Chương : 181
Hứa Phù Phù đắc ý nói:
- Nghe thấy chưa?
Liễu Mai Nhi lườm hắn một cái, sau đó che miệng uống cạn rượu trong chén.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, rồi lại nhìn Hứa Phù Phù, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Sao ta cảm thấy hai người các ngươi tối nay có chút khác thường?
- Tới đây cùng các nàng đón năm mới mà không thấy vui mừng sao? Có gì khác thường chứ?
Hứa Phù Phù dựa lưng vào ghế, từ từ nói.
Diệu Nhất Nương lắc đầu:
- Không đúng, trên đời này, theo lý mà nói hai người các ngươi lẽ ra phải tham gia yến tiệc đón tân niên trong Hoàng cung, có thế nào cũng không xuất hiện ở những nơi như Thao Thiết lầu này. Chắc chắn là có chuyện gì đó, nếu không tiện nói thì thôi vậy, chúng ta uống rượutiếp.
Sở Mặc nói:
- Cũng không có gì là không tiện nói cả, dù sao thì chắc ngày mai cũng sẽ lan truyền ra bên ngoài thôi.
Diệu Nhất Nương hướng đôi mắt tuyệt đẹp nhìn vào mặt Sở Mặc. Liễu Mai Nhi ngồi bên, tò mò nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
Hứa Phù Phù ngồi bên nói:
- Tiểu Hắc ca to gan lớn mật. Đập tan cửa Thân Vương phủ, đại náo Thân Vương phủ việc gì cũng đều thành chuyện cũ cả rồi. Tối nay,huynh ấy còn tăng hẳn sự to gan lớn mật của mình lên một cấp độ mới.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Diệu Nhất Nương lập tức lộ vẻ lo lắng:
- Sao vậy?
Hứa Phù Phù hả hê cười:
- Xem nàng bị hù dọa kìa, chẳng phải huynh ấy vẫn yên ổn ngồi ở đây sao?
- Mau nói đi!
Liễu Mai Nhi không kìm được mắng Hứa Nhị Phù một câu, hoặc có lẽ ở trong lòng có chút ganh tị vì sự đào hoa của Hứa Phù Phù, nhưng bềngoài thì ra vẻ một chút cũng không rõ ràng.
Hứa Nhị Phù nói:
- Tối nay, Tiểu Hắc ca xém chút thì bị người ta hãm hại, Công bộ Thị lang Triệu Nghị phái một chiếc xe ngựa nghe nói là đến ngũ tầng thiết huyết cảnh thiên nhân trảm cường giả cũng không phá hỏng được, mạo danh là xe ngựa của hoàng gia tới đón Tiểu Hắc ca.
- Trời ạ!
Diệu Nhất Nương và Liễu Mai Nhi không nhịn được hít sâu một hơi.
Cho dù Sở Mặc đang khỏe mạnh ngồi tại đây, nhưng hai người đểucảm thấy toàn thân toát lên một luồng khí lạnh, cảm thấy sợ hãi thay cho Sở Mặc.
Xe ngũ tầng cường giả cũng không phá hỏng được, đối với Sở Mặc mà nói há chẳng phải giống như nhà giam thông thường sao?
- Bọn chúng muốn làm gì?
Trong đôi mắt đẹp của Diệu Nhất Nương toát lên vẻ giận dữ, nghiến răng nói.
Hứa Phù Phù nói:
- Nàng nói xem bọn chúng muốn làm gì? Tuy nhiên, Tiểu Hắc caquá khí phách uy vũ, huynh thoát ra khỏi chiếc xe đó, còn xách theo một gã phu xe, xông thẳng vào Hoàng Cung, đến yến tiệc của Hoàng thất tại đại sảnh một đao chém đứt đầu tên Công bộ Thị lang Triệu Nghị.
- Á?
Cả hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đều kinh ngạc, tỏ vẻ không thể tin được.
Hứa Phù Phù kể lại chi tiết việc vừa xảy ra cho hai nàng nghe một lượt, thậm chí đến cả phản ứng của các vương công quý tộc cao nhất đều lần lượt thuật lại. Từ góc độ của hắn càng có thể kể lại rõ ràng hơn việc xảy ra tối nay. Trong đại sảnh tổ chức yến tiệc của Hoàng Cung rốt cuộcđã xảy ra cảnh tượng kinh thiên động địa tới mức nào.
Hai nàng nghe xong đều choáng váng, ngơ ngác nhìn Sở Mặc.
