Chương 6 : Con Số Màu Máu
Bốn người đàn ông cao to buông đòn gánh xuống, hai tay mau lẹ tháo dây thừng buộc vại sứ, tiếp đó kéo lá bùa trên vại sứ xuống rồi cẩn thận cất nó đi. Sau đó, họ mới khom người với hai vị phù sư đại nhân rồi nhanh chóng lui xuống đàn tròn.
Hai vị phù sư lấy từ trong túi ra một xấp phù giấy vàng, chậm rãi mở lá bùa ra. Lá bùa bình thường chỉ rộng khoảng ba ngón tay nhưng lá bùa trong tay bọn họ khi mở ra lại rộng tới sáu ngón tay, dài tới một thước.
Bọn họ liếc nhìn nhau một cái rồi sau đó đều ngồi xổm xuống, đập lá bùa trong tay lên trên phiến đá.
Lá bùa bắt đầu tỏa ra hào quang màu vàng nhàn nhạt, từng nét vẽ màu vàng nhạt to bằng ngón út từ trong lá bùa lan tràn ra ngoài, chạy dọc theo bề mặt nền đá xám trên mặt đất.
Đồng tử Chu Phàm co lại. Với kiến thức xã hội hiện đại của mình, hắn không thể nào lí giải được những phù tuyến đang chậm chạp di chuyển kia. Sự việc này khiến cho hắn cảm thấy rất hoang đường.
Những phù tuyến màu vàng nhạt của hai lá bùa vẫn đang không ngừng kéo dài thành hình cái quạt. Rất nhanh, phù tuyến đã bao phủ toàn bộ đàn tròn, cuối cùng chúng hội tụ tại trung tâm đàn tròn rồi bò lên trên cái vại sứ lớn. Trên cái vại sứ lớn lúc này đã xuất hiện chi chít phù tuyến.
Ken két !
Miệng vại sứ bắt đầu xuất hiện những vết rạn.
Một tiếng phịch vang lên, cái vại sứ đã vỡ toang. Chất lỏng màu đỏ thẫm từ trong đó chảy xuôi ra, một mùi tanh gay mũi tràn ngập bốn phía đàn tròn.
Chu Phàm ngửi thấy mùi tanh nồng nặc này, rất nhanh liền phản ứng lại, đây tuyệt đối là mùi máu tươi.
Quỷ dị là huyết dịch sau khi rơi xuống đất không hề lan rộng mà lại bị phù tuyến nhanh chóng hấp thu.
Phù tuyến giăng đầy trên đài tròn đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn, tản phát ra huyết quang khiếp người.
Nếu như quan sát từu trên không trung thì sẽ phát hiện ra những huyết tuyến này nhìn như một đường xoắn ốc, nhưng khi nhìn một cách chỉnh thể thì nó lại là một chú văn khổng lồ.
Sau khi lá bùa của hai vị phù sư đã cháy hết, chúng hóa thành khói đen rồi tiêu tán. Khuôn mặt của hai người cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Vị phù sư đứng ở phía Đông nhìn thoáng xuống dưới đàn tròn nói:
- Để tất cả các hài tử búi tóc đi lên đi.
Sau mệnh lệnh của Phù sư, bắt đầu có những thiếu nam, thiếu nữ run rẩy đi lên đàn tròn.
Chu Nhất Mộc xoay người nhìn về phía Chu Phàm nói:
- Lên đi, phù sư đại nhân bảo con làm cái gì thì con cứ làm cái đó.
Chu Phàm gật đầu liền đi lên trên đàn tròn. Thật ra, trong lòng của hắn cũng có chút bất an, bởi vì cảnh tượng trước mắt rất giống với huyết tế mà trong sách nói tới, hắn có chút lo lắng rằng mình bị lấy ra hiến tế.
Chẳng qua Chu Phàm hơi suy nghĩ lại. Chắc đây không phải là hiến tế đâu, vì nếu là thế thì người nhà của những hài tử này tuyệt đối sẽ không biểu hiện như vậy.
