Chương 21: Thắng Được
“Em không muốn về nhà.” Giọng nói Diệp Noãn vẫn bình thản, trong ánh mắt ngoài tình cảm sâu đậm, còn tăng thêm vài phần quật cường, “Em muốn ở bên anh.”
Nhân vật Hạ Nhi này cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là vẻ thanh thuần thời trẻ, nhưng ngoài thanh thuần, thật ra cô còn có nhiều cá tính khác. Vì yêu mà bướng bỉnh, được ăn cả ngã về không, sau này lại còn vì không để liên lụy Vu Trần mà dần dần trưởng thành trở nên kiên cường.
Vừa rồi Hà Dư Cam thể hiện hoàn hảo một Hạ Nhi thanh thuần, kéo lấy Vu Trần, dùng sự yếu đuối lay động lòng trắc ẩn của anh, khiến anh phải giữ cô lại.
Nhưng thực tế, chính là sự yếu đuối của Hạ Nhi mới làm cho Vu Trần không tin tưởng vào tương lai của bọn họ.
Em yêu anh, quan tâm làm gì sự đời chim bay cá lội, em chỉ muốn được bên anh. Hạ Nhi quật cường như vậy, cùng với Vu Trần cũng mạnh mẽ không chịu thua, có như thế, bọn họ mới dám cùng nhau đối diện với tương lai.
Tình cảm sâu đậm của Diệp Noãn cùng tính bướng bỉnh cũng ảnh hưởng đến Hạ Xuyên, làm hắn cũng trở nên nghiêm túc.
Đối mặt với tình cảm chợt lóe lên trong mắt cô, Hạ Xuyên nghiêng mặt đi, giả bộ lạnh lùng: “Trở về đi, kẻo ba mẹ em lại lo lắng.”
“Bọn họ chỉ quan tâm tới thành tích của em, có chút gì lo lắng cho em đâu.”
“Đừng bốc đồng như vậy, anh đưa em về.”
Diệp Noãn bước tới, túm lấy vạt áo của hắn, hốc mắt ửng đỏ:
“Anh chán ghét em thế sao? Vì sao nhất định phải đuổi em đi?”
Hạ Xuyên nhìn cô, trong lòng chợt nhói, lại một lần nữa quay mặt đi, lại tự trách: “Anh không phải là người tốt, em đi theo anh chắc chắn chịu khổ.”
Diệp Noãn ôm lấy mặt của hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình: “Ở trong lòng em, anh là tốt nhất.” Tình yêu và can đảm của cô đều thể hiện trong câu nói ấy.
Hạ Xuyên nhìn cô, cảm động và do dự trộn lẫn, cuối cùng hỏi lại cô: “Em chắc chắn?”
Cô không chút do dự: “Em chắc chắn!”
Hắn khẽ thở dài, sau đó ôm chặt nàng vào trong ngực.
Lúc này, nước mắt cô mới tuôn rơi, nhưng đây lại là nước mắt của hạnh phúc, cô cong cong khóe miệng, cũng ôm lại hắn thật chặt.
Cảnh diễn đến đây là kết thúc. Đường Ninh là người vỗ tay đầu tiên.
Vừa rồi Hạ Xuyên và Hà Dư Cam chỉ là diễn thử, bây giờ diễn cùng Diệp Noãn, mới được coi là diễn chân chính. Một đoạn vừa rồi thậm chí còn có thể quay lại làm thành phim luôn cũng được.
Diệp Noãn buông tay ra, lau đi nước mắt trên khóe mi, cô thoáng nhìn về phía Hà Dư Cam, nhìn thấy trong đáy mắt cô ta là không cam tâm. Trong đáy lòng cô cười lạnh. Kỹ thuật diễn và tình yêu đối với Hạ Xuyên, hai thứ này cộng lại, không ai có thể hơn được cô! Ngay cả Lâm Uyển Uyển cũng không thể!
