Chương : 180
Cho tới khi hình ảnh của những chiếc xe quân nhu biến mất trên chặng đường dài, Hạ Hùng mới thở dài:
- Đêm tân niên mà!
Hạ Anh ánh mắt lạnh lùng, miệng lẩm bẩm:
- Phải, đêm tân niên mà, thật không vui chút nào!Trong ngự thư phòng, Hoàng Thường lặng lẽ ngồi đó, nghe một lão thái giám hồi báo, trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói:
- Chỉ vậy thôi sao?
Lão thái giám gật đầu:
- Bẩm, chỉ vậy thôi ạ.
- Sở Mặc Sở Mặc
Hoàng Thượng hơi nhíu đầu lông mày, đứng dậy, đi tới đi lui trong thư phòng, lẩm bẩm:
- Lẽ nào Ngươi thực sự muốn đấu với mấy Hoàng nhi của Trẫm sao?- Bệ Hạ
Lão thái giám tóc bạc hoa râm là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, đứng ở đó, vừa muốn nói gì đó lại thôi.
- Ngươi nói.
Hoàng Thượng liếc nhìn lão.
- Thần cảm thấy việc này là do Tam điện hạ bọn họ làm sai rồi.
Lão thái giám vừa dứt lời, liền ngậm ngay miệng lại, bởi vì cũng không còn cách nào để nói tiếp nữa.
- Phải, là sai, ta chẳng phải đã phái hắn tới Bắc Cương rồi sao?Chính là vì không muốn bọn chúng làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Hoàng Thượng thở dài, thì thầm nói:
- Sở Mặc tên tiểu tử này, nhìn có vẻ ôn hòa điềm đạm, tuổi còn nhỏ mà đã có phong độ của một đại tướng. Nhưng trên thực tế, tính tình lại rất cứng rắn kiên cường. Ngày trước Trẫm cho rằng hắn ỷ vào công lao trên thảo nguyên, được sủng ái mà sinh ra kiêu ngạo, trong mắt không coi ai ra gì. Nhưng rất nhanh sau đó Trẫm liền nhận ra, không phải như vậy. Tên tiểu tử này căn bản không thèm để tâm tới công lao đó của hắn.
- Chính vì như vậy, Bệ Hạ mới quý trọng hắn.
Lão thái giám nhỏ nhẹ nói.Hoàng Thượng liếc nhìn lão thái giám, mỉm cười:
- Thật không ngờ, trên đời này còn có kẻ khiến cho ngươi thấy thuận mắt.
- Bệ Hạ nói đùa rồi, lão nô chỉ là một nô tài bên cạnh người, thật không dám coi thường ai cả.
Lão thái giám cúi mặt nhìn xuống trả lời.
Hoàng Thượng cười nói:
- Được rồi, với ta ngươi còn che giấu cái gì chứ? Ngươi đứng trên sáu tầng đỉnh cao cũng đã nhiều năm rồi phải không?Lão thái giám sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu:
- Dạ đúng vậy.
- Nếu có cơ hội, hãy đi tìm tên tiểu tử đó, cần gì ngươi cứ tự mình quyết định, không cần phải tâu lại với Trẫm. Dựa vào đâu mà để tên ở Hạ Kinh phủ chiếm mất tiên cơ?
Hoàng Thượng thản nhiên nói.
Lão thái giám liền cảm động nói:
- Lão nô cảm tạ Hoàng Thượng thấu hiểu cho.
- Đây cũng là cái ngươi xứng đáng nhận được.Hoàng Thượng trả lời, rồi nói tiếp:
- Còn về Hạ Anh và Hạ Hùng, ngươi tìm thời gian nghe ngóng một chút, đừng để bọn chúng làm gì quá đáng! Thiên hạ này vẫn chưa phải là của bọn chúng.
- Lão nô đã rõ.
Lão thái giám vừa nói, bóng dáng dần biến mất khỏi ngự thư phòng.
Hoàng Thượng lấy tay day day vầng tráng, nét mặt lộ vẻ mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại, thì thẩm nói:
- Nước nhà và Thiên hạ!- Gánh nặng của Trẫm, nào có phải chỉ toàn những tranh quyền đoạt lợi trong đầu các ngươi, nào chỉ có những tên khốn kiếp mong Trẫm mau chóng thoái vị có thể nghĩ ra được?
- Nhân tài thì phải biết dùng. Chứ không phải giống như các ngươi: Không phải nhân tài của ta thì phải loại bỏ.
- Biết thân biết phận đi Trẫm không muốn đổi ngôi Thái tử!
Tại tiệm chính của Thao Thiết lầu, trong gian phòng không bao giờ mở cửa cho người ngoài, Diệu Nhất Nương và một thiếu nữ xinh đẹp dong dỏng cao đang ngồi một bên, Sở Mặc và Hứa Phù Phù ngồi đối diện.
