Chương 22: Liên Hoan
Hình ảnh lại thay đổi, trong phòng khách sạn, Hạ Xuyên tiến đến ôm cô, cô lại đẩy hắn ra. Không thể tin chính mình lại có ngày bị phản bội. Cô không tin, trừng mắt nhìn hắn: “Lâm Uyển Uyển? Anh cùng Lâm Uyển Uyển là một đôi, vậy thì tôi là cái gì?” Âm thanh bất chợt buông thõng: “Cô ta là Lâm Uyển Uyển… Tôi có là gì….”
“A Noãn,” Hạ Xuyên mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, “Anh sẽ chia tay cô ấy, A Noãn, ở bên em anh mới thấy mình thực sự được sống.”
Lừa đảo! Dối trá!
Không muốn tiếp tục giấc mơ, Diệp Noãn trong mơ giãy dụa, làm thế nào cũng chưa tỉnh lại. Giấc mộng tàn nhẫn này giống như cố tình muốn mang cô đi xem lại một lần tất cả những hồi ức cô không bao giờ muốn nhớ đến.
“Diệp Noãn, ly hôn đi,” tình cảm ấm áp ngọt ngào tan tành mây khói, trong ánh mắt Hạ Xuyên chỉ còn lại bình tĩnh, bình tĩnh nhìn cô giống như đang nhìn một người xa lạ, “Chúng ta không hợp.”
Cô nhìn thấy mình như nổi điên, nhào lên: “Hạ Xuyên! Anh không có lương tâm! Tôi nghe lời anh, phim cũng không quay, ngoan ngoãn ở nhà, mỗi ngày đợi anh về. Đến giờ tôi không có gì cả, anh làm sao có thể nói đi là đi!”
Cảnh trong mơ và hiện thực hoàn toàn giống hệt nhau, làm cô có chút hoảng hốt, Diệp Noãn cũng không rõ rốt cuộc mình đang nằm mơ, hay là hiện thực, cô ôm mặt, nếu như đây là mộng, làm ơn cho cô tỉnh lại đi.
“A Noãn!” Xa xa có tiếng gọi cô, Đàm Phượng, là giọng của Đàm Phượng.
Diệp Noãn cố gắng mở to hai mắt, trước mặt là Đàm Phượng đang cố gắng lay động thân mình.
“Cuối cùng cũng tỉnh,” Đàm Phượng thở một hơi, “Kêu cả nửa ngày, làm gì mà ngủ như chết vậy.” Cô cầm điện thoại kề lên tai Diệp Noãn, “Điện thoại, tìm cậu đó.”
Diệp Noãn mơ mơ màng màng, còn chưa kịp mở miệng hỏi là ai, đầu bên kia lên truyền tới giọng của Hạ Xuyên: “Giờ này đang ngủ à?”
Tiếng nói của hắn như mở ra một cánh cửa cho giấc mơ tuyệt vọng tràn về hiện thực. Diệp Noãn ngây ngẩn cầm điện thoại, nói không ra lời.
Đàm Phượng ngồi cạnh nhìn mà lắc đầu, A Noãn nhà cô, thường thì đều rất lợi hại, nhưng lâu lâu cũng sẽ có lúc ngu ngơ làm cho người ta thấy thật mất mặt.
Hạ Xuyên cảm thấy Diệp Noãn đại khái còn chưa tỉnh ngủ, cho nên cũng không để bụng, hắn tiếp tục nói: “Thứ năm tuần sau, đạo diễn Đường mời ăn cơm, các diễn viên đều đến, em là vai nữ chính, không nên vắng mặt.”
Diệp Noãn thấp đầu, thanh âm có chút khàn khàn: “Biết.”
Hạ Xuyên lại nói: “Năm mới vui vẻ.”
Diệp Noãn cúp máy, đưa điện thoại cho Đàm Phượng.
“Nói gì đấy?” Đàm Phượng hỏi.
