Chương : 3
Giờ sửu, Trình Dược đã thay xong bộ hỉ phục, là một bộ trang phục tân nương phi phượng tương hà hoa lệ, phú quý. Y ngồi trước gương mặc cho nha hoàn phía sau vì y chải đầu, trang điểm. Y vốn không giống nữ tử, càng không có chút nào âm nhu cuả nữ tử, nhưng kẻ qua lông mày, thoa một chút son, trong gương, một gương mặt không mất anh khí, đôi mắt sáng thanh tú của nữ tử dần hiện ra. Tóc búi lên cao được giữ lại bởi đôi trâm cài đính đầy châu sai, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, chúng nha hoàn dần lui ra. Ninh phu nhân đứng ở một bên yên lặng nhìn Trình Dược đã được trang điểm giống hệt một cô nương sắp cưới,trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Nàng làm sao không muốn con mình trải qua cuôc sống bình thường, cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, cả đời bình an. Giờ phút này, nhìn trước mắt là một nam nhân lại sắp trở thành thê tử của con mình, trong nội tâm có một nỗi khổ không thể lí giải.
Lúc trước, Ninh lão gia nghe xong đạo trưởng nói, sau cùng thê tử thương lượng qua, cuối cùng quyết định bịa đặt ra một thân phận nữ tử, mặc kệ ngày ấy Ninh lão gia mang về là nam hay nữ, người này cũng chỉ có thể dùng thân phận giả đó mà gả vào nhà, như vậy ngoại nhân cũng không biết Ninh thiếu gia lấy là người phương nào, coi như là giấu được thân phận thật, Ninh gia cũng không bị mất mặt, Ninh thiếu gia cũng sẽ không bị thế nhân chê cười.
Ninh phu nhân vuốt lấy mũ phượng đặt trên bàn tròn, đây là nàng tự mình sai người chế tạo gấp gáp đến. Mặc dù không quý trọng bằng chiếc mũ phượng mà lúc trước nàng được gả tới, nhưng cũng thật sự là quý giá. Lúc trước nàng còn không có tồn tại tư tâm, chỉ nghĩ dù sao cũng là nhi tử mình thành thân, bất luận như thế nào cũng đều muốn cho hắn thứ tốt nhất.
“_Trình thiếu hiệp!”
Ninh phu nhân nhìn về phía người ngồi trước gương, nhẹ nhàng công đạo:
“_Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi Đỗ Vi, là người nước Ngô ở Tây Vực, phụ mẫu mất sớm, trong nhà còn có huynh trưởng. Ngươi nhà nghèo vì để có tiền cho huynh trưởng lấy vợ nên nguyện ý lấy chồng xa tại An Dương Ninh phủ.”
Ninh phu nhân nói xong, Trình Dược cũng không nói lời nào. Ninh phu nhân đợi một lát, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
“_Trình thiếu hiệp, uỷ khuất ngươi. Sau tám mươi mốt ngày, bất luận ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần Ninh gia có thể làm, nhất định sẽ tận lực.”
Trình Dược vẫn không trả lời. Ninh phu nhân bất đắc dĩ liếc nhìn thân ảnh y, phân phó người một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng. Trình Dược đối mặt trước gương, nhắm mắt, mặc cho người xung quanh tới tới lui lui. Đến lúc ngoài phòng có người hô đến giờ thành thân, y mới mở to mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh. Đây là điều y đã đồng ý, nếu đã quyết định tuyệt không hối hận mà lùi bước.
Ninh thiếu gia bệnh nặng mê man không thể dậy, cho nên cùng Trình Dược bái đường là một con gà trống lớn được gã nô bộc ôm lấy, gà trống mang trên người vật tuỳ thân của Ninh thiếu gia. Trình Dược trên đầu đội hỉ khăn không nhìn thấy hết tất cả, chỉ biết cùng mình bái đường không phải Ninh thiếu gia. Bên người có người dìu, bà mối nhỏ giọng hô, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái, động phòng hoa trúc. Hôn phòng chính là gian phòng trước kia Trình Dược được đưa vào. Lúc đi vào, Ninh thiếu gia cũng đã đổi y phục, được người đặt trên giường cưới đỏ thẫm.
