Chương : 148
Diệp Thần nhanh chóng dịch chuyển đến phòng Hoa Tranh. Cũng còn tốt hiện tại liền có Tiểu Xích tại nếu không mọi chuyện liền nguy to đi.
“Ngươi đừng ngăn ta, ta không muốn sống nữa. Ta muốn để Diệp Thần hắn hối hận vì ra quyết định này.” Hoa Tranh liền đòi sống đòi chết cầm lấy dây thừng nói.
“Ngươi thực muốn chết vậy sao?” Diệp Thần liền từ lúc nào đứng sau nàng cầm lấy nàng tay nói.
“Diệp Thần, ngươi đến.” Cầu Thiên Xích liền vui vẻ, hắn đến mọi chuyện liền có thể tốt hơn nhiều đi. Dù sao muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
“Tên bạc tình, ngươi cút ra ngoài cho ta. Ngươi mau cút đi ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Hoa Tranh liền khóc lóc tức giận nói. Chẳng lẽ vì nàng hắn không thể tha cho ca ca cùng phụ hãn của nàng hay sao à. Còn nữa đã hai ngày liền chẳng qua ngó nàng đến một cái à, nếu không phải nàng đòi sống đòi chết hắn còn đến sao à.
“Ngươi không muốn nhìn thấy ta sao. Được, vậy từ nay ta liền không đến nữa.” Diệp Thần liền quay đầu liền muốn đi.
Cừu Thiên Xích thì há hốc mồm, cái này thực sự là Tiểu Diệp mà nàng vẫn quen biết hay sao à, chẳng lẽ mình nghe lầm gì hay sao đâu.
“Đợi đã, ai cho ngươi đi. Nếu ngươi đi từ nay đừng mong thấy được ta.” Hoa Tranh liền phụng phịu nói. Tên này rõ ràng không còn thương nàng nữa. Hắn đều như vậy đối xử ghét bỏ nàng đi.
“Ân, vậy ta liền không đi. Nhưng ngươi hứa với ta không được như vậy giận ta. “ Diệp Thần liền quay đầu mỉm cười nói. Đối với mỗi cái nữ nhân hắn đều hiểu họ xong đều có mỗi cách ứng xử riêng đi. Hoa Tranh là một cô gái mắc bệnh công chúa a, nàng phải biết hiện tại nàng đã là hắn nữ nhân không còn là cái tiểu công chúa nữa đi.
Thực chất hắn cũng biết, khi hắn đột nhiên mất tích nàng đã khóc rất nhiều. Nhưng hắn tuyệt đối không vì nàng mà bỏ đi những nữ nhân khác an nguy. Mỗi nữ nhân trong lòng hắn đều có trọng yếu địa vị. Có thể nhiều có thể ít. Nhưng một người đều không thể thiếu được a.
“Ta... ta được rồi... ngươi chỉ có bắt nạt ta giỏi. Ta nói mấy ngày nay ngươi đều không có đến thăm ta, ta còn tưởng ngươi quên ta rồi.” Hoa Tranh liền nói. Nàng đã nghĩ kỹ mấy ngày đều đã nghĩ chán. Hiện tại nàng chỉ còn hắn là người thân nếu cũng cạch mặt hắn, nàng còn có ai bên cạnh đây.
“Ân, cô nương ngươi là ai vậy? Chúng ta quen nhau sao?” Diệp Thần liền trêu trọc nàng nói.
“Ngươi còn bắt nạt ta. Diệp Thần thối, Diệp Thần mắc dịch.” Hoa Tranh liền đánh hắn nói.
“Thôi được đừng nháo. Ta nói mấy ngày nay ta còn không phải qua thăm đều bị ngươi đuổi về sao?” Diệp Thần liền cười nói.
“Ta nói ngươi đi ngươi liền đi sao?” Hoa Tranh liền tức giận dẫm lên Diệp Thần chân nói.
“Ta không đi đâu cả được chưa.” Diệp Thần ôm nàng vào lòng nháy mắt cho Tiểu Xích đi chuẩn bị ít đồ ăn. Hoa Tranh hai ngày đều không có ăn gì vào bụng đi a.