“Thứ năm tuần sau,” Diệp Noãn liếc mắt nhìn cuốn lịch để đầu giường, “Ngày 30 dương lịch, đạo diễn Đường hẹn các diễn viên “Thiên Sứ Chi Hôn” đi ăn cơm.”
Đàm Phượng ồ một tiếng: “Lời này hắn nói thẳng với tớ cũng được rồi, cần gì nhất định bắt tớ phải đưa điện thoại cho cậu, hại tớ phải chạy thẳng về nhà, thật là!”
Diệp Noãn không trả lời.
Bên kia, Hạ Xuyên sau khi chúc mừng năm mới xong liền bị không khách khí chút nào cúp máy, cầm điện thoại vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ. Người mới bây giờ có hơi kiêu ngạo rồi. Hạ Xuyên cảm thấy, cái ý nghĩ cho rằng Diệp Noãn thích mình, chắc là mình lầm thôi.
Trên thực tế Diệp Noãn cũng không kiêu ngạo, chỉ là cảm xúc bị giấc mộng vừa rồi ảnh hưởng thôi.
Nghỉ ngơi tại Tam Á thêm vài ngày nữa, Diệp Noãn mới cùng Đàm Phượng trở lại Bắc Kinh. Về công ty gặp bà chủ để chúc tết, tiếp theo là đến hẹn ăn cơm với đạo diễn Đường.
Họp mặt riêng không dẫn theo người đại diện, Đàm Phượng chỉ đưa Diệp Noãn đến cửa, sau đó dặn dò: “Ăn nhiều một chút.” Nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, sửa lại: “Cậu là nghệ sĩ, không thể ăn quá nhiều.”
Diệp Noãn cười rộ lên: “Cái này không cần cậu lo, tớ biết rồi.”
“Aizzz,” Đàm Phượng than thở, “Không cho tớ lo cái này thì tớ biết lo cái gì.”
“Sợ không đủ việc để lo sao? Về sau việc để lo sẽ ngày càng nhiều.”
“Tớ biết rồi.” Đàm Phượng giơ tay về phía cô, vẫy vẫy. “Cậu vào đi thôi, kẻo lại trễ.”
Diệp Noãn đến sớm hơn giờ hẹn mười phút, lúc cô đi vào phòng ăn đã đặt trước thì các diễn viên cũng đến gần đủ. Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Diệp Noãn cười, nhẹ vẫy tay chào: “Mọi người khỏe không, tôi là Diệp Noãn.”
“Diệp Noãn, tôi biết cô rồi!” Một người con trai mặt tròn nhìn cô cười nói, “Cung Ngạn Vũ là thần tượng của tôi, “Giản Tâm” cũng là bài hát tôi rất thích.”
Vừa nói đến “Giản Tâm”, mọi người đều chợt hiểu, bài hát này năm trước quả thực là rất hot.
“Người thật cũng rất đẹp nha!” Có người khen ngợi, cùng một đoàn phim, xây dựng quan hệ tốt với nữ chính nhất định không tồi.
“Cảm ơn.” Diệp Noãn tùy tiện tìm một chỗ còn trống ngồi xuống, rũ mắt nhìn Chu Cẩn đang ngồi gần, hơi hơi gật đầu chào, biểu tình nhàn nhạt, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Diệp Noãn ngồi xuống không bao lâu, Hạ Xuyên cũng tới, nhìn mọi người ngồi chỉnh tề, lại xem giờ trên di động: “Tôi đến không muộn chứ?”
“Không có đâu!”
“Vậy thì tốt rồi.” Giống như thở phào một hơi, hắn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Diệp Noãn, hỏi như quen thuộc, “Em đến đây lúc nào?”
Diệp Noãn từ Tam Á trở về cũng đã nghĩ rõ ràng, kiếp trước Hạ Xuyên tồi tệ, làm tổn thương cô, đó cũng là bởi vì chính cô cho hắn cơ hội tổn thương bản thân, đời này không cho phép hắn làm như vậy là được. Nếu là cùng một đoàn phim, vậy thì cứ sống bình thường, không cần quá thân thiện, cũng không nên quá lạnh nhạt.
