Chương : 22
- Một trong số đó là Diệp Thủy Dao con gái độc nhất của Diệp gia, tuy có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng tính tình nàng lạnh lùng cao ngạo, tới cửa cầu hôn gần như giẫm nát đại môn Diệp gia, nhưng nàng xưa nay đều khinh thường hết thảy, bình thường đếu ở trong khuê phòng, cực ít ra ngoài. Tính ra ta cũng đã mấy năm chưa gặp qua nàng, năm nay hẳn đã mười chín tuổi rồi. Lần cuối cùng gặp nàng là vào năm năm trước, khi ấy ta tuy thân là Thái tử nhưng nàng ngay cả nhìn đều chưa từng nhìn ta một lần. –Long Chính Dương tự giễu cười.
- Diệp gia?
- Đúng… Nói ra, Diệp huynh đệ cũng họ Diệp. Diệp gia là một trong số ba đại gia tộc ở Thiên Long Thành, tại Thiên Long Quốc có uy vọng cực cao, Diệp lão tướng quân năm ấy là quân thần được công nhận, hiện giờ Diệp đại tướng quân cũng tương tự dũng mạnh không gì sánh nổi, có dũng có mưu, là rường cột vững chắc của Thiên Long Quốc ta. Có thể không chút khoa trương nói, Một nửa giang sơn của Thiên Long Quốc đều là Diệp gia đánh hạ.
- Chỉ đáng tiếc… Ai, trời ghen ghét Diệp gia, hương hỏa của Diệp gia không ngờ lại đoạn tuyệt trong thế hệ này. Con trai duy nhất của Diệp gia là một nhân tài, nhưng từ nhỏ đã yếu ớt lắm bệnh, quá nửa thời gian đều bệnh tật ở trên giường. Lần cuối cùng gặp hắn cũng là năm năm trước, khi đó hắn nằm trên giường, ngay cả hơi sức đứng dậy chào hỏi đều không có. Đáng thương cho Diệp gia cả nhà anh dũng, thế hệ này lại… Mà một năm trước khi ta trở về từng nghe phụ hoàng nói, hơn một năm trước, khi Diệp tướng quân tốn hết sức lực trăm đau ngàn khổ rốt cuộc tìm được Thiên Niên Tuyết Tham có thể cải thiện thể chất thì con trai duy nhất của Diệp gia bỗng mất tích. Từ đó hoàn toàn không có tin tức. Rất nhiều người đều đoán hắn đã bị hại chết. Ta nhớ tên hắn gọi là…
Đôi mắt Long Chính Dương bỗng trợn trừng, đọng lại trên mặt Diệp Vô Thần, phảng phất như nhìn thấy thứ gì đó khó tin trên mặt hắn, thân thể cũng vô ý thức đứng dậy.
Diệp Vô Thần nheo mắt, tâm tư chuyển như điện.
Tiếp đó, Long Chính Dương lại lắc đầu, ngồi trở về, giọng than thở nói:
- Ta chợt nhớ ra, tên đứa con trai của Diệp gia kia cũng gọi Diệp Vô Thần, thật là quá trùng hợp. Chẳng những tên như nhau, ngay cả tướng mạo Diệp huynh đệ đều có rất nhiều chỗ tương tự với hắn năm đó, tuổi tác thoạt nhìn cùng hoàn toàn trùng khớp. Chẳng trách ta luôn cảm giác dường như đã từng gặp qua Diệp huynh đệ ở đâu đó.
- Trùng hợp mà thôi, ta không có khả năng là người của Diệp gia. –Diệp Vô Thần hiển nhiên không muốn tiếp tục với chủ đề này, bèn chuyển đề tài:
- Ta lại thích nghe chuyện trăng gió Long đại ca nói lúc trước hơn.
