Chương 2: Một mặt khác của Đổng Thiếu Ân
Edit: Lan Điềm Điềm
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Đổng Thiếu Ân vì hắn mà cam tâm tình nguyện nằm dưới, nếu không phải đã chết qua một lần, hắn không ngờ đến chuyện này!
Mà hiện tại, Lạc Thừa Thu nhìn chính mình trong gương, tâm tình càng thêm phức tạp.
Thời gian 5 năm, hắn đối với cuộc sống không còn hứng thú, mỗi ngày tựa như bị cấm túc trong biệt thự rộng lớn này. Hắn cũng có khát vọng, cũng từng có mộng tưởng của mình.
Cũng vì nguyên nhân này, hắn mới càng ngày không thể chấp nhận cuộc sống như vậy, cho đến 2 năm sau, hắn bùng nổ. Đáng tiếc là, hắn chưa làm được gì thì đã chết trong tay người tình cũ của mẹ hắn!
Hắn cho rằng mình đã hiểu rõ Đổng Thiếu Ân, biết y bá đạo, có tố chất thần kinh, biến thái, nhưng mà khi linh hồn hắn đi theo Đổng Thiếu Ân, hắn mới vỡ lẽ.
Hóa ra, người nọ ở trước mặt hắn đã cực kỳ thu liễm.
Đổng Thiếu Ân a Đổng Thiếu Ân, Lạc Thừa Thu nhìn người trong gương, gian nan nâng lên khóe miệng. Nếu hắn được sống lại về 5 năm trước, hắn thề nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Đổng Thiếu Ân, hắn lập tức tìm một nơi hẻo lánh, đủ xa đủ vắng vẻ để sống.
Nhưng cố tình là, lúc này hắn cùng Đổng Thiếu Ân đã dây dưa 5 năm, Đổng Thiếu Ân đối với hắn vô cùng cố chấp cùng chiếm hữu, đã tới nỗi không có thuốc chữa. Huống chi, kiếp trước đã xảy ra nhiều chuyện như vậy... Người nọ lại còn ở trước mộ hắn tự sát. Lúc này, hắn cũng không thể vì không oán không hận mà rời đi, bởi vì hắn biết, nếu hắn thật sự rời đi, Đổng Thiếu Ân có lẽ cũng....
Tinh thần của người nọ quả thật có chút vấn đề, đây không phải là sỉ nhục, mà là sự thật.
Nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu hơi hơi giật khóe miệng, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trải qua thời gian vừa rồi, hắn đã nhớ ra một ít chuyện.
Từ ngày hôm qua hắn bắt đầu cảm mạo, hắn cũng không nói cho Đổng Thiếu Ân biết, nếu y biết hắn bị bệnh, cho dù chỉ là cảm mạo bình thường cũng sẽ bắt hắn nằm trên giường, canh chừng mấy ngày mấy đêm không cho hắn xuống giường.
Cho dù là đi toilet, y cũng sẽ đi theo, chỉ cần hắn bị bệnh, y sẽ luôn trông chừng bên giường, chỗ nào cũng không đi mà nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc đó khiến hắn vô cùng sợ hãi cùng bực bội, cho nên cho dù có bị bệnh, hắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, cử chỉ vẫn như thường.
Trước kia, hắn chỉ cảm thấy Đổng Thiếu Ân quá mức cố chấp, không phải chỉ là cảm mạo thôi sao? Vậy mà ánh mắt nhìn hắn cứ như hắn có thâm thù đại hận gì với y vậy!
Hiện tại, sống lại một đời, có lẽ tâm tình đã khác, Lạc Thừa Thu từ một góc độ khác nhìn nhận vấn đề. Tỷ như chỉ cần thân thể hắn không tốt, y sẽ luôn trông chừng trước giường, mấy ngày mấy đêm không rời, tuy rằng xâm phạm quyền riêng tư, cũng làm hắn không được tự nhiên, nhưng ít nhất đây là một loại biểu hiện của quan tâm, là kiểu cực kì để ý... Đương nhiên, tiền đề là ngươi có thể bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo của y.
Đổng Thiếu Ân cũng không biết bị làm sao? Rõ ràng trong lòng là quan tâm hắn, thật lòng thích hắn, mà mỗi lần nhìn hắn, ánh mắt của y lại lạnh lẽo không khác gì rắn độc, khiến người khác cảm thấy khó chịu. Đừng nói là thích, không bị dọa sợ là tốt lắm rồi.
Nếu không phải sau khi chết, hắn biết thành linh hồn đi theo bên người y, nhìn thấy tính cách khác của y, nghe thấy y thì thầm trong đau khổ, hắn cũng không biết, ánh mắt đó kì thật là..... ái mộ?
Chỉ có thể nói, ông trời đang trêu đùa Đổng Thiếu Ân a, rõ ràng cho y gương mặt tuấn mỹ nhưng lại không biết biểu đạt cảm xúc.
