Chương : 4
Cảnh Niên một lần nữa mở mắt ra là lúc trời đã sáng choang, hắn vẫn đang ở trong hỉ phòng đỏ rực. Nhớ lại hắn đã thành thân, nhưng tìm khắp giường cũng chỉ có một mình hắn nằm. Cảnh Niên cảm thấy yết hầu hơi khô liền muốn gọi hạ nhân bưng thuỷ đến cho mình. Hơi nghiêng người qua đã thấy dưới giường có một người đang ngủ. Cái này cũng không có gì kì quái, hắn bệnh luôn nằm trên giường, Ninh lão gia vì thuận tiện tuỳ thời đều có người chiếu khán hắn liền sai người buổi tối ở trong phòng hắn nằm dưới đất mà nghỉ ngơi. Nhưng người ngủ dưới đất bên cạnh giường hắn bây giờ lại làm cho Cảnh Niên không đành lòng mở miệng quấy rầy.
Tuy chỉ nhìn thấy mặt một lần, tuy người này đã thay đi bộ hỉ phục diễm hồng nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái liền biết, người ngủ phía dưới này đã là thê tử hắn. Thế là Cảnh Niên nằm trở về, lẳng lặng nhìn chăm chú vào người vẫn đang trầm ngủ. Nhìn lại nhìn, không khỏi cong lên khoé môi, xuất ra nhàn nhạt tiếu dung. Nhớ lại lúc vén hỉ khăn lên, nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt nàng, thật là ám áp, làn da khoẻ mạnh được tôn lên bởi hồng sắc của hỉ phục, mang theo vài phần vũ mị.
Lập gia đình là chuyện trước đây hắn hoàn toàn không nghĩ tới. Lúc tỉnh lại, nghe phụ thân nhắc đến làm cho hắn khiếp sợ cùng khổ sở. Hắn hiểu rõ thân thể của mình, chỉ sợ không có mấy ngày sống tốt. Khiếp sợ phụ thân vào lúc này lại làm ra việc hồ đồ, nếu thê tử vào cửa không lâu sau trượng phu nàng lại chết, về sau một mình nàng phải sống như thế nào, cho dù tái giá cũng chỉ có thể có một danh phận không tốt. Khổ sở chính là biết người nhà vì mình mà suy nghĩ, dụng tâm. Hắn biết rõ cha mẹ lúc này đòi hắn thành hôn đơn giản là nghĩ xung hỉ tẩy xui, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, dù là hành động bất đắc dĩ. Nhìn phụ mẫu tuổi già vì lo cho hắn mà tóc sớm bạc trắng, mẫu thân khóc đến hôn mê mấy lần, hắn nhìn cũng cực kì không đành lòng. Lần đầu tiên lấy cái chết ra bức bách cũng không làm cha mẹ đổi chủ ý. Lần thứ hai tỉnh lại, hắn cũng chỉ biết yên lặng tiếp nhận, đến nỗi khi nghĩ đến tân nương, hắn chỉ có thể nghĩ sau khi mình chết, làm sao để có thể cho nàng cuộc sống tốt một chút.
Không hề nghĩ qua tân nương có bộ dáng thế nào, trước lúc vén hỉ khăn, trong lòng của hắn bình tĩnh như nước, không có một điểm rung động, nhưng mà sau khi vén hỉ khăn lên, trước mắt hắn hiện ra một người, trong lòng hắn, phảng phất một giọt nước nhẹ nhàng từ trên lá lăn xuống, rơi vào mặt nước, tạo thành một giọt nước đẹp chưa từng có, mặt nước lăn tăn gợn sóng thật lâu không thôi. Hắn im lặng chìm sâu vào trong đôi mắt ấy, không thể dời mắt. Xoa mặt nàng, cảm thụ hơi ấm của nàng, một khắc này, tim hắn đập nhanh liên tục, khi đó hắn mới chính thức khắc sâu cảm giác chính mình đã thành thân. Người trước mắt là thê tử của hắn, mừng rỡ đến kích động đồng thời làm cho hắn ngất đi. Có lẽ tâm tình quá kích động là nguyên nhân lớn nhất, thân thể của hắn hiện tại còn chưa thể tiếp nhận a.