Cầu Thiên Xích hiểu ý liền đi ra kêu mấy người bên ngoài, rồi sai phó tứ nữ đi chuẩn bị ít đồ ăn mang lên cho hắn.
“Ta nói đều để ta giúp ngươi ăn tốt.” Diệp Thần nhận lấu bát cháo liền cầm lên khẽ thổi nhẹ đút cho Hoa Tranh ngồi trong lòng hắn ăn.
“Vẫn là để ta tự làm.” Hoa Tranh ngượng ngùng nói. Dù gì nàng cũng không phải là trẻ con được không.
“Đừng quấy ngồi yên ăn hết bát cháo này không ta liền đem ngươi ra ắn sạch.” Diệp Thần liền bóp nhẹ một cái nên nàng mông nhỏ nói.
Hoa Tranh liền ngại ngùng ngồi yên trong hắn lòng ăn hết bát cháo. Lúc này hắn thật khác so với lúc đó a, một bên thì lãnh huyết vô tình, lúc lại như trẻ trâu, lúc thì không nghiêm túc. Có lúc lại quan tâm chia sẻ, chỉ có một điều không thay đổi là nàng thấy hắn vẫn là cái soái ca như lúc mới gặp a, không những thế càng nhìn càng soái.
“Ngươi nhìn gì vậy ta rất soái sao.” Diệp Thần liền cười nói với nàng.
“A, ta...” Hoa Tranh lúng túng nói.
“Ân, ta cũng biết là như thế mà. Ngươi không phải ngại cứ ngắm thoải mái, ăn luôn cũng không có vấn đề.” Diệp Thần liền tự kỉ nói.
Hoa Tranh mắt liền có chút giật giật. Xong lại thấy bật cười. Diệp Thần bế nàng lền giường kéo nhẹ nàng áo ngoài ra. Hôn lên đôi môi nàng.
“Uhm...” Hoa Tranh liền đáp trả lại hắn nồng nhiệt thì bị hắn đè ra.
Diệp Thần hôn nàng đắp chăn lại cẩn thận cho nàng, cởi ra nàng y phục liền hôn thêm lên nàng chán.
“Hôm nay đến đây thôi ngươi lên ngủ đi.” Diệp Thần liền cười nói. Nàng đã quá mệt đi, phải nên nghỉ ngơi, hắn không thể trong lúc này làm việc đó được. Có lẽ để lần sau đi.
“Ta tưởng ngươi...” Hoa Tranh liền đỏ mặt nói.
“Ngươi tưởng ta định làm gì đâu.” Diệp Thần liền ghé sát đến nói.
“Không có gì.” Hoa Tranh liền đỏ mặt trùm chăn. Diệp Thần hắn đã biết còn hỏi, cố tình trêu nàng đi. Nàng làm sao có thể mở miệng yêu cầu hắn đâu.
“Ha ha, ta không trêu ngươi nữa. Nghỉ ngơi đi, đêm nay sẽ là một đêm dài vô tận đấy.” Diệp Thần xấu xa cười sau đó liền ra khỏi phòng.
Hoa Tranh nằm trong phòng liền đỏ mặt xấu hổ cực kì, có chút chờ mong lại có chút sợ hãi. Sau đó, nàng liền chìm nhanh vào bên trong giấc ngủ đi.
Diệp Thần rời khỏi phòng liền đi đến gặp Khúc Cô a, hắn đã hứa với Hoàng Dược Sư giúp nàng trị bệnh đi, dù sao hắn thủ pháp cũng có thể khiến nàng quên đi một đoạn kí ức không vui a.
Dạo này mấy ngày Khúc Cô đều là hắn chăm sóc a, nàng liền liên tục bị hắn lừa tình mặc những bộ quần áo từ manh rồi đến sexy sau đó còn có mấy bộ đồ biến thái liền bị hắn lưu giữ lại trong tầm mắt của mình a.
“Đại ca ca ngươi chắc thế này sẽ giúp ta thông minh lên chứ.” Khúc Cô mặc bộ đồ mèo liền nói.
“Tất nhiên là được a, ngươi biết không mèo rất thông minh đó.” Diệp Thần nhìn Khúc Cô cosplay mèo liền lập tức dâm tính nổi lên nói.