Trên bàn đặt mấy đĩa thức ăn tinh xảo, còn bày một bình rượu ngon được ủ ấm.
Trên mặt Diệu Nhất Nương lộ vẻ mừng rỡ hoan hỷ, nhìn Sở Mặc và Hứa Phù Phù:
- Thật không ngờ hai người các ngươi lại có thể đến vào lúc này!Hứa Phù Phù hỉ hả cười nói:
- Sao vậy? Cảm động à?
Diệu Nhất Nương gật đầu, tựa như đang mỉm cười lướt nhìn thiếu nữ bên cạnh:
- Mai Nhi, muội không cảm động sao?
Thiếu nữ xinh đẹp chính là thanh quan nhân nổi tiếng nhất Đại thanh lâu ở Viêm Hoàng Thành năm xưa, cũng là nhân vật chính trong câu chuyện của Hứa Phù Phù trước đây Liễu Mai Nhi.
Sự việc cách đây 4 năm về trước, thiếu nữ tài mạo song toàn năm đónay đã trở thành một giai nhân phong tư trác tuyệt khuynh đảo kinh thành. Khi Thao Thiết lầu mở thêm phân tiệm, nàng được Diệu Nhất Nương mời ra trông coi một cửa tiệm của Thao Thiết lầu.
Dựa vào tên tuổi của Liễu Mai Nhi năm đó, lại thêm tính tò mò của người đời, cửa tiệm đó chưa mở thì đã nổi tiếng rồi.
Liễu Mai Nhi rốt cuộc cũng thoát khỏi cuộc sống khép kín suốt bốn năm qua, lần nữa trở lại dưới con mắt người đời. Chỉ là lần này dường như không còn ai dám đến chọc ghẹo nàng nữa.
Ai mà biết được, thiếu nữ tuyệt sắc giai nhân ấy lại là độc chiếmriêng của Hứa Phù Phù.
Khi Liễu Mai Nhi cười trông rất đẹp, lông mày cong như vầng trăng khuyết, khuôn mặt tròn vạnh mịn màng như ngọc, làn da trắng nõn, đôi mắt trong sáng như ánh sao đêm, tràn trề sức sống. Nàng e thẹn mỉm cười:
- Đương nhiên cảm động chứ.
Diệu Nhất Nương khúc khích cười:
- Cảm động thì lấy thân mình báo đáp là được rồi.
Hứa Phù Phù chống tay lên trán, hắn vốn định tán tỉnh Diệu NhấtNương, ai dè lại bị người ta chơi lại. Hắn không khỏi có chút ai oán nhìn Liễu Mai Nhi:
- Nàng xem Nếu nàng sớm theo ta, nàng ấy sao có thể trêu chọc ta như vậy?
Trong đôi mắt sáng lấp lánh, hai tròng trắng đen rõ ràng của Liễu Mai Nhi lộ vẻ tươi cười, dịu dàng nói:
- Chẳng phải thiếp đã sớm theo chàng rồi sao?
Hứa Phù Phù vẻ mặt như đưa đám nói:
- Người ngoài đều cho rằng ta là người đàn ông của nàng, ai mà biết được ngay cả đến bàn tay nàng ta đều chưa từng nắm qua? Thật làthiệt cho ta quá!
Liễu Mai Nhi nhẹ nhàng trả lời:
- Người ta nói việc đó sớm quá không tốt đâu. Thiếp cũng vì muốn tốt cho chàng.
Hài!
Sở Mặc và Diệu Nhất Nương tất cả đều bật cười.
Có thể trở thành thanh quan nhân nổi tiếng nhất Đại thanh lâu cuả Viêm Hoàng Thành hiển nhiên không phải chỉ có một khuôn mặt tuyệtđẹp là đủ. Chớ tưởng Liễu Mai Nhi ngày thường dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng, nhưng khi đấu võ mồm, tên công tử đào hoa như Hứa Phù Phù hoàn toàn cũng không phải là đối thủ.
Về việc này, Hứa Phù Phù chỉ có thể nâng lên chén rượu trước mặt, một hơi cạn sạch, vẻ mặt hờn tủi.
- Thôi được rồi. Đừng buồn bực nữa, Mai Nhi sống là người của chàng, chết cũng là người của chàng
Liễu Mai Nhi dịu dàng nhìn Hứa Phù Phù, sau đó liếc nhìn Sở Mặc:
- Thiếp luôn muốn cảm tạ Sở công tử, nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay tại đây, Mai Nhi xin kính Sở công tử một chén.Sở Mặc nâng chén rượu lên:
- Mai Nhi tỉ quá lời rồi, chuyện năm xưa, nếu không có Hứa Nhị Phù, một mình ta cũng đành lực bất tòng tâm.