“Diễn rất tốt.” Biên kịch Lý Á Nam giơ ngón tay cái về phía Diệp Noãn, cô cũng tán thưởng kỹ thuật diễn của Diệp Noãn.
Một phen vừa rồi quả thật kích thích, nhưng mà diễn đôi phát huy tốt đến như vậy, tình yêu trong mắt Diệp Noãn thật sự là diễn thôi sao? Người ta có cảm giác cô là thích Hạ Xuyên. Cũng dễ hiểu, ngay từ đầu cô là bởi vì nhìn thấy thần tượng, quá kích động cho nên sau đó bộ dạng thất thần một chút.
Hạ Xuyên cũng thầm nghĩ như vậy, chẳng qua diễn chung với Diệp Noãn xong thường quan sát cũng không thấy cô nhìn lại mình. Là chính mình nghĩ quá nhiều, hay là nàng giấu đầu lòi đuôi, Hạ Xuyên nhìn Diệp Noãn tạm biệt nhóm đạo diễn biên kịch rồi vội vàng rời đi, cảm thấy phải đợi bộ phim này chính thức bắt đầu quay thì mới có thể hiểu rõ.
Đàm Phượng chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Diệp Noãn bước ra liền tiến đến, nhìn thấy vẻ mặt của cô liền ỉu xìu. Diệp Noãn bước nhanh ra ngoài, Đàm Phượng liền bước theo sau, vừa đi vừa an ủi: “Không sao, không phải chỉ là một vai nữ chính thôi sao, không được vai này chúng ta lại thử vai khác.”
Đi thẳng đến cổng lớn, Diệp Noãn liên xe rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Ai nói với cậu không được?”
“Được rồi sao?” Trên mặt Diệp Noãn một chút vui vẻ cũng không thấy, Đàm Phượng cũng không tin: “Vậy tại sao lúc đi ra thái độ của cậu lại y như có cái gì đó khủng khiếp đuổi theo phía sau vậy?”
Đúng là có thứ khủng khiếp, nhưng mà Diêp Noãn cũng không muốn giải thích, cô nói với Đàm Phượng: “Cậu gọi cho chị Hướng Phân một tiếng trước đi, vài ngày sau đoàn phim sẽ liên hệ để cùng đạo diễn ký hợp đồng.”
“Tốt quá!” Đàm Phượng lúc này mới tin, cầm điện thoại báo tin vui cho Hướng Phân.
Vài ngày sau, đoàn phim “Thiên Sứ Chi Hôn” cùng Diệp Noãn ký hợp đồng, tương đối thiệt thòi một chút là phim “Ngàn Năm Chi Luyến” tạm thời dời lịch chiếu đến hè năm 2004, không có tác phẩm công chiếu, Diệp Noãn hiện tại coi như là người mới. Phim “Ngàn Năm Chi Luyến” thù lao của cô là 3500 tệ một tập, với chính kịch thì thù lao hơi cao một chút, làm diễn viên chính trong “Thiên Sứ Chi Hôn” cho nên thù lao Diệp Noãn đề nghị là 4500 tệ một tập. Thù lao này so với người mới mà nói là rất khá, nhưng so với Hạ Xuyên cũng là diễn viên chính mà so sánh, thù lao của Hạ Xuyên ắt phải cao gấp năm lần của cô.
Hướng Phân đương nhiên cũng nhận ra vấn đề này, chẳng qua kịch bản “Thiên Sứ Chi Hôn” này nếu không thử qua thì cô cảm thấy có chút đáng tiếc. Cô nói với Diệp Noãn: “Đợi “Thiên Sứ Chi Hôn” quay xong, em liền nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Nghỉ ngơi một thời gian, chờ “Ngàn Năm Chi Luyến” phát sóng để tên tuổi trở nên nổi bật hơn một chút đã.