- Huynh Huynh giết chết Công bộ Thị lang ngay trước mặt nhiều đại nhân vật như vậy, sau đó bị Hoàng Thượng lệnh cho đi ra ngoài, chưa bao lâu thì lại quay lại sao? Việc này như vậy coi như xong sao?
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, ánh mắt phảng phất như đang nhìn vào một con quái vật.
Người ta nói Hoàng Cung, kể cả là với đệ tử môn phái mà nói, cũng là một nơi giống như long đàm hổ huyệt.Bởi vì bất kỳ quốc gia nào, cho dù là Hoàng Cung của một tiểu quốc chắc chắn đều có những cường nhân đến từ các môn phái trấn thủ.
Nếu đệ tử của môn phái nào đó, thật sự cho rằng người thường đều giống như con sâu cái kiến, cảm thấy Hoàng Cung chẳng qua cũng chỉ có vậy, tùy tiện xâm phạm, vậy người đó chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Diệu Nhất Nương đương nhiên hiểu rõ Hoàng Cung của một đại đế quốc lớn mạnh như Đại Hạ thì phải đáng sợ đến nhường nào, cho nên nàng càng không dám tin đó là sự thật.
Hứa Phù Phù nói:
- Thế đã là gì? Còn có chuyện còn đáng sợ hơn nữa kìa, sau khi bọn ta rời khỏi Hoàng thành, đến cửa thành thì gặp Thái Tử, Nhị Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử, Tiểu Hắc ca của chúng ta còn ngang nhiên đối đầu với bọn họ. Các nàng không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, chẹp chẹp Đó mới gọi là ngoạn mục kìa!
Liễu Mai Nhi hoàn toàn ngây người ra đó, sau khi trải qua những sóng gió của 4 năm về trước, nàng đã hiểu rõ cường quyền có ý nghĩa như thế nào. Dưới sức mạnh của cường quyền, cho dù người đó là ai nhất định đều bị đè bẹp. Sở Mặc dám đối đầu với đám người Thái Tử, lại còn có thể an toàn rút lui Điều này, điều này thật khó tin nổi.Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, hỏi nhỏ:
- Thiếu gia của ta, rốt cuộc huynh muốn làm gì?
Sở Mặc gãi đầu:
- Thật ra ta chẳng muốn làm gì cả, ta chỉ muốn được yên tĩnh tu luyện, vui vẻ sống mỗi ngày. Tiếc là cách nghĩ càng đơn giản thì hiện thực lại càng khó khăn. Để thực hiện được mục tiêu đó, ta chỉ có thể loại sạch những chướng ngại trước mắt.
- Bao gồm cả đám người Thái Tử sao?
Diệu Nhất Nương hỏi nhỏ.
Sở Mặc trả lời:
- Bao gồm cả bọn họ.- Ta hiểu rồi, ta ủng hộ chàng!
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc:
- Dù chàng quyết định như thế nào, ta cũng đều ủng hộ chàng!
Sở Mặc mỉm cười:
- Ta hiểu.
Tiếp đó, bốn người bắt đầu bữa tối đón tân niên, khi nghe thấy tiếng pháo nổ liên tiếp ở bên ngoài, Sở Mặc và Hứa Phù Phù đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Mười bốn tuổi!Hai thiếu niên dễ dàng quấy động cả Viêm Hoàng Thành đều đã mười bốn tuổi, chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi.
Diệu Nhất Nương và Liễu Mai Nhi cùng nhau nâng chén rượu lên chúc hai thiếu niên mười bốn tuổi, chúc mừng họ lại lớn thêm một tuổi nữa.
Tiếp đó, mấy người họ chạy ra ngoài đốt pháo hoa, hai nữ nhân ngoài hai mươi tuổi giống như những thiếu nữ vậy, cười rất vui vẻ.
Một năm, cứ như vậy trôi qua.Khi Sở Mặc quay về nhà đã là sau nửa đêm. Trên đường gần như không có người qua lại. Cửa lớn của Phàn phủ treo hai chiếc đèn lồng đỏ, chiếu sáng cả một mảnh đất trống.
Ngắm nhìn hai chiếc đèn lồng đỏ, Sở Mặc chợt thấy ấm áp, cuối cùng hắn cũng về tới nhà.
Người gác cổng thấy Sở Mặc về, liền nói:
- Thiếu gia, người vừa đi, bên đó lại có một chiếc xe ngựa tới, nói là đón người vào Cung, không có chuyện gì xảy ra chứ?
