Chương : 20
Lâm Triệt hận không thể tìm cái hang để bản thân chui vào thôi, nhìn anh, ngượng ngùng xoa xoa tay nói:Được rồi, Lâm Triệt thấp giọng nói:Cố Tĩnh Trạch nâng con người sâu lên, nhìn cô:Đồng tử mắt Cố Tĩnh Trạch chớp lên:Cố Tĩnh Trạch híp mắt nhìn chằm chằm cô:Lâm Triệt nhanh chóng nói:Cố Tĩnh Trạch hơi hơi đến gần một ít, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm mặt cô:Lâm Triệt kinh hãi, vội vàng nói:Sau khi nói xong, mới nhớ tới cái gì, vội vươn tay bưng kín miệng mình.
Cố Tĩnh Trạch nâng lên lông mày đến:Lâm Triệt quẫn bách, hận không thể đánh miệng mình vài cái.
Trên mặt đỏ bừng, cô cúi đầu nói:Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, tự nhiên đứng dậy, không nhìn cô nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Triệt ngồi ở chỗ kia, hai tay nắm tay, vẻ mặt biết vậy chẳng làm.
Cô thế nhưng kêu Cố Tĩnh Trạch là ông xã, còn ôm anh muốn hôn.
Cô thật sự là muốn chết.
Cũng không trách anh tức giận như vậy, cô nói với anh tốt nhất là không nên làm phiền nhau, nhưng mà buổi tối thế nhưng lại vừa uống say, liền làm ra chuyện điên cuồng như vậy, cô cùng anh chính là kết hôn hợp đồng, thế nhưng mà còn dám gọi anh là ông xã.
Anh đã quen cao cao tại thượng, nghe người ta kêu ông xã, nội tâm nhất định là hỏng mất.
Huống chi, anh muốn nghe người kêu ông xã, cũng chỉ muốn nghe Mạc Huệ Linh kêu, làm sao có thể muốn nghe cô kêu.
Lâm Triệt vỗ đầu bản thân, ảo não không biết làm sao.
Người hầu thấy được, vội đi tới:Lâm Triệt buồn bực nói:Người hầu nhỏ giọng nói:Lâm Triệt ngẩng đầu lên:Người hầu nói:Cái gì?
Lâm Triệt không biết nói gì:Người hầu cũng không biết, chỉ có thể đoán nói:Lâm Triệt lắc đầu, nghĩ rằng, bệnh này của Cố Tĩnh Trạch thật đúng là phiền toái.
Mà lúc này, trong phòng sách của Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn bác sĩ của mình:Trần Vũ Thịnh trị liệu cho Cố Tĩnh Trạch không là một ngày hai ngày, từ lúc anh bắt đầu phát bệnh đến bây giờ, đã mười mấy năm, cho nên lúc này nghe anh nói như vậy, chính là nhàn nhạt hỏi:Trần Vũ Thịnh buông tay nói:Cố Tĩnh Trạch nhíu mi:Trần Vũ Thịnh chỉ có thể bất đắc dĩ nói:Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch hạ xuống, biểu cảm âm trầm.
Trần Vũ Thịnh thở dài nói:Lâm Triệt cũng không phải vật thí nghiệm.
----------------------Ta là đường phân cách -----------------
Trong nhà hàng Tây.
Cố Tĩnh Trạch tao nhã cầm dao trong tay, cắt thịt bò tinh xảo tron đĩa kim loại.
Một bên người biểu diễn kéo đàn violon diễn tấu bản nhạc du dương, toàn bộ nhà hàng xa hoa có vẻ yên tĩnh, bầu không khí thuần chất.
Mạc Huệ Linh cười nói:Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu:Mạc Huệ Linh thấy Cố Tĩnh Trạch thần sắc không đối, kỳ quái hỏi:Cố Tĩnh Trạch hơi hơi giương mắt lên:Sắc mặt Mạc Huệ Linh khẽ thay đổi có chút suy sụp, ánh mắt hơi u oán, cúi đầu nhìn anh:Tay Cố Tĩnh Trạch nắm nĩa dừng một chút:Mạc Huệ Linh một mạch, trực tiếp buông dao nĩa xuống:Cố Tĩnh Trạch bị bức bách chất vấn như vậy, trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng mà, anh nghĩ, anh có thể lý giải, Mạc Huệ Linh có lo lắng như vậy, cũng là bình thường.Cố Tĩnh Trạch ngừng một chút.
Mạc Huệ Linh trực tiếp đứng lên:Nói qua, Mạc Huệ Linh trực tiếp cầm túi của mình, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Cố Tĩnh Trạch buông dao nĩa, ngồi ở chỗ kia, không có đuổi theo ra ngoài.
Anh đương nhiên muốn nói cho Mạc Huệ Linh, anh cùng Lâm Triệt không có gì, nhưng mà, anh cùng Lâm Triệt chẳng phải thật sự không có gì.
