Chương 3
21.
Đêm đến.
Nhìn toàn cảnh xung quanh, chỉ thấy vài tia sáng rải rác, điều này cho thấy sự suy tàn nghiêm trọng của khu vực này.
Đây quả thực là một nơi lý tưởng để gây án.
Việc cảnh sát tập trung toàn lực vào ông ta là hoàn toàn hợp lý.
Tôi mở máy điều tra.
Quả nhiên, ID Theo Đuổi Ánh Sáng đang nhấp nháy.
Đối phương còn viết một bài phân tích rất dài.
[Hôm nay cảnh sát đến nhà tang lễ để bắt người.]
Theo hắn, nếu hung thủ là nhân viên trong nhà tang lễ, không hề lợi dụng chức vụ để tráo xác nạn nhân và những người vô gia cư qua đời để đốt phi tang…
[Thay vào đó, hắn lựa chọn phương pháp vứt xác rất độc đáo, có thể thấy hắn rất dũng cảm.]
Lại nữa rồi, cứ thích ra vẻ phân tích vụ án, tâng bốc tên tội phạm lên làm cái mẹ gì.
ID Thị Trấn Conan: [Biến thái là biến thái, tài giỏi gì chứ.]
ID Bác Sĩ Nam Khoa: [Chủ bài đăng nhất định mắc bệnh không nhẹ.]
ID Mèo Vàng Rất Nặng: [Lúc trước tôi còn cảm thấy phân tích của người này rất ổn, hôm nay xem ra cũng chỉ là nhảm nhí.]
Tôi suy nghĩ một lát, sau đó mở phần tin nhắn với ID Theo Đuổi Ánh Sáng.
Gửi qua một bức ảnh của chính mình.
22.
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Cô có ý gì?]
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Cô có biết mình đã đắc tội với ai không?]
Aiya, sao quen thế.
Tôi không trả lời, bắt đầu nhắn một loạt tư liệu khác.
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Đổng Minh, nam, 32 tuổi.]
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Rốt cuộc cô là ai?]
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện X.]
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Có thể tìm được mấy thông tin này cũng chẳng có gì lạ, ngay cả tội phạm lừa đảo cũng tra được.]
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Đã kết hôn, vợ tên Trần Hương, có một cô con gái.]
Lần này, đối phương im lặng, một lúc sau mới trả lời.
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Cô muốn làm gì?]
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Gia đình viên mãn, vợ chồng hạnh phúc, không bị nguyên nhân bên ngoài nào tác động, không có tiền sử bệnh thần kinh.]
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Nếu cô dám động tới gia đình tôi, tôi nhất định sẽ gi.ết ch.ết cô dễ như gi.ết một con kiến.]
Tôi bật cười.
Hắn ở trên mạng sùng bái tội phạm, còn gửi tin nhắn quấy rối Giang Ngưng, tự biến mình thành một tên súc sinh, có bao giờ nghĩ đến mình vẫn còn gia đình, vẫn còn là con người sao?
Tôi tiếp tục gửi cho đối phương một bức ảnh.
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Ảnh gia đình à, con gái anh trông cũng đáng yêu lắm.]
Qua một lúc lâu sau.
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Đừng tưởng trốn trên mạng thì tôi không tìm được, sớm muộn gì tôi cũng gi.ết ch.ết cô.]
Tôi nhìn nhìn, có chuyện tốt thế à?
Vì vậy, tôi phát định vị cho hắn.
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Buổi tối tôi còn định ra ngoài, cho nên sẽ để cửa cho anh.]
Sau đó, tên ngốc này offline.
23.
Tôi vừa chợp mắt được một lúc, Giang Ngưng đột nhiên gọi điện thoại đến.
Âm thanh có chút đứt quãng: "Huỳnh Huỳnh, cậu đang ở đâu?"
Tôi hoang mang: "Sao thế?"
Giang Ngưng nói lại xuất hiện một nạn nhân khác ở gần khu nhà chúng tôi!
Cô ấy sợ hãi: "Có phải họ đang nhắm vào tớ không? Họ nhầm cô ấy với tớ?'
Tôi lên mạng tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã thấy tin tức kia.
Sau đó tải xuống hình ảnh có độ phân giải cao.
