Chương 4
31.
Tôi sửng sốt.
Chẳng lẽ thật sự còn người khác?
Nhưng mà, độ tuổi không phù hợp.
Trừ khi hắn bắt chước thủ đoạn gây án, hơn nữa còn bắt chước các chi tiết đến mức hoàn hảo…
32.
Mặc dù đã cố hết sức kéo dài thời gian, nhưng cuối cùng vẫn phải ra về.
Lục Đồng tiễn tôi ra cửa. Vốn tưởng rằng sẽ chẳng thu được manh mối gì, ai ngờ vừa bước đến ngoài, tôi đã nghe thấy…
“Trời cao có mắt! Kẻ gi.ết người hàng loạt của mười năm trước đã được tìm thấy rồi!”
Tôi: “???”
33.
Th.i th.ể nam giới trong nhà tang lễ hóa ra lại là hung thủ của vụ án gi.ết người hàng loạt mười năm về trước!
Chính An Tông là người xác định!
Th.i th.ể của Chu Kiến, từng ngồi tù 3 năm vì tội cư.ỡng hi.ế.p.
Sau khi ra tù, hắn trở thành nhân viên ngoài giờ trong nhà tang lễ.
Người phụ nữ điên kia cũng là do Chu Kiến đưa đến, vẫn luôn lén nuôi trong vườn.
Mà nhà tang lễ này đã xuống cấp trầm trọng, lụi tàn theo thời gian, cho nên lãnh đạo cũng không biết.
An Tông nói trước kia Chu Kiến hay than trách “những người phụ nữ vô đạo đức đó cần phải gi.ết hết”.
Nhưng ông ta không tin cho lắm, tưởng rằng Chu Kiến chỉ nói đùa.
Mãi đến nửa năm trước, Chu Kiến đột nhiên biến mất.
Ông ta cũng không biết đối phương ch.ết ở chỗ nào.
Chu Kiến từng nói, nếu có một ngày mình không còn nữa, nhờ An Tông đến đưa cơm cho người phụ nữ điên kia.
“Dù sao tôi cũng nhận của cậu ta một số tiền lớn, cho nên đã đồng ý.”
Ngoài ra, ông ta còn khai rằng, Chu Kiến có mối quan hệ thân thiết với một người trên mạng, nhưng chưa từng gặp mặt.
“Người nọ rất giàu có, cho Chu Kiến cực nhiều tiền. Lúc đầu, Chu Kiến sẽ giúp hắn ta trộn các bộ phận của th.i th.ể nạn nhân với xác của những người đã ch.ết trong ngày, đốt hết với nhau…”
Cho dù có người nhà đứng đợi, dẫu có nhiều hơn một khúc xương cũng chẳng ai để ý.
Chưa kể hầu hết mọi người đều không muốn nhìn kỹ.
Lục Đồng nghe kể mà hoang mang.
“Là sao?”
Đồng nghiệp tặc lưỡi: “Là có một số bộ phận trên người nạn nhân bị trộn lẫn với th.i th.ể của người quá cố mà gia đình đưa đến để hỏa táng, sau đó nhận lại mang đi chôn cất.”
Hiện giờ có tìm được tro cốt hay không cũng khó nói, càng đừng nói đến việc tìm được bằng chứng.
Lục Đồng hỏi: “Đổ hết mọi chuyện cho người ch.ết thế này, có tin được không?’
Đồng nghiệp nói vẫn còn đang thẩm vấn.
Trong quá trình thẩm vấn, thái độ thờ ơ của An Tông khiến cảnh sát tức điên.
Ông ta: “Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền, lên mạng nói vớ vẩn vài ba câu, đâu có gi.ết người, tôi không hề phạm pháp.”
Người này chẳng những hỗ trợ hung thủ đốt xác nạn nhân, mà còn không có nhân tính, ông ta là một tên mù luật!
Hai người họ thảo luận sôi nổi, tôi lặng lẽ rời đi.
34.
Vừa ra đến cửa đã gặp ngay học viên của anh trai tôi, trên tay đối phương còn dắt theo một con chó.