Trước mắt, trên mặt đất đang trầm ngủ một người nằm ngửa đối mặt với hắn. Mái tóc đen nhánh xoã ra, rối tung ở trên gối. Trên trán có vài sợi tóc che khuất nửa mặt của nàng. Trên mặt đã tẩy trang hiện ra màu da khoẻ mạnh, ngũ quan đoan chính, cũng không đặc biệt xinh đẹp, ngược lại có chút anh khí. Cảnh Niên mặc dù ốm đau, nằm trên giường nhiều năm hiếm khi xuất môn, nhưng nha hoàn, tiểu dịch phục vụ hắn so với người trước mắt đều đẹp hơn, lại không biết vì cái gì hắn lại yêu thích ngắm nhìn nàng. Không biết có phải hay không bởi vì ánh mắt của Cảnh Niên quá mức nóng bỏng, người vốn đang trầm ngủ đột nhiên mở ra hai mắt, thẳng tấp nhìn qua Cảnh Niên. Này đôi mắt thấu triệt phân minh làm cho Cảnh Niên lập tức giật mình, trên mặt không hiểu sao có chút nóng lên.
“_Ngươi đã tỉnh?!”
Người nằm ngủ dưới giường xoay người đứng dậy, mở ra chăn đơn bằng tơ, xỏ giầy đứng thẳng lên.
“_Ta giúp ngươi gọi hạ nhân đến.”
Thanh âm của nàng rất phù hợp với tướng mạo, không uyển chuyển như oanh, có chút thấp trầm khàn khàn, lại làm cho người nghe thấy thư thái. Nàng vừa đứng lên, Cảnh Niên mới phát giác vóc dáng nàng thật cao. Cao như vậy thật khó thấy ở nữ tử phía nam, nhưng bởi vì thân hình cân xứng, cũng không có vẻ quá mức áp bách. Cảnh Niên nhìn nàng muốn ra khỏi cửa, trên người còn phủ áo lót khi ngủ, vội vàng kêu nàng trở lại:
“_Chờ một chút!”
Y đã đi ra ngoài được vài bước, quay đầu lại nhìn hắn, Cảnh Niên ánh mắt nhìn quanh một vòng, chỉ về phía giá mắc áo nói:
“_Khoác thêm áo rồi hẳn ra ngoài.”
Trình Dược nghe vậy, đầu tiên là thật sâu liếc nhìn hắn rồi mới đi qua lấy xuống một cái ngoại bào phủ lên thân, ngoại bào này chính là hỉ phục sáng sớm nay y đã thay ra. Sau khi Cảnh Niên bất tỉnh, tròng phòng là một hồi người ngã ngựa đổ, nhưng bởi vì chuyện này thỉnh thoảng xuất hiện nên rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. Bởi vì y đã có thân phận là thê tử của Cảnh Niên, Ninh lão gia liền sai người chuẩn bị đồ cho y nằm dưới đất, tại bên giường nghỉ ngơi. Bái đường thành thân xong cũng đã khoảng giờ dần, quả thật có chút mệt mỏi cho nên Ninh phủ cao thấp đều đến sáng mới nghỉ ngơi.
Trong lúc trong phòng còn hai nha hoàn ở bên giường chiếu cố Cảnh Niên mê man bất tỉnh, Trình Dược cũng không giả bộ, tại mê dược tác dụng sau, người đau đến khó chịu. Đơn giản tháo xuống trang sức trên đầu, tẩy đi phấn son, cởi ngoại bào xong liền nằm xuống, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Chúng nha hoàn rời đi lúc nào y cũng không biết. Mở cửa phòng ra, nhìn thấy mặt trời đã ngã về tây, Trình Dược tính thời gian hẳn là đến giờ thân. Ngày hôm qua bái đường, Ninh phu nhân có sai người chuẩn bị đồ ăn cho y nên ngủ một ngày đến bây giờ y cũng không có cảm giác đói.