Cho nên cô đơn giản trả lời một câu: “Vừa tới.”
Hạ Xuyên ừ một tiếng, thoáng nhìn trên mặt bàn trước mặt đầy mỡ lau chưa sạch, nhăn mày.
Hắn có bệnh sạch sẽ, Diệp Noãn sống cùng hắn nhiều năm, nhìn một chút biểu hiện liền biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Gần như cùng lúc Hạ Xuyên vừa nhăn mày lại, Diệp Noãn liền thuận tay đem khăn tay để bên cạnh đưa cho hắn. Đưa xem, cô mới phản ứng kịp, cảm thấy chính mình thật là nhàn rỗi quá.
“Làm sao em biết tôi cần khăn tay?” Hạ Xuyên giãn mi ra, cười với cô, nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Diệp Noãn quay đầu uống nước, không muốn tiếp tục trả lời hắn.
Đoàn phim bọn họ không có ngôi sao, cho nên không có ai đến muộn. Chẳng qua đến giờ rồi, đạo diễn Đường lại gọi, bảo không đến được.
Hạ Xuyên thông báo lại với mọi người: “Đạo diễn Đường nói, ông có việc bận không tới được, cứ thoải mái gọi đồ ăn đi, sẽ thanh toán lại sau.”
Đạo diễn Đường là cố ý? Vì sắp bắt đầu quay, cho nên muốn cho các diễn viên trẻ bọn họ cơ hội làm quen nhau trước?
Không chỉ có Diệp Noãn ngồi đây có ý nghĩ đó.
“Được,” Hạ Xuyên khẽ vỗ tay, trong phòng, hắn có kinh nghiệm nhất, đương nhiên dẫn dắt câu chuyện là việc của hắn, “Nếu đạo diễn Đường đã không đến, vậy chúng ta cứ hãy thoải mái cùng nhau dùng bữa đi.”
Đạo diễn không có ở đây làm mọi người cũng thoải mái hơn nhiều, hắn nói như vậy lập tức có người hưởng ứng cười lớn.
“Chúng ta đầu tiên đều tự giới thiệu đi,” Hạ Xuyên tự nhiên bắt đầu, “Tôi tên Hạ Xuyên, đóng vai Vu Trần.”
Mọi người ở đây sau khi nhận vai đều đã có kịch bản, hiện giờ đương nhiên đều biết các nhân vật khác trong kịch bản.
Mọi người nhìn tiếp về phía Diệp Noãn đóng vai nữ chính, Diệp Noãn vì thế lại một lần nữa tự giới thiệu: “Tôi là Diệp Noãn, đóng vai Hạ Nhi.”
Sau Diệp Noãn là một diễn viên ngồi bên cạnh: “Tôi kêu là Vương Nhiễm, đóng vai Mạt Lỵ.” Tự giới thiệu xong cô quay sang cùng Diệp Noãn cười thân thiết.
Trong phim, nhân vật Mạt Lỵ ngay từ đầu vì thầm mến Vu Trần mà luôn đối đầu với Hạ Nhi, nhưng sau khi Hạ Nhi quay về nhà, ngược lại trở thành bạn tốt.
Tiếp theo là nam diễn viên cạnh Vương Nhiễm: “Ta là Ngũ Trạch, đóng vai Thạch Vinh Hiên.”
“Ngũ Trạch?” Mọi người nghe tên hắn, đều cười rộ lên. “Sao lại thiếu mất chữ Thiên rồi?” (Trạch Thiên là một quẻ kinh dịch số 43, Ngũ Trạch Thiên là quẻ Trạch Thiên hào số 5)
Ngũ Trạch hòa nhã: “Từ nhỏ ai cũng hỏi tôi như vậy, tôi cũng thật không biết đâu.”