- Đêm tân niên mà!
Hạ Anh ánh mắt lạnh lùng, miệng lẩm bẩm:
- Phải, đêm tân niên mà, thật không vui chút nào!Trong ngự thư phòng, Hoàng Thường lặng lẽ ngồi đó, nghe một lão thái giám hồi báo, trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói:
- Chỉ vậy thôi sao?
Lão thái giám gật đầu:
- Bẩm, chỉ vậy thôi ạ.
- Sở Mặc Sở Mặc
Hoàng Thượng hơi nhíu đầu lông mày, đứng dậy, đi tới đi lui trong thư phòng, lẩm bẩm:
- Lẽ nào Ngươi thực sự muốn đấu với mấy Hoàng nhi của Trẫm sao?- Bệ Hạ
Lão thái giám tóc bạc hoa râm là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, đứng ở đó, vừa muốn nói gì đó lại thôi.
- Ngươi nói.
Hoàng Thượng liếc nhìn lão.
- Thần cảm thấy việc này là do Tam điện hạ bọn họ làm sai rồi.
Lão thái giám vừa dứt lời, liền ngậm ngay miệng lại, bởi vì cũng không còn cách nào để nói tiếp nữa.
- Phải, là sai, ta chẳng phải đã phái hắn tới Bắc Cương rồi sao?Chính là vì không muốn bọn chúng làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Hoàng Thượng thở dài, thì thầm nói:
- Sở Mặc tên tiểu tử này, nhìn có vẻ ôn hòa điềm đạm, tuổi còn nhỏ mà đã có phong độ của một đại tướng. Nhưng trên thực tế, tính tình lại rất cứng rắn kiên cường. Ngày trước Trẫm cho rằng hắn ỷ vào công lao trên thảo nguyên, được sủng ái mà sinh ra kiêu ngạo, trong mắt không coi ai ra gì. Nhưng rất nhanh sau đó Trẫm liền nhận ra, không phải như vậy. Tên tiểu tử này căn bản không thèm để tâm tới công lao đó của hắn.
- Chính vì như vậy, Bệ Hạ mới quý trọng hắn.
Lão thái giám nhỏ nhẹ nói.Hoàng Thượng liếc nhìn lão thái giám, mỉm cười:
- Thật không ngờ, trên đời này còn có kẻ khiến cho ngươi thấy thuận mắt.
- Bệ Hạ nói đùa rồi, lão nô chỉ là một nô tài bên cạnh người, thật không dám coi thường ai cả.
Lão thái giám cúi mặt nhìn xuống trả lời.
Hoàng Thượng cười nói:
- Được rồi, với ta ngươi còn che giấu cái gì chứ? Ngươi đứng trên sáu tầng đỉnh cao cũng đã nhiều năm rồi phải không?Lão thái giám sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu:
- Dạ đúng vậy.
- Nếu có cơ hội, hãy đi tìm tên tiểu tử đó, cần gì ngươi cứ tự mình quyết định, không cần phải tâu lại với Trẫm. Dựa vào đâu mà để tên ở Hạ Kinh phủ chiếm mất tiên cơ?
Hoàng Thượng thản nhiên nói.
Lão thái giám liền cảm động nói:
- Lão nô cảm tạ Hoàng Thượng thấu hiểu cho.
- Đây cũng là cái ngươi xứng đáng nhận được.Hoàng Thượng trả lời, rồi nói tiếp:
- Còn về Hạ Anh và Hạ Hùng, ngươi tìm thời gian nghe ngóng một chút, đừng để bọn chúng làm gì quá đáng! Thiên hạ này vẫn chưa phải là của bọn chúng.
- Lão nô đã rõ.
Lão thái giám vừa nói, bóng dáng dần biến mất khỏi ngự thư phòng.
Hoàng Thượng lấy tay day day vầng tráng, nét mặt lộ vẻ mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại, thì thẩm nói:
- Nước nhà và Thiên hạ!- Gánh nặng của Trẫm, nào có phải chỉ toàn những tranh quyền đoạt lợi trong đầu các ngươi, nào chỉ có những tên khốn kiếp mong Trẫm mau chóng thoái vị có thể nghĩ ra được?
- Nhân tài thì phải biết dùng. Chứ không phải giống như các ngươi: Không phải nhân tài của ta thì phải loại bỏ.
- Biết thân biết phận đi Trẫm không muốn đổi ngôi Thái tử!
Tại tiệm chính của Thao Thiết lầu, trong gian phòng không bao giờ mở cửa cho người ngoài, Diệu Nhất Nương và một thiếu nữ xinh đẹp dong dỏng cao đang ngồi một bên, Sở Mặc và Hứa Phù Phù ngồi đối diện.
