Chương : 23
Khi họ từ trong đi ra thì đã là giữa trưa, chiếc bụng nhỏ của Ngưng Tuyết cũng đã ăn khá no, đôi mắt lại bắt đầu hưng phấn quan sát xung quanh. Long Chính Dương lưu luyến liếc qua tầng thượng Mộng Yên Lâu ở đối diện, than nhẹ một tiếng, cùng Diệp Vô Thần đi về phía hoàng cung. Sau khi tẩy lễ bằng cồn, khuôn mặt u sầu thảm đạm của y cuối cùng đã tiêu tan đi không ít.
Họ vừa đi không được bao lâu, không khí đằng sau bỗng phát sinh biến hóa rõ ràng, vang lên tiếng thảo luận và tiếng thì thầm hỗn loạn.
- Mau xem, là thống lĩnh thị vệ hoàng cung Vũ đại nhân!
- Người có tư cách để Vũ đại nhân hộ tống… Chẳng nhẽ là đương kim hoàng thượng tới?
- Nghe nói Vũ Thượng Vũ đại nhân năm nay vừa bốn mươi tuổi, thực lực đã đạt tới Linh cấp đỉnh, thật là quá uy mãnh.
o0o o0o o0o
Diệp Vô Thần và Long Chính Dương xoay người lại. Con đường vốn hỗn loạn không thôi lúc này đã tự động tách ra một con đường thênh thang. Trung tâm con đường, một trung niên nam tử toàn thân giáp vàng, mắt hổ uy phong dẫn đầu, tay phải y trước sau nắm lên chuôi kiếm bên hông, ánh mắt sắc bén như dao quét qua đám người, những kẻ bị y quét qua đều không kìm nổi rùng mình một cái. Mà đằng sau y, bốn người khiêng một chiếc kiệu loan trang trí rất xinh xắn vững bước đi tới, trên mặt không nhìn ra bất cứ vẻ uể oải nào, hiển nhiên là khiêng một nhân vật nhỏ con. Mà hơn chục đới đao thị vệ ở xung quanh thì mắt nhìn thẳng, uy phong lẫm liệt hiên ngang bước đi.
- Nó sao lại chạy ra ngoài. –Nhìn nóc kiệu được trang trí lộng lẫy kia, Long Chính Dương hơi có chút dở khóc dở cười. Y kéo Diệp Vô Thần cùng nhau lui bên vệ đường đồng thời lẩn vào trong đám người. Ở nơi công cộng, thân phận y vẫn che giấu khá tốt, để tránh thêm thị phi.
Đúng lúc này, rèm bên của kiệu loan len lén bị vạch ra một kẽ hở, lộ ra nửa con mắt trong veo lén lút nhìn đám người bên vệ đường, trong mắt lấp lánh quang mang hưng phấn.
Đoàn người thong thả đi về phía trước, bỗng nhiên, trong kiệu loan truyền tới một tiếng thét dễ nghe. Tiếng thét chói này khiến toàn bộ thị vệ sắc mặt đại biến, thân thể ưỡn thẳng, tưởng rằng công chúa không ngờ trong vòng bảo vệ họ lại gặp phải ám toán. Vị thống lĩnh toàn thân giáp vàng nọ cả người quay trở lại như tia chớp, đồng thời kim đao rời vỏ, vén mạnh rèm kiệu lên.
Rèm bị vén lên, tất cả mọi người ở hướng đối diện đều nhìn thấy một thiếu nữ đáng yêu trong kiệu. Nàng thoạt nhìn chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc một bộ y phục màu trắng sáng đẹp, màu da như tuyết, đôi mắt dịu dàng trong veo khẽ nháy, dập dờn như rượu mới lên men. Chỉ là trên khuôn mặt trắng bóc lúc này rõ ràng bị phủ một lớp trắng bệch, phảng phất như bị hoảng sợ cái gì đó.
Nhìn thấy công chúa không việc gì, Vũ Thượng thở phào một hơi, vội hỏi:
- Công chúa điện hạ, xảy ra chuyện gì?
Tiểu công chúa lập tức phản ứng lại, một tay chỉ vệ đường, tràn đầy hoảng sợ hét:
- Nó thật dọa người, ta chưa từng thấy ai đáng sợ như vậy, mau đuổi nó đi… Không, là mau giết chết nó đi, ta không muốn nhìn thấy nó nữa!!!
Vũ Thượng ngoái đầu nương theo hướng công chúa chỉ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Ngưng Tuyết. Bởi vì mái tóc trắng của nàng thật sự quá dễ thấy. Qua cái liếc này ngay cả trái tim y cũng đập mạnh lên, không nhịn nổi quay mặt qua chỗ khác, hai vết sẹo dài thườn thượt ấy thật đáng sợ đến cực điểm.
Y khó xử nói:
- Công chúa, điều này không hay lắm, dù sao thì…
- Không được không được không được! Mau giết chết nó đi, nó thật sự quá đáng sợ! –Trong thanh âm của tiểu công chúa còn kèm theo tiếng con nít rõ ràng, che mắt không dám nhìn tiếp nữa.
- Điều này… -Vũ Thương liếc Ngưng Tuyết, vẻ mặt khó xử. Chẳng nhẽ chỉ vì một lý do quá dọa người mà y phải xử quyết nàng dưới ánh mắt bao người ư? Huống hồ đây còn là một thiếu nữ nhìn qua chỉ khoảng mười tuổi. Nếu y thật sự động thủ, thì thanh danh ắt sẽ bị hủy hoại.
Y lại không phát hiện ra, thiếu niên luôn dắt tay thiếu nữ ấy sắc mặt càng lúc càng lạnh, càng không phát hiện ra Long Chính Dương đang cúi nửa đầu đằng sau hắn.
- Ngươi nếu dám không nghe lệnh ta, sau khi ta về nhất định sẽ nói cho phụ hoàng biết! –Tiểu công chúa chỉ tay vào y, tức giận dẩu môi, trên gương mặt vẫn mang theo vẻ hoảng sợ chất đầy phẫn nộ và quật cường. Lâu ngày sống trong cung, người nàng biết quá ít, người dám ngỗ nghịch nàng càng gần như không có. Lần này thật không dễ dàng có cơ hội ra ngoài du ngoạn một lần, ai ngờ trên đường về lại bị một trận hoảng sợ thật lớn. Nàng lúc này thậm chí còn không hoàn toàn biết "giết chết" ý nghĩa cho điều gì, chỉ đơn thuần cho rằng sau khi giết chết thì kẻ đáng sợ ấy sẽ không xuất hiện nữa.
Vũ Thượng xoay người lại, bất đắc dĩ lẩm bẩm:
- Đành chịu thôi ,chỉ có thể trách ngươi làm công chúa hốt hoảng thôi.
Y đi tới trước mặt Ngưng Tuyết, từ trên nhìn xuống nàng:
- Cho ngươi mười giây, rời khỏi tầm mắt ta, sau đó vĩnh viễn rời khỏi Thiên Long Thành, nếu không…
Y trừng mắt hổ, khí thế của Linh cấp cao thủ được hắn cố ý phóng ra ngoài. Khí thế như vậy một người lớn thực lực hơi yếu đều khó có thể kháng cự, huống hồ là một thiếu nữ nhu nhược. Y đương nhiên không định hạ sát thủ, chỉ là muốn dọa nàng đi.
Ngực Ngưng Tuyết như bị đá nặng đè lên, khó chịu không thở nổi, sắc mặt trong nháy mắt càng trở nên trắng bệch như tờ giấy. Nàng vẻ mặt hoảng sợ lui về sau, trốn đằng sau Vô Thần, hai tay nắm chặt y phục của hắn, thân thể nhỏ bé lung lay như sắp đổ.
Thấy nàng vẫn không chạy trốn, Vũ Thượng vừa muốn tiếp tục gây áp lực, lại nghe được bên tai truyền tới một thanh âm chế nhạo:
- Một cường giả có thực lực Linh cấp cậy thế ức hiếp một tiểu cô nương tay không tấc sắt, phong thái của thống lĩnh thị vệ Thiên Long hoàng cung Vũ Thượng Vũ đại nhân, ta thật là được kiến thức rồi, quả nhiên là trăm nghe không bằng mắt thấy.
Võ Thượng chau mày, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vô Thần, lạnh nhạt nói:
- Chàng thanh niên, nếu ngươi là thân nhân của nàng thì lập tức dẫn nàng rời đi. Lời của ngươi vừa rồi ta có thể coi như không nghe thấy.
- Vậy sao? Muội muội của ta mắc lỗi gì? –Diệp Vô Thần dịu dàng ôm lấy Ngưng Tuyết, hờ hững nói.
- Nàng làm công chúa hốt hoảng. –Vũ Thượng lạnh giọng nói.
Đám người vây quanh toàn bộ đều trợn to mắt, dáng vẻ như xem kịch, bởi vì Vũ Thượng đại nhân cố ý tha nàng rời đi, mà người thanh niên này không ngờ lại không biết thức thời mau chóng rời đi, ngược lại còn có xu hướng đối chọi với Vũ Thượng đại nhân, chẳng nhẽ hắn chán sống ư?
- Ồ? Đứng ở đây chính là làm công chúa hốt hoảng? –Sắc mặt Diệp Vô Thần trầm xuống, thậm chí mang theo vẻ hung ác rõ ràng:
- Đừng nói chủ nhân hiện tại của ngươi là công chúa, cho dù là Thiên vương lão tử, dám chọc muội muội ta mất hứng cũng ắt phải trả giá lớn!
Vũ Thượng sửng sốt, mà ngay trong nháy mắt y thất thần, trên người Diệp Vô Thần bỗng lóe một luồng thanh quang, thân thể hắn kéo thành một luồng tàn ảnh biến mất trước mặt y, theo đó là một tiếng thét chói tai càng khoa trương hơn vang bên tai y, chủ nhân tiếng thét chói tai này vẫn là công chúa.