Thật ra, Diệp Noãn hiện tại cũng là nghỉ ngơi, tuy đã cùng đoàn phim Thiên Sứ Chi Hôn ký hợp đồng, nhưng bộ phim này còn trong khâu chuẩn bị, thời gian bấm máy dự tính là sang tháng 2 năm sau.
Cuối năm vốn là thời gian bận rộn nhất của giới nghệ sĩ, bởi vì các công việc đánh giá thành tựu một năm, lễ trao giải đều đồng loạt triển khai, nhưng do không có tác phẩm được công chiếu nên Diệp Noãn chỉ có thể cùng Đàm Phượng nằm nhà xem TV.
Đàm Phượng ôm gói khoai tây, Diệp Noãn ôm gối ôm, hai người cùng xem truyền hình trực tiếp lễ trao giải Đĩa Nhạc Vàng, đây là giải thưởng âm nhạc quan trọng và vinh quang nhất trong nước.
Năm nay Cung Ngạn Vũ có thể gọi là đại thành công, một lần liền đoạt được Album nhạc Pop bán chạy nhất, nhà sản xuất album xuất sắc nhất, tác giả xuất sắc nhất cùng nam ca sĩ được yêu thích nhất, tổng cộng là 4 giải thưởng lớn.
Đàm Phượng cắn miếng khoai rôm rốp: “Ca sĩ trẻ này cũng giỏi thật, lần này có thể trở thành Đại danh ca rồi.”
Diệp Noãn cười ha hả hai tiếng, đối với Cung Ngạn Vũ này, cô không muốn nói nhiều.
Bước vào năm 2004, ngày 21 tháng một trước Tết Nguyên Đán, công ty càng thêm vắng lạnh, ăn cơm tất niên tại công ty xong, Hướng Phân cho tất cả về nhà ăn Tết. Còn Diệp Noãn và Đàm Phượng vẫn còn ở lại căn nhà thuê.
“Cậu không về nhà?” Đàm Phượng hỏi.
“Tớ không có nhà.” Diệp Noãn trả lời. Cô có cha có mẹ, nhưng mà nhà cha mẹ cô cũng không phải là nhà của cô. Liếc Đàm Phượng một cái, cô nói: “Hơn nữa, tớ đi rồi không phải cậu chỉ còn có một mình sao?”
Đàm Phượng nhún vai: “Một mình cũng không sao, tớ quen rồi.”
“Haizzz…,”Diệp Noãn dựa đầu vào sô pha, cảm thán mấy tiếng, “Hai đứa nhỏ đáng thương!”
“Đáng thương cái lông ấy!” Đàm Phượng đứng lên khỏi sô pha, “Làm gì phải đáng thương như vậy! Chúng ta đi ra ngoài chơi đi!”
“Đi đâu chơi?”
“Chỗ nào náo nhiệt thì đi!”
Diệp Noãn nghĩ sáu tháng cuối năm nay vừa đúng lúc hai bộ phim đồng thời phát sóng, có chút tiếng tăm thì không phải muốn đi chơi đâu cũng được, cho nên cô liền từ sô pha đứng lên, hưởng ứng: “Đi thôi!”
Mùa đông Bắc Kinh quá lạnh, cả hai người đều không có hộ chiếu, thảo luận một lúc thì quyết định bay đến đảo Tam Á nghỉ tết.
Dù cho toàn thân đều thoa kem chống nắng, Diệp Noãn vẫn không dám phơi nắng trực tiếp. Cô nằm dưới dù che nắng, đọc một quyển tiểu thuyết xuyên không.
Bên cạnh là Đàm Phượng phơi nắng thoải mái sung sướng. Di động đột nhiên vang lên, cô kêu một tiếng ngạc nhiên, đưa cho Diệp Noãn nhìn qua: “Là Tô Giản, muốn nghe không?”
“Cậu nghe đi,” Diệp Noãn tiếp tục đọc sách, “Đừng nói cho hắn biết chúng ta đang ở đâu là được.”