Ngoài phòng đã có người đứng chờ, Trình Dược mở cửa bọn họ liền chào đón, y nói cho bọn họ biết Cảnh Niên đã tỉnh. Bọn họ đều là vừa mừng vừa sợ, cử một người đến báo cho lão gia phu nhân, những người còn lại đi vào phòng thu dọn đồ ngủ trên đất, phục vụ Cảnh Niên trên giường. Trình Dược trở về phòng tìm một chỗ ngồi xuống. Nhìn đám người hầu thu dọn đồ ngủ trải trên đất, nhìn đám nha hoàn thuần thục đỡ lấy Cảnh Niên suy nhược ngồi xuống, giúp hắn thay quần áo, lau mặt, bưng trà súc miệng, còn không ngừng nhẹ giọng hỏi hắn có muốn ăn chút gì không. Phu phụ Ninh thị rất nhanh tiến vào phòng, nhìn hài tử hai ngày đã tỉnh đến ba lượt cũng là kinh hỉ vạn phần. Cẩn thận xem xét mặt nhi tử xong rồi nói, ngày hôm nay hắn sắc mặt thật khá.
Trình Dược cẩn thận nhìn Cảnh Niên căn bản là không thấy “khá” chỗ nào. Rõ ràng trên mặt không có chút huyết sắc, gầy da bọc xương, một chút khí lực cầm đồ cũng không có… Bọn hạ nhân rất nhanh bưng lên thuốc cùng đồ ăn cho Cảnh Niên. Ninh lão gia tự mình bưng lấy chén thuốc, từ ái đút cho đứa con uống hết. Ninh phu nhân ngồi ở đầu giường, ngay khi Ninh lão gia đút hết thuốc liền tranh thủ cầm lấy mứt hoa quả đưa vào trong miệng hắn, chỉ sợ hắn phải chịu một chút khổ. Ăn hai cái mứt hoa quả, Ninh phu nhân tiếp nhận bát cháo nhân sâm thịt gà còn bốc khói, thổi nguội rồi cẩn cẩn dực dực đút cho Cảnh Niên. Nhưng Cảnh Niên trước khi ăn đột nhiên giương mắt nhìn Trình Dược đang ngồi một góc làm cho mọi người yên lặng nhìn về phía y, y hoảng sợ, chỉ là trên mặt không có biểu hiện ra ngoài. Cảnh Niên chứng kiến tất cả mọi người vây quanh hắn, thê tử mình lại cô linh linh ngồi ở góc phòng, tóc còn tán loạn, mặt chưa rửa, miệng chưa súc, trên người hỉ phục tuỳ ý khoác vào, dùng dây tuỳ tiện buộc lại. Vừa nãy nghe phụ thân nói bây giờ là giờ dậu, đã qua một ngày, hiện tại thê tử một điểm đồ ăn cũng không có, Cảnh Niên vô lực nhưng kiên định đẩy ra chén cháo nóng mẫu thân đưa tới.
“_Nương, mới uống thuốc xong ta còn chưa muốn ăn gì cả, người đến xem Vi nhi có cần gì không.”
Hài tử ngoài ý muốn nói như vậy làm cho nhị lão nhìn lên, ánh mắt chuyển qua Trình Dược đang ngồi. Trình Dược đầu tiên là cứng đờ, Cảnh Niên xưng hô thân mật làm da đầu y run lên, nhưng dưới cái nhìn của mọi người chỉ đơn giản nhẫn nhịn xuống, không nói lời nào. Ninh thị phu phụ xem xét mới biết quả thật bọn họ lạnh nhạt Trình Dược, lập tức phân phó người đến hầu hạ hắn. Trình Dược liền muốn từ chối nhưng thấy Ninh thị một nhà vui vẻ cùng một chỗ, chính mình là một ngoại nhân lại đợi ở trong phòng quả thật có chút xấu hổ liền theo nha hoàn dẫn đường đi đến một gian phòng khác thay quần áo, súc miệng. Sau khi Trình Dược đi, Ninh lão gia cùng phu nhân lại bắt đầu dỗ Cảnh Niên ăn thêm chút gì. Cảnh Niên từ trước đến nay luôn nghe lời nhị lão nhưng hôm nay lại lắc đầu cự tuyệt.