- Nghe thấy chưa?
Liễu Mai Nhi lườm hắn một cái, sau đó che miệng uống cạn rượu trong chén.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, rồi lại nhìn Hứa Phù Phù, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:
- Sao ta cảm thấy hai người các ngươi tối nay có chút khác thường?
- Tới đây cùng các nàng đón năm mới mà không thấy vui mừng sao? Có gì khác thường chứ?
Hứa Phù Phù dựa lưng vào ghế, từ từ nói.
Diệu Nhất Nương lắc đầu:
- Không đúng, trên đời này, theo lý mà nói hai người các ngươi lẽ ra phải tham gia yến tiệc đón tân niên trong Hoàng cung, có thế nào cũng không xuất hiện ở những nơi như Thao Thiết lầu này. Chắc chắn là có chuyện gì đó, nếu không tiện nói thì thôi vậy, chúng ta uống rượutiếp.
Sở Mặc nói:
- Cũng không có gì là không tiện nói cả, dù sao thì chắc ngày mai cũng sẽ lan truyền ra bên ngoài thôi.
Diệu Nhất Nương hướng đôi mắt tuyệt đẹp nhìn vào mặt Sở Mặc. Liễu Mai Nhi ngồi bên, tò mò nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
Hứa Phù Phù ngồi bên nói:
- Tiểu Hắc ca to gan lớn mật. Đập tan cửa Thân Vương phủ, đại náo Thân Vương phủ việc gì cũng đều thành chuyện cũ cả rồi. Tối nay,huynh ấy còn tăng hẳn sự to gan lớn mật của mình lên một cấp độ mới.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Diệu Nhất Nương lập tức lộ vẻ lo lắng:
- Sao vậy?
Hứa Phù Phù hả hê cười:
- Xem nàng bị hù dọa kìa, chẳng phải huynh ấy vẫn yên ổn ngồi ở đây sao?
- Mau nói đi!
Liễu Mai Nhi không kìm được mắng Hứa Nhị Phù một câu, hoặc có lẽ ở trong lòng có chút ganh tị vì sự đào hoa của Hứa Phù Phù, nhưng bềngoài thì ra vẻ một chút cũng không rõ ràng.
Hứa Nhị Phù nói:
- Tối nay, Tiểu Hắc ca xém chút thì bị người ta hãm hại, Công bộ Thị lang Triệu Nghị phái một chiếc xe ngựa nghe nói là đến ngũ tầng thiết huyết cảnh thiên nhân trảm cường giả cũng không phá hỏng được, mạo danh là xe ngựa của hoàng gia tới đón Tiểu Hắc ca.
- Trời ạ!
Diệu Nhất Nương và Liễu Mai Nhi không nhịn được hít sâu một hơi.
Cho dù Sở Mặc đang khỏe mạnh ngồi tại đây, nhưng hai người đểucảm thấy toàn thân toát lên một luồng khí lạnh, cảm thấy sợ hãi thay cho Sở Mặc.
Xe ngũ tầng cường giả cũng không phá hỏng được, đối với Sở Mặc mà nói há chẳng phải giống như nhà giam thông thường sao?
- Bọn chúng muốn làm gì?
Trong đôi mắt đẹp của Diệu Nhất Nương toát lên vẻ giận dữ, nghiến răng nói.
Hứa Phù Phù nói:
- Nàng nói xem bọn chúng muốn làm gì? Tuy nhiên, Tiểu Hắc caquá khí phách uy vũ, huynh thoát ra khỏi chiếc xe đó, còn xách theo một gã phu xe, xông thẳng vào Hoàng Cung, đến yến tiệc của Hoàng thất tại đại sảnh một đao chém đứt đầu tên Công bộ Thị lang Triệu Nghị.
- Á?
Cả hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đều kinh ngạc, tỏ vẻ không thể tin được.
Hứa Phù Phù kể lại chi tiết việc vừa xảy ra cho hai nàng nghe một lượt, thậm chí đến cả phản ứng của các vương công quý tộc cao nhất đều lần lượt thuật lại. Từ góc độ của hắn càng có thể kể lại rõ ràng hơn việc xảy ra tối nay. Trong đại sảnh tổ chức yến tiệc của Hoàng Cung rốt cuộcđã xảy ra cảnh tượng kinh thiên động địa tới mức nào.
Hai nàng nghe xong đều choáng váng, ngơ ngác nhìn Sở Mặc.
