Chương 10: Bá tước Thỏ
Không chút do dự, Hạ Liên lập tức hét lớn.
- Tất cả chạy mau! Là Yểm Thú!
Nói xong Hạ Liên liền đứng lại tại chỗ, lấy điện thoại ra phát một dòng tin cho Thủy Triều cùng Tiểu Mộc.
"Yểm Thú!"
Kèm theo đó là vị trí hiện tại của hắn. Làm xong những chuyện này, hắn liền một mặt ngưng trọng nhìn đầu Yểm Thú kia, hai chân bắt đầu không ngừng run rẩy.
Hắn không đi, không phải bởi vì không sợ, mà là bởi vì hắn phải kéo dài thời gian để bọn nhỏ rời đi.
Dù là hắn có lẽ chỉ kéo được vài giây...
Về phần con Yểm Thú kia... Ừm... Tạm gọi nó là Bá tước Thỏ đi. Bá tước Thỏ không có vội vàng đuổi theo bọn nhỏ, mà là dừng lại ở vị trí cách Hạ Liên khoảng năm mét, dùng hai con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hắn.
Chỉ thoáng chốc, Hạ Liên liền cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, kèm theo đó là trực giác điên cuồng báo động. Hắn cảm giác dường như mình là một con cừu non bị một đàn sói nhắm tới vậy...
Từng giọt mồ hôi lạnh tuôn ra. Sợ hãi dần dần chiếm cứ toàn bộ tâm linh của hắn. Ngay ở thời khắc mấu chốt này, hắn đột nhiên cắn vào đầu lưỡi của mình một cái.
Cơn đau ở đầu lưỡi thành công giúp hắn lấy lại sự tỉnh táo. Hắn nhanh chóng suy nghĩ biện pháp để giữ chân Bá tước Thỏ, đồng thời giữ cái mạng nhỏ của mình.
Nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ, Bá tước Thỏ đã bắt đầu cuộc săn của nó. Chỉ thấy nó nhún chân một cái, thân hình liền vượt qua khoảng cách năm mét, đi đến trước mặt Hạ Liên, vung cây gậy trong tay về phía đầu của hắn.
Hạ Liên không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đưa hai tay lên đỡ lại cây gậy kia. Nhưng mà cây gậy vừa tiếp xúc với tay của hắn, hắn liền giật mình.
Sau đó, hắn liền bị đánh bay ra ngoài, đập vào bức tường bên cạnh cửa chính của cô nhi viện. Hai tay của hắn lúc này đã xụi lơ ở trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Tuy là tay của hắn chưa có gãy, nhưng mà kỳ thực cũng không xê xích gì nhiều. Dù sao hắn đã không nhấc nổi hai tay của mình lên... Nói cho đúng là, hắn đã hoàn toàn mất kết nối với chúng, tựa như hắn chưa từng có đôi tay này vậy.
- Vẫn là... bất cẩn rồi à...
Nhìn Bá tước Thỏ bước từng bước tới gần, khoé miệng của Hạ Liên nở một nụ cười khổ. Hắn thở dài một hơi, thì thào.
- Hy vọng mọi người đều đã chạy đến cổng sau đi... Xin lỗi nhé, dì Hoa... Xem ra con không được ăn lại mấy món của dì nữa rồi...
Hạ Liên lảo đảo đứng dậy, lần nữa đối mặt với Bá tước Thỏ. Thân hình của hắn vốn được xem là nhỏ nhắn, lúc này lại dường như trở nên vĩ đại vô cùng.
- Tới đây, tên khốn!
Hắn càn rỡ cười to, sau đó chủ động lao đến chỗ của Bá tước Thỏ. Nó nhìn thấy Hạ Liên lao tới lại là không chút hoang mang, nhẹ nhàng bước sang một bên tránh khỏi đòn đá của Hạ Liên, nhân tiện dùng cây gậy của nó gõ vào chân của hắn một cái.
Lập tức, hắn liền không còn cảm giác được chân của mình, ngã xuống mặt đất. Nhìn Bá tước Thỏ đứng ngay cạnh bên, Hạ Liên nhắm mắt lại, thầm nói một câu.
- Xin lỗi, Yến... sống thật tốt nhé...
Bá tước Thỏ nhấc chân lên, nhắm ngay đầu của Hạ Liên. Hai con mắt màu đỏ của nó không chút ba động, dường như việc nó đang làm chỉ là giẫm chết một con kiến mà thôi.