“_Cha, nương, chúng ta chờ Vi nhi đến rồi cùng ăn. Cha, nương, hai người đã ăn gì chưa, nếu chưa thì cũng ở đây ăn luôn a.”
Lời của Cảnh Niên, phụ mẫu hai người yêu thương hắn như thế sao có thể cự tuyệt hắn, liền một bên kêu người chuẩn bị thức ăn mang lên, một bên phái người báo cho Trình Dược, bảo y súc miệng xong lập tức tới.
Bởi vì tại Ninh phủ trong khoảng thời gian này, Trình Dược lấy thân phân là nữ tử cho nên Ninh phủ vì y chuẩn bị đều là nữ trang, cũng may không quá lộng lẫy, còn trong phạm vi Trình Dược miễn cưỡng có thể chấp nhận. Ngồi ở trước gương để cho nha hoàn giúp mình đơn giản búi lại tóc, cài tốt một cái ngọc trâm.
Lông mày của y có chút dày, đêm qua hoá trang, nha hoàn đã giúp y tu thành mày lá liễu, đem y anh khí sửa đi bảy phần, bây giờ dù không bôi son nhưng so với trước nhu hoà đi rất nhiều, lại vận nữ trang, nói y là thân nam nhi, giờ phút này chỉ sợ không mấy người tin. Trình Dược hầu kết cũng không mấy rõ ràng, lại mặc áo cổ cao che khuất, thật sự là một nữ tử thanh tú.
Lúc trở về tân phòng, Trình Dược mặt nữ phục nhưng bước đi rất rộng, nha hoàn đi theo bên cạnh vội đến nhắc nhở một chút. Trình Dược liếc mắt nhìn nha hoàn này, phát hiện nha hoàn này cùng người tối qua giúp mình chải đầu thay y phục là cùng một người, hẳn là tâm phúc của Ninh phu nhân, biết rõ chuyện của y cũng không truyền đi, như vậy mới có thể ở bên cạnh y.
Khi đi vào gian phòng, trước giường chẳng biết từ lúc nào đã có một cái bàn, trên bàn bày ra phong phú đồ ăn. Cảnh Niên ngồi ở mép giường, lưng tựa nệm êm, Ninh lão gia cùng phu nhân đều ngồi ở hai bên Cảnh Niên, đối diện Cảnh Niên có một cái ghế,tại Ninh lão gia ra hiệu, Trình Dược yên lặng ngồi xuống ghế đó.
Bữa cơm này Trình Dược ăn mà không cảm thấy tư vị gì, Ninh lão gia cùng phu nhân tất cả chú ý đều đặt trên người Cảnh Niên, mà Cảnh Niên chú ý lại đặt ở trên người mình, một bên hỏi y món này ăn được không, món kia có vừa miệng không, còn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn y không tha.
Nhìn Cảnh Niên quan tâm Trình Dược mà chính mình ăn chưa được bao nhiêu, Ninh lão gia cùng phu nhân có chút đau lòng nhưng đều không nói ra, chỉ là khách sáo làm cho Trình Dược ăn nhiều chút, sau mới quay lại hống Cảnh Niên cũng ăn nhiều một chút. Cảnh Niên chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng cùng thực vật. Bữa cơm này vì không ngừng chiếu cố Trình Dược nên ăn có chút chậm, nhưng so với dĩ vãng thì ăn nhiều hơn, Ninh lão gia mừng rỡ vô cùng.
Trình Dược cứ như thế ở tại Ninh phủ, bắt đầu từ ngày thứ hai, y không còn nằm dưới đất nữa mà ngủ ở gian phòng nhỏ kế bên, trước kia vì để thuận tiện cho hạ nhân tuỳ lúc đều có thể chiếu cố cho chủ tử. Bởi vì đạo trưởng từng nói qua, ngay từ đầu nên cho bọn họ ở gần nhau là tốt nhất, cho nên Trình Dược không thể ở quá xa, thế là Ninh lão gia chỉ có thể uỷ khuất y vào ở đó. Trình Dược cũng không cảm thấy có vấn đề gì, có chỗ ngủ là tốt rồi, ngày trước y màn trời chiếu đất cũng đã quen. Cảnh Niên biết rõ việc này ngay từ đầu là không đồng ý, nhưng nhờ Ninh lão gia làm dịu, ý bảo đây chỉ là an bài tạm thời nhưng trong tâm đã có ý định khác.