Ái mộ hắn mà có thể biểu hiện như chán ghét, hắn còn có thể trông cậy cái gì? Còn có gì để nói?
Nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu âm thầm thở dài, hắn ra khỏi phòng trực tiếp xuống phòng khách dưới lầu.
Đổng Thiếu Ân không biết hắn bị bệnh cho nên bây giờ người không ở nhà, mà vẫn đi làm như bình thường.
Bên trong biệt thự không có người, vệ sĩ đều ở bên ngoài, Đổng Thiếu Ân bị bệnh khiết phích nghiêm trọng, cũng có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh, y không không cho phép ai đặt chân vào đây thời gian dài, cho nên cho dù là bảo mẫu, cũng nấu cơm và dọn dẹp xong liền rời đi. Nếu để Đổng Thiếu Ân nhìn thấy, y lập tức nổi giận, phát hỏa với người khác.
Hồi trước, vì tính cách này của y mà hắn vô cùng khó chịu, hắn cảm thấy đối phương coi mình như sủng vật mà nuôi trong nhà.
Mãi cho đến khi hắn chết, hắn mới biết được, Đổng Thiếu Ân dễ dàng nổi giận như vậy là vì bệnh tình của y, thần kinh khó khống chế. Nói cách khác, y có vấn đề về tâm lý nhưng lại không chịu trị liệu, cũng không chịu uống thuốc mới làm bệnh tình càng ngày càng nặng.
Đặc biệt là đối với hắn, Đổng Thiếu Ân càng thêm cố chấp. Nhưng mà, sống chung 7 năm,bọn họ có vô số lần cãi nhau nhưng Đổng Thiếu Ân không có làm gì hắn! Vậy y phải kiềm chế cỡ nào! Sau khi hắn chết, chứng kiến thủ đoạn của y, chứng kiến trạng thái cuồng loạn của y mới vỡ lẽ, ở trước mặt hắn, Đổng Thiếu Ân vô cùng kiềm chế!
Phải biết rằng, những lúc tâm tình không tốt thì việc gì cũng có thể làm! Mà thời gian ở chung, hắn đã chọc giận y vô số lần, mà y chưa từng thật sự động tay động chân với hắn!
Để ý cùng nhẫn nhịn như vậy.....Thế mà trước kia bị hận thù che mờ mắt, hắn chưa bao giờ chú ý đến!
Nghĩ đến đây, tâm trạng hắn càng thêm sa sút.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Đổng Thiếu Ân vì hắn mà cam tâm tình nguyện nằm dưới, nếu không phải đã chết qua một lần, hắn không ngờ đến chuyện này!
Mà hiện tại, Lạc Thừa Thu nhìn chính mình trong gương, tâm tình càng thêm phức tạp.
Thời gian 5 năm, hắn đối với cuộc sống không còn hứng thú, mỗi ngày tựa như bị cấm túc trong biệt thự rộng lớn này. Hắn cũng có khát vọng, cũng từng có mộng tưởng của mình.
Cũng vì nguyên nhân này, hắn mới càng ngày không thể chấp nhận cuộc sống như vậy, cho đến 2 năm sau, hắn bùng nổ. Đáng tiếc là, hắn chưa làm được gì thì đã chết trong tay người tình cũ của mẹ hắn!
Hắn cho rằng mình đã hiểu rõ Đổng Thiếu Ân, biết y bá đạo, có tố chất thần kinh, biến thái, nhưng mà khi linh hồn hắn đi theo Đổng Thiếu Ân, hắn mới vỡ lẽ.
Hóa ra, người nọ ở trước mặt hắn đã cực kỳ thu liễm.
Đổng Thiếu Ân a Đổng Thiếu Ân, Lạc Thừa Thu nhìn người trong gương, gian nan nâng lên khóe miệng. Nếu hắn được sống lại về 5 năm trước, hắn thề nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Đổng Thiếu Ân, hắn lập tức tìm một nơi hẻo lánh, đủ xa đủ vắng vẻ để sống.
Nhưng cố tình là, lúc này hắn cùng Đổng Thiếu Ân đã dây dưa 5 năm, Đổng Thiếu Ân đối với hắn vô cùng cố chấp cùng chiếm hữu, đã tới nỗi không có thuốc chữa. Huống chi, kiếp trước đã xảy ra nhiều chuyện như vậy... Người nọ lại còn ở trước mộ hắn tự sát. Lúc này, hắn cũng không thể vì không oán không hận mà rời đi, bởi vì hắn biết, nếu hắn thật sự rời đi, Đổng Thiếu Ân có lẽ cũng....
Tinh thần của người nọ quả thật có chút vấn đề, đây không phải là sỉ nhục, mà là sự thật.
Nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu hơi hơi giật khóe miệng, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trải qua thời gian vừa rồi, hắn đã nhớ ra một ít chuyện.