Nhưng là không đợi nó đạp xuống, một hòn đá nhỏ đã bay tới, đánh trúng đầu nó.
Sát thương tạo thành bởi hòn đá kia đương nhiên là con số không tròn trĩnh. Nhưng mà nó lại thành công ngăn lại việc Bá tước Thỏ kết thúc tính mạng của Hạ Liên.
Nó quay đầu nhìn về phía tảng đá bay tới, liền nhìn thấy Huyền Yến đang đứng, hai chân run rẩy, hai mắt đẫm lệ, khoé môi cắn chặt. Nàng hiện tại vô cùng, vô cùng sợ hãi, nhưng nàng vẫn là đứng ở nơi đó.
Tựa như Hạ Liên nguyện ý dùng sinh mệnh của mình để tranh thủ thời gian chạy trốn cho những người hắn quan tâm nhất, Huyền Yến nguyện ý dùng sinh mệnh của nàng để tranh thủ vài giây sống sót cho người nàng yêu bằng cả trái tim.
Dù cho việc đó có lẽ là vô ích.
Nhìn thấy người công kích mình chỉ là một nhãi, trong mắt của Bá tước Thỏ liền xuất hiện phẫn nộ. Tựa như khi bị con kiến cắn, con người sẽ vươn tay đè chết nó, Bá tước Thỏ hiện tại cũng muốn Huyền Trân biến mất khỏi thế gian này.
Nó không có lập tức dùng toàn lực lao tới xử lý nàng, mà là bước từng bước một tới, khủng bố tinh thần của Huyền Yến.
Mà lúc này, bởi vì chờ hồi lâu vẫn không có bị Bá tước Thỏ giết chết, Hạ Liên cũng mở to mắt ra nhìn xem là chuyện gì xảy ra. Nhưng mà hắn vừa nhìn một cái liền cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
- Chạy đi, Yến!
Hạ Liên bất lực gào thét. Hắn thật sự rất, rất muốn ngăn chặn Bá tước Thỏ, để cho Huyền Yến có cơ hội chạy đi. Nhưng mà hắn hiện tại, có khác gì phế nhân không cơ chứ?
Hắn tuyệt vọng nhìn Bá tước Thỏ đi tới trước mặt Huyền Yến, giơ cây gậy lên cao...
Chính vào lúc này, Hạ Liên cảm thấy xung quanh bỗng dưng tối sầm lại. Đợi khi hắn mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân đã đi đến một vùng không gian tăm tối, dưới chân hắn là mặt nước, kéo dài đến vô tận. Ngoại trừ cái đó ra, không gian bốn phía căn bản không còn bất kỳ thứ gì.
Nhưng mà Hạ Liên lúc này đã là lo sốt vó, căn bản không có tâm tư đi tìm hiểu nơi này là nơi nào, vội vội vàng vàng tìm cách rời đi. Hắn loay hoay một lúc mới sửng sốt nhận ra có cái gì đó không đúng.
Tay chân của hắn... Không phải đã bị con Yểm Thú kia làm cho mất đi tri giác rồi sao? Vì sao hắn hiện tại lại có thể cảm nhận được!?
Cùng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo vang lên.
- Đương nhiên là cậu cảm giác được! Dù sao chỗ này là thế giới tinh thần của cậu, mà không phải Hiện Thế.
Cùng với đó là mặt nước bắt đầu xao động. Một quả cầu nước với phần bên trong tối đen như mực đột nhiên tách ra khỏi mặt nước, lơ lửng trong không gian. Hạ Liên thì là một mặt chấn kinh nhìn lấy quả cầu nước này.
- Sao phải ngạc nhiên vậy? Không phải cậu đã sớm biết đến sự tồn tại của ta sao? Ta nhớ vị thiếu nữ phép thuật kia nói rồi mà?
Nghe giọng nói phát ra từ bên trong quả cầu nước, Hạ Liên liền hiểu rõ đối phương rốt cuộc là kẻ nào, hay nói đúng hơn là, cái gì.
Không phải thứ gì xa lạ. Nó liền là viên bảo thạch nằm trong cơ thể hắn...
- Tất cả chạy mau! Là Yểm Thú!
Nói xong Hạ Liên liền đứng lại tại chỗ, lấy điện thoại ra phát một dòng tin cho Thủy Triều cùng Tiểu Mộc.