Tuy chỉ nhìn thấy mặt một lần, tuy người này đã thay đi bộ hỉ phục diễm hồng nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái liền biết, người ngủ phía dưới này đã là thê tử hắn. Thế là Cảnh Niên nằm trở về, lẳng lặng nhìn chăm chú vào người vẫn đang trầm ngủ. Nhìn lại nhìn, không khỏi cong lên khoé môi, xuất ra nhàn nhạt tiếu dung. Nhớ lại lúc vén hỉ khăn lên, nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt nàng, thật là ám áp, làn da khoẻ mạnh được tôn lên bởi hồng sắc của hỉ phục, mang theo vài phần vũ mị.
Lập gia đình là chuyện trước đây hắn hoàn toàn không nghĩ tới. Lúc tỉnh lại, nghe phụ thân nhắc đến làm cho hắn khiếp sợ cùng khổ sở. Hắn hiểu rõ thân thể của mình, chỉ sợ không có mấy ngày sống tốt. Khiếp sợ phụ thân vào lúc này lại làm ra việc hồ đồ, nếu thê tử vào cửa không lâu sau trượng phu nàng lại chết, về sau một mình nàng phải sống như thế nào, cho dù tái giá cũng chỉ có thể có một danh phận không tốt. Khổ sở chính là biết người nhà vì mình mà suy nghĩ, dụng tâm. Hắn biết rõ cha mẹ lúc này đòi hắn thành hôn đơn giản là nghĩ xung hỉ tẩy xui, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, dù là hành động bất đắc dĩ. Nhìn phụ mẫu tuổi già vì lo cho hắn mà tóc sớm bạc trắng, mẫu thân khóc đến hôn mê mấy lần, hắn nhìn cũng cực kì không đành lòng. Lần đầu tiên lấy cái chết ra bức bách cũng không làm cha mẹ đổi chủ ý. Lần thứ hai tỉnh lại, hắn cũng chỉ biết yên lặng tiếp nhận, đến nỗi khi nghĩ đến tân nương, hắn chỉ có thể nghĩ sau khi mình chết, làm sao để có thể cho nàng cuộc sống tốt một chút.
Không hề nghĩ qua tân nương có bộ dáng thế nào, trước lúc vén hỉ khăn, trong lòng của hắn bình tĩnh như nước, không có một điểm rung động, nhưng mà sau khi vén hỉ khăn lên, trước mắt hắn hiện ra một người, trong lòng hắn, phảng phất một giọt nước nhẹ nhàng từ trên lá lăn xuống, rơi vào mặt nước, tạo thành một giọt nước đẹp chưa từng có, mặt nước lăn tăn gợn sóng thật lâu không thôi. Hắn im lặng chìm sâu vào trong đôi mắt ấy, không thể dời mắt. Xoa mặt nàng, cảm thụ hơi ấm của nàng, một khắc này, tim hắn đập nhanh liên tục, khi đó hắn mới chính thức khắc sâu cảm giác chính mình đã thành thân. Người trước mắt là thê tử của hắn, mừng rỡ đến kích động đồng thời làm cho hắn ngất đi. Có lẽ tâm tình quá kích động là nguyên nhân lớn nhất, thân thể của hắn hiện tại còn chưa thể tiếp nhận a.