Không biết là do ngoài phòng hỉ nhạc quá ồn hay là do không khí ngày cưới, Ninh Cảnh Niên đang bất tỉnh được người đưa lên giường lại mở mắt ra. Hạ nhân thấy mừng rỡ vô cùng, nháo nhào gọi người thông báo cho lão gia cùng phu nhân. Trong lúc hạ nhân hỗn loạn, Cảnh Niên nhìn căn phòng đỏ rực một màu,lẳng lặng không nói gì, ngoài phòng truyền đến tiếng tân nương nhập động phòng. Cửa chính mở, Cảnh Niên dời ánh mắt nhìn về phía cửa, tân nương đội khăn hồng vịn vào người hầu tiến đến bên giường ngồi xuống. Ngay khi biết được tin tức, phụ mẫu Ninh Cảnh Niên liền mừng rỡ mà đến, ngồi trên giường đối hắn không ngừng hỏi han ân cần, ngược lại lại xem nhẹ tân nương ngồi ở mép giường. Vì để không làm trễ giờ lành, phu phụ Ninh thị kìm nén tâm tình quan tâm đến hài tử. Thấy hắn tỉnh liền không để người ngoài trợ giúp, kêu người đưa lên xưng can, tự tay Ninh thiếu gia vén khăn tân nương. Cảnh Niên bởi vì nhiều năm ốm đau nằm trên giường mà gầy da bọc xương, tay cố hết sức tiếp nhận xưng can nhưng không lập tức vén khăn lên, mà lại hỏi thăm tân nương nãy giờ vẫn một mực ngồi bên im lặng.
“_Ta phỏng chừng chỉ có thể sống được vài năm nữa…Cô nương, ngươi là thật sự nguyện ý gả cho ta, một phế nhân?”
Hắn vừa nói xong, ánh mắt mọi người chuyển hướng qua tân nương ánh lên vô số chờ đợi. Tân nương lặng im sau nửa ngày, cuối cùng mới gật đầu làm cho phu phụ Ninh thị thở dài một hơi. Cảnh Niên thấy thế mới cầm xưng can, được người đỡ lấy, từ từ vén lên khăn voan. Khi diện mục tân nương hoàn toàn lộ ra trước mắt, Cảnh Niên thật lâu không nói gì, chỉ lẳng lặng ngưng thần nhìn. Tân nương cũng đã nhìn hắn, trong mắt không có chút nào ngượng ngùng của cô nương mới cưới. Y cẩn thận mà nghiêm túc nhìn, trước mắt là một thiếu niên suy nhược, nhưng không mất vẻ tuấn tú, trường kỳ đau ốm trên giường làm cho diện mục tái nhợt, nhưng đôi mắt to vẫn sáng ngời, thanh tịnh. Trong mắt thiếu niên, mình có bộ dáng gì? Tân nương đang tự mình suy đoán, sau mới phát hiện thiếu niên đã giao xưng can cho hạ nhân rồi vươn tay, thong thả chuyển qua mặt mình, từ mắt đến mũi rồi đến môi đều cẩn thận mà vuốt ve.
“_Ngươi tên gọi là gì?” Thiếu niên thấp giọng hỏi, trong thanh âm có điểm run rẩy.
Tân nương hạ giọng đáp:
“_Đỗ Vi.”
Thiếu niên nhìn kĩ lấy tân nương, cười nhạt một tiếng. Nụ cười như dùng hết khí lực rồi ngã vào trong lòng tân nương.
Nàng làm sao không muốn con mình trải qua cuôc sống bình thường, cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, cả đời bình an. Giờ phút này, nhìn trước mắt là một nam nhân lại sắp trở thành thê tử của con mình, trong nội tâm có một nỗi khổ không thể lí giải.
Lúc trước, Ninh lão gia nghe xong đạo trưởng nói, sau cùng thê tử thương lượng qua, cuối cùng quyết định bịa đặt ra một thân phận nữ tử, mặc kệ ngày ấy Ninh lão gia mang về là nam hay nữ, người này cũng chỉ có thể dùng thân phận giả đó mà gả vào nhà, như vậy ngoại nhân cũng không biết Ninh thiếu gia lấy là người phương nào, coi như là giấu được thân phận thật, Ninh gia cũng không bị mất mặt, Ninh thiếu gia cũng sẽ không bị thế nhân chê cười.
Ninh phu nhân vuốt lấy mũ phượng đặt trên bàn tròn, đây là nàng tự mình sai người chế tạo gấp gáp đến. Mặc dù không quý trọng bằng chiếc mũ phượng mà lúc trước nàng được gả tới, nhưng cũng thật sự là quý giá. Lúc trước nàng còn không có tồn tại tư tâm, chỉ nghĩ dù sao cũng là nhi tử mình thành thân, bất luận như thế nào cũng đều muốn cho hắn thứ tốt nhất.
“_Trình thiếu hiệp!”
Ninh phu nhân nhìn về phía người ngồi trước gương, nhẹ nhàng công đạo:
“_Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi Đỗ Vi, là người nước Ngô ở Tây Vực, phụ mẫu mất sớm, trong nhà còn có huynh trưởng. Ngươi nhà nghèo vì để có tiền cho huynh trưởng lấy vợ nên nguyện ý lấy chồng xa tại An Dương Ninh phủ.”
