Chương : 179
- Tam hoàng tử, ngươi nên biết rằng…
Hạ Hào lạnh lùng nhìn Sở Mặc. Trên mặt Thái tử và nhị hoàng tử cũng không thể hiện cảm xúc gì, nhưng ánh mắt nhìn Sở Mặc lại lạnh như băng.
Sở Mặc lơ đễnh nói tiếp:
- Cho dù ngươi muốn buông tha ta, ta còn không bỏ qua cho ngươiđâu.
áng kiện. Nhưng đôi mắt tam giác lại khiến cả người bà có phần âm độc. Ánh mắt lão bà âm trầm nhìn chằm chằm Sở Mặc. Một bên mí mắt khẽ nhúc nhích, hừ một tiếng, nhưng cũng không nói chuyện. Nếu đứng đối diệnnhìn kỹ lại, có thể thấy lão bà này hơi hơi nhắm mắt. Nhưng không ai dám nói gì vì mọi người đều biết bà đang dùng thần thức để tìm hiểu xem nơi này còn ai khác không.
Có thể sử dụng được thần thức phải là người đã tiến vào Minh Tâm Cảnh Giới. Những người ở Kim Thạch Chi Cảnh như bọn họ, chỉ có thể hâm mộ mà thôi. Lão bà trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt, trên mặt có chút mệt mỏi.
m. So sánh Thái Tử với Sư phụ của hắn quả thực là một sự sỉ nhục.
Ánh mắt của Hạ Hùng nhìn Sở Mặc trở nên vô cùng lạnh lùng, đôi mắt hơi nhíu lại không biết đang suy tính điều gì.
Hạ Hào thì cười nhạt một tiếng:
- Được rồi, giỏi lắm! Sở Mặc, nếu có bản lĩnh thì ngươi cứ tiếp tục hợm hĩnh đi. Đừng tưởng có hai vị đại lão chống lưng thì ngươi có tư cách lên mặt với bọn ta. Ngươi vẫn chưa đủ tư cách!- Đủ hay không đủ tư cách, ta không cần biết. Nhưng người bị đuổi ra ngoài không phải là ta.
Sở Mặc thản nhiên trả lời.
- Ngươi muốn chết à!
Hạ Hào mặt đỏ phừng phừng, gân xanh nổi trên trán, nhưng vẫn chưa động thủ, bởi vì tối nay hắn đã bị Sở Mặc cho một cú thua ê chề, biết mình không phải là đối thủ của gã thiếu niên này. Cho nên, mặc dù trong lòng cực hận gã, nhưng vẫn giữ vững được lý trí.
- Ta trước giờ chưa từng muốn chết.
Sở Mặc nhìn ba người, hạ giọng nói:
- Là các người không muốn buông tha cho ta, hiện ta thậm chí còn nghi ngờ, tên ngốc Hạ Kiệt sao lại trùng hợp như vậy, trên phố chọc ghẹo người ta thì lại gặp ngay Công Chúa.
Mí mắt Thái Tử hơi giật một chút, liền cụp mắt nhìn xuống, lạnh lùng hầm hừ một tiếng:
- Nói bậy!
Nhị Hoàng Tử Hạ Hùng cười nhạt nói:
- Thật đúng là nước bẩn nào cũng dám tạt vào người khác, không có bằng chứng thì tốt nhất nói năng cho cẩn thận.- Tạt nước bẩn? Ta đây chỉ là vừa mới học theo các người thôi.
Sở Mặc tủm tỉm cười nhìn Thái Tử và nhị vị Hoàng Tử:
- Phản ứng của các người ngược lại khiến ta có chút kinh ngạc, dường như các người rất để ý việc này. Cũng phải, nếu quả thật là do các ngươi làm, nếu Hoàng Thượng biết được chắc chắn sẽ rất vui. Các Hoàng Tử của Người thật quá có tiền đồ, âm thầm ám toán cả muội muội và đường đệ (em họ) của mình, ha ha Thật lợi hại mà!
- Sở Mặc, cẩn thận cái miệng của nhà ngươi.
Hạ Hùng bất thình lình ngẩng đầu lên, con ngươi sắc lạnh nhìn Sở Mặc:
- Nếu thật sự lật mặt, hậu quả không phải là ngươi có thể gánhđược.
Sở Mặc khua khua tay:
- Thôi đủ rồi, các người sớm đã muốn giết chết ta, còn có hậu quả nào đáng sợ hơn sao? Ta thậm chí còn có chút nghi ngờ, một tiểu tử mười mấy tuổi đầu như ta, làm sao lại lọt vào mắt mấy người các ngươi? Nhất quyết phải giết chết ta. Nhưng bây giờ cũng chẳng sao cả, dù gì thì chúng ta đều đã kết thù rồi. Vậy nên cứ cưỡi ngựa qua đây, có dở thủ đoạn nào ta cũng tiếp hết.