Long Chính Dương vẫn có hoài nghi không nhỏ như trước, lại không hỏi nữa, tiếp tục nói:
- Thứ hai trong số đó là con gái duy nhất của Hoa gia Hoa Thủy Nhu. Cô gái này người cũng như tên, nhu mì như nước, năm ấy khi ta rời đi nàng vẫn là một cô bé lớn tầm Ngưng Tuyết muội muội. Năm năm không gặp, hiện tại hẳn đã là một thiếu nữ mười sáu tuổi xinh đẹp rồi, hiện giờ chắc hẳn phải có dung mạo như chim sa cá lặn, nếu không cũng sẽ chẳng được liệt vào ba đại mỹ nữ của Thiên Long Quốc. Chỉ là bảy năm trước nàng đã hứa gả cho con cả Lâm gia, nói không chừng lập tức sẽ thành thân đó.
Diệp Vô Thần một câu không nói, lẳng lặng nghe. Không hề có ý muốn cắt ngang, mặc cho y tự nói tự nghe. Động tác duy nhất chính là thi thoảng giúp Ngưng Tuyết lau mép hoặc bị nàng không cẩn thận làm bẩn y phục. hắn biết Long Chính Dương nói về "ba đại mỹ nữ Thiên Long Quốc" gì gì đó với hắn chỉ là ngụy trang, mục đích thật sự là để hắn biết vài gia tộc lớn ở Thiên Long Thành. Mà muốn kể tiếp theo, đương nhiên là Hoa gia và Lâm gia.
Chỉ đáng tiếc, những mưu tính đế vương không ra hồn này của y chắc chắn không phát huy nổi tác dụng trên người Diệp Vô Thần, ngược lại chỉ đơn thuần là cung cấp tin tức cho hắn.
- Diệp gia, Lâm gia là hai gia tộc uy vọng, quyền thế lớn nhất Thiên Long Thành, mà Hoa gia lại là một gia tộc không thể chọc vào nhất. Lâm lão tướng quân của Lâm gia tương tự cũng là đức cao vọng trọng, có lé là một núi không chứa hai hổ, Lâm lão tướng quân và Diệp lão tướng quân xưa nay đều bất hòa, mà Diệp gia và Lâm gia tương tự cũng tranh đấu gay gắt nhiều năm, ở Thiên Long Thành này là chuyện ai nấy đều biết, phụ hoàng ta cũng ngoảnh mặt làm ngơ, chưa bao giờ can thiệp.
- Binh quyền Hoa gia nắm giữ kém xa Diệp gia và Lâm gia, nhưng Hoa gia có thể sản xuất ra một vài thứ gọi là Lôi Chấn Tử, Hỏa Độc Tử. Tuy rằng đó chỉ là một ít đồ vật rất nhỏ, nhưng sau khi vứt ra lại có thể tạo thành thương vong đáng sợ trên phạm vi lớn. Hoa gia chẳng những có thể sản xuất rất nhiều thứ này, mà mỗi một người trong Hoa gia đều là cao thủ dùng những vật này, nghe nói ngay cả trên người một gia đinh đều có thể mang theo trăm quả Lôi Chấn Tử mà không bị phát hiện. Cũng chính vì có sự tồn tại của Hoa gia mà Đại Phong Quốc không dám trêu chọc Thiên Long Quốc ta quá mức. Mà Thiên Long hoàng thất ta xưa nay đều đối đãi trọng hậu với Hoa gia. Tuy rằng những thứ đáng sợ Hoa gia sản xuất ra kia phần lớn sẽ giao cho hoàng thất chúng ta dùng để chiến tranh hoặc phòng vệ, nhưng người sáng suốt đều biết Hoa gia không có khả năng không bảo lưu con bài tẩy nào đó – chẳng hạn như thứ càng đáng sợ hơn so với Lôi Chấn Tử, Hỏa Độc Tử.