Chó vàng bẩn thỉu, lông dính bùn đen xì.
Đối phương nói: “Đây là Tiểu Kim mà cô nói đúng không? Nó vẫn luôn chạy theo xe chúng tôi.”
Tôi hỏi: “Tiểu Kim là ai?’
Anh chàng pháp y trẻ tuổi hoang mang.
Con chó lắc lắc đầu nhìn tôi, bộ dạng này trông rất quen.
Tôi nheo mắt xác nhận: “Tôi nhận ra rồi…”
Nó chính là con chó hoang hôm qua cắn nát giày của tôi.
Ai ngờ anh chàng pháp y lại hiểu sai ý, cứ thế giao chó cho tôi: “Nhớ ra là được rồi, mang về đi, nhớ làm giấy chứng nhận.”
Tôi: “...”
Đối phương đắc ý: “Cuối cùng cũng làm được chút chuyện hữu ích…”
Sau đó quay người rời đi.
Tôi nhìn con chó, nó cũng nhìn tôi.
Tôi: “Tiểu Kim?”
Nó: “Gâu”
Sủa xong còn chạy quanh tôi mấy vòng.
Cứ thế mà có chó cưng à?
Nhưng hiện giờ tôi đang vội trở về, vì thế lạnh lùng nạt nó: “Muốn về với tao, phải ngoan ngoãn vào.”
“Gâu.”
35.
Theo điều tra, trong vụ án gi.ết người hàng loạt mười năm trước có một kẻ bắt chước thủ đoạn gây án, thậm chí còn giỏi hơn cả Chu Kiến.
Hắn học theo cách làm của Chu Kiến.
Ban đầu còn lợi dụng nhà tang lễ để phi tang xác.
Nhưng sau này, chuyện đó không thể thỏa mãn hắn nữa.
Cho nên, hắn bắt chước kỹ thuật của Chu Kiến, bắt đầu thủ đoạn vứt xác ngay trước mặt mọi người.
Nghe giọng điệu của An Tông, người đàn ông này có vẻ rất thận trọng, đến cả ông ta cũng chưa từng gặp.
Toàn bộ cục cảnh sát như bị bao phủ trong mây đen.
Xét theo trường hợp trên mà nói, khả năng thu thập được bằng chứng là rất thấp.
Chu Kiến trốn thoát 10 năm, mãi đến khi th.i th.ể hắn được phát hiện, vụ án năm đó mới được giải quyết.
Liệu tên sát nhân lần này có trốn chạy thêm 10 năm giống vậy hay không?
Cảnh sát nghi ngờ hắn còn đang giam nhốt nhiều người bị hại khác.
Tôi không tiện hỏi thăm.
36.
Tôi hỏi con chó xem nó muốn ăn cái gì.
Nó: “Gâu”
Tôi mua cho nó một túi bánh tuyết Vượng Vượng, sau khi trở về ngôi nhà đang thuê, lại xé mở bao bì, để nó tự ăn.
Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm, hung thủ nhất định có khả năng suy luận khá tốt.
Con chó đã chén sạch đống bánh tuyết, tôi bật máy tính lên xem.
Toàn bộ màn hình đều tràn ngập chấm xanh của ID Theo Đuổi Ánh Sáng.
Lần này, hắn đến tìm tôi.
37.
Hắn công bố một số chi tiết về cuộc điều tra tại nhà tang lễ nơi An Tông làm việc.
Sau đó…
[Người Phác Họa Tội Phạm chỉ là một tên bịp bợm, cảnh sát chân chính sẽ không coi trọng mấy việc cô ta nói. Thế nhưng bọn họ lại dựa vào mấy lời vớ vẩn đó để bắt người, đúng là trò cười cho thiên hạ.]
Tôi còn nhận được vài tin nhắn.
Hắn hỏi tôi thấy thế nào.
Tôi biết ID Theo Đuổi Ánh Sáng đang muốn thiết lập uy tín cho hung thủ.
Hơn nữa, có vẻ hắn đã thành công phần nào.