“Thật sao, ta thấy mèo rất lười à.” Khúc Cô chỉ con mèo Hoàng Dược Sư nuôi liền nói.
“Ân, mèo biết bắt chuột a. Nó rất thông minh còn biết tự làm sạch a, cô ngốc biết sao à.” Diệp Thần liền cười khổ nói. Hắn cảm giác hắn có năng khiêu lừa trẻ con thật sự là quá vãi đi à.
“Đại ca ca ta cũng có thể thông mình lên sao à. Có thể có kẹo ăn hay sao?” Khúc Cô liền cười nói.
“Tất nhiên là có, hôm nay chúng ta liền muốn ăn sữa thế nào. Ân,cách điều chế nó có hơi đặc biệt a.” Cô Ngốc tuyệt đối không được cùng ai nói là ta dạy ngươi mới được đâu.
“Sữa? Chính là thức uống của con bò nó giúp Cô Ngốc thông minh lên sao.” Khúc Cô liền nhớ lại mấy ngày trước liền nói. Lúc đó mọi người đều nói nàng ngốc, Diệp Thần liền nói uống sữa sẽ thông minh ra à.
“Chắc chắn rồi. Quảng cáo nó cũng ghi thế mà nhưng mà cái này sữa này liền có chút khác. Nó liền chỉ có ta mới có sản xuất a, mới có thể khiến người uống vào sẽ thông minh ra à. Với lại cách sản xuất cần Cô Ngốc giúp đỡ a.” Diệp Thần liền dụ dỗ nói.
“Đại ca ca Cô Ngốc muốn uống sữa. Cô Ngốc liền giúp đại ca ca.” Khúc Cô liền ngốc nghếch nói.
“Ân, vậy chúng ta còn chờ gì nữa a. Trước tiên Khúc Cô nên cởi ra đồ a. Ân, giữ lấy cái tai mèo sẽ giúp ngươi thông minh ra a.” Diệp Thần liền dụ dỗ. Tiếp theo có lẽ sẽ là trò đồ truỵ đấy. Cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, phụ nữ đang mang thai và đàn ông đang cho con bú, còn có mấy thanh niên nghiêm túc. Nếu không lúc xem lại chửi rủa tội nghiệp lắm.
“Ngươi đừng ngăn ta, ta không muốn sống nữa. Ta muốn để Diệp Thần hắn hối hận vì ra quyết định này.” Hoa Tranh liền đòi sống đòi chết cầm lấy dây thừng nói.
“Ngươi thực muốn chết vậy sao?” Diệp Thần liền từ lúc nào đứng sau nàng cầm lấy nàng tay nói.
“Diệp Thần, ngươi đến.” Cầu Thiên Xích liền vui vẻ, hắn đến mọi chuyện liền có thể tốt hơn nhiều đi. Dù sao muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
“Tên bạc tình, ngươi cút ra ngoài cho ta. Ngươi mau cút đi ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Hoa Tranh liền khóc lóc tức giận nói. Chẳng lẽ vì nàng hắn không thể tha cho ca ca cùng phụ hãn của nàng hay sao à. Còn nữa đã hai ngày liền chẳng qua ngó nàng đến một cái à, nếu không phải nàng đòi sống đòi chết hắn còn đến sao à.
“Ngươi không muốn nhìn thấy ta sao. Được, vậy từ nay ta liền không đến nữa.” Diệp Thần liền quay đầu liền muốn đi.
Cừu Thiên Xích thì há hốc mồm, cái này thực sự là Tiểu Diệp mà nàng vẫn quen biết hay sao à, chẳng lẽ mình nghe lầm gì hay sao đâu.
“Đợi đã, ai cho ngươi đi. Nếu ngươi đi từ nay đừng mong thấy được ta.” Hoa Tranh liền phụng phịu nói. Tên này rõ ràng không còn thương nàng nữa. Hắn đều như vậy đối xử ghét bỏ nàng đi.
“Ân, vậy ta liền không đi. Nhưng ngươi hứa với ta không được như vậy giận ta. “ Diệp Thần liền quay đầu mỉm cười nói. Đối với mỗi cái nữ nhân hắn đều hiểu họ xong đều có mỗi cách ứng xử riêng đi. Hoa Tranh là một cô gái mắc bệnh công chúa a, nàng phải biết hiện tại nàng đã là hắn nữ nhân không còn là cái tiểu công chúa nữa đi.