- Hoa gia xưa nay đều rất qua lại thân thiết với Diệp gia, Lâm gia. Hoa gia thế hệ này không có con trai, chỉ có một nữ nhân, mà có thể xứng với Hoa gia cũng chỉ có Lâm gia và Diệp gia. Ngày trước Diệp lão tướng quân từng đề xuất muốn kết thành thông gia với Hoa gia, lại bị từ chối thẳng, bởi vì thể chất con trai Diệp gia đó quá yếu ớt, ở trong mắt Hoa gia hoàn toàn là một tên vô dụng. Mà Hoa tướng quân năm hơn ba mươi tuổi mới có một người con gái, một bảo bối chết người, sao có thể để nàng gả cho một tên vô dụng. Một tháng sau, toàn bộ Thiên Long Thành đều biết tin con gái Hoa gia đã hứa gả cho con cả Lâm gia.
Long Chính Dương liếc Diệp Vô Thần, nói tiếp:
- Lâm gia thế hệ này có hai người con trai, lớn tên Lâm Khiếu, văn võ song toàn, chẳng những có được danh hiệu "Thiên Long đệ nhất tài tử", mà vào năm vừa tròn hai mươi tuổi liền đạt được thực lực Thập cấp, ngay cả vài vị Thiên cấp cung phụng trong cung đều tán thướng hắn là thiên tài trăm năm khó gặp, phụ hoàng ta tương tự cũng tán thưởng hắn không thôi. Hoa gia đối với cuộc hôn nhân này cũng càng lúc càng hài lòng. Con kế Lâm Hu lại nuông chiều từ nhỏ, đầy rẫy việc xấu, được xác nhận khó thành người tài, Lâm gia đã toàn hết hy vọng với hắn, cho nên tất cả mọi hy vọng đều gửi gắm lên người đứa con cả.
- Lâm gia và Diệp gia tranh đấu nhiều năm, tuy chưa phân thắng bại nhưng thực ra ai nấy đều biết, Diệp gia đã bại rồi. Gia nghiệp đời sau nếu không có người kế thừa thì cũng chỉ thuộc về người khác. Diệp gia không có tương lai thì làm sao có thể so sánh với Lâm gia.
Nói tới đây, Long Chính Dương rốt cuộc dừng lại, sau đó xấu hổ cười:
- Tâm tư nhiễu loạn, nói tới nói lui cũng không biết nói đến đâu rồi, mong Diệp huynh đệ chớ trách.
Diệp Vô Thần mỉm cười nói:
- Xem ra Long đại ca mấy năm nay tuy rằng thân không ở Thiên Long Thành nhưng giờ phút nào cũng nhớ nhung hướng về nơi này.
Long Chính Dương lắc đầu nói:
- Mấy chuyện này tùy tiện túm một người trên đường cũng đều biết, chỉ là hơi có chút cảm khái mà thôi. Ta tuy là người kế vị nhưng lúc nào cũng có người muốn đoạt vị trí của ta. Năm năm nay, ta có lẽ đã bắt đầu bị quên lãng, muốn chiếm được sự ủng hộ của mấy đại gia tộc này thì ắt phải trả càng nhiều nỗ lực hơn. Diệp huynh đệ, không biết ngươi sau này có dự định gì không?
- Ta ư? Ta chỉ đơn giản là muốn tìm lại quá khứ của mình. –Diệp Vô Thần nói, trong mắt ánh ra từng tia lạc lõng. Hắn là một kẻ không có quá khứ, thậm chí ngay cả mình là ai đều không biết.
- Tìm lại quá khứ của mình? Long Chính Dương khẽ lẩm nhẩm lại câu nói này, nhíu mày nói:
- Chẳng nhẽ, ngươi mất trí nhớ?
Diệp Vô Thần gật đầu.
- Mất trí nhớ… Vậy ngươi từ khi nào bắt đầu có tri giác?
- Một tháng trước.
Hô hấp của Long Chính Dương trở nên dồn dập, vẻ hưng phấn trong mắt không cách nào che dấu nổi:
- Diệp huynh đệ, ta cảm thấy ngươi nên tới Diệp gia xem qua, có lẽ, quá khứ của ngươi chính là ở đó!
- Hả?
Diệp Vô Thần đầy kinh ngạc liếc hắn, sâu trong đôi mắt lại bình thản như nước.