Từ ngày hôm qua hắn bắt đầu cảm mạo, hắn cũng không nói cho Đổng Thiếu Ân biết, nếu y biết hắn bị bệnh, cho dù chỉ là cảm mạo bình thường cũng sẽ bắt hắn nằm trên giường, canh chừng mấy ngày mấy đêm không cho hắn xuống giường.
Cho dù là đi toilet, y cũng sẽ đi theo, chỉ cần hắn bị bệnh, y sẽ luôn trông chừng bên giường, chỗ nào cũng không đi mà nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc đó khiến hắn vô cùng sợ hãi cùng bực bội, cho nên cho dù có bị bệnh, hắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, cử chỉ vẫn như thường.
Trước kia, hắn chỉ cảm thấy Đổng Thiếu Ân quá mức cố chấp, không phải chỉ là cảm mạo thôi sao? Vậy mà ánh mắt nhìn hắn cứ như hắn có thâm thù đại hận gì với y vậy!
Hiện tại, sống lại một đời, có lẽ tâm tình đã khác, Lạc Thừa Thu từ một góc độ khác nhìn nhận vấn đề. Tỷ như chỉ cần thân thể hắn không tốt, y sẽ luôn trông chừng trước giường, mấy ngày mấy đêm không rời, tuy rằng xâm phạm quyền riêng tư, cũng làm hắn không được tự nhiên, nhưng ít nhất đây là một loại biểu hiện của quan tâm, là kiểu cực kì để ý... Đương nhiên, tiền đề là ngươi có thể bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo của y.
Đổng Thiếu Ân cũng không biết bị làm sao? Rõ ràng trong lòng là quan tâm hắn, thật lòng thích hắn, mà mỗi lần nhìn hắn, ánh mắt của y lại lạnh lẽo không khác gì rắn độc, khiến người khác cảm thấy khó chịu. Đừng nói là thích, không bị dọa sợ là tốt lắm rồi.
Nếu không phải sau khi chết, hắn biết thành linh hồn đi theo bên người y, nhìn thấy tính cách khác của y, nghe thấy y thì thầm trong đau khổ, hắn cũng không biết, ánh mắt đó kì thật là..... ái mộ?
Chỉ có thể nói, ông trời đang trêu đùa Đổng Thiếu Ân a, rõ ràng cho y gương mặt tuấn mỹ nhưng lại không biết biểu đạt cảm xúc.
Ái mộ hắn mà có thể biểu hiện như chán ghét, hắn còn có thể trông cậy cái gì? Còn có gì để nói?
Nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu âm thầm thở dài, hắn ra khỏi phòng trực tiếp xuống phòng khách dưới lầu.
Đổng Thiếu Ân không biết hắn bị bệnh cho nên bây giờ người không ở nhà, mà vẫn đi làm như bình thường.
Bên trong biệt thự không có người, vệ sĩ đều ở bên ngoài, Đổng Thiếu Ân bị bệnh khiết phích nghiêm trọng, cũng có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh, y không không cho phép ai đặt chân vào đây thời gian dài, cho nên cho dù là bảo mẫu, cũng nấu cơm và dọn dẹp xong liền rời đi. Nếu để Đổng Thiếu Ân nhìn thấy, y lập tức nổi giận, phát hỏa với người khác.
Hồi trước, vì tính cách này của y mà hắn vô cùng khó chịu, hắn cảm thấy đối phương coi mình như sủng vật mà nuôi trong nhà.
Mãi cho đến khi hắn chết, hắn mới biết được, Đổng Thiếu Ân dễ dàng nổi giận như vậy là vì bệnh tình của y, thần kinh khó khống chế. Nói cách khác, y có vấn đề về tâm lý nhưng lại không chịu trị liệu, cũng không chịu uống thuốc mới làm bệnh tình càng ngày càng nặng.
Đặc biệt là đối với hắn, Đổng Thiếu Ân càng thêm cố chấp. Nhưng mà, sống chung 7 năm,bọn họ có vô số lần cãi nhau nhưng Đổng Thiếu Ân không có làm gì hắn! Vậy y phải kiềm chế cỡ nào! Sau khi hắn chết, chứng kiến thủ đoạn của y, chứng kiến trạng thái cuồng loạn của y mới vỡ lẽ, ở trước mặt hắn, Đổng Thiếu Ân vô cùng kiềm chế!
Phải biết rằng, những lúc tâm tình không tốt thì việc gì cũng có thể làm! Mà thời gian ở chung, hắn đã chọc giận y vô số lần, mà y chưa từng thật sự động tay động chân với hắn!
Để ý cùng nhẫn nhịn như vậy.....Thế mà trước kia bị hận thù che mờ mắt, hắn chưa bao giờ chú ý đến!
Nghĩ đến đây, tâm trạng hắn càng thêm sa sút.