Bài đăng từ sáng, giờ đã là giữa trưa.
Nói cách khác, hắn biết rất nhiều chi tiết.
Chủ đề trinh thám luôn thu hút nhiều người, đây hoàn toàn không thể là bằng chứng kết tội.
Nó được dùng làm nơi để hắn ta khoe khang.
38.
Tôi chưa kịp suy nghĩ cho thấu đáo, Giang Ngưng đã gửi tin nhắn đến.
[Huỳnh Huỳnh, có một tên biến thái ở cửa hàng.]
Nói xong còn gửi một bức ảnh qua đây.
Đổng Minh!
Tên này thật sự dám mò đến!
Tôi: [Tớ gọi điện cho cậu, đừng cúp máy, cũng đừng nói chuyện.]
Đối phương còn muốn hỏi tại sao, tôi đã bấm số rồi.
Giang Ngưng nghe điện thoại.
Tôi bế theo chó, vội vàng trở về.
39.
Nơi này cách nhà khoảng 40 50 kim, tùy thuộc điều kiện đường sá, nhanh nhất cũng phải mất hơn một giờ.
Ngồi trên xe, tôi vẫn luôn lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Không ngờ Đổng Minh lại cố tình chọn Giang Ngưng.
Có thể tình cờ gặp trên đường, hắn nhận ra cô ấy là người đã bênh vực nạn nhân trên mạng.
Đổng Minh: “Avatar của cô không photoshop, tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay.”
Chưa đánh đã khai, hắn chính là người gửi tin nhắn quấy rầy Giang Ngưng.
Giang Ngưng gần đây thường đề phòng sợ hãi.
Cô ấy nói: “Quý khách vui lòng về chỗ dùng bữa nhé? Tôi đang bận.”
Đổng Minh tiếp tục: “Đừng vậy mà, tâm sự với anh đây chút đi.”
Giang Ngưng không đáp.
Hắn lại thấp giọng uy hiếp: “Cô nói xem, hung thủ gi.ết người ở chợ đêm có đến tìm cô không?”
Giang Ngưng nói: “Anh nói đùa cái gì thế…”
Hắn bật cười.
“Nói không chừng đã tìm đến tận cửa rồi, cô thấy sao?’
Giang Ngưng: “Anh còn đứng đây nói nhảm, tôi sẽ báo cảnh sát…”
“Báo đi, kiện tội gì? Quấy rối tình dục?”
Cũng may hiện giờ là ban ngày, Giang Ngưng đang ở ngay trong cửa hàng, công việc kinh doanh khá thuận lợi, người đến kẻ đi cứ nườm nượp.
Một lúc sau, có thêm khách hàng bước vào. Họ là hàng xóm sống trong khu dân cư, đến lấy đồ ăn theo yêu cầu cho trẻ em.
Giang Ngưng vẫn luôn giúp đỡ các bà mẹ trong khu làm đồ ăn cho trẻ nhỏ, món ăn đa dạng, rất được yêu thích.
Một bà mẹ còn nói: “Nếu không có em, chị cũng không biết phải làm sao.”
“Đúng vậy, em chẳng khác nào cứu tinh của bọn chị.”
Giang Ngưng cười nói vui vẻ, chưa từng than khổ.
Bầu không khí lại trở nên thoải mái, hài hòa.
40.
Lúc tôi về đến nơi, cô ấy đang ra cửa sau vứt rác.
Tôi vừa đỗ xe xong, định bước xuống…
Đổng Minh cũng theo đến, nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Ngưng.
Giang Ngưng dường như cảm nhận được, giật mình quay lại: “Anh làm gì đấy?’
Đổng Minh cười: “Nhát gan thế?”
Giang Ngưng không thể nhịn được nữa, chửi ầm lên: “Đồ thần kinh!”
Hắn càng vui vẻ: “Người đẹp đừng như thế chứ.”
Giang Ngưng chạy vội vào cửa hàng, khóa chặt cửa sau.
Hay lắm.
Hắn vừa định vòng qua.
Con chó ngốc trong xe tôi đột nhiên lao tới.