.....Giống như lần trước.
Thậm chí rất giống nhau, giống đến mức nếu không phải người khác nói cho tôi, tôi còn tưởng th.i th.ể trước đó lại bị vứt ở một nơi khác.
Tôi an ủi Giang Ngưng: "Ngưng Ngưng, hắn bị bắt từ lâu rồi, hơn nữa kế hoạch gi.ết hại kín kẽ thế này, không liên quan đến cậu đâu."
Hung thủ đang cố ý...
Cảnh sát vừa bắt người, hắn đã ra tay vứt xác.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai cô gái bị bắt, tra tấn mấy ngày, phù hợp với hình thức phạm tội của hắn.
Không liên quan đến Giang Ngưng.
Giang Ngưng: "Vậy...chừng nào cậu về?"
Tôi suy nghĩ chốc lát, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sớm nhất cũng phải ngày mai. Cậu đừng sợ, cứ ở nhà đợi, nhớ mang theo đồng hồ và điện thoại."
Giang Ngưng sụt sịt: "Được."
Sau khi cúp máy, tôi bình tĩnh liếc nhìn định vị điện thoại của Giang Ngưng.
Cô ấy đang ở nhà.
24.
Tuy rằng hung thủ lại xuất hiện, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cái nhà tang lễ này có vấn đề.
Haizzz, suy nghĩ vớ vẩn cũng vô dụng, cứ đi vào xem sao.
Tôi ngồi dậy.
Chậm rãi đi về phía nhà tang lễ.
Người bảo vệ ngoài cửa đang ngủ gà ngủ gật bỗng giật mình thức giấc.
Sau đó, hai chúng nhìn nhau.
Đối phương đột nhiên cúi gằm mặt xuống, giả bộ không thấy tôi.
Tôi nhìn lại bộ quần áo trắng mà mình mặc tối nay: "..."
Thôi bỏ đi, sau đó tôi nghênh ngang bước vào.
Nhà tang lễ này được xây dựng theo kiểu cũ, không có gương soi, không có camera giám sát, nghe nói sợ phạm phải điều cấm kỵ.
Bởi vì đã xây từ lâu, nơi này rộng đến bất ngờ.
An Tông thường làm việc ở khu hỏa táng, mà nhà tang lễ còn có hai khu hỏa táng không dùng, xung quanh cỏ mọc um tùm, trở thành bãi hoang.
Trời đã khuya, tôi cầm đèn pin đi vào.
Đột nhiên có thứ gì nhảy ra, nghe được cả tiếng thở hổn hển.
Tôi chiếu đèn pin, phát hiện một con chó đang không ngừng vẫy đuôi.
Tôi vừa cười với nó.
Nó đã cụp ngay đuôi lại, co ro sợ hãi.
Tôi tiếp tục cầm đèn vào sâu bên trong, trên cây còn có mèo hoang, nó bị dọa, "vút" cái đã lao đi khiến mấy con chim xung quanh cũng giật mình.
Bây giờ đã vào thu, cỏ cây um tùm, còn có cả mấy loại dây leo, quấn quanh lộn xộn.
Nhìn cảnh tượng này cũng biết, rất ít khi có người tới đây, nếu không con đường mòn đã chẳng thế này.
Đang suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe được tiếng cười khàn khàn của một người phụ nữ truyền ra từ trong rừng sâu.
25.
Tôi cầm đèn pin chạy vào, trên đường đi còn giẫm phải thứ gì đó dính nhão.
Không biết có phải phân của con chó hoang kia thải ra không...
Tràng cười rùng rợn lại xuất hiện.
Lần này âm thanh đó cách chỗ tôi khá gần.
Hóa ra, thứ nhão dính dưới chân chỉ là bùn lầy, tôi thở phào, cọ vào bên cạnh.
"He he he..."
Tôi giơ đèn pin chiếu thẳng vào nơi phát ra tiếng cười.
Phát hiện một bóng người.
Đập vào mắt là mái tóc dài bẩn thỉu.
Bà ta bị ánh sáng dọa sợ, hoảng loạn xoay mặt đi.
Tôi cau mày.
Trong ánh đèn, trên mặt đối phương đầy bùn bẩn, xung quanh miệng dính thứ gì đen đúa không rõ.