Thạch Vinh Hiên trong kịch bản là bạn của Vu Trần, nhưng đồng thời cũng thầm mến Hạ Nhi.
Từng người một, mọi người đều tự giới thiệu mình. Nghệ nhân hầu hết đều phóng khoáng, mọi người đều không chênh lệch tuổi tác là mấy, chẳng bao lâu, trong bàn liền náo nhiệt.
Thường ngày trên TV ít nhiều đều thấy mặt, chỉ là không có cơ hội gặp gỡ, hôm nay có cơ hội rồi, mọi người đều vừa hỏi một ít chuyện vừa làm quen.
“Hạ Xuyên, tôi nghe đồn cậu vốn là sẽ diễn Hán Vũ đế?”
“Ừ, nhưng bên này tuyển diễn viên, người đại diện của tôi liền từ chối bên kia, không làm sao đồng thời đủ sức chạy qua chạy lại hai đoàn phim được.”
“Diệp Noãn, nửa năm trước có phải cô cùng với Tô Giản diễn cùng đoàn không? Người đó ra sao?”
“Rất tốt.”
Câu hỏi phần lớn đều tập trung vào Hạ Xuyên và Diệp Noãn, ai kêu hai người đóng vai chính nào.
Không khí hòa hợp kết thúc bữa cơm, mọi người đều vẫy chào ra về. Diệp Noãn nghĩ giờ mà còn chờ Đàm Phượng đến đón, còn không bằng chính mình tự đón xe về nhà. Cô đứng ven đường đợi xe, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Hạ Xuyên: “Em đi đâu? Tôi đưa em đi.”
“Không sao.” Diệp Noãn cự tuyệt.
“Như vậy, đến lúc quay phim gặp lại.” Hạ Xuyên vẫy tay, đạp cần ga, lái đi.
Đây mới là Hạ Xuyên, tuyệt đối không có khả năng làm giống như Tô Giản, bị từ chối rồi còn kiên trì mời mọc.
Diệp Noãn nhìn theo đèn sau ô tô của hắn một lúc, không nhìn nữa, tiếp tục đón xe. Đoạn đường cô đang đứng thật đông đúc, không bao lâu cô liền gọi được một chiếc taxi.
End chapter 22.
“A Noãn,” Hạ Xuyên mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, “Anh sẽ chia tay cô ấy, A Noãn, ở bên em anh mới thấy mình thực sự được sống.”
Lừa đảo! Dối trá!
Không muốn tiếp tục giấc mơ, Diệp Noãn trong mơ giãy dụa, làm thế nào cũng chưa tỉnh lại. Giấc mộng tàn nhẫn này giống như cố tình muốn mang cô đi xem lại một lần tất cả những hồi ức cô không bao giờ muốn nhớ đến.
“Diệp Noãn, ly hôn đi,” tình cảm ấm áp ngọt ngào tan tành mây khói, trong ánh mắt Hạ Xuyên chỉ còn lại bình tĩnh, bình tĩnh nhìn cô giống như đang nhìn một người xa lạ, “Chúng ta không hợp.”
Cô nhìn thấy mình như nổi điên, nhào lên: “Hạ Xuyên! Anh không có lương tâm! Tôi nghe lời anh, phim cũng không quay, ngoan ngoãn ở nhà, mỗi ngày đợi anh về. Đến giờ tôi không có gì cả, anh làm sao có thể nói đi là đi!”
Cảnh trong mơ và hiện thực hoàn toàn giống hệt nhau, làm cô có chút hoảng hốt, Diệp Noãn cũng không rõ rốt cuộc mình đang nằm mơ, hay là hiện thực, cô ôm mặt, nếu như đây là mộng, làm ơn cho cô tỉnh lại đi.
“A Noãn!” Xa xa có tiếng gọi cô, Đàm Phượng, là giọng của Đàm Phượng.
Diệp Noãn cố gắng mở to hai mắt, trước mặt là Đàm Phượng đang cố gắng lay động thân mình.