Lời của Sở Mặc khiến cho Thái Tử ba người bọn họ phải biến sắc, trở nên vô cùng khó coi. Gã thiếu niên này quả thật làm càn quá đángmà, một chút cũng không hành xử như lẽ thường. Bình thường mà nói, cho dù là có thù hận to lớn cũng phải kìm nén trong lòng, ngấm ngầm phân cao thấp. Nhưng hắn thì khác, trước mặt đã dám không kiêng nể gì mà lôi tất cả mọi chuyện ra nói.
Điều này khiến cho đám người thường có thói quen tính kế sau lưng cảm thấy vô cùng phẫn nộ và vô cùng bất đắc dĩ.
Khi bọn chúng đối mặt với Sở Mặc, thậm chí còn có cảm tưởng như không phải đang đối mặt với một thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu, mà là với một yêu nghiệt còn khó dây dưa hơn cả một Hứa Trung Lương sành sỏi sự đời.Sở Mặc nhìn ba gã đang lạnh lùng săm soi hắn, chợt lặng im, nhe răng cười:
- Nhưng các người thân là Hoàng Tử, thủ đoạn đừng quá tầm thường. Nếu không ta sẽ rất coi thường các người. Ừm, mấy gã tay sai tôm cá mục nát buồn nôn thì đừng sai tới đây tìm cái chết.
Nói xong, hắn nói với Hứa Nhị Phù:
- Chúng ta đi thôi.
Nhìn theo bóng hai thiếu niên nghênh ngang bỏ đi, Hạ Hào giận dữ tung một quyền, đánh vào chiếc xe ngựa dừng bên cạnh.Ầm một tiếng, chiếc xe ngựa bị đánh cho tan nát, hai con ngựa kéo xe thất kinh, định tháo chạy. Hạ Hào tay vung đao, một nhát chém rơi hai đầu ngựa, máu tươi tung tóe, mùi tanh khắp nơi. Hắn nghiến răng nổi giận:
- Sở Mặc, bản vương với ngươi không đội trời chung.
Sở Mặc chả buồn ngoái đầu, giơ một cánh tay lên, vươn ngón út ra, nhẹ nhàng quơ quơ vài cái.
- Ngươi
Đôi mắt Hạ Hào đỏ ngàu lên, giận đến sôi máu.- Lão Tam!
Hạ Anh hạ giọng ngăn cản Hạ Hào, sau đó nói:
- Đây là cửa Hoàng Thành.
Hạ Hùng giữ chặt tay Hạ Hào:
- Ngày tháng còn dài, sớm muộn gì cũng giết chết tên tiểu súc sinh đó.
Khóe mắt Hạ Hào đều đỏ sọc, thân là Hoàng Tử, từ nhỏ đã tu luyện trong môn phái, chưa từng phải chịu sỉ nhục tới như vậy. Hắn nghiến răng thề nói:
- Sớm muộn cũng có một ngày, ta phải tận tay chém rơi thủ cấpcủa tên tiểu súc sinh đó.
- Đừng nói nữa, đi thôi!
Đôi mắt Hạ Anh cũng có chút đỏ lên, vỗ vỗ tay lên vai Tam Đệ:
- Đi đến đó cũng chưa chắc đã là một chuyện xấu, tạm thời quên đi thù hận, chú tâm xây dựng sự nghiệp! Đợi khi thời cơ chín muồi, ta sẽ cầu xin Phụ Hoàng đưa đệ trở lại.
Hạ Hùng nói:
- Gần đây Đại Tề đang điều binh khiển tướng, rục rịch chuẩn bị, e rằng chiến sự không còn xa nữa. Cơ hội lập công tạo nghiệp đang ở phía trước. Lão Tam, đừng nóng lòng, hiện tại thế lực đều nằm trong taychúng ta, đệ chớ tự mình rối loạn trận địa. Chỉ là một tên tiểu tử vô lại mà thôi, chắc chắn sẽ có cơ hội xử lý hắn.
- Biết rồi, Đại ca Nhị ca, các huynh ở lại kinh thành nhất định phải bảo trọng!
Đôi mắt Hạ Hào đỏ lên, hắn nắm lấy dây cương từ tay một tên tùy tùng đứng bên, quay người lên ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, chiến mã hí lên một tiếng rồi nghênh ngang bước đi.
Những chiếc xe chứa đồ quân nhu cũng bắt đầu lăn bánh, hướng về phía ngoại thành mà đi.Hai gã Hạ Anh và Hạ Hùng dõi mắt theo hướng Tam đệ rời đi, trầm lặng hồi lâu.