Sau khi Chu Phàm bình ổn lại tâm lý, hắn đã bước lên đàn tròn. Nhìn những phù tuyến giống như là biết bơi ở dưới chân, một cảm giác quái dị dần dần hiện lên trong đầu Chu Phàm.
- A Phàm!
Khỉ Ốm cùng đi lên, cậu nhóc đứng bên cạnh Chu Phàm, hàm răng có chút run lên, nói.
Chu Phàm vỗ vai Khỉ Ốm để cậu ta đỡ sợ. Kỳ thật, Chu Phàm vẫn không hiểu vì sao bọn người Khỉ Ốm lại lo lắng như vậy. Rốt cuộc nghi lễ búi tóc ẩn giấu cái gì?
Người tham gia nghi lễ búi tóc chỉ có hơn hai mươi người. Bọn họ đứng thành một hàng, không ít người lộ ra biểu tình bất an trên mặt, con mắt đảo qua đảo lại, nhìn về phía hai vị phù sư.
Hai vị phù sư khoảng hơn tám mươi tuổi đi tới. Bọn họ chỉ nhìn lướt qua những người trẻ tuổi này, một người trong đó nói:
- Đã đủ người chưa?
Thôn chính La Liệt Điền đứng ở dưới đài liền vội vàng cười đáp:
- Năm nay có tổng cộng hai mươi tám người tham gia, tất cả đều ở chỗ này, không ai vắng mặt.
Hai vị phù sư gật đầu. Vị phù sư thấp hơn một ít hô lớn:
- Hiện tại nghe cho rõ, nam thì cởi áo xuống, nữ thì cởi giày bên chân phải xuống, cuốn ống quần lại.
Hai mươi tám thiếu nam, thiếu nữ tham gia nghi lễ lập tức hành động. Chu Phàm cũng làm theo, cởi áo của mình ra, lộ ra một thân hình khá rắn chắc, còn Khỉ Ốm ở bên cạnh lại lộ ra một thân toàn xương.
Những nữ hài tử kìa cũng cởi giày bên chân phải ra, ống quần thì xắn lên cao, lộ ra những cái chân nhỏ nhắn, trắng trẻo.
Những thôn dân bên dưới đàn tròn đều im lặng theo dõi. Bọn họ biết, thời khắc ảnh hưởng đến tương lai của hai mươi tám người này sắp đến.
Sau khi tất cả mọi người trên đàn tròn làm theo lời vị phù sư kia thì vị phù sư cao hơn hợp hai tay vào nhau, kết thành một thủ ấn.
Tại thời khắc vừa hoàn thành ấn quyết, phù tuyến vốn phát ra huyết quang nhàn nhạt bỗng nhiên bắn ra hồng quang chói mắt.
Phù tuyến bắt đầu tập trung về phía hai mươi tám người. Một cảm giác nóng rực truyền đến bàn chân của bọn người Chu Phàm, cứ như là họ đang giẫm lên một cái bàn ủi.
Có không ít người thậm chí còn giơ chân lên để tránh thoát khỏi cái cảm giác nóng cháy này.
Chẳng qua lại bị vị phù sư thấp lùn quát lớn:
- Không được lộn xộn
Thanh âm nghiêm khắc của vị phù sư truyền đến làm cho đám hài tử không còn dám loạn động. Cũng may là cảm giác nóng rực này cũng không đến mức khiến cho người khác không chịu đựng được, bọn người Chu Phàm đều cắn răng chịu đựng.
Chu Phàm có thể cảm nhận được cảm giác cực nóng theo bàn chân lan tràn ra khắp thân thể. Toàn thân giống như bắt đầu bị thiêu đốt, điều đặc biệt hơn cả đó là mũi của Chu Phàm ngửi thấy mùi máu tươi càng ngày càng nồng nặc.