“Cuối cùng cũng tỉnh,” Đàm Phượng thở một hơi, “Kêu cả nửa ngày, làm gì mà ngủ như chết vậy.” Cô cầm điện thoại kề lên tai Diệp Noãn, “Điện thoại, tìm cậu đó.”
Diệp Noãn mơ mơ màng màng, còn chưa kịp mở miệng hỏi là ai, đầu bên kia lên truyền tới giọng của Hạ Xuyên: “Giờ này đang ngủ à?”
Tiếng nói của hắn như mở ra một cánh cửa cho giấc mơ tuyệt vọng tràn về hiện thực. Diệp Noãn ngây ngẩn cầm điện thoại, nói không ra lời.
Đàm Phượng ngồi cạnh nhìn mà lắc đầu, A Noãn nhà cô, thường thì đều rất lợi hại, nhưng lâu lâu cũng sẽ có lúc ngu ngơ làm cho người ta thấy thật mất mặt.
Hạ Xuyên cảm thấy Diệp Noãn đại khái còn chưa tỉnh ngủ, cho nên cũng không để bụng, hắn tiếp tục nói: “Thứ năm tuần sau, đạo diễn Đường mời ăn cơm, các diễn viên đều đến, em là vai nữ chính, không nên vắng mặt.”
Diệp Noãn thấp đầu, thanh âm có chút khàn khàn: “Biết.”
Hạ Xuyên lại nói: “Năm mới vui vẻ.”
Diệp Noãn cúp máy, đưa điện thoại cho Đàm Phượng.
“Nói gì đấy?” Đàm Phượng hỏi.
“Thứ năm tuần sau,” Diệp Noãn liếc mắt nhìn cuốn lịch để đầu giường, “Ngày 30 dương lịch, đạo diễn Đường hẹn các diễn viên “Thiên Sứ Chi Hôn” đi ăn cơm.”
Đàm Phượng ồ một tiếng: “Lời này hắn nói thẳng với tớ cũng được rồi, cần gì nhất định bắt tớ phải đưa điện thoại cho cậu, hại tớ phải chạy thẳng về nhà, thật là!”
Diệp Noãn không trả lời.
Bên kia, Hạ Xuyên sau khi chúc mừng năm mới xong liền bị không khách khí chút nào cúp máy, cầm điện thoại vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ. Người mới bây giờ có hơi kiêu ngạo rồi. Hạ Xuyên cảm thấy, cái ý nghĩ cho rằng Diệp Noãn thích mình, chắc là mình lầm thôi.
Trên thực tế Diệp Noãn cũng không kiêu ngạo, chỉ là cảm xúc bị giấc mộng vừa rồi ảnh hưởng thôi.
Nghỉ ngơi tại Tam Á thêm vài ngày nữa, Diệp Noãn mới cùng Đàm Phượng trở lại Bắc Kinh. Về công ty gặp bà chủ để chúc tết, tiếp theo là đến hẹn ăn cơm với đạo diễn Đường.
Họp mặt riêng không dẫn theo người đại diện, Đàm Phượng chỉ đưa Diệp Noãn đến cửa, sau đó dặn dò: “Ăn nhiều một chút.” Nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, sửa lại: “Cậu là nghệ sĩ, không thể ăn quá nhiều.”
Diệp Noãn cười rộ lên: “Cái này không cần cậu lo, tớ biết rồi.”
“Aizzz,” Đàm Phượng than thở, “Không cho tớ lo cái này thì tớ biết lo cái gì.”
“Sợ không đủ việc để lo sao? Về sau việc để lo sẽ ngày càng nhiều.”
“Tớ biết rồi.” Đàm Phượng giơ tay về phía cô, vẫy vẫy. “Cậu vào đi thôi, kẻo lại trễ.”