Trước mắt, trên mặt đất đang trầm ngủ một người nằm ngửa đối mặt với hắn. Mái tóc đen nhánh xoã ra, rối tung ở trên gối. Trên trán có vài sợi tóc che khuất nửa mặt của nàng. Trên mặt đã tẩy trang hiện ra màu da khoẻ mạnh, ngũ quan đoan chính, cũng không đặc biệt xinh đẹp, ngược lại có chút anh khí. Cảnh Niên mặc dù ốm đau, nằm trên giường nhiều năm hiếm khi xuất môn, nhưng nha hoàn, tiểu dịch phục vụ hắn so với người trước mắt đều đẹp hơn, lại không biết vì cái gì hắn lại yêu thích ngắm nhìn nàng. Không biết có phải hay không bởi vì ánh mắt của Cảnh Niên quá mức nóng bỏng, người vốn đang trầm ngủ đột nhiên mở ra hai mắt, thẳng tấp nhìn qua Cảnh Niên. Này đôi mắt thấu triệt phân minh làm cho Cảnh Niên lập tức giật mình, trên mặt không hiểu sao có chút nóng lên.
“_Ngươi đã tỉnh?!”
Người nằm ngủ dưới giường xoay người đứng dậy, mở ra chăn đơn bằng tơ, xỏ giầy đứng thẳng lên.
“_Ta giúp ngươi gọi hạ nhân đến.”
Thanh âm của nàng rất phù hợp với tướng mạo, không uyển chuyển như oanh, có chút thấp trầm khàn khàn, lại làm cho người nghe thấy thư thái. Nàng vừa đứng lên, Cảnh Niên mới phát giác vóc dáng nàng thật cao. Cao như vậy thật khó thấy ở nữ tử phía nam, nhưng bởi vì thân hình cân xứng, cũng không có vẻ quá mức áp bách. Cảnh Niên nhìn nàng muốn ra khỏi cửa, trên người còn phủ áo lót khi ngủ, vội vàng kêu nàng trở lại:
“_Chờ một chút!”
Y đã đi ra ngoài được vài bước, quay đầu lại nhìn hắn, Cảnh Niên ánh mắt nhìn quanh một vòng, chỉ về phía giá mắc áo nói:
“_Khoác thêm áo rồi hẳn ra ngoài.”
Trình Dược nghe vậy, đầu tiên là thật sâu liếc nhìn hắn rồi mới đi qua lấy xuống một cái ngoại bào phủ lên thân, ngoại bào này chính là hỉ phục sáng sớm nay y đã thay ra. Sau khi Cảnh Niên bất tỉnh, tròng phòng là một hồi người ngã ngựa đổ, nhưng bởi vì chuyện này thỉnh thoảng xuất hiện nên rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. Bởi vì y đã có thân phận là thê tử của Cảnh Niên, Ninh lão gia liền sai người chuẩn bị đồ cho y nằm dưới đất, tại bên giường nghỉ ngơi. Bái đường thành thân xong cũng đã khoảng giờ dần, quả thật có chút mệt mỏi cho nên Ninh phủ cao thấp đều đến sáng mới nghỉ ngơi.
Trong lúc trong phòng còn hai nha hoàn ở bên giường chiếu cố Cảnh Niên mê man bất tỉnh, Trình Dược cũng không giả bộ, tại mê dược tác dụng sau, người đau đến khó chịu. Đơn giản tháo xuống trang sức trên đầu, tẩy đi phấn son, cởi ngoại bào xong liền nằm xuống, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Chúng nha hoàn rời đi lúc nào y cũng không biết. Mở cửa phòng ra, nhìn thấy mặt trời đã ngã về tây, Trình Dược tính thời gian hẳn là đến giờ thân. Ngày hôm qua bái đường, Ninh phu nhân có sai người chuẩn bị đồ ăn cho y nên ngủ một ngày đến bây giờ y cũng không có cảm giác đói.