Hạ Hào lạnh lùng nhìn Sở Mặc. Trên mặt Thái tử và nhị hoàng tử cũng không thể hiện cảm xúc gì, nhưng ánh mắt nhìn Sở Mặc lại lạnh như băng.
Sở Mặc lơ đễnh nói tiếp:
- Cho dù ngươi muốn buông tha ta, ta còn không bỏ qua cho ngươiđâu.
áng kiện. Nhưng đôi mắt tam giác lại khiến cả người bà có phần âm độc. Ánh mắt lão bà âm trầm nhìn chằm chằm Sở Mặc. Một bên mí mắt khẽ nhúc nhích, hừ một tiếng, nhưng cũng không nói chuyện. Nếu đứng đối diệnnhìn kỹ lại, có thể thấy lão bà này hơi hơi nhắm mắt. Nhưng không ai dám nói gì vì mọi người đều biết bà đang dùng thần thức để tìm hiểu xem nơi này còn ai khác không.
Có thể sử dụng được thần thức phải là người đã tiến vào Minh Tâm Cảnh Giới. Những người ở Kim Thạch Chi Cảnh như bọn họ, chỉ có thể hâm mộ mà thôi. Lão bà trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt, trên mặt có chút mệt mỏi.
m. So sánh Thái Tử với Sư phụ của hắn quả thực là một sự sỉ nhục.
Ánh mắt của Hạ Hùng nhìn Sở Mặc trở nên vô cùng lạnh lùng, đôi mắt hơi nhíu lại không biết đang suy tính điều gì.
Hạ Hào thì cười nhạt một tiếng:
- Được rồi, giỏi lắm! Sở Mặc, nếu có bản lĩnh thì ngươi cứ tiếp tục hợm hĩnh đi. Đừng tưởng có hai vị đại lão chống lưng thì ngươi có tư cách lên mặt với bọn ta. Ngươi vẫn chưa đủ tư cách!- Đủ hay không đủ tư cách, ta không cần biết. Nhưng người bị đuổi ra ngoài không phải là ta.
Sở Mặc thản nhiên trả lời.
- Ngươi muốn chết à!
Hạ Hào mặt đỏ phừng phừng, gân xanh nổi trên trán, nhưng vẫn chưa động thủ, bởi vì tối nay hắn đã bị Sở Mặc cho một cú thua ê chề, biết mình không phải là đối thủ của gã thiếu niên này. Cho nên, mặc dù trong lòng cực hận gã, nhưng vẫn giữ vững được lý trí.
- Ta trước giờ chưa từng muốn chết.
Sở Mặc nhìn ba người, hạ giọng nói:
- Là các người không muốn buông tha cho ta, hiện ta thậm chí còn nghi ngờ, tên ngốc Hạ Kiệt sao lại trùng hợp như vậy, trên phố chọc ghẹo người ta thì lại gặp ngay Công Chúa.
Mí mắt Thái Tử hơi giật một chút, liền cụp mắt nhìn xuống, lạnh lùng hầm hừ một tiếng:
- Nói bậy!
Nhị Hoàng Tử Hạ Hùng cười nhạt nói:
- Thật đúng là nước bẩn nào cũng dám tạt vào người khác, không có bằng chứng thì tốt nhất nói năng cho cẩn thận.- Tạt nước bẩn? Ta đây chỉ là vừa mới học theo các người thôi.
Sở Mặc tủm tỉm cười nhìn Thái Tử và nhị vị Hoàng Tử:
- Phản ứng của các người ngược lại khiến ta có chút kinh ngạc, dường như các người rất để ý việc này. Cũng phải, nếu quả thật là do các ngươi làm, nếu Hoàng Thượng biết được chắc chắn sẽ rất vui. Các Hoàng Tử của Người thật quá có tiền đồ, âm thầm ám toán cả muội muội và đường đệ (em họ) của mình, ha ha Thật lợi hại mà!
- Sở Mặc, cẩn thận cái miệng của nhà ngươi.
Hạ Hùng bất thình lình ngẩng đầu lên, con ngươi sắc lạnh nhìn Sở Mặc:
- Nếu thật sự lật mặt, hậu quả không phải là ngươi có thể gánhđược.
Sở Mặc khua khua tay:
- Thôi đủ rồi, các người sớm đã muốn giết chết ta, còn có hậu quả nào đáng sợ hơn sao? Ta thậm chí còn có chút nghi ngờ, một tiểu tử mười mấy tuổi đầu như ta, làm sao lại lọt vào mắt mấy người các ngươi? Nhất quyết phải giết chết ta. Nhưng bây giờ cũng chẳng sao cả, dù gì thì chúng ta đều đã kết thù rồi. Vậy nên cứ cưỡi ngựa qua đây, có dở thủ đoạn nào ta cũng tiếp hết.