- Huynh Huynh giết chết Công bộ Thị lang ngay trước mặt nhiều đại nhân vật như vậy, sau đó bị Hoàng Thượng lệnh cho đi ra ngoài, chưa bao lâu thì lại quay lại sao? Việc này như vậy coi như xong sao?
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, ánh mắt phảng phất như đang nhìn vào một con quái vật.
Người ta nói Hoàng Cung, kể cả là với đệ tử môn phái mà nói, cũng là một nơi giống như long đàm hổ huyệt.Bởi vì bất kỳ quốc gia nào, cho dù là Hoàng Cung của một tiểu quốc chắc chắn đều có những cường nhân đến từ các môn phái trấn thủ.
Nếu đệ tử của môn phái nào đó, thật sự cho rằng người thường đều giống như con sâu cái kiến, cảm thấy Hoàng Cung chẳng qua cũng chỉ có vậy, tùy tiện xâm phạm, vậy người đó chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Diệu Nhất Nương đương nhiên hiểu rõ Hoàng Cung của một đại đế quốc lớn mạnh như Đại Hạ thì phải đáng sợ đến nhường nào, cho nên nàng càng không dám tin đó là sự thật.
Hứa Phù Phù nói:
- Thế đã là gì? Còn có chuyện còn đáng sợ hơn nữa kìa, sau khi bọn ta rời khỏi Hoàng thành, đến cửa thành thì gặp Thái Tử, Nhị Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử, Tiểu Hắc ca của chúng ta còn ngang nhiên đối đầu với bọn họ. Các nàng không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, chẹp chẹp Đó mới gọi là ngoạn mục kìa!
Liễu Mai Nhi hoàn toàn ngây người ra đó, sau khi trải qua những sóng gió của 4 năm về trước, nàng đã hiểu rõ cường quyền có ý nghĩa như thế nào. Dưới sức mạnh của cường quyền, cho dù người đó là ai nhất định đều bị đè bẹp. Sở Mặc dám đối đầu với đám người Thái Tử, lại còn có thể an toàn rút lui Điều này, điều này thật khó tin nổi.Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, hỏi nhỏ:
- Thiếu gia của ta, rốt cuộc huynh muốn làm gì?
Sở Mặc gãi đầu:
- Thật ra ta chẳng muốn làm gì cả, ta chỉ muốn được yên tĩnh tu luyện, vui vẻ sống mỗi ngày. Tiếc là cách nghĩ càng đơn giản thì hiện thực lại càng khó khăn. Để thực hiện được mục tiêu đó, ta chỉ có thể loại sạch những chướng ngại trước mắt.
- Bao gồm cả đám người Thái Tử sao?
Diệu Nhất Nương hỏi nhỏ.
Sở Mặc trả lời:
- Bao gồm cả bọn họ.- Ta hiểu rồi, ta ủng hộ chàng!
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc:
- Dù chàng quyết định như thế nào, ta cũng đều ủng hộ chàng!
Sở Mặc mỉm cười:
- Ta hiểu.
Tiếp đó, bốn người bắt đầu bữa tối đón tân niên, khi nghe thấy tiếng pháo nổ liên tiếp ở bên ngoài, Sở Mặc và Hứa Phù Phù đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Mười bốn tuổi!Hai thiếu niên dễ dàng quấy động cả Viêm Hoàng Thành đều đã mười bốn tuổi, chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi.
Diệu Nhất Nương và Liễu Mai Nhi cùng nhau nâng chén rượu lên chúc hai thiếu niên mười bốn tuổi, chúc mừng họ lại lớn thêm một tuổi nữa.
Tiếp đó, mấy người họ chạy ra ngoài đốt pháo hoa, hai nữ nhân ngoài hai mươi tuổi giống như những thiếu nữ vậy, cười rất vui vẻ.
Một năm, cứ như vậy trôi qua.Khi Sở Mặc quay về nhà đã là sau nửa đêm. Trên đường gần như không có người qua lại. Cửa lớn của Phàn phủ treo hai chiếc đèn lồng đỏ, chiếu sáng cả một mảnh đất trống.
Ngắm nhìn hai chiếc đèn lồng đỏ, Sở Mặc chợt thấy ấm áp, cuối cùng hắn cũng về tới nhà.
Người gác cổng thấy Sở Mặc về, liền nói:
- Thiếu gia, người vừa đi, bên đó lại có một chiếc xe ngựa tới, nói là đón người vào Cung, không có chuyện gì xảy ra chứ?