…
Tôi sửng sốt.
Chẳng lẽ thật sự còn người khác?
Nhưng mà, độ tuổi không phù hợp.
Trừ khi hắn bắt chước thủ đoạn gây án, hơn nữa còn bắt chước các chi tiết đến mức hoàn hảo…
32.
Mặc dù đã cố hết sức kéo dài thời gian, nhưng cuối cùng vẫn phải ra về.
Lục Đồng tiễn tôi ra cửa. Vốn tưởng rằng sẽ chẳng thu được manh mối gì, ai ngờ vừa bước đến ngoài, tôi đã nghe thấy…
“Trời cao có mắt! Kẻ gi.ết người hàng loạt của mười năm trước đã được tìm thấy rồi!”
Tôi: “???”
33.
Th.i th.ể nam giới trong nhà tang lễ hóa ra lại là hung thủ của vụ án gi.ết người hàng loạt mười năm về trước!
Chính An Tông là người xác định!
Th.i th.ể của Chu Kiến, từng ngồi tù 3 năm vì tội cư.ỡng hi.ế.p.
Sau khi ra tù, hắn trở thành nhân viên ngoài giờ trong nhà tang lễ.
Người phụ nữ điên kia cũng là do Chu Kiến đưa đến, vẫn luôn lén nuôi trong vườn.
Mà nhà tang lễ này đã xuống cấp trầm trọng, lụi tàn theo thời gian, cho nên lãnh đạo cũng không biết.
An Tông nói trước kia Chu Kiến hay than trách “những người phụ nữ vô đạo đức đó cần phải gi.ết hết”.
Nhưng ông ta không tin cho lắm, tưởng rằng Chu Kiến chỉ nói đùa.
Mãi đến nửa năm trước, Chu Kiến đột nhiên biến mất.
Ông ta cũng không biết đối phương ch.ết ở chỗ nào.
Chu Kiến từng nói, nếu có một ngày mình không còn nữa, nhờ An Tông đến đưa cơm cho người phụ nữ điên kia.
“Dù sao tôi cũng nhận của cậu ta một số tiền lớn, cho nên đã đồng ý.”
Ngoài ra, ông ta còn khai rằng, Chu Kiến có mối quan hệ thân thiết với một người trên mạng, nhưng chưa từng gặp mặt.
“Người nọ rất giàu có, cho Chu Kiến cực nhiều tiền. Lúc đầu, Chu Kiến sẽ giúp hắn ta trộn các bộ phận của th.i th.ể nạn nhân với xác của những người đã ch.ết trong ngày, đốt hết với nhau…”
Cho dù có người nhà đứng đợi, dẫu có nhiều hơn một khúc xương cũng chẳng ai để ý.
Chưa kể hầu hết mọi người đều không muốn nhìn kỹ.
Lục Đồng nghe kể mà hoang mang.
“Là sao?”
Đồng nghiệp tặc lưỡi: “Là có một số bộ phận trên người nạn nhân bị trộn lẫn với th.i th.ể của người quá cố mà gia đình đưa đến để hỏa táng, sau đó nhận lại mang đi chôn cất.”
Hiện giờ có tìm được tro cốt hay không cũng khó nói, càng đừng nói đến việc tìm được bằng chứng.
Lục Đồng hỏi: “Đổ hết mọi chuyện cho người ch.ết thế này, có tin được không?’
Đồng nghiệp nói vẫn còn đang thẩm vấn.
Trong quá trình thẩm vấn, thái độ thờ ơ của An Tông khiến cảnh sát tức điên.
Ông ta: “Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền, lên mạng nói vớ vẩn vài ba câu, đâu có gi.ết người, tôi không hề phạm pháp.”
Người này chẳng những hỗ trợ hung thủ đốt xác nạn nhân, mà còn không có nhân tính, ông ta là một tên mù luật!
Hai người họ thảo luận sôi nổi, tôi lặng lẽ rời đi.
34.
Vừa ra đến cửa đã gặp ngay học viên của anh trai tôi, trên tay đối phương còn dắt theo một con chó.