Nhưng chỉ vừa nhìn được thoáng qua, bà ta đã lao ra ngoài.
"...Này!"
Người phụ nữ thoạt nhìn thấp bé nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh, loáng một cái đã chạy rất xa.
Tôi đuổi theo phía sau, bà ta đột nhiên nhảy lên cây.
Tôi: "???"
Đây là người sao?
26.
Tôi ngậm đèn pin vào miệng, đuổi theo.
Đối phương rất linh hoạt, hơn nữa còn quen thuộc địa hình nơi đây.
Tôi bị hạn chế bởi tầm nhìn ánh sáng, không thể đoán được hành động tiếp theo của bà ta là gì.
Nhưng tôi thề, nhất định phải bắt được người này.
An Tông làm việc ở ngay khu bên cạnh, trong khu vực của tội phạm nguy hiểm lại xuất hiện một người điên.
Dù thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Có lẽ bị tôi đuổi theo hồi lâu, người phụ nữ cũng sốt ruột, đối phương đang nhảy sang một cành cây khác, đột nhiên lại xoay người nhào về phía tôi.
Tôi không kịp tránh, bị đè ngã dưới đất, con chó hoang ban nãy xông đến cắn giày tôi.
Bà ta cứ phát điên, cào cấu cắn xé tôi, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó.
Âm thanh khàn khàn như bị lửa thiêu, thô ráp khó nghe.
Tôi đấm bay bà ta sang một bên.
Đối phương bò chạy trốn bằng cả tay chân.
Tôi muốn đuổi theo, nhưng lại dẫm phải một hố bùn, cổ chân dường như bị thứ gì bám lấy.
Tôi chiếu đèn pin soi thử.
Một bàn tay trắng nhợt từ mặt bùn nhô lên, bám vào chân tôi.
Tôi bình tĩnh rút điện thoại.
"Xin chào, muốn báo án, phát hiện một th.i th.ể ở đây."
27.
Anh tôi mang theo mấy người nữa chạy đến.
Khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt của anh quả thật không khác gì người ch.ết: “Đứng sang một bên."
"Ồ."
Tôi bước ra ngoài hàng rào mà họ vừa dựng.
Một nữ cảnh sát đến hỏi thăm tình hình.
Tôi nói: "Tôi tới tìm Tiểu Kim."
"Tiểu Kim?"
"Là con chó hoang tôi nhặt được. Lúc đến, tôi có chào hỏi với nhân viên bảo vệ."
Nhân viên bảo vệ đứng sau cảnh sát, vẻ mặt ấy thật khó diễn tả.
Tôi vẫy tay với đối phương: "Chú à, chẳng phải ban nãy chú có thấy tôi bước vào sao?"
Sắc mặt bảo vệ thay đổi.
Chú ấy nói: "Đúng vậy..."
Đúng lúc này, một th.i th.ể nam giới bị được khiêng ra ngoài.
Thính giác của tôi khá tốt, còn nghe thấy bác sĩ pháp y nói chuyện...
"Người ch.ết là nam, thời gian t.ử v.ong khó xác định, nhưng chắc chắn đã hơn nửa năm..."
Tôi nghiêm túc lắng nghe một lúc.
Anh trai tiến đến.
Anh ấy nhìn tôi ngập ngừng giây lát.
"...Ở hiện trường đều là dấu chân của em!"
Nữ cảnh sát còn tốt bụng giúp tôi nói mấy câu: "Đừng như thế, em ấy cũng không cố ý..."
Đột nhiên ở phía xa lại vang lên một tiếng kêu khác.
Tôi nói: "À phải rồi, trong rừng này còn có một người phụ nữ điên."
28.
Rạng sáng, tôi được dẫn về.
Th.i th.ể kia đã mang đi kiểm tra, người phụ nữ điên cũng bị bắt.
Bà ta dường như càng lên cơn cuồng dại hơn, hai nữ cảnh sát giữ chặt hai bên.
Trước khi lên xe, tôi quay đầu nhìn bà ta một cái.
Tuổi không còn trẻ, nước da đen nhẻm, nhưng hai mắt vẫn rất sáng.
Tôi nói với anh trai: "Anh nói xem, bà ta đã lớn tuổi như thế, nhưng tay chân vẫn còn nhanh nhẹn đến vậy?"
