàm nghe xong, nháy mắt mấy cái. Thôn chính thì hắn còn biết, chức vụ đó cũng giống trưởng thôn ở trong xã hội hiện đại, thế còn phù sư đại nhân lại là cái gì?
Chu Phàm vừa định hỏi cho kỹ càng thì Chu Nhất Mộc đã quay đầu nhìn thoáng qua Chu Phàm, trầm giọng nói:
-Đừng có nói chuyện, nhìn cho thật kỹ.
Chu Phàm không dám hỏi nữa, ngẩng đầu theo dõi.
Lúc này trên tế đàn, hai lão nhân đã tách nhau ra. Một người đứng ở phía Động tế đàn, một người đứng ở phía Tây tế đàn.
Lão nhân nhìn về thôn chính La Liệt Điền ở phía dưới, nói:
- Gọi người khiêng đồ tới.
La Liệt Điền vội vàng gật đầu, ông ta phất tay về phía sau, hô to:
-Khiêng đồ lên.
Người đứng đằng sau La Liệt Điền tránh ra một con đường, bốn người đàn ông cao to dùng hai đòn gánh khiêng một cái vại to đi đến chỗ tế đàn.
Một sợi dây thừng lớn thắt nút ở chỗ giao nhau giữa đòn gánh và cái vại lớn màu đen xám. Hai cây đòn gánh phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt như thế sắp bị gãy đến nơi.
Bắp thịt trên người bốn người đàn ông cao to cuồn cuộn, làn da màu đồng thau nhễ nhại mồ hôi.
Bọn họ vừa tiến về phía trước vừa thở. Hiển nhiên, đồ vật kia rất nặng, nếu không cũng không cần bốn người khiêng chung.
Cái vại sứ màu đen cao cỡ nửa người, chỗ miệng vại được một tấm da thú bịt kín.
Chu Phàm còn chú ý thấy, trên mặt vại sứ còn dán một tấm bùa vàng, còn các mặt khác có dán bùa hay không thi bởi vì nguyên nhân thị giác nên Chu Phàm không thể thấy được.
Nếu như không có chuyện tối ngày hôm qua thì Chu Phàm khẳng định sẽ chẳng thèm để ý tới lá bùa vàng đó, nhưng tối qua sau khi chứng kiến sự kỳ dị của Tiểu Đăng phù thì hắn có thái độ rất cẩn trọng đối với lá bùa giấy màu vàng này.
Chu Phàm không dám nhìn chằm chằm vào lá bùa màu vàng trên mặt cái vại đó nữa, dù sao hắn cũng không biết sẽ có chuyện quái dị gì đó phát sinh.
Thanh âm đặt xuống đất ‘Keng’ vang lên, cái vại sứ đã được đặt chính giữa tế đàn hình tròn.