Chó vàng bẩn thỉu, lông dính bùn đen xì.
Đối phương nói: “Đây là Tiểu Kim mà cô nói đúng không? Nó vẫn luôn chạy theo xe chúng tôi.”
Tôi hỏi: “Tiểu Kim là ai?’
Anh chàng pháp y trẻ tuổi hoang mang.
Con chó lắc lắc đầu nhìn tôi, bộ dạng này trông rất quen.
Tôi nheo mắt xác nhận: “Tôi nhận ra rồi…”
Nó chính là con chó hoang hôm qua cắn nát giày của tôi.
Ai ngờ anh chàng pháp y lại hiểu sai ý, cứ thế giao chó cho tôi: “Nhớ ra là được rồi, mang về đi, nhớ làm giấy chứng nhận.”
Tôi: “...”
Đối phương đắc ý: “Cuối cùng cũng làm được chút chuyện hữu ích…”
Sau đó quay người rời đi.
Tôi nhìn con chó, nó cũng nhìn tôi.
Tôi: “Tiểu Kim?”
Nó: “Gâu”
Sủa xong còn chạy quanh tôi mấy vòng.
Cứ thế mà có chó cưng à?
Nhưng hiện giờ tôi đang vội trở về, vì thế lạnh lùng nạt nó: “Muốn về với tao, phải ngoan ngoãn vào.”
“Gâu.”
35.
Theo điều tra, trong vụ án gi.ết người hàng loạt mười năm trước có một kẻ bắt chước thủ đoạn gây án, thậm chí còn giỏi hơn cả Chu Kiến.
Hắn học theo cách làm của Chu Kiến.
Ban đầu còn lợi dụng nhà tang lễ để phi tang xác.
Nhưng sau này, chuyện đó không thể thỏa mãn hắn nữa.
Cho nên, hắn bắt chước kỹ thuật của Chu Kiến, bắt đầu thủ đoạn vứt xác ngay trước mặt mọi người.
Nghe giọng điệu của An Tông, người đàn ông này có vẻ rất thận trọng, đến cả ông ta cũng chưa từng gặp.
Toàn bộ cục cảnh sát như bị bao phủ trong mây đen.
Xét theo trường hợp trên mà nói, khả năng thu thập được bằng chứng là rất thấp.
Chu Kiến trốn thoát 10 năm, mãi đến khi th.i th.ể hắn được phát hiện, vụ án năm đó mới được giải quyết.
Liệu tên sát nhân lần này có trốn chạy thêm 10 năm giống vậy hay không?
Cảnh sát nghi ngờ hắn còn đang giam nhốt nhiều người bị hại khác.
Tôi không tiện hỏi thăm.
36.
Tôi hỏi con chó xem nó muốn ăn cái gì.
Nó: “Gâu”
Tôi mua cho nó một túi bánh tuyết Vượng Vượng, sau khi trở về ngôi nhà đang thuê, lại xé mở bao bì, để nó tự ăn.
Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm, hung thủ nhất định có khả năng suy luận khá tốt.
Con chó đã chén sạch đống bánh tuyết, tôi bật máy tính lên xem.
Toàn bộ màn hình đều tràn ngập chấm xanh của ID Theo Đuổi Ánh Sáng.
Lần này, hắn đến tìm tôi.
37.
Hắn công bố một số chi tiết về cuộc điều tra tại nhà tang lễ nơi An Tông làm việc.
Sau đó…
[Người Phác Họa Tội Phạm chỉ là một tên bịp bợm, cảnh sát chân chính sẽ không coi trọng mấy việc cô ta nói. Thế nhưng bọn họ lại dựa vào mấy lời vớ vẩn đó để bắt người, đúng là trò cười cho thiên hạ.]
Tôi còn nhận được vài tin nhắn.
Hắn hỏi tôi thấy thế nào.
Tôi biết ID Theo Đuổi Ánh Sáng đang muốn thiết lập uy tín cho hung thủ.
Hơn nữa, có vẻ hắn đã thành công phần nào.