Diệp Noãn đến sớm hơn giờ hẹn mười phút, lúc cô đi vào phòng ăn đã đặt trước thì các diễn viên cũng đến gần đủ. Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Diệp Noãn cười, nhẹ vẫy tay chào: “Mọi người khỏe không, tôi là Diệp Noãn.”
“Diệp Noãn, tôi biết cô rồi!” Một người con trai mặt tròn nhìn cô cười nói, “Cung Ngạn Vũ là thần tượng của tôi, “Giản Tâm” cũng là bài hát tôi rất thích.”
Vừa nói đến “Giản Tâm”, mọi người đều chợt hiểu, bài hát này năm trước quả thực là rất hot.
“Người thật cũng rất đẹp nha!” Có người khen ngợi, cùng một đoàn phim, xây dựng quan hệ tốt với nữ chính nhất định không tồi.
“Cảm ơn.” Diệp Noãn tùy tiện tìm một chỗ còn trống ngồi xuống, rũ mắt nhìn Chu Cẩn đang ngồi gần, hơi hơi gật đầu chào, biểu tình nhàn nhạt, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Diệp Noãn ngồi xuống không bao lâu, Hạ Xuyên cũng tới, nhìn mọi người ngồi chỉnh tề, lại xem giờ trên di động: “Tôi đến không muộn chứ?”
“Không có đâu!”
“Vậy thì tốt rồi.” Giống như thở phào một hơi, hắn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Diệp Noãn, hỏi như quen thuộc, “Em đến đây lúc nào?”
Diệp Noãn từ Tam Á trở về cũng đã nghĩ rõ ràng, kiếp trước Hạ Xuyên tồi tệ, làm tổn thương cô, đó cũng là bởi vì chính cô cho hắn cơ hội tổn thương bản thân, đời này không cho phép hắn làm như vậy là được. Nếu là cùng một đoàn phim, vậy thì cứ sống bình thường, không cần quá thân thiện, cũng không nên quá lạnh nhạt.
Cho nên cô đơn giản trả lời một câu: “Vừa tới.”
Hạ Xuyên ừ một tiếng, thoáng nhìn trên mặt bàn trước mặt đầy mỡ lau chưa sạch, nhăn mày.
Hắn có bệnh sạch sẽ, Diệp Noãn sống cùng hắn nhiều năm, nhìn một chút biểu hiện liền biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Gần như cùng lúc Hạ Xuyên vừa nhăn mày lại, Diệp Noãn liền thuận tay đem khăn tay để bên cạnh đưa cho hắn. Đưa xem, cô mới phản ứng kịp, cảm thấy chính mình thật là nhàn rỗi quá.
“Làm sao em biết tôi cần khăn tay?” Hạ Xuyên giãn mi ra, cười với cô, nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Diệp Noãn quay đầu uống nước, không muốn tiếp tục trả lời hắn.
Đoàn phim bọn họ không có ngôi sao, cho nên không có ai đến muộn. Chẳng qua đến giờ rồi, đạo diễn Đường lại gọi, bảo không đến được.
Hạ Xuyên thông báo lại với mọi người: “Đạo diễn Đường nói, ông có việc bận không tới được, cứ thoải mái gọi đồ ăn đi, sẽ thanh toán lại sau.”
Đạo diễn Đường là cố ý? Vì sắp bắt đầu quay, cho nên muốn cho các diễn viên trẻ bọn họ cơ hội làm quen nhau trước?
Không chỉ có Diệp Noãn ngồi đây có ý nghĩ đó.
“Được,” Hạ Xuyên khẽ vỗ tay, trong phòng, hắn có kinh nghiệm nhất, đương nhiên dẫn dắt câu chuyện là việc của hắn, “Nếu đạo diễn Đường đã không đến, vậy chúng ta cứ hãy thoải mái cùng nhau dùng bữa đi.”
Đạo diễn không có ở đây làm mọi người cũng thoải mái hơn nhiều, hắn nói như vậy lập tức có người hưởng ứng cười lớn.