Lời của Sở Mặc khiến cho Thái Tử ba người bọn họ phải biến sắc, trở nên vô cùng khó coi. Gã thiếu niên này quả thật làm càn quá đángmà, một chút cũng không hành xử như lẽ thường. Bình thường mà nói, cho dù là có thù hận to lớn cũng phải kìm nén trong lòng, ngấm ngầm phân cao thấp. Nhưng hắn thì khác, trước mặt đã dám không kiêng nể gì mà lôi tất cả mọi chuyện ra nói.
Điều này khiến cho đám người thường có thói quen tính kế sau lưng cảm thấy vô cùng phẫn nộ và vô cùng bất đắc dĩ.
Khi bọn chúng đối mặt với Sở Mặc, thậm chí còn có cảm tưởng như không phải đang đối mặt với một thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu, mà là với một yêu nghiệt còn khó dây dưa hơn cả một Hứa Trung Lương sành sỏi sự đời.Sở Mặc nhìn ba gã đang lạnh lùng săm soi hắn, chợt lặng im, nhe răng cười:
- Nhưng các người thân là Hoàng Tử, thủ đoạn đừng quá tầm thường. Nếu không ta sẽ rất coi thường các người. Ừm, mấy gã tay sai tôm cá mục nát buồn nôn thì đừng sai tới đây tìm cái chết.
Nói xong, hắn nói với Hứa Nhị Phù:
- Chúng ta đi thôi.
Nhìn theo bóng hai thiếu niên nghênh ngang bỏ đi, Hạ Hào giận dữ tung một quyền, đánh vào chiếc xe ngựa dừng bên cạnh.Ầm một tiếng, chiếc xe ngựa bị đánh cho tan nát, hai con ngựa kéo xe thất kinh, định tháo chạy. Hạ Hào tay vung đao, một nhát chém rơi hai đầu ngựa, máu tươi tung tóe, mùi tanh khắp nơi. Hắn nghiến răng nổi giận:
- Sở Mặc, bản vương với ngươi không đội trời chung.
Sở Mặc chả buồn ngoái đầu, giơ một cánh tay lên, vươn ngón út ra, nhẹ nhàng quơ quơ vài cái.
- Ngươi
Đôi mắt Hạ Hào đỏ ngàu lên, giận đến sôi máu.- Lão Tam!
Hạ Anh hạ giọng ngăn cản Hạ Hào, sau đó nói:
- Đây là cửa Hoàng Thành.
Hạ Hùng giữ chặt tay Hạ Hào:
- Ngày tháng còn dài, sớm muộn gì cũng giết chết tên tiểu súc sinh đó.
Khóe mắt Hạ Hào đều đỏ sọc, thân là Hoàng Tử, từ nhỏ đã tu luyện trong môn phái, chưa từng phải chịu sỉ nhục tới như vậy. Hắn nghiến răng thề nói:
- Sớm muộn cũng có một ngày, ta phải tận tay chém rơi thủ cấpcủa tên tiểu súc sinh đó.
- Đừng nói nữa, đi thôi!
Đôi mắt Hạ Anh cũng có chút đỏ lên, vỗ vỗ tay lên vai Tam Đệ:
- Đi đến đó cũng chưa chắc đã là một chuyện xấu, tạm thời quên đi thù hận, chú tâm xây dựng sự nghiệp! Đợi khi thời cơ chín muồi, ta sẽ cầu xin Phụ Hoàng đưa đệ trở lại.
Hạ Hùng nói:
- Gần đây Đại Tề đang điều binh khiển tướng, rục rịch chuẩn bị, e rằng chiến sự không còn xa nữa. Cơ hội lập công tạo nghiệp đang ở phía trước. Lão Tam, đừng nóng lòng, hiện tại thế lực đều nằm trong taychúng ta, đệ chớ tự mình rối loạn trận địa. Chỉ là một tên tiểu tử vô lại mà thôi, chắc chắn sẽ có cơ hội xử lý hắn.
- Biết rồi, Đại ca Nhị ca, các huynh ở lại kinh thành nhất định phải bảo trọng!
Đôi mắt Hạ Hào đỏ lên, hắn nắm lấy dây cương từ tay một tên tùy tùng đứng bên, quay người lên ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, chiến mã hí lên một tiếng rồi nghênh ngang bước đi.
Những chiếc xe chứa đồ quân nhu cũng bắt đầu lăn bánh, hướng về phía ngoại thành mà đi.Hai gã Hạ Anh và Hạ Hùng dõi mắt theo hướng Tam đệ rời đi, trầm lặng hồi lâu.