Đàm Phượng theo lời cô, nhận điện thoại, nói với Tô Giản ở đầu dây bên kia vài câu rồi cúp máy: “Quả nhiên hỏi chúng ta ở đâu.”
“Hắn kêu tớ nhắn cậu năm mới vui vẻ.”
“Ừ.”
“Ừ cái gì, điện thoại của cậu đâu?”
“Hết pin vứt lại trong phòng rồi.”
Đàm Phượng nhìn cô nửa ngày, lại châm chước cho Tô Giản: “Tô giản, người này thật sự rất khá, làm nghệ sĩ, cũng đâu phải không thể yêu đương.”
Diệp Noãn khép sách lại, nhìn Đàm Phương: “Truyện Cửu Long đoạt đích, cậu có xem chưa?”
“Cửu cái gì?”
“Là chỉ mấy người con của Khang Hi đại đế giành hoàng vị.”
“À, cái này, cái này thì tớ biết.” Đàm Phượng gật gật đầu, mấy hôm trước cô vừa xem một bộ phim truyền hình đề tài này. “Người thắng cuối cùng là tứ hoàng tử Dận Chân.”
“Ừ,” Diệp Noãn nhịp nhịp ngón tay lên bìa quyển sách, “Cho nên nếu như cậu xuyên không về cái thời đại đó, rõ ràng biết tứ hoàng tử Dận Chân thắng, cậu có còn dám đem lòng yêu bát hoàng tử Dận Tự?”
“Đương nhiên là không!” Đàm Phượng trả lời không chút nghĩ ngợi, “Bát hoàng tử thua rất thảm.”
“Đúng rồi…” Diệp Noãn buồn buồn, “Biết trước kết quả, làm sao còn dám mạo hiểm.”
Đàm Phượng cuối cùng phản ứng: “Câu chuyện này của cậu thì liên quan gì đến cái tớ vừa hỏi đâu? Đừng hòng đánh trống lảng…”
Diệp Noãn lười biếng duỗi eo: “Tớ về phòng ngủ một lát.”
“Cậu hình như vừa ngủ dây không được bao lâu mà, đồ lười biếng…” Đàm Phượng nhìn bóng lưng cô, “Aizzz, cậu không thức chơi với tớ sao? Được, tớ đi bơi một mình.”
Lúc có thể lười thì đương nhiên phải lười cho đã. Diệp Noãn nằm lỳ trên giường, nhìn ra cảnh biển một lát, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Có lẽ vừa rồi mới đọc tiểu thuyết xuyên không, cho nên cảnh trong mơ cũng là cảnh xưa.
Cô mơ thấy chính mình mặc xiêm áo cánh dài eo cao, đi qua một hành lang bò đầy dây leo, đến một khu viện u tĩnh. Trong lòng không biết vì sao mà có một chút kích đông, cô lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía trước, thấy một người đàn ông cũng mặc cổ trang, mang hài, quay lưng về phía cô. Người kia là Hạ Xuyên, trực giác cô mách bảo như vậy, nhưng người kia cũng không hề phát ra âm thanh gì.
Cô ngây ngẩn nhìn hắn, đến lúc hắn xoay người lại. Hình như là bị quấy rầy, Hạ Xuyên không vui, gương mặt đẹp trai không có bất kỳ biểu hiện gì, nhìn cô chằm chằm.
Gương mặt hắn lúc nhìn người chằm chằm lại không có biểu hiện gì thật sự rất nghiêm, có một chút đáng sợ. Cô hẳn là thấy sợ hãi, lại không dưng đỏ mặt. Cô không lảng tránh ánh mắt của hắn, có chút ngượng ngùng, nói: “Tôi… Tôi lạc đường.”
Đúng rồi, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Cô là một diễn viên khách mời nho nhỏ, không có trợ lý hay người đại diện đi theo, hóa trang xong liền chỉ có một mình tự đi lại trong trường quay, cho nên bị lạc.