Thực chất hắn cũng biết, khi hắn đột nhiên mất tích nàng đã khóc rất nhiều. Nhưng hắn tuyệt đối không vì nàng mà bỏ đi những nữ nhân khác an nguy. Mỗi nữ nhân trong lòng hắn đều có trọng yếu địa vị. Có thể nhiều có thể ít. Nhưng một người đều không thể thiếu được a.
“Ta... ta được rồi... ngươi chỉ có bắt nạt ta giỏi. Ta nói mấy ngày nay ngươi đều không có đến thăm ta, ta còn tưởng ngươi quên ta rồi.” Hoa Tranh liền nói. Nàng đã nghĩ kỹ mấy ngày đều đã nghĩ chán. Hiện tại nàng chỉ còn hắn là người thân nếu cũng cạch mặt hắn, nàng còn có ai bên cạnh đây.
“Ân, cô nương ngươi là ai vậy? Chúng ta quen nhau sao?” Diệp Thần liền trêu trọc nàng nói.
“Ngươi còn bắt nạt ta. Diệp Thần thối, Diệp Thần mắc dịch.” Hoa Tranh liền đánh hắn nói.
“Thôi được đừng nháo. Ta nói mấy ngày nay ta còn không phải qua thăm đều bị ngươi đuổi về sao?” Diệp Thần liền cười nói.
“Ta nói ngươi đi ngươi liền đi sao?” Hoa Tranh liền tức giận dẫm lên Diệp Thần chân nói.
“Ta không đi đâu cả được chưa.” Diệp Thần ôm nàng vào lòng nháy mắt cho Tiểu Xích đi chuẩn bị ít đồ ăn. Hoa Tranh hai ngày đều không có ăn gì vào bụng đi a.
Cầu Thiên Xích hiểu ý liền đi ra kêu mấy người bên ngoài, rồi sai phó tứ nữ đi chuẩn bị ít đồ ăn mang lên cho hắn.
“Ta nói đều để ta giúp ngươi ăn tốt.” Diệp Thần nhận lấu bát cháo liền cầm lên khẽ thổi nhẹ đút cho Hoa Tranh ngồi trong lòng hắn ăn.
“Vẫn là để ta tự làm.” Hoa Tranh ngượng ngùng nói. Dù gì nàng cũng không phải là trẻ con được không.
“Đừng quấy ngồi yên ăn hết bát cháo này không ta liền đem ngươi ra ắn sạch.” Diệp Thần liền bóp nhẹ một cái nên nàng mông nhỏ nói.
Hoa Tranh liền ngại ngùng ngồi yên trong hắn lòng ăn hết bát cháo. Lúc này hắn thật khác so với lúc đó a, một bên thì lãnh huyết vô tình, lúc lại như trẻ trâu, lúc thì không nghiêm túc. Có lúc lại quan tâm chia sẻ, chỉ có một điều không thay đổi là nàng thấy hắn vẫn là cái soái ca như lúc mới gặp a, không những thế càng nhìn càng soái.
“Ngươi nhìn gì vậy ta rất soái sao.” Diệp Thần liền cười nói với nàng.
“A, ta...” Hoa Tranh lúng túng nói.
“Ân, ta cũng biết là như thế mà. Ngươi không phải ngại cứ ngắm thoải mái, ăn luôn cũng không có vấn đề.” Diệp Thần liền tự kỉ nói.
Hoa Tranh mắt liền có chút giật giật. Xong lại thấy bật cười. Diệp Thần bế nàng lền giường kéo nhẹ nàng áo ngoài ra. Hôn lên đôi môi nàng.
“Uhm...” Hoa Tranh liền đáp trả lại hắn nồng nhiệt thì bị hắn đè ra.
Diệp Thần hôn nàng đắp chăn lại cẩn thận cho nàng, cởi ra nàng y phục liền hôn thêm lên nàng chán.
“Hôm nay đến đây thôi ngươi lên ngủ đi.” Diệp Thần liền cười nói. Nàng đã quá mệt đi, phải nên nghỉ ngơi, hắn không thể trong lúc này làm việc đó được. Có lẽ để lần sau đi.