Anh trai khó hiểu nhìn tôi: "Sao?"
"Năm đó, bố chúng ta vào nam ra bắc, thể lực thuộc loại hạng nhất, nhưng vừa qua tuổi 60 đã mắc bệnh thấp khớp. Mà người phụ nữ này...cái khác em không dám nói, nhưng ít nhất mấy năm nay không thiếu dinh dưỡng, hay thức ăn đâu."
Anh tôi hiểu ngay: "Có người mang đồ ăn đến."
29.
Tôi đi theo đến Cục cảnh sát.
Anh trai lúc này bận vô cùng.
Bỗng dưng xuất hiện hai th.i th.ể, hai hiện trường.
Trước khi rời đi, anh còn cẩn thận dặn dò một nữ cảnh sát khác: “Trông chừng em gái giúp tôi, đừng để nó gây chuyện."
Nhưng chị gái này lại hiểu sai ý, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi."
Chờ đến khi anh tôi đi rồi, chị ấy vội vàng an ủi: "Đừng sợ, chị sẽ chăm sóc em."
Nếu để anh tôi nghe được câu này, phỏng chừng sẽ hộc m.áu tại chỗ.
30.
Tôi bị thẩm vấn vì tại hiện trường xuất hiện quá nhiều dấu chân của mình.
Tôi giả bộ không hiểu, kéo dài thời gian, hơn nữa còn sắp xếp lại các chi tiết xuất hiện trong đầu vài lần.
Chị gái ghi chép hồ sơ tên Lục Đồng, đối phương còn rất kiên nhẫn nghe tôi kể lại cuộc gặp gỡ người phụ nữ điên.
Trong khu vực nhà tang lễ lại xuất hiện một người điên cứ chạy loạn, nhảy nhót lung tung, thật sự rất kỳ quái.
Tôi thử thăm dò: "Chắc bà ta ở gần chỗ An Tông làm việc."
Lục Đồng thở dài: "Hiện tại, An Tông đã được loại trừ khỏi đối tượng tình nghi..."
Đêm đến.
Nhìn toàn cảnh xung quanh, chỉ thấy vài tia sáng rải rác, điều này cho thấy sự suy tàn nghiêm trọng của khu vực này.
Đây quả thực là một nơi lý tưởng để gây án.
Việc cảnh sát tập trung toàn lực vào ông ta là hoàn toàn hợp lý.
Tôi mở máy điều tra.
Quả nhiên, ID Theo Đuổi Ánh Sáng đang nhấp nháy.
Đối phương còn viết một bài phân tích rất dài.
[Hôm nay cảnh sát đến nhà tang lễ để bắt người.]
Theo hắn, nếu hung thủ là nhân viên trong nhà tang lễ, không hề lợi dụng chức vụ để tráo xác nạn nhân và những người vô gia cư qua đời để đốt phi tang…
[Thay vào đó, hắn lựa chọn phương pháp vứt xác rất độc đáo, có thể thấy hắn rất dũng cảm.]
Lại nữa rồi, cứ thích ra vẻ phân tích vụ án, tâng bốc tên tội phạm lên làm cái mẹ gì.
ID Thị Trấn Conan: [Biến thái là biến thái, tài giỏi gì chứ.]
ID Bác Sĩ Nam Khoa: [Chủ bài đăng nhất định mắc bệnh không nhẹ.]
ID Mèo Vàng Rất Nặng: [Lúc trước tôi còn cảm thấy phân tích của người này rất ổn, hôm nay xem ra cũng chỉ là nhảm nhí.]
Tôi suy nghĩ một lát, sau đó mở phần tin nhắn với ID Theo Đuổi Ánh Sáng.
Gửi qua một bức ảnh của chính mình.
22.
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Cô có ý gì?]
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Cô có biết mình đã đắc tội với ai không?]
Aiya, sao quen thế.
Tôi không trả lời, bắt đầu nhắn một loạt tư liệu khác.
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Đổng Minh, nam, 32 tuổi.]
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Rốt cuộc cô là ai?]
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện X.]
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Có thể tìm được mấy thông tin này cũng chẳng có gì lạ, ngay cả tội phạm lừa đảo cũng tra được.]