Ngày đó, Hạ Xuyên tuy trông hung dữ như hung thần ác sát, nhưng cuối cùng cũng dẫn cô đến chỗ quay phim.
End chapter 21.
Nhân vật Hạ Nhi này cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là vẻ thanh thuần thời trẻ, nhưng ngoài thanh thuần, thật ra cô còn có nhiều cá tính khác. Vì yêu mà bướng bỉnh, được ăn cả ngã về không, sau này lại còn vì không để liên lụy Vu Trần mà dần dần trưởng thành trở nên kiên cường.
Vừa rồi Hà Dư Cam thể hiện hoàn hảo một Hạ Nhi thanh thuần, kéo lấy Vu Trần, dùng sự yếu đuối lay động lòng trắc ẩn của anh, khiến anh phải giữ cô lại.
Nhưng thực tế, chính là sự yếu đuối của Hạ Nhi mới làm cho Vu Trần không tin tưởng vào tương lai của bọn họ.
Em yêu anh, quan tâm làm gì sự đời chim bay cá lội, em chỉ muốn được bên anh. Hạ Nhi quật cường như vậy, cùng với Vu Trần cũng mạnh mẽ không chịu thua, có như thế, bọn họ mới dám cùng nhau đối diện với tương lai.
Tình cảm sâu đậm của Diệp Noãn cùng tính bướng bỉnh cũng ảnh hưởng đến Hạ Xuyên, làm hắn cũng trở nên nghiêm túc.
Đối mặt với tình cảm chợt lóe lên trong mắt cô, Hạ Xuyên nghiêng mặt đi, giả bộ lạnh lùng: “Trở về đi, kẻo ba mẹ em lại lo lắng.”
“Bọn họ chỉ quan tâm tới thành tích của em, có chút gì lo lắng cho em đâu.”
“Đừng bốc đồng như vậy, anh đưa em về.”
Diệp Noãn bước tới, túm lấy vạt áo của hắn, hốc mắt ửng đỏ:
“Anh chán ghét em thế sao? Vì sao nhất định phải đuổi em đi?”
Hạ Xuyên nhìn cô, trong lòng chợt nhói, lại một lần nữa quay mặt đi, lại tự trách: “Anh không phải là người tốt, em đi theo anh chắc chắn chịu khổ.”
Diệp Noãn ôm lấy mặt của hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình: “Ở trong lòng em, anh là tốt nhất.” Tình yêu và can đảm của cô đều thể hiện trong câu nói ấy.
Hạ Xuyên nhìn cô, cảm động và do dự trộn lẫn, cuối cùng hỏi lại cô: “Em chắc chắn?”
Cô không chút do dự: “Em chắc chắn!”
Hắn khẽ thở dài, sau đó ôm chặt nàng vào trong ngực.
Lúc này, nước mắt cô mới tuôn rơi, nhưng đây lại là nước mắt của hạnh phúc, cô cong cong khóe miệng, cũng ôm lại hắn thật chặt.
Cảnh diễn đến đây là kết thúc. Đường Ninh là người vỗ tay đầu tiên.
Vừa rồi Hạ Xuyên và Hà Dư Cam chỉ là diễn thử, bây giờ diễn cùng Diệp Noãn, mới được coi là diễn chân chính. Một đoạn vừa rồi thậm chí còn có thể quay lại làm thành phim luôn cũng được.
Diệp Noãn buông tay ra, lau đi nước mắt trên khóe mi, cô thoáng nhìn về phía Hà Dư Cam, nhìn thấy trong đáy mắt cô ta là không cam tâm. Trong đáy lòng cô cười lạnh. Kỹ thuật diễn và tình yêu đối với Hạ Xuyên, hai thứ này cộng lại, không ai có thể hơn được cô! Ngay cả Lâm Uyển Uyển cũng không thể!
“Diễn rất tốt.” Biên kịch Lý Á Nam giơ ngón tay cái về phía Diệp Noãn, cô cũng tán thưởng kỹ thuật diễn của Diệp Noãn.
