Chương 52 : Lực Khí Trung Đoạn (1)
Thời điểm mặt trời lặn, Chu Phàm về đến nhà. sau khi ăn cơm xong, Khỉ Ốm cũng vừa tới, Chu Phàm lại chỉ điểm cho cậu tu luyện bốn thức giác tỉnh, cũng thuận tiện bắt đầu quá trình tu luyện của mình.
Chờ Khỉ Ốm tu luyện không sai biệt lắm, Chu Phàm mới đuổi Khỉ Ốm về sớm hơn mọi khi.
Sau khi Khỉ Ốm rời đi, Chu Phàm vào nhà, phát hiện cha mẹ đã sớm chìm vào giấc ngủ say. Hắn trở lại gian phòng của mình, lấy Thối Luyện Thứ ra.
Nhìn quả Thối Luyện Thứ gai xương lởm chởm, Chu Phàm trầm ngâm một chút, cuối vẫn dùng sức nắm một cái.
Trong nháy mắt, da trên lòng bàn tay đã bị đâm rách, máu đỏ tươi tràn ra ngoài, nhuộm đỏ lòng bàn tay và những cái gai đang tiếp xúc.
Thối Luyện Thứ hơi phập phồng, phần phía dưới bắt đầu hóa lỏng thành từng giọt dịch màu trắng. Dịch thể màu trắng ngọ nguậy, điên cuồng chui vào miệng máu ở lòng bàn tay.
Thối Luyện Thứ như núi tuyết tan chảy, hóa thành chất lỏng màu trắng, chui vào miệng máu trong lòng bàn tay không thiếu một giọt nào.
Chu Phàm dằn cảm giác đau nhói ở lòng bàn tay xuống. Tay phải hắn dần dần chuyển thành màu trắng, quá trình chuyển thành màu trắng tiếp tục lan tràn lên cổ tay rồi lan đến toàn bộ cánh tay, sau đó lại theo cánh tay lan tràn ra khắp cơ thể.
Cả người Chu Phàm giống như được phủ lên một tầng sương tuyết trắng xóa.
Nguyên khí vừa mới tu luyện được chỉ trong nháy mắt liền tiêu hao hầu như không còn. Nhục thân truyền đến một đợt cảm giác đói khát nguyên khí đến cực độ. Chu Phàm biến sắc, hắn định dùng bốn thức giác tỉnh để thu nạp nguyên khí.
Nhưng toàn thân hắn lại cứng đờ, không cách nào động đậy.
Xuy xuy!
Chu Phàm trơ mắt nhìn hai cánh tay của mình sinh ra từng cái gai xương màu trắng, đốt ngón tay cũng giống như những cái gai nhọn, mảnh như lông tơ.
Hiện tại, Chu Phàm nhìn không khác gì một con quái vật.
Chỉ là, hắn không kịp nghĩ nhiều, nguyên khí bên trong trời đất đều bị kéo đến đây, thuận theo gai xương trắng xông vào trong cơ thể hắn.
Loại phương thức này rất là bạo lực, hoàn toàn không giống cách hấp thu nguyên khí bằng việc tu luyện bốn thức giác tỉnh. Lượng lớn nguyên khí rót vào trong cơ thể, ngược lại, lại bị dịch thể trắng trong cơ thể tôi luyện luyện hóa. Từng cơn đau đớn sinh ra trong cơ thể khiến sắc mặt của Chu Phàm vặn vẹo.
Hắn cắn chặt hàm răng, không dám lên tiếng, sợ đánh thức cha mẹ đang ngủ say.
Trong lòng Chu Phàm hiện giờ đang chửi mắng không ngừng. Vụ nói với hắn là chỉ đau một chút, nhưng cái con mẹ nó đây đâu phải là chỉ đau một chút, mà phải là đau đến nỗi không muốn sống nữa.
Nguyên khí không ngừng bị hấp nạp sau đó lại không ngừng bị tôi luyện. Quá trình này kéo dài khoảng nửa giờ, gai xương trên hai tay mới rụt trở về, tầng sương tuyết màu trắng bên ngoài cơ thể cũng bắt đầu biến mất.
Đau đớn biến mất, Chu Phàm ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hiện tại ngay cả một ngón tay hắn cũng không thể nhấc lên.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Chu Phàm mới cố gắng bò lên giường, bị hành hạ một trận như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ.
Lúc Chu Phàm mở mắt, hắn đã xuất hiện tại không gian Khôi Hà.
Vụ cũng không xuất hiện, Chu Phàm đã quen với việc Vụ ngẫu nhiên biến mất. Hắn tu luyện một mình, chờ đến giờ thì tự động đi ra khỏi không gian Khôi Hà.
Chu Phàm từ trên giường ngồi dậy, thân thể vốn mỏi mệt chỉ trong vòng một đêm liền khôi phục.
Chu Phàm duỗi lưng, thân thể liên tục phát ra ba tiếng vang, từ trong cơ thể tuôn ra khí lực khổng lồ.
Điều này khiến cho Chu Phàm ngẩn người, khí lực tăng trưởng cũng quá nhiều rồi.