Ngoài phòng đã có người đứng chờ, Trình Dược mở cửa bọn họ liền chào đón, y nói cho bọn họ biết Cảnh Niên đã tỉnh. Bọn họ đều là vừa mừng vừa sợ, cử một người đến báo cho lão gia phu nhân, những người còn lại đi vào phòng thu dọn đồ ngủ trên đất, phục vụ Cảnh Niên trên giường. Trình Dược trở về phòng tìm một chỗ ngồi xuống. Nhìn đám người hầu thu dọn đồ ngủ trải trên đất, nhìn đám nha hoàn thuần thục đỡ lấy Cảnh Niên suy nhược ngồi xuống, giúp hắn thay quần áo, lau mặt, bưng trà súc miệng, còn không ngừng nhẹ giọng hỏi hắn có muốn ăn chút gì không. Phu phụ Ninh thị rất nhanh tiến vào phòng, nhìn hài tử hai ngày đã tỉnh đến ba lượt cũng là kinh hỉ vạn phần. Cẩn thận xem xét mặt nhi tử xong rồi nói, ngày hôm nay hắn sắc mặt thật khá.
Trình Dược cẩn thận nhìn Cảnh Niên căn bản là không thấy “khá” chỗ nào. Rõ ràng trên mặt không có chút huyết sắc, gầy da bọc xương, một chút khí lực cầm đồ cũng không có… Bọn hạ nhân rất nhanh bưng lên thuốc cùng đồ ăn cho Cảnh Niên. Ninh lão gia tự mình bưng lấy chén thuốc, từ ái đút cho đứa con uống hết. Ninh phu nhân ngồi ở đầu giường, ngay khi Ninh lão gia đút hết thuốc liền tranh thủ cầm lấy mứt hoa quả đưa vào trong miệng hắn, chỉ sợ hắn phải chịu một chút khổ. Ăn hai cái mứt hoa quả, Ninh phu nhân tiếp nhận bát cháo nhân sâm thịt gà còn bốc khói, thổi nguội rồi cẩn cẩn dực dực đút cho Cảnh Niên. Nhưng Cảnh Niên trước khi ăn đột nhiên giương mắt nhìn Trình Dược đang ngồi một góc làm cho mọi người yên lặng nhìn về phía y, y hoảng sợ, chỉ là trên mặt không có biểu hiện ra ngoài. Cảnh Niên chứng kiến tất cả mọi người vây quanh hắn, thê tử mình lại cô linh linh ngồi ở góc phòng, tóc còn tán loạn, mặt chưa rửa, miệng chưa súc, trên người hỉ phục tuỳ ý khoác vào, dùng dây tuỳ tiện buộc lại. Vừa nãy nghe phụ thân nói bây giờ là giờ dậu, đã qua một ngày, hiện tại thê tử một điểm đồ ăn cũng không có, Cảnh Niên vô lực nhưng kiên định đẩy ra chén cháo nóng mẫu thân đưa tới.
“_Nương, mới uống thuốc xong ta còn chưa muốn ăn gì cả, người đến xem Vi nhi có cần gì không.”
Hài tử ngoài ý muốn nói như vậy làm cho nhị lão nhìn lên, ánh mắt chuyển qua Trình Dược đang ngồi. Trình Dược đầu tiên là cứng đờ, Cảnh Niên xưng hô thân mật làm da đầu y run lên, nhưng dưới cái nhìn của mọi người chỉ đơn giản nhẫn nhịn xuống, không nói lời nào. Ninh thị phu phụ xem xét mới biết quả thật bọn họ lạnh nhạt Trình Dược, lập tức phân phó người đến hầu hạ hắn. Trình Dược liền muốn từ chối nhưng thấy Ninh thị một nhà vui vẻ cùng một chỗ, chính mình là một ngoại nhân lại đợi ở trong phòng quả thật có chút xấu hổ liền theo nha hoàn dẫn đường đi đến một gian phòng khác thay quần áo, súc miệng. Sau khi Trình Dược đi, Ninh lão gia cùng phu nhân lại bắt đầu dỗ Cảnh Niên ăn thêm chút gì. Cảnh Niên từ trước đến nay luôn nghe lời nhị lão nhưng hôm nay lại lắc đầu cự tuyệt.
“_Cha, nương, chúng ta chờ Vi nhi đến rồi cùng ăn. Cha, nương, hai người đã ăn gì chưa, nếu chưa thì cũng ở đây ăn luôn a.”