Một phen vừa rồi quả thật kích thích, nhưng mà diễn đôi phát huy tốt đến như vậy, tình yêu trong mắt Diệp Noãn thật sự là diễn thôi sao? Người ta có cảm giác cô là thích Hạ Xuyên. Cũng dễ hiểu, ngay từ đầu cô là bởi vì nhìn thấy thần tượng, quá kích động cho nên sau đó bộ dạng thất thần một chút.
Hạ Xuyên cũng thầm nghĩ như vậy, chẳng qua diễn chung với Diệp Noãn xong thường quan sát cũng không thấy cô nhìn lại mình. Là chính mình nghĩ quá nhiều, hay là nàng giấu đầu lòi đuôi, Hạ Xuyên nhìn Diệp Noãn tạm biệt nhóm đạo diễn biên kịch rồi vội vàng rời đi, cảm thấy phải đợi bộ phim này chính thức bắt đầu quay thì mới có thể hiểu rõ.
Đàm Phượng chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Diệp Noãn bước ra liền tiến đến, nhìn thấy vẻ mặt của cô liền ỉu xìu. Diệp Noãn bước nhanh ra ngoài, Đàm Phượng liền bước theo sau, vừa đi vừa an ủi: “Không sao, không phải chỉ là một vai nữ chính thôi sao, không được vai này chúng ta lại thử vai khác.”
Đi thẳng đến cổng lớn, Diệp Noãn liên xe rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Ai nói với cậu không được?”
“Được rồi sao?” Trên mặt Diệp Noãn một chút vui vẻ cũng không thấy, Đàm Phượng cũng không tin: “Vậy tại sao lúc đi ra thái độ của cậu lại y như có cái gì đó khủng khiếp đuổi theo phía sau vậy?”
Đúng là có thứ khủng khiếp, nhưng mà Diêp Noãn cũng không muốn giải thích, cô nói với Đàm Phượng: “Cậu gọi cho chị Hướng Phân một tiếng trước đi, vài ngày sau đoàn phim sẽ liên hệ để cùng đạo diễn ký hợp đồng.”
“Tốt quá!” Đàm Phượng lúc này mới tin, cầm điện thoại báo tin vui cho Hướng Phân.
Vài ngày sau, đoàn phim “Thiên Sứ Chi Hôn” cùng Diệp Noãn ký hợp đồng, tương đối thiệt thòi một chút là phim “Ngàn Năm Chi Luyến” tạm thời dời lịch chiếu đến hè năm 2004, không có tác phẩm công chiếu, Diệp Noãn hiện tại coi như là người mới. Phim “Ngàn Năm Chi Luyến” thù lao của cô là 3500 tệ một tập, với chính kịch thì thù lao hơi cao một chút, làm diễn viên chính trong “Thiên Sứ Chi Hôn” cho nên thù lao Diệp Noãn đề nghị là 4500 tệ một tập. Thù lao này so với người mới mà nói là rất khá, nhưng so với Hạ Xuyên cũng là diễn viên chính mà so sánh, thù lao của Hạ Xuyên ắt phải cao gấp năm lần của cô.
Hướng Phân đương nhiên cũng nhận ra vấn đề này, chẳng qua kịch bản “Thiên Sứ Chi Hôn” này nếu không thử qua thì cô cảm thấy có chút đáng tiếc. Cô nói với Diệp Noãn: “Đợi “Thiên Sứ Chi Hôn” quay xong, em liền nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Nghỉ ngơi một thời gian, chờ “Ngàn Năm Chi Luyến” phát sóng để tên tuổi trở nên nổi bật hơn một chút đã.
Thật ra, Diệp Noãn hiện tại cũng là nghỉ ngơi, tuy đã cùng đoàn phim Thiên Sứ Chi Hôn ký hợp đồng, nhưng bộ phim này còn trong khâu chuẩn bị, thời gian bấm máy dự tính là sang tháng 2 năm sau.