Ninh phu nhân nói xong, Trình Dược cũng không nói lời nào. Ninh phu nhân đợi một lát, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
“_Trình thiếu hiệp, uỷ khuất ngươi. Sau tám mươi mốt ngày, bất luận ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần Ninh gia có thể làm, nhất định sẽ tận lực.”
Trình Dược vẫn không trả lời. Ninh phu nhân bất đắc dĩ liếc nhìn thân ảnh y, phân phó người một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng. Trình Dược đối mặt trước gương, nhắm mắt, mặc cho người xung quanh tới tới lui lui. Đến lúc ngoài phòng có người hô đến giờ thành thân, y mới mở to mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh. Đây là điều y đã đồng ý, nếu đã quyết định tuyệt không hối hận mà lùi bước.
Ninh thiếu gia bệnh nặng mê man không thể dậy, cho nên cùng Trình Dược bái đường là một con gà trống lớn được gã nô bộc ôm lấy, gà trống mang trên người vật tuỳ thân của Ninh thiếu gia. Trình Dược trên đầu đội hỉ khăn không nhìn thấy hết tất cả, chỉ biết cùng mình bái đường không phải Ninh thiếu gia. Bên người có người dìu, bà mối nhỏ giọng hô, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái, động phòng hoa trúc. Hôn phòng chính là gian phòng trước kia Trình Dược được đưa vào. Lúc đi vào, Ninh thiếu gia cũng đã đổi y phục, được người đặt trên giường cưới đỏ thẫm.
Không biết là do ngoài phòng hỉ nhạc quá ồn hay là do không khí ngày cưới, Ninh Cảnh Niên đang bất tỉnh được người đưa lên giường lại mở mắt ra. Hạ nhân thấy mừng rỡ vô cùng, nháo nhào gọi người thông báo cho lão gia cùng phu nhân. Trong lúc hạ nhân hỗn loạn, Cảnh Niên nhìn căn phòng đỏ rực một màu,lẳng lặng không nói gì, ngoài phòng truyền đến tiếng tân nương nhập động phòng. Cửa chính mở, Cảnh Niên dời ánh mắt nhìn về phía cửa, tân nương đội khăn hồng vịn vào người hầu tiến đến bên giường ngồi xuống. Ngay khi biết được tin tức, phụ mẫu Ninh Cảnh Niên liền mừng rỡ mà đến, ngồi trên giường đối hắn không ngừng hỏi han ân cần, ngược lại lại xem nhẹ tân nương ngồi ở mép giường. Vì để không làm trễ giờ lành, phu phụ Ninh thị kìm nén tâm tình quan tâm đến hài tử. Thấy hắn tỉnh liền không để người ngoài trợ giúp, kêu người đưa lên xưng can, tự tay Ninh thiếu gia vén khăn tân nương. Cảnh Niên bởi vì nhiều năm ốm đau nằm trên giường mà gầy da bọc xương, tay cố hết sức tiếp nhận xưng can nhưng không lập tức vén khăn lên, mà lại hỏi thăm tân nương nãy giờ vẫn một mực ngồi bên im lặng.
“_Ta phỏng chừng chỉ có thể sống được vài năm nữa…Cô nương, ngươi là thật sự nguyện ý gả cho ta, một phế nhân?”
Hắn vừa nói xong, ánh mắt mọi người chuyển hướng qua tân nương ánh lên vô số chờ đợi. Tân nương lặng im sau nửa ngày, cuối cùng mới gật đầu làm cho phu phụ Ninh thị thở dài một hơi. Cảnh Niên thấy thế mới cầm xưng can, được người đỡ lấy, từ từ vén lên khăn voan. Khi diện mục tân nương hoàn toàn lộ ra trước mắt, Cảnh Niên thật lâu không nói gì, chỉ lẳng lặng ngưng thần nhìn. Tân nương cũng đã nhìn hắn, trong mắt không có chút nào ngượng ngùng của cô nương mới cưới. Y cẩn thận mà nghiêm túc nhìn, trước mắt là một thiếu niên suy nhược, nhưng không mất vẻ tuấn tú, trường kỳ đau ốm trên giường làm cho diện mục tái nhợt, nhưng đôi mắt to vẫn sáng ngời, thanh tịnh. Trong mắt thiếu niên, mình có bộ dáng gì? Tân nương đang tự mình suy đoán, sau mới phát hiện thiếu niên đã giao xưng can cho hạ nhân rồi vươn tay, thong thả chuyển qua mặt mình, từ mắt đến mũi rồi đến môi đều cẩn thận mà vuốt ve.
“_Ngươi tên gọi là gì?” Thiếu niên thấp giọng hỏi, trong thanh âm có điểm run rẩy.
Tân nương hạ giọng đáp:
“_Đỗ Vi.”
Thiếu niên nhìn kĩ lấy tân nương, cười nhạt một tiếng. Nụ cười như dùng hết khí lực rồi ngã vào trong lòng tân nương.