Lời của Cảnh Niên, phụ mẫu hai người yêu thương hắn như thế sao có thể cự tuyệt hắn, liền một bên kêu người chuẩn bị thức ăn mang lên, một bên phái người báo cho Trình Dược, bảo y súc miệng xong lập tức tới.
Bởi vì tại Ninh phủ trong khoảng thời gian này, Trình Dược lấy thân phân là nữ tử cho nên Ninh phủ vì y chuẩn bị đều là nữ trang, cũng may không quá lộng lẫy, còn trong phạm vi Trình Dược miễn cưỡng có thể chấp nhận. Ngồi ở trước gương để cho nha hoàn giúp mình đơn giản búi lại tóc, cài tốt một cái ngọc trâm.
Lông mày của y có chút dày, đêm qua hoá trang, nha hoàn đã giúp y tu thành mày lá liễu, đem y anh khí sửa đi bảy phần, bây giờ dù không bôi son nhưng so với trước nhu hoà đi rất nhiều, lại vận nữ trang, nói y là thân nam nhi, giờ phút này chỉ sợ không mấy người tin. Trình Dược hầu kết cũng không mấy rõ ràng, lại mặc áo cổ cao che khuất, thật sự là một nữ tử thanh tú.
Lúc trở về tân phòng, Trình Dược mặt nữ phục nhưng bước đi rất rộng, nha hoàn đi theo bên cạnh vội đến nhắc nhở một chút. Trình Dược liếc mắt nhìn nha hoàn này, phát hiện nha hoàn này cùng người tối qua giúp mình chải đầu thay y phục là cùng một người, hẳn là tâm phúc của Ninh phu nhân, biết rõ chuyện của y cũng không truyền đi, như vậy mới có thể ở bên cạnh y.
Khi đi vào gian phòng, trước giường chẳng biết từ lúc nào đã có một cái bàn, trên bàn bày ra phong phú đồ ăn. Cảnh Niên ngồi ở mép giường, lưng tựa nệm êm, Ninh lão gia cùng phu nhân đều ngồi ở hai bên Cảnh Niên, đối diện Cảnh Niên có một cái ghế,tại Ninh lão gia ra hiệu, Trình Dược yên lặng ngồi xuống ghế đó.
Bữa cơm này Trình Dược ăn mà không cảm thấy tư vị gì, Ninh lão gia cùng phu nhân tất cả chú ý đều đặt trên người Cảnh Niên, mà Cảnh Niên chú ý lại đặt ở trên người mình, một bên hỏi y món này ăn được không, món kia có vừa miệng không, còn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn y không tha.
Nhìn Cảnh Niên quan tâm Trình Dược mà chính mình ăn chưa được bao nhiêu, Ninh lão gia cùng phu nhân có chút đau lòng nhưng đều không nói ra, chỉ là khách sáo làm cho Trình Dược ăn nhiều chút, sau mới quay lại hống Cảnh Niên cũng ăn nhiều một chút. Cảnh Niên chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng cùng thực vật. Bữa cơm này vì không ngừng chiếu cố Trình Dược nên ăn có chút chậm, nhưng so với dĩ vãng thì ăn nhiều hơn, Ninh lão gia mừng rỡ vô cùng.
Trình Dược cứ như thế ở tại Ninh phủ, bắt đầu từ ngày thứ hai, y không còn nằm dưới đất nữa mà ngủ ở gian phòng nhỏ kế bên, trước kia vì để thuận tiện cho hạ nhân tuỳ lúc đều có thể chiếu cố cho chủ tử. Bởi vì đạo trưởng từng nói qua, ngay từ đầu nên cho bọn họ ở gần nhau là tốt nhất, cho nên Trình Dược không thể ở quá xa, thế là Ninh lão gia chỉ có thể uỷ khuất y vào ở đó. Trình Dược cũng không cảm thấy có vấn đề gì, có chỗ ngủ là tốt rồi, ngày trước y màn trời chiếu đất cũng đã quen. Cảnh Niên biết rõ việc này ngay từ đầu là không đồng ý, nhưng nhờ Ninh lão gia làm dịu, ý bảo đây chỉ là an bài tạm thời nhưng trong tâm đã có ý định khác.