Cuối năm vốn là thời gian bận rộn nhất của giới nghệ sĩ, bởi vì các công việc đánh giá thành tựu một năm, lễ trao giải đều đồng loạt triển khai, nhưng do không có tác phẩm được công chiếu nên Diệp Noãn chỉ có thể cùng Đàm Phượng nằm nhà xem TV.
Đàm Phượng ôm gói khoai tây, Diệp Noãn ôm gối ôm, hai người cùng xem truyền hình trực tiếp lễ trao giải Đĩa Nhạc Vàng, đây là giải thưởng âm nhạc quan trọng và vinh quang nhất trong nước.
Năm nay Cung Ngạn Vũ có thể gọi là đại thành công, một lần liền đoạt được Album nhạc Pop bán chạy nhất, nhà sản xuất album xuất sắc nhất, tác giả xuất sắc nhất cùng nam ca sĩ được yêu thích nhất, tổng cộng là 4 giải thưởng lớn.
Đàm Phượng cắn miếng khoai rôm rốp: “Ca sĩ trẻ này cũng giỏi thật, lần này có thể trở thành Đại danh ca rồi.”
Diệp Noãn cười ha hả hai tiếng, đối với Cung Ngạn Vũ này, cô không muốn nói nhiều.
Bước vào năm 2004, ngày 21 tháng một trước Tết Nguyên Đán, công ty càng thêm vắng lạnh, ăn cơm tất niên tại công ty xong, Hướng Phân cho tất cả về nhà ăn Tết. Còn Diệp Noãn và Đàm Phượng vẫn còn ở lại căn nhà thuê.
“Cậu không về nhà?” Đàm Phượng hỏi.
“Tớ không có nhà.” Diệp Noãn trả lời. Cô có cha có mẹ, nhưng mà nhà cha mẹ cô cũng không phải là nhà của cô. Liếc Đàm Phượng một cái, cô nói: “Hơn nữa, tớ đi rồi không phải cậu chỉ còn có một mình sao?”
Đàm Phượng nhún vai: “Một mình cũng không sao, tớ quen rồi.”
“Haizzz…,”Diệp Noãn dựa đầu vào sô pha, cảm thán mấy tiếng, “Hai đứa nhỏ đáng thương!”
“Đáng thương cái lông ấy!” Đàm Phượng đứng lên khỏi sô pha, “Làm gì phải đáng thương như vậy! Chúng ta đi ra ngoài chơi đi!”
“Đi đâu chơi?”
“Chỗ nào náo nhiệt thì đi!”
Diệp Noãn nghĩ sáu tháng cuối năm nay vừa đúng lúc hai bộ phim đồng thời phát sóng, có chút tiếng tăm thì không phải muốn đi chơi đâu cũng được, cho nên cô liền từ sô pha đứng lên, hưởng ứng: “Đi thôi!”
Mùa đông Bắc Kinh quá lạnh, cả hai người đều không có hộ chiếu, thảo luận một lúc thì quyết định bay đến đảo Tam Á nghỉ tết.
Dù cho toàn thân đều thoa kem chống nắng, Diệp Noãn vẫn không dám phơi nắng trực tiếp. Cô nằm dưới dù che nắng, đọc một quyển tiểu thuyết xuyên không.
Bên cạnh là Đàm Phượng phơi nắng thoải mái sung sướng. Di động đột nhiên vang lên, cô kêu một tiếng ngạc nhiên, đưa cho Diệp Noãn nhìn qua: “Là Tô Giản, muốn nghe không?”
“Cậu nghe đi,” Diệp Noãn tiếp tục đọc sách, “Đừng nói cho hắn biết chúng ta đang ở đâu là được.”
Đàm Phượng theo lời cô, nhận điện thoại, nói với Tô Giản ở đầu dây bên kia vài câu rồi cúp máy: “Quả nhiên hỏi chúng ta ở đâu.”