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Đã kết hôn, vợ tên Trần Hương, có một cô con gái.]
Lần này, đối phương im lặng, một lúc sau mới trả lời.
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Cô muốn làm gì?]
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Gia đình viên mãn, vợ chồng hạnh phúc, không bị nguyên nhân bên ngoài nào tác động, không có tiền sử bệnh thần kinh.]
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Nếu cô dám động tới gia đình tôi, tôi nhất định sẽ gi.ết ch.ết cô dễ như gi.ết một con kiến.]
Tôi bật cười.
Hắn ở trên mạng sùng bái tội phạm, còn gửi tin nhắn quấy rối Giang Ngưng, tự biến mình thành một tên súc sinh, có bao giờ nghĩ đến mình vẫn còn gia đình, vẫn còn là con người sao?
Tôi tiếp tục gửi cho đối phương một bức ảnh.
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Ảnh gia đình à, con gái anh trông cũng đáng yêu lắm.]
Qua một lúc lâu sau.
ID Theo Đuổi Ánh Sáng: [Đừng tưởng trốn trên mạng thì tôi không tìm được, sớm muộn gì tôi cũng gi.ết ch.ết cô.]
Tôi nhìn nhìn, có chuyện tốt thế à?
Vì vậy, tôi phát định vị cho hắn.
ID Người Phác Họa Tội Phạm: [Buổi tối tôi còn định ra ngoài, cho nên sẽ để cửa cho anh.]
Sau đó, tên ngốc này offline.
23.
Tôi vừa chợp mắt được một lúc, Giang Ngưng đột nhiên gọi điện thoại đến.
Âm thanh có chút đứt quãng: "Huỳnh Huỳnh, cậu đang ở đâu?"
Tôi hoang mang: "Sao thế?"
Giang Ngưng nói lại xuất hiện một nạn nhân khác ở gần khu nhà chúng tôi!
Cô ấy sợ hãi: "Có phải họ đang nhắm vào tớ không? Họ nhầm cô ấy với tớ?'
Tôi lên mạng tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã thấy tin tức kia.
Sau đó tải xuống hình ảnh có độ phân giải cao.
.....Giống như lần trước.
Thậm chí rất giống nhau, giống đến mức nếu không phải người khác nói cho tôi, tôi còn tưởng th.i th.ể trước đó lại bị vứt ở một nơi khác.
Tôi an ủi Giang Ngưng: "Ngưng Ngưng, hắn bị bắt từ lâu rồi, hơn nữa kế hoạch gi.ết hại kín kẽ thế này, không liên quan đến cậu đâu."
Hung thủ đang cố ý...
Cảnh sát vừa bắt người, hắn đã ra tay vứt xác.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai cô gái bị bắt, tra tấn mấy ngày, phù hợp với hình thức phạm tội của hắn.
Không liên quan đến Giang Ngưng.
Giang Ngưng: "Vậy...chừng nào cậu về?"
Tôi suy nghĩ chốc lát, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sớm nhất cũng phải ngày mai. Cậu đừng sợ, cứ ở nhà đợi, nhớ mang theo đồng hồ và điện thoại."
Giang Ngưng sụt sịt: "Được."
Sau khi cúp máy, tôi bình tĩnh liếc nhìn định vị điện thoại của Giang Ngưng.
Cô ấy đang ở nhà.
24.
Tuy rằng hung thủ lại xuất hiện, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cái nhà tang lễ này có vấn đề.
Haizzz, suy nghĩ vớ vẩn cũng vô dụng, cứ đi vào xem sao.
Tôi ngồi dậy.
Chậm rãi đi về phía nhà tang lễ.
Người bảo vệ ngoài cửa đang ngủ gà ngủ gật bỗng giật mình thức giấc.
Sau đó, hai chúng nhìn nhau.
Đối phương đột nhiên cúi gằm mặt xuống, giả bộ không thấy tôi.
Tôi nhìn lại bộ quần áo trắng mà mình mặc tối nay: "..."
Thôi bỏ đi, sau đó tôi nghênh ngang bước vào.
Nhà tang lễ này được xây dựng theo kiểu cũ, không có gương soi, không có camera giám sát, nghe nói sợ phạm phải điều cấm kỵ.