Chu Phàm không dám khẳng định khí lực của mình đã lớn đến tình trạng gì, hắn suy nghĩ một chút liền ra khỏi phòng.
Lúc này trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, còn có chút tối đen.
Chu Phàm tìm được cái cối đá hỏng. Hai tay nhấc nó lên, cả người suýt chút nữa bật ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất.
Chu Phàm vội vàng ổn định thân thể, mới không bị ngã, bằng không để cái cối đá này rơi xuống người thì khí lực có lớn nữa cũng không tránh khỏi bị thương.
Xuất hiện tình huống này là bởi vì hắn dùng quá nhiều sức.
Chu Phàm ngẩn người, hai tay ôm cối đá. Nó còn nhẹ hơn so với tưởng tượng của hắn, cứ như là một người bình thường bê một hòn đá mười mấy hai mươi cân vậy.
Một phần năm!
Chu Phàm rất nhanh đã tính được, đây là một phần năm, khí lực của hắn tăng lên đúng ba lần.
Hiện tại khí lực của Chu Phàm đã đạt tới một ngàn năm trăm cân, trên mặt hắn lộ ra thần sắc vi diệu. Chẳng lẽ dưới tác dụng của Thối Luyện Thứ mình lại tiến vào Lực Khí trung đoạn?
Chu Phàm vội vàng buông cối đá xuống, bắt đầu luyện tập một lần bốn thức giác tỉnh trên bãi cỏ.
Chu Phàm rất nhanh phát hiện, nguyên khí không còn bị hấp thu, tiến đến nữa. Điều này nói rõ, bốn thức giác tỉnh đã đạt đến cực hạn, hắn không thể dùng bốn thức giác tỉnh để gia tăng khí lực nữa.
Nhưng có phải đã tiến vào Lực Khí trung đoạn hay không thì Chu Phàm còn không dám khẳng định, dù sao thời gian tu luyện của hắn quá ngắn.
Chu Phàm không biết, nhưng sẽ có người biết. Sau khi Chu Phàm đến doanh địa đội tuần tra, hắn tìm được Lỗ Khôi, liền mở miệng hỏi:
- Lỗ đại ca, không biết đến thời điểm Lực Khí sơ đoạn đạt đến cực điểm thì khí lực có thể tăng thêm bao nhiêu?
- Ngươi hỏi cái này làm gì? Khoảng cách ngươi đến cực hạn ở Lực Khí sơ đoạn hẳn là còn nửa năm nữa cơ mà.
Lỗ Khôi có chút kỳ quái nhìn Chu Phàm, nói.
Chu Phàm không dám nói tình hình của mình ra, hắn chỉ cười một tiếng, nói:
- Ta chỉ hiếu kỳ nên hỏi một chút mà thôi.
Lỗ Khôi không có hỏi nhiều, trái lại y còn nói:
- Ta nhớ là, trước kia ta đã nói với ngươi, Hổ Hình Thập Nhị Thức mà mỗi người tu luyện đều không giống nhau, thiên phú của cá nhân cũng có ảnh hưởng. Lượng khí lực có thể đạt được ở Lực Khí sơ đoạn cũng rất khác biệt.
- Bất quá theo kinh nghiệm của ta, trước kia, cực hạn ở Lực Khí sơ đoạn của ta là hơn chín trăm cân, suýt chút nữa là đột phá đến nghìn cân.
Lỗ Khôi nói lời này, trên mặt còn hiện rõ vẻ kiêu ngạo.
Cực hạn ở Lực Khí sơ đoạn gần đạt tới nghìn cân, Lỗ Khôi tin rằng không có mấy người có thể làm được. Chuyện này đúng là chuyện đáng giá để kiêu ngạo.
Chu Phàm tính toán ở trong lòng, cực hạn ở Lực Khí sơ đoạn của Lỗ Khôi là chín trăm cân, cũng có nghĩa là hiện tại mình hơn Lỗ Khôi sáu trăm cân. Nhưng hắn vẫn không đoán được mình đến bây giờ là cực hạn ở Lực Khí sơ đoạn hay là đã tiến vào Lực Khí trung đoạn.
- Trước đó, Lỗ đại ca nói với ta, một khi bước vào Lực Khí trung đoạn, ban đầu khí lực sẽ có bước tăng trưởng nhảy vọt, nhưng đến cùng là sẽ tăng thêm bao nhiêu?
Chu Phàm lại hiếu kỳ hỏi.
Lỗ Khôi cười nói:
- Cái này thì còn tùy thuộc vào ngươi. Bất quá theo ta biết, nó căn cứ theo khí lực hiện có của ngươi mà tăng gấp đôi lên. Giống như ta, cực hạn là chín trăm cân khí lực thì khi bước vào Lực Khí trung đoạn thì khí lực liền tăng gấp đôi, đạt đến một ngàn tám trăm cân. Sau đó lúc khí lực tăng trưởng đến cực hạn ở Lực Khí trung đoạn chính là hai ngàn năn trăm cân.