“Ta tưởng ngươi...” Hoa Tranh liền đỏ mặt nói.
“Ngươi tưởng ta định làm gì đâu.” Diệp Thần liền ghé sát đến nói.
“Không có gì.” Hoa Tranh liền đỏ mặt trùm chăn. Diệp Thần hắn đã biết còn hỏi, cố tình trêu nàng đi. Nàng làm sao có thể mở miệng yêu cầu hắn đâu.
“Ha ha, ta không trêu ngươi nữa. Nghỉ ngơi đi, đêm nay sẽ là một đêm dài vô tận đấy.” Diệp Thần xấu xa cười sau đó liền ra khỏi phòng.
Hoa Tranh nằm trong phòng liền đỏ mặt xấu hổ cực kì, có chút chờ mong lại có chút sợ hãi. Sau đó, nàng liền chìm nhanh vào bên trong giấc ngủ đi.
Diệp Thần rời khỏi phòng liền đi đến gặp Khúc Cô a, hắn đã hứa với Hoàng Dược Sư giúp nàng trị bệnh đi, dù sao hắn thủ pháp cũng có thể khiến nàng quên đi một đoạn kí ức không vui a.
Dạo này mấy ngày Khúc Cô đều là hắn chăm sóc a, nàng liền liên tục bị hắn lừa tình mặc những bộ quần áo từ manh rồi đến sexy sau đó còn có mấy bộ đồ biến thái liền bị hắn lưu giữ lại trong tầm mắt của mình a.
“Đại ca ca ngươi chắc thế này sẽ giúp ta thông minh lên chứ.” Khúc Cô mặc bộ đồ mèo liền nói.
“Tất nhiên là được a, ngươi biết không mèo rất thông minh đó.” Diệp Thần nhìn Khúc Cô cosplay mèo liền lập tức dâm tính nổi lên nói.
“Thật sao, ta thấy mèo rất lười à.” Khúc Cô chỉ con mèo Hoàng Dược Sư nuôi liền nói.
“Ân, mèo biết bắt chuột a. Nó rất thông minh còn biết tự làm sạch a, cô ngốc biết sao à.” Diệp Thần liền cười khổ nói. Hắn cảm giác hắn có năng khiêu lừa trẻ con thật sự là quá vãi đi à.
“Đại ca ca ta cũng có thể thông mình lên sao à. Có thể có kẹo ăn hay sao?” Khúc Cô liền cười nói.
“Tất nhiên là có, hôm nay chúng ta liền muốn ăn sữa thế nào. Ân,cách điều chế nó có hơi đặc biệt a.” Cô Ngốc tuyệt đối không được cùng ai nói là ta dạy ngươi mới được đâu.
“Sữa? Chính là thức uống của con bò nó giúp Cô Ngốc thông minh lên sao.” Khúc Cô liền nhớ lại mấy ngày trước liền nói. Lúc đó mọi người đều nói nàng ngốc, Diệp Thần liền nói uống sữa sẽ thông minh ra à.
“Chắc chắn rồi. Quảng cáo nó cũng ghi thế mà nhưng mà cái này sữa này liền có chút khác. Nó liền chỉ có ta mới có sản xuất a, mới có thể khiến người uống vào sẽ thông minh ra à. Với lại cách sản xuất cần Cô Ngốc giúp đỡ a.” Diệp Thần liền dụ dỗ nói.
“Đại ca ca Cô Ngốc muốn uống sữa. Cô Ngốc liền giúp đại ca ca.” Khúc Cô liền ngốc nghếch nói.
“Ân, vậy chúng ta còn chờ gì nữa a. Trước tiên Khúc Cô nên cởi ra đồ a. Ân, giữ lấy cái tai mèo sẽ giúp ngươi thông minh ra a.” Diệp Thần liền dụ dỗ. Tiếp theo có lẽ sẽ là trò đồ truỵ đấy. Cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, phụ nữ đang mang thai và đàn ông đang cho con bú, còn có mấy thanh niên nghiêm túc. Nếu không lúc xem lại chửi rủa tội nghiệp lắm.