Trên bàn đặt mấy đĩa thức ăn tinh xảo, còn bày một bình rượu ngon được ủ ấm.
Trên mặt Diệu Nhất Nương lộ vẻ mừng rỡ hoan hỷ, nhìn Sở Mặc và Hứa Phù Phù:
- Thật không ngờ hai người các ngươi lại có thể đến vào lúc này!Hứa Phù Phù hỉ hả cười nói:
- Sao vậy? Cảm động à?
Diệu Nhất Nương gật đầu, tựa như đang mỉm cười lướt nhìn thiếu nữ bên cạnh:
- Mai Nhi, muội không cảm động sao?
Thiếu nữ xinh đẹp chính là thanh quan nhân nổi tiếng nhất Đại thanh lâu ở Viêm Hoàng Thành năm xưa, cũng là nhân vật chính trong câu chuyện của Hứa Phù Phù trước đây Liễu Mai Nhi.
Sự việc cách đây 4 năm về trước, thiếu nữ tài mạo song toàn năm đónay đã trở thành một giai nhân phong tư trác tuyệt khuynh đảo kinh thành. Khi Thao Thiết lầu mở thêm phân tiệm, nàng được Diệu Nhất Nương mời ra trông coi một cửa tiệm của Thao Thiết lầu.
Dựa vào tên tuổi của Liễu Mai Nhi năm đó, lại thêm tính tò mò của người đời, cửa tiệm đó chưa mở thì đã nổi tiếng rồi.
Liễu Mai Nhi rốt cuộc cũng thoát khỏi cuộc sống khép kín suốt bốn năm qua, lần nữa trở lại dưới con mắt người đời. Chỉ là lần này dường như không còn ai dám đến chọc ghẹo nàng nữa.
Ai mà biết được, thiếu nữ tuyệt sắc giai nhân ấy lại là độc chiếmriêng của Hứa Phù Phù.
Khi Liễu Mai Nhi cười trông rất đẹp, lông mày cong như vầng trăng khuyết, khuôn mặt tròn vạnh mịn màng như ngọc, làn da trắng nõn, đôi mắt trong sáng như ánh sao đêm, tràn trề sức sống. Nàng e thẹn mỉm cười:
- Đương nhiên cảm động chứ.
Diệu Nhất Nương khúc khích cười:
- Cảm động thì lấy thân mình báo đáp là được rồi.
Hứa Phù Phù chống tay lên trán, hắn vốn định tán tỉnh Diệu NhấtNương, ai dè lại bị người ta chơi lại. Hắn không khỏi có chút ai oán nhìn Liễu Mai Nhi:
- Nàng xem Nếu nàng sớm theo ta, nàng ấy sao có thể trêu chọc ta như vậy?
Trong đôi mắt sáng lấp lánh, hai tròng trắng đen rõ ràng của Liễu Mai Nhi lộ vẻ tươi cười, dịu dàng nói:
- Chẳng phải thiếp đã sớm theo chàng rồi sao?
Hứa Phù Phù vẻ mặt như đưa đám nói:
- Người ngoài đều cho rằng ta là người đàn ông của nàng, ai mà biết được ngay cả đến bàn tay nàng ta đều chưa từng nắm qua? Thật làthiệt cho ta quá!
Liễu Mai Nhi nhẹ nhàng trả lời:
- Người ta nói việc đó sớm quá không tốt đâu. Thiếp cũng vì muốn tốt cho chàng.
Hài!
Sở Mặc và Diệu Nhất Nương tất cả đều bật cười.
Có thể trở thành thanh quan nhân nổi tiếng nhất Đại thanh lâu cuả Viêm Hoàng Thành hiển nhiên không phải chỉ có một khuôn mặt tuyệtđẹp là đủ. Chớ tưởng Liễu Mai Nhi ngày thường dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng, nhưng khi đấu võ mồm, tên công tử đào hoa như Hứa Phù Phù hoàn toàn cũng không phải là đối thủ.
Về việc này, Hứa Phù Phù chỉ có thể nâng lên chén rượu trước mặt, một hơi cạn sạch, vẻ mặt hờn tủi.
- Thôi được rồi. Đừng buồn bực nữa, Mai Nhi sống là người của chàng, chết cũng là người của chàng
Liễu Mai Nhi dịu dàng nhìn Hứa Phù Phù, sau đó liếc nhìn Sở Mặc:
- Thiếp luôn muốn cảm tạ Sở công tử, nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay tại đây, Mai Nhi xin kính Sở công tử một chén.Sở Mặc nâng chén rượu lên:
- Mai Nhi tỉ quá lời rồi, chuyện năm xưa, nếu không có Hứa Nhị Phù, một mình ta cũng đành lực bất tòng tâm.