Bởi vì đã xây từ lâu, nơi này rộng đến bất ngờ.
An Tông thường làm việc ở khu hỏa táng, mà nhà tang lễ còn có hai khu hỏa táng không dùng, xung quanh cỏ mọc um tùm, trở thành bãi hoang.
Trời đã khuya, tôi cầm đèn pin đi vào.
Đột nhiên có thứ gì nhảy ra, nghe được cả tiếng thở hổn hển.
Tôi chiếu đèn pin, phát hiện một con chó đang không ngừng vẫy đuôi.
Tôi vừa cười với nó.
Nó đã cụp ngay đuôi lại, co ro sợ hãi.
Tôi tiếp tục cầm đèn vào sâu bên trong, trên cây còn có mèo hoang, nó bị dọa, "vút" cái đã lao đi khiến mấy con chim xung quanh cũng giật mình.
Bây giờ đã vào thu, cỏ cây um tùm, còn có cả mấy loại dây leo, quấn quanh lộn xộn.
Nhìn cảnh tượng này cũng biết, rất ít khi có người tới đây, nếu không con đường mòn đã chẳng thế này.
Đang suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe được tiếng cười khàn khàn của một người phụ nữ truyền ra từ trong rừng sâu.
25.
Tôi cầm đèn pin chạy vào, trên đường đi còn giẫm phải thứ gì đó dính nhão.
Không biết có phải phân của con chó hoang kia thải ra không...
Tràng cười rùng rợn lại xuất hiện.
Lần này âm thanh đó cách chỗ tôi khá gần.
Hóa ra, thứ nhão dính dưới chân chỉ là bùn lầy, tôi thở phào, cọ vào bên cạnh.
"He he he..."
Tôi giơ đèn pin chiếu thẳng vào nơi phát ra tiếng cười.
Phát hiện một bóng người.
Đập vào mắt là mái tóc dài bẩn thỉu.
Bà ta bị ánh sáng dọa sợ, hoảng loạn xoay mặt đi.
Tôi cau mày.
Trong ánh đèn, trên mặt đối phương đầy bùn bẩn, xung quanh miệng dính thứ gì đen đúa không rõ.
Nhưng chỉ vừa nhìn được thoáng qua, bà ta đã lao ra ngoài.
"...Này!"
Người phụ nữ thoạt nhìn thấp bé nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh, loáng một cái đã chạy rất xa.
Tôi đuổi theo phía sau, bà ta đột nhiên nhảy lên cây.
Tôi: "???"
Đây là người sao?
26.
Tôi ngậm đèn pin vào miệng, đuổi theo.
Đối phương rất linh hoạt, hơn nữa còn quen thuộc địa hình nơi đây.
Tôi bị hạn chế bởi tầm nhìn ánh sáng, không thể đoán được hành động tiếp theo của bà ta là gì.
Nhưng tôi thề, nhất định phải bắt được người này.
An Tông làm việc ở ngay khu bên cạnh, trong khu vực của tội phạm nguy hiểm lại xuất hiện một người điên.
Dù thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Có lẽ bị tôi đuổi theo hồi lâu, người phụ nữ cũng sốt ruột, đối phương đang nhảy sang một cành cây khác, đột nhiên lại xoay người nhào về phía tôi.
Tôi không kịp tránh, bị đè ngã dưới đất, con chó hoang ban nãy xông đến cắn giày tôi.
Bà ta cứ phát điên, cào cấu cắn xé tôi, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó.
Âm thanh khàn khàn như bị lửa thiêu, thô ráp khó nghe.
Tôi đấm bay bà ta sang một bên.
Đối phương bò chạy trốn bằng cả tay chân.
Tôi muốn đuổi theo, nhưng lại dẫm phải một hố bùn, cổ chân dường như bị thứ gì bám lấy.
Tôi chiếu đèn pin soi thử.
Một bàn tay trắng nhợt từ mặt bùn nhô lên, bám vào chân tôi.
Tôi bình tĩnh rút điện thoại.
"Xin chào, muốn báo án, phát hiện một th.i th.ể ở đây."
27.
Anh tôi mang theo mấy người nữa chạy đến.
Khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt của anh quả thật không khác gì người ch.ết: “Đứng sang một bên."