“Chúng ta đầu tiên đều tự giới thiệu đi,” Hạ Xuyên tự nhiên bắt đầu, “Tôi tên Hạ Xuyên, đóng vai Vu Trần.”
Mọi người ở đây sau khi nhận vai đều đã có kịch bản, hiện giờ đương nhiên đều biết các nhân vật khác trong kịch bản.
Mọi người nhìn tiếp về phía Diệp Noãn đóng vai nữ chính, Diệp Noãn vì thế lại một lần nữa tự giới thiệu: “Tôi là Diệp Noãn, đóng vai Hạ Nhi.”
Sau Diệp Noãn là một diễn viên ngồi bên cạnh: “Tôi kêu là Vương Nhiễm, đóng vai Mạt Lỵ.” Tự giới thiệu xong cô quay sang cùng Diệp Noãn cười thân thiết.
Trong phim, nhân vật Mạt Lỵ ngay từ đầu vì thầm mến Vu Trần mà luôn đối đầu với Hạ Nhi, nhưng sau khi Hạ Nhi quay về nhà, ngược lại trở thành bạn tốt.
Tiếp theo là nam diễn viên cạnh Vương Nhiễm: “Ta là Ngũ Trạch, đóng vai Thạch Vinh Hiên.”
“Ngũ Trạch?” Mọi người nghe tên hắn, đều cười rộ lên. “Sao lại thiếu mất chữ Thiên rồi?” (Trạch Thiên là một quẻ kinh dịch số 43, Ngũ Trạch Thiên là quẻ Trạch Thiên hào số 5)
Ngũ Trạch hòa nhã: “Từ nhỏ ai cũng hỏi tôi như vậy, tôi cũng thật không biết đâu.”
Thạch Vinh Hiên trong kịch bản là bạn của Vu Trần, nhưng đồng thời cũng thầm mến Hạ Nhi.
Từng người một, mọi người đều tự giới thiệu mình. Nghệ nhân hầu hết đều phóng khoáng, mọi người đều không chênh lệch tuổi tác là mấy, chẳng bao lâu, trong bàn liền náo nhiệt.
Thường ngày trên TV ít nhiều đều thấy mặt, chỉ là không có cơ hội gặp gỡ, hôm nay có cơ hội rồi, mọi người đều vừa hỏi một ít chuyện vừa làm quen.
“Hạ Xuyên, tôi nghe đồn cậu vốn là sẽ diễn Hán Vũ đế?”
“Ừ, nhưng bên này tuyển diễn viên, người đại diện của tôi liền từ chối bên kia, không làm sao đồng thời đủ sức chạy qua chạy lại hai đoàn phim được.”
“Diệp Noãn, nửa năm trước có phải cô cùng với Tô Giản diễn cùng đoàn không? Người đó ra sao?”
“Rất tốt.”
Câu hỏi phần lớn đều tập trung vào Hạ Xuyên và Diệp Noãn, ai kêu hai người đóng vai chính nào.
Không khí hòa hợp kết thúc bữa cơm, mọi người đều vẫy chào ra về. Diệp Noãn nghĩ giờ mà còn chờ Đàm Phượng đến đón, còn không bằng chính mình tự đón xe về nhà. Cô đứng ven đường đợi xe, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Hạ Xuyên: “Em đi đâu? Tôi đưa em đi.”
“Không sao.” Diệp Noãn cự tuyệt.
“Như vậy, đến lúc quay phim gặp lại.” Hạ Xuyên vẫy tay, đạp cần ga, lái đi.
Đây mới là Hạ Xuyên, tuyệt đối không có khả năng làm giống như Tô Giản, bị từ chối rồi còn kiên trì mời mọc.
Diệp Noãn nhìn theo đèn sau ô tô của hắn một lúc, không nhìn nữa, tiếp tục đón xe. Đoạn đường cô đang đứng thật đông đúc, không bao lâu cô liền gọi được một chiếc taxi.
End chapter 22.