Bọn họ tới ít nhất cũng đã từng phát sinh quan hệ thân mật, đây đúng là không thể phủ nhận.
Rất nhanh, anh trở lại trong nhà.
Còn chưa có vào cửa, giống như nghe thấy bên trong, Lâm Triệt ở cùng người nói chuyện điện thoại.
--------
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây
Cố Tĩnh Trạch nâng lên lông mày đến:Lâm Triệt quẫn bách, hận không thể đánh miệng mình vài cái.
Trên mặt đỏ bừng, cô cúi đầu nói:Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, tự nhiên đứng dậy, không nhìn cô nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Triệt ngồi ở chỗ kia, hai tay nắm tay, vẻ mặt biết vậy chẳng làm.
Cô thế nhưng kêu Cố Tĩnh Trạch là ông xã, còn ôm anh muốn hôn.
Cô thật sự là muốn chết.
Cũng không trách anh tức giận như vậy, cô nói với anh tốt nhất là không nên làm phiền nhau, nhưng mà buổi tối thế nhưng lại vừa uống say, liền làm ra chuyện điên cuồng như vậy, cô cùng anh chính là kết hôn hợp đồng, thế nhưng mà còn dám gọi anh là ông xã.
Anh đã quen cao cao tại thượng, nghe người ta kêu ông xã, nội tâm nhất định là hỏng mất.
Huống chi, anh muốn nghe người kêu ông xã, cũng chỉ muốn nghe Mạc Huệ Linh kêu, làm sao có thể muốn nghe cô kêu.
Lâm Triệt vỗ đầu bản thân, ảo não không biết làm sao.
Người hầu thấy được, vội đi tới:Lâm Triệt buồn bực nói:Người hầu nhỏ giọng nói:Lâm Triệt ngẩng đầu lên:Người hầu nói:Cái gì?
Lâm Triệt không biết nói gì:Người hầu cũng không biết, chỉ có thể đoán nói:Lâm Triệt lắc đầu, nghĩ rằng, bệnh này của Cố Tĩnh Trạch thật đúng là phiền toái.
Mà lúc này, trong phòng sách của Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn bác sĩ của mình:Trần Vũ Thịnh trị liệu cho Cố Tĩnh Trạch không là một ngày hai ngày, từ lúc anh bắt đầu phát bệnh đến bây giờ, đã mười mấy năm, cho nên lúc này nghe anh nói như vậy, chính là nhàn nhạt hỏi:Trần Vũ Thịnh buông tay nói:Cố Tĩnh Trạch nhíu mi:Trần Vũ Thịnh chỉ có thể bất đắc dĩ nói:Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch hạ xuống, biểu cảm âm trầm.
Trần Vũ Thịnh thở dài nói:Lâm Triệt cũng không phải vật thí nghiệm.
----------------------Ta là đường phân cách -----------------
Trong nhà hàng Tây.
Cố Tĩnh Trạch tao nhã cầm dao trong tay, cắt thịt bò tinh xảo tron đĩa kim loại.
Một bên người biểu diễn kéo đàn violon diễn tấu bản nhạc du dương, toàn bộ nhà hàng xa hoa có vẻ yên tĩnh, bầu không khí thuần chất.
Mạc Huệ Linh cười nói:Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu:Mạc Huệ Linh thấy Cố Tĩnh Trạch thần sắc không đối, kỳ quái hỏi:Cố Tĩnh Trạch hơi hơi giương mắt lên:Sắc mặt Mạc Huệ Linh khẽ thay đổi có chút suy sụp, ánh mắt hơi u oán, cúi đầu nhìn anh:Tay Cố Tĩnh Trạch nắm nĩa dừng một chút:Mạc Huệ Linh một mạch, trực tiếp buông dao nĩa xuống:Cố Tĩnh Trạch bị bức bách chất vấn như vậy, trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng mà, anh nghĩ, anh có thể lý giải, Mạc Huệ Linh có lo lắng như vậy, cũng là bình thường.Cố Tĩnh Trạch ngừng một chút.
Mạc Huệ Linh trực tiếp đứng lên:Nói qua, Mạc Huệ Linh trực tiếp cầm túi của mình, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Cố Tĩnh Trạch buông dao nĩa, ngồi ở chỗ kia, không có đuổi theo ra ngoài.
Anh đương nhiên muốn nói cho Mạc Huệ Linh, anh cùng Lâm Triệt không có gì, nhưng mà, anh cùng Lâm Triệt chẳng phải thật sự không có gì.
Bọn họ tới ít nhất cũng đã từng phát sinh quan hệ thân mật, đây đúng là không thể phủ nhận.
Rất nhanh, anh trở lại trong nhà.
Còn chưa có vào cửa, giống như nghe thấy bên trong, Lâm Triệt ở cùng người nói chuyện điện thoại.
--------
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây