Chương 1: Trong sinh trở về 2 năm trước
Edit: Lan Điềm Điềm
Lạc Thừa Thu thở hổn hển bừng tỉnh, khoảnh khắc mở mắt ra, Lạc Thừa Thu ngây ngẩn cả người.
Không phải hắn đã chết rồi sao?Sao hắn có thể ngồi dậy? Đầu có hơi đau, kí ức cuối cùng của Lạc Thừa Thu vẫn dừng lại ở khoảnh khắc Đổng Thiếu Ân nổ súng tự sát... Đúng rồi! Đổng Thiếu Ân!
Lạc Thừa Thu vội vàng từ trên giường bò dậy, muốn lao ra ngoài tìm người, ngay lúc đôi chân tiếp xúc với mặt đất, Lạc Thừa Thu một lần nữa ngây ngốc.
Hắn..... Không phải đã chết rồi sao? Không ngờ hắn lại chết trong tay tình nhân cũ của mẹ hắn, sau đó linh hồn hắn đi theo bên người Đổng Thiếu Ân, chứng kiến y vì mình điên cuồng báo thù, chứng kiến y không từ thủ đoạn, đến cuối cùng... nhìn thấy y tự sát. Hắn muốn ngăn cản, nhưng không ai nhìn thấy hắn, hắn không thể làm gì được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người vẫn luôn bị hắn coi là biến thái, coi là bệnh thần kinh... Trên thực tế, tinh thần Đổng Thiếu Ân đích xác có vấn đề.
Kỳ thật, thời điểm y vì hắn mà báo thù, hắn cũng đã không hận, không oán. Hắn lại càng không nghĩ y vì hắn mà tự sát, không nghĩ tới kết cục cuối cùng lại là thế này.....
Không đúng, bây giờ không phải lúc nhớ lại quá khứ, mà là... Không phải hắn đã chết rồi sao? Sao bây giờ lại có thể toàn vẹn đứng ở đây?
Lúc này, tim hắn đập như sấm, chẳng lẽ, chính mình..... Chính mình trọng sinh sao?
Nghĩ như thế, trong lòng hung hăng nhảy dựng, sau đó, hắn chạy nhanh đến trước gương trong phòng thay đồ....Ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, Lạc Thừa Thu ngũ vị tạp trần.
Nhìn chính mình trong gương, so với lúc hắn chết thì trẻ hơn vài tuổi, đáy mắt lại có vài phần mệt mỏi.
Lúc này, trong đầu lại hiện lên rất nhiều kí ức hiện tại, làm cho Lạc Thừa Thu biết được bây giờ là lúc nào.
Lúc này hắn ở bên Đổng Thiếu Ân đến năm thứ năm, 5 năm trước, Đổng Thiếu Ân dùng thủ đoạn cưỡng ép hắn ở bên y, không tiếc dùng tính mạng cả nhà bạn gái để uy hiếp, khiến cho hắn chỉ có thể chấp nhận cùng y.
5 năm, hắn chịu đựng tính chiếm hữu vô cùng mãnh liệt của y, chịu đựng y giám sát hắn như giám sát phạm nhân, đi đâu cũng có vệ sĩ, đến đâu cũng có tai mắt của y, hắn làm cái gì cũng đều có người báo cho y, chỉ cần hắn nói nhiều một cậu với người khác, chắc chắn sẽ đem lại rắc rối cho người đó.
5 năm qua, hắn hận không thể giết chết Đổng Thiếu Ân, nhưng mà hắn chỉ là một người bình thường, hắn không có năng lực kia. Hơn nữa công phu của Đổng Thiếu Ân rất tốt, một người chỉ rèn luyện thể hình bình thường như hắn căn bản không phải đối thủ của y. Tuy rằng.....thời điểm ở trên giường, hắn vẫn là người ở trên.
Hồi trước, hắn tưởng rằng Đổng Thiếu Ân cường thế như vậy, nếu mình ở bên người này chắc chắn người chịu thiệt sẽ là hắn. Vậy mà, không ngờ rằng lần đầu tiên y cưỡng ép hắn lên giường, hắn lại ở trên. Khi đó, hắn vô cùng khiếp sợ, thậm chí mãi cho đến khi chết, hắn đều cho rằng Đổng Thiếu Ân cho hắn ở trên là bởi vì vốn dĩ y thích nằm dưới. Không phải nói, đồng tính luyến ái là trời sinh, vậy nên cái này không phải cũng là trời sinh sao?
Cho nên, hắn vẫn cho rằng Đổng Thiếu Ân cũng như thế, nếu không làm sao giải thích được một người cường thế lại có bệnh khiết phích nghiệm trọng như Đổng Thiếu Ân chịu nằm dưới? Càng không nói y đường đường là Phó Chủ tịch tập đoàn tài chính Đổng thị.
Cho nên hắn vẫn luôn nghĩ như thế. Mà sau khi hắn chết, nhận thức của hắn hoàn toàn đảo lộn.
Đổng Thiếu Ân không phải trời sinh thích nằm dưới, mà là vì.......y cam tâm tình nguyện vì hắn!
Lạc Thừa Thu thở hổn hển bừng tỉnh, khoảnh khắc mở mắt ra, Lạc Thừa Thu ngây ngẩn cả người.
Không phải hắn đã chết rồi sao?Sao hắn có thể ngồi dậy? Đầu có hơi đau, kí ức cuối cùng của Lạc Thừa Thu vẫn dừng lại ở khoảnh khắc Đổng Thiếu Ân nổ súng tự sát... Đúng rồi! Đổng Thiếu Ân!
Lạc Thừa Thu vội vàng từ trên giường bò dậy, muốn lao ra ngoài tìm người, ngay lúc đôi chân tiếp xúc với mặt đất, Lạc Thừa Thu một lần nữa ngây ngốc.
Hắn..... Không phải đã chết rồi sao? Không ngờ hắn lại chết trong tay tình nhân cũ của mẹ hắn, sau đó linh hồn hắn đi theo bên người Đổng Thiếu Ân, chứng kiến y vì mình điên cuồng báo thù, chứng kiến y không từ thủ đoạn, đến cuối cùng... nhìn thấy y tự sát. Hắn muốn ngăn cản, nhưng không ai nhìn thấy hắn, hắn không thể làm gì được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người vẫn luôn bị hắn coi là biến thái, coi là bệnh thần kinh... Trên thực tế, tinh thần Đổng Thiếu Ân đích xác có vấn đề.
Kỳ thật, thời điểm y vì hắn mà báo thù, hắn cũng đã không hận, không oán. Hắn lại càng không nghĩ y vì hắn mà tự sát, không nghĩ tới kết cục cuối cùng lại là thế này.....
Không đúng, bây giờ không phải lúc nhớ lại quá khứ, mà là... Không phải hắn đã chết rồi sao? Sao bây giờ lại có thể toàn vẹn đứng ở đây?
Lúc này, tim hắn đập như sấm, chẳng lẽ, chính mình..... Chính mình trọng sinh sao?
Nghĩ như thế, trong lòng hung hăng nhảy dựng, sau đó, hắn chạy nhanh đến trước gương trong phòng thay đồ....Ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, Lạc Thừa Thu ngũ vị tạp trần.
Nhìn chính mình trong gương, so với lúc hắn chết thì trẻ hơn vài tuổi, đáy mắt lại có vài phần mệt mỏi.
Lúc này, trong đầu lại hiện lên rất nhiều kí ức hiện tại, làm cho Lạc Thừa Thu biết được bây giờ là lúc nào.
Lúc này hắn ở bên Đổng Thiếu Ân đến năm thứ năm, 5 năm trước, Đổng Thiếu Ân dùng thủ đoạn cưỡng ép hắn ở bên y, không tiếc dùng tính mạng cả nhà bạn gái để uy hiếp, khiến cho hắn chỉ có thể chấp nhận cùng y.
5 năm, hắn chịu đựng tính chiếm hữu vô cùng mãnh liệt của y, chịu đựng y giám sát hắn như giám sát phạm nhân, đi đâu cũng có vệ sĩ, đến đâu cũng có tai mắt của y, hắn làm cái gì cũng đều có người báo cho y, chỉ cần hắn nói nhiều một cậu với người khác, chắc chắn sẽ đem lại rắc rối cho người đó.
5 năm qua, hắn hận không thể giết chết Đổng Thiếu Ân, nhưng mà hắn chỉ là một người bình thường, hắn không có năng lực kia. Hơn nữa công phu của Đổng Thiếu Ân rất tốt, một người chỉ rèn luyện thể hình bình thường như hắn căn bản không phải đối thủ của y. Tuy rằng.....thời điểm ở trên giường, hắn vẫn là người ở trên.
Hồi trước, hắn tưởng rằng Đổng Thiếu Ân cường thế như vậy, nếu mình ở bên người này chắc chắn người chịu thiệt sẽ là hắn. Vậy mà, không ngờ rằng lần đầu tiên y cưỡng ép hắn lên giường, hắn lại ở trên. Khi đó, hắn vô cùng khiếp sợ, thậm chí mãi cho đến khi chết, hắn đều cho rằng Đổng Thiếu Ân cho hắn ở trên là bởi vì vốn dĩ y thích nằm dưới. Không phải nói, đồng tính luyến ái là trời sinh, vậy nên cái này không phải cũng là trời sinh sao?
Cho nên, hắn vẫn cho rằng Đổng Thiếu Ân cũng như thế, nếu không làm sao giải thích được một người cường thế lại có bệnh khiết phích nghiệm trọng như Đổng Thiếu Ân chịu nằm dưới? Càng không nói y đường đường là Phó Chủ tịch tập đoàn tài chính Đổng thị.
Cho nên hắn vẫn luôn nghĩ như thế. Mà sau khi hắn chết, nhận thức của hắn hoàn toàn đảo lộn.
Đổng Thiếu Ân không phải trời sinh thích nằm dưới, mà là vì.......y cam tâm tình nguyện vì hắn!