“Hắn kêu tớ nhắn cậu năm mới vui vẻ.”
“Ừ.”
“Ừ cái gì, điện thoại của cậu đâu?”
“Hết pin vứt lại trong phòng rồi.”
Đàm Phượng nhìn cô nửa ngày, lại châm chước cho Tô Giản: “Tô giản, người này thật sự rất khá, làm nghệ sĩ, cũng đâu phải không thể yêu đương.”
Diệp Noãn khép sách lại, nhìn Đàm Phương: “Truyện Cửu Long đoạt đích, cậu có xem chưa?”
“Cửu cái gì?”
“Là chỉ mấy người con của Khang Hi đại đế giành hoàng vị.”
“À, cái này, cái này thì tớ biết.” Đàm Phượng gật gật đầu, mấy hôm trước cô vừa xem một bộ phim truyền hình đề tài này. “Người thắng cuối cùng là tứ hoàng tử Dận Chân.”
“Ừ,” Diệp Noãn nhịp nhịp ngón tay lên bìa quyển sách, “Cho nên nếu như cậu xuyên không về cái thời đại đó, rõ ràng biết tứ hoàng tử Dận Chân thắng, cậu có còn dám đem lòng yêu bát hoàng tử Dận Tự?”
“Đương nhiên là không!” Đàm Phượng trả lời không chút nghĩ ngợi, “Bát hoàng tử thua rất thảm.”
“Đúng rồi…” Diệp Noãn buồn buồn, “Biết trước kết quả, làm sao còn dám mạo hiểm.”
Đàm Phượng cuối cùng phản ứng: “Câu chuyện này của cậu thì liên quan gì đến cái tớ vừa hỏi đâu? Đừng hòng đánh trống lảng…”
Diệp Noãn lười biếng duỗi eo: “Tớ về phòng ngủ một lát.”
“Cậu hình như vừa ngủ dây không được bao lâu mà, đồ lười biếng…” Đàm Phượng nhìn bóng lưng cô, “Aizzz, cậu không thức chơi với tớ sao? Được, tớ đi bơi một mình.”
Lúc có thể lười thì đương nhiên phải lười cho đã. Diệp Noãn nằm lỳ trên giường, nhìn ra cảnh biển một lát, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Có lẽ vừa rồi mới đọc tiểu thuyết xuyên không, cho nên cảnh trong mơ cũng là cảnh xưa.
Cô mơ thấy chính mình mặc xiêm áo cánh dài eo cao, đi qua một hành lang bò đầy dây leo, đến một khu viện u tĩnh. Trong lòng không biết vì sao mà có một chút kích đông, cô lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía trước, thấy một người đàn ông cũng mặc cổ trang, mang hài, quay lưng về phía cô. Người kia là Hạ Xuyên, trực giác cô mách bảo như vậy, nhưng người kia cũng không hề phát ra âm thanh gì.
Cô ngây ngẩn nhìn hắn, đến lúc hắn xoay người lại. Hình như là bị quấy rầy, Hạ Xuyên không vui, gương mặt đẹp trai không có bất kỳ biểu hiện gì, nhìn cô chằm chằm.
Gương mặt hắn lúc nhìn người chằm chằm lại không có biểu hiện gì thật sự rất nghiêm, có một chút đáng sợ. Cô hẳn là thấy sợ hãi, lại không dưng đỏ mặt. Cô không lảng tránh ánh mắt của hắn, có chút ngượng ngùng, nói: “Tôi… Tôi lạc đường.”
Đúng rồi, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Cô là một diễn viên khách mời nho nhỏ, không có trợ lý hay người đại diện đi theo, hóa trang xong liền chỉ có một mình tự đi lại trong trường quay, cho nên bị lạc.
Ngày đó, Hạ Xuyên tuy trông hung dữ như hung thần ác sát, nhưng cuối cùng cũng dẫn cô đến chỗ quay phim.
End chapter 21.