Loại cảm giác này kéo dài một lát thì cảm giác nóng rát cũng nhanh chóng tiêu tán khỏi tứ chi, chỉ có mỗi chỗ trái tim là còn cảm giác thiêu đốt.
Chu Phàm vội vàng cúi đầu nhìn ngực trái, chỗ tim của mình. Hắn hoảng sợ phát hiện vị trí tim của mình xuất hiện một vết bỏng vòng tròn màu xám, tại trung tâm vòng tròn, một nét chữ màu đỏ máu từ từ hiện lên. Nét chữ mới đầu còn mơ hồ nhưng rất nhanh sau đó liền trở nên rõ ràng.
“Mười chín.”
Chu Phàm nhìn con số màu đỏ máu hiện ra trên ngực chỗ tim mình. Hắn ngẩn người, rồi nhìn sang Khỉ Ốm ở bên cạnh.
Sắc mặt Khỉ Ốm tái nhợt. Cậu ta ngơ ngác nhìn vị trí tim mình, trên ngực của Khỉ Ốm cũng hiện lên một con số màu đỏ máu, nhưng nó lại là số “Ba mươi hai”.
Chu Phàm dời ánh mắt, lại nhìn sang những nữ hài tử kia. Hắn phát hiện trên bắp chân phải của những nữ hài tử đó cũng xuất hiện vòng tròn màu xám, trong vòng tròn lại hiện lên các con số màu máu lớn nhỏ không đồng đều.
Sau khi trải qua cảm giác sửng sốt lúc ban đầu, có vài người trên mặt lộ ra thần sắc sa sút, thậm chí còn có một vài nữ hài tử che mặt khóc thút thít, có vài người lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, nở nụ cười.
Chu Phàm phát hiện, những người lộ ra vẻ mặt bi thương đều có con số màu đỏ máu nhỏ, chỉ tầm khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn. Những người nở nụ cười trên môi thì lại có con số màu máu lớn tới bảy, tám chục. Thậm chí số của một số đứa còn lên tới hơn trăm, trong đó số lớn nhất là một trăm mười.
Chu Phàm tạm thời không nhìn đám người có con số màu máu nhỏ như hắn. Trong lòng của hắn cảm thấy một cỗ điềm xấu trỗi dậy, trái tim như muốn chìm xuống.
Ở bên dưới đàn tròn, cha mẹ của các hài tử búi tóc cũng đi thêm vài bước để tới gần đàn tròn hơn. Họ cố gắng mở to mắt để nhìn con số màu máu trên ngực hài tử nhà mình, trên mặt bọn họ đồng dạng cũng hiện lên vẻ vui buồn khác nhau.
Dưới đài, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng cũng thấy rõ con số màu máu trên ngực Chu Phàm. Chu Nhất Mộc chán nản nhắm mắt lại, mà hốc mắt Quế Phượng lại đỏ ửng, suýt chút nữa đã khóc thành tiếng.
Chu Phàm nhìn thấy tất cả, lông mày hắn nhíu lại. Hắn biết con số “Mười chín” màu máu ở trái tim hắn không ổn tí nào. Lớn nhất lên tới một trăm mười, số lượng mười chín như hắn chẳng lẽ là do tuổi tác?
Đời này hắn chỉ mới mười năm tuổi, cùng số mười chín có quan hệ gì?
Hay ngụ ý hắn mười chín tuổi sẽ phát sinh chuyện gì?
- Trưởng thôn, còn không mau ghi chép lại!
Vị phù sư cao hơn nhìn những thiếu niên này cảm xúc hòa hoãn hơn rất nhiều, hắn mời chậm rãi gọi trưởng thôn một câu.
La Liệt Điền lên tiếng, nhanh chóng đi lên, hắn lấy ra một cuốn sổ màu lam, dùng bút lông trong tay nhanh chóng ghi chép, chỉ chốc lát sau liền hoàn thành việc ghi chép.