"Ồ."
Tôi bước ra ngoài hàng rào mà họ vừa dựng.
Một nữ cảnh sát đến hỏi thăm tình hình.
Tôi nói: "Tôi tới tìm Tiểu Kim."
"Tiểu Kim?"
"Là con chó hoang tôi nhặt được. Lúc đến, tôi có chào hỏi với nhân viên bảo vệ."
Nhân viên bảo vệ đứng sau cảnh sát, vẻ mặt ấy thật khó diễn tả.
Tôi vẫy tay với đối phương: "Chú à, chẳng phải ban nãy chú có thấy tôi bước vào sao?"
Sắc mặt bảo vệ thay đổi.
Chú ấy nói: "Đúng vậy..."
Đúng lúc này, một th.i th.ể nam giới bị được khiêng ra ngoài.
Thính giác của tôi khá tốt, còn nghe thấy bác sĩ pháp y nói chuyện...
"Người ch.ết là nam, thời gian t.ử v.ong khó xác định, nhưng chắc chắn đã hơn nửa năm..."
Tôi nghiêm túc lắng nghe một lúc.
Anh trai tiến đến.
Anh ấy nhìn tôi ngập ngừng giây lát.
"...Ở hiện trường đều là dấu chân của em!"
Nữ cảnh sát còn tốt bụng giúp tôi nói mấy câu: "Đừng như thế, em ấy cũng không cố ý..."
Đột nhiên ở phía xa lại vang lên một tiếng kêu khác.
Tôi nói: "À phải rồi, trong rừng này còn có một người phụ nữ điên."
28.
Rạng sáng, tôi được dẫn về.
Th.i th.ể kia đã mang đi kiểm tra, người phụ nữ điên cũng bị bắt.
Bà ta dường như càng lên cơn cuồng dại hơn, hai nữ cảnh sát giữ chặt hai bên.
Trước khi lên xe, tôi quay đầu nhìn bà ta một cái.
Tuổi không còn trẻ, nước da đen nhẻm, nhưng hai mắt vẫn rất sáng.
Tôi nói với anh trai: "Anh nói xem, bà ta đã lớn tuổi như thế, nhưng tay chân vẫn còn nhanh nhẹn đến vậy?"
Anh trai khó hiểu nhìn tôi: "Sao?"
"Năm đó, bố chúng ta vào nam ra bắc, thể lực thuộc loại hạng nhất, nhưng vừa qua tuổi 60 đã mắc bệnh thấp khớp. Mà người phụ nữ này...cái khác em không dám nói, nhưng ít nhất mấy năm nay không thiếu dinh dưỡng, hay thức ăn đâu."
Anh tôi hiểu ngay: "Có người mang đồ ăn đến."
29.
Tôi đi theo đến Cục cảnh sát.
Anh trai lúc này bận vô cùng.
Bỗng dưng xuất hiện hai th.i th.ể, hai hiện trường.
Trước khi rời đi, anh còn cẩn thận dặn dò một nữ cảnh sát khác: “Trông chừng em gái giúp tôi, đừng để nó gây chuyện."
Nhưng chị gái này lại hiểu sai ý, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi."
Chờ đến khi anh tôi đi rồi, chị ấy vội vàng an ủi: "Đừng sợ, chị sẽ chăm sóc em."
Nếu để anh tôi nghe được câu này, phỏng chừng sẽ hộc m.áu tại chỗ.
30.
Tôi bị thẩm vấn vì tại hiện trường xuất hiện quá nhiều dấu chân của mình.
Tôi giả bộ không hiểu, kéo dài thời gian, hơn nữa còn sắp xếp lại các chi tiết xuất hiện trong đầu vài lần.
Chị gái ghi chép hồ sơ tên Lục Đồng, đối phương còn rất kiên nhẫn nghe tôi kể lại cuộc gặp gỡ người phụ nữ điên.
Trong khu vực nhà tang lễ lại xuất hiện một người điên cứ chạy loạn, nhảy nhót lung tung, thật sự rất kỳ quái.
Tôi thử thăm dò: "Chắc bà ta ở gần chỗ An Tông làm việc."
Lục Đồng thở dài: "Hiện tại, An Tông đã được loại trừ khỏi đối tượng tình nghi..."