Bài đăng từ sáng, giờ đã là giữa trưa.
Nói cách khác, hắn biết rất nhiều chi tiết.
Chủ đề trinh thám luôn thu hút nhiều người, đây hoàn toàn không thể là bằng chứng kết tội.
Nó được dùng làm nơi để hắn ta khoe khang.
38.
Tôi chưa kịp suy nghĩ cho thấu đáo, Giang Ngưng đã gửi tin nhắn đến.
[Huỳnh Huỳnh, có một tên biến thái ở cửa hàng.]
Nói xong còn gửi một bức ảnh qua đây.
Đổng Minh!
Tên này thật sự dám mò đến!
Tôi: [Tớ gọi điện cho cậu, đừng cúp máy, cũng đừng nói chuyện.]
Đối phương còn muốn hỏi tại sao, tôi đã bấm số rồi.
Giang Ngưng nghe điện thoại.
Tôi bế theo chó, vội vàng trở về.
39.
Nơi này cách nhà khoảng 40 50 kim, tùy thuộc điều kiện đường sá, nhanh nhất cũng phải mất hơn một giờ.
Ngồi trên xe, tôi vẫn luôn lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Không ngờ Đổng Minh lại cố tình chọn Giang Ngưng.
Có thể tình cờ gặp trên đường, hắn nhận ra cô ấy là người đã bênh vực nạn nhân trên mạng.
Đổng Minh: “Avatar của cô không photoshop, tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay.”
Chưa đánh đã khai, hắn chính là người gửi tin nhắn quấy rầy Giang Ngưng.
Giang Ngưng gần đây thường đề phòng sợ hãi.
Cô ấy nói: “Quý khách vui lòng về chỗ dùng bữa nhé? Tôi đang bận.”
Đổng Minh tiếp tục: “Đừng vậy mà, tâm sự với anh đây chút đi.”
Giang Ngưng không đáp.
Hắn lại thấp giọng uy hiếp: “Cô nói xem, hung thủ gi.ết người ở chợ đêm có đến tìm cô không?”
Giang Ngưng nói: “Anh nói đùa cái gì thế…”
Hắn bật cười.
“Nói không chừng đã tìm đến tận cửa rồi, cô thấy sao?’
Giang Ngưng: “Anh còn đứng đây nói nhảm, tôi sẽ báo cảnh sát…”
“Báo đi, kiện tội gì? Quấy rối tình dục?”
Cũng may hiện giờ là ban ngày, Giang Ngưng đang ở ngay trong cửa hàng, công việc kinh doanh khá thuận lợi, người đến kẻ đi cứ nườm nượp.
Một lúc sau, có thêm khách hàng bước vào. Họ là hàng xóm sống trong khu dân cư, đến lấy đồ ăn theo yêu cầu cho trẻ em.
Giang Ngưng vẫn luôn giúp đỡ các bà mẹ trong khu làm đồ ăn cho trẻ nhỏ, món ăn đa dạng, rất được yêu thích.
Một bà mẹ còn nói: “Nếu không có em, chị cũng không biết phải làm sao.”
“Đúng vậy, em chẳng khác nào cứu tinh của bọn chị.”
Giang Ngưng cười nói vui vẻ, chưa từng than khổ.
Bầu không khí lại trở nên thoải mái, hài hòa.
40.
Lúc tôi về đến nơi, cô ấy đang ra cửa sau vứt rác.
Tôi vừa đỗ xe xong, định bước xuống…
Đổng Minh cũng theo đến, nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Ngưng.
Giang Ngưng dường như cảm nhận được, giật mình quay lại: “Anh làm gì đấy?’
Đổng Minh cười: “Nhát gan thế?”
Giang Ngưng không thể nhịn được nữa, chửi ầm lên: “Đồ thần kinh!”
Hắn càng vui vẻ: “Người đẹp đừng như thế chứ.”
Giang Ngưng chạy vội vào cửa hàng, khóa chặt cửa sau.
Hay lắm.
Hắn vừa định vòng qua.
Con chó ngốc trong xe tôi đột nhiên lao tới.
…