"Yểm Thú!"
Kèm theo đó là vị trí hiện tại của hắn. Làm xong những chuyện này, hắn liền một mặt ngưng trọng nhìn đầu Yểm Thú kia, hai chân bắt đầu không ngừng run rẩy.
Hắn không đi, không phải bởi vì không sợ, mà là bởi vì hắn phải kéo dài thời gian để bọn nhỏ rời đi.
Dù là hắn có lẽ chỉ kéo được vài giây...
Về phần con Yểm Thú kia... Ừm... Tạm gọi nó là Bá tước Thỏ đi. Bá tước Thỏ không có vội vàng đuổi theo bọn nhỏ, mà là dừng lại ở vị trí cách Hạ Liên khoảng năm mét, dùng hai con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hắn.
Chỉ thoáng chốc, Hạ Liên liền cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, kèm theo đó là trực giác điên cuồng báo động. Hắn cảm giác dường như mình là một con cừu non bị một đàn sói nhắm tới vậy...
Từng giọt mồ hôi lạnh tuôn ra. Sợ hãi dần dần chiếm cứ toàn bộ tâm linh của hắn. Ngay ở thời khắc mấu chốt này, hắn đột nhiên cắn vào đầu lưỡi của mình một cái.
Cơn đau ở đầu lưỡi thành công giúp hắn lấy lại sự tỉnh táo. Hắn nhanh chóng suy nghĩ biện pháp để giữ chân Bá tước Thỏ, đồng thời giữ cái mạng nhỏ của mình.
Nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ, Bá tước Thỏ đã bắt đầu cuộc săn của nó. Chỉ thấy nó nhún chân một cái, thân hình liền vượt qua khoảng cách năm mét, đi đến trước mặt Hạ Liên, vung cây gậy trong tay về phía đầu của hắn.
Hạ Liên không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đưa hai tay lên đỡ lại cây gậy kia. Nhưng mà cây gậy vừa tiếp xúc với tay của hắn, hắn liền giật mình.
Sau đó, hắn liền bị đánh bay ra ngoài, đập vào bức tường bên cạnh cửa chính của cô nhi viện. Hai tay của hắn lúc này đã xụi lơ ở trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Tuy là tay của hắn chưa có gãy, nhưng mà kỳ thực cũng không xê xích gì nhiều. Dù sao hắn đã không nhấc nổi hai tay của mình lên... Nói cho đúng là, hắn đã hoàn toàn mất kết nối với chúng, tựa như hắn chưa từng có đôi tay này vậy.
- Vẫn là... bất cẩn rồi à...
Nhìn Bá tước Thỏ bước từng bước tới gần, khoé miệng của Hạ Liên nở một nụ cười khổ. Hắn thở dài một hơi, thì thào.
- Hy vọng mọi người đều đã chạy đến cổng sau đi... Xin lỗi nhé, dì Hoa... Xem ra con không được ăn lại mấy món của dì nữa rồi...
Hạ Liên lảo đảo đứng dậy, lần nữa đối mặt với Bá tước Thỏ. Thân hình của hắn vốn được xem là nhỏ nhắn, lúc này lại dường như trở nên vĩ đại vô cùng.
- Tới đây, tên khốn!
Hắn càn rỡ cười to, sau đó chủ động lao đến chỗ của Bá tước Thỏ. Nó nhìn thấy Hạ Liên lao tới lại là không chút hoang mang, nhẹ nhàng bước sang một bên tránh khỏi đòn đá của Hạ Liên, nhân tiện dùng cây gậy của nó gõ vào chân của hắn một cái.
Lập tức, hắn liền không còn cảm giác được chân của mình, ngã xuống mặt đất. Nhìn Bá tước Thỏ đứng ngay cạnh bên, Hạ Liên nhắm mắt lại, thầm nói một câu.
- Xin lỗi, Yến... sống thật tốt nhé...
Bá tước Thỏ nhấc chân lên, nhắm ngay đầu của Hạ Liên. Hai con mắt màu đỏ của nó không chút ba động, dường như việc nó đang làm chỉ là giẫm chết một con kiến mà thôi.
Nhưng là không đợi nó đạp xuống, một hòn đá nhỏ đã bay tới, đánh trúng đầu nó.
Sát thương tạo thành bởi hòn đá kia đương nhiên là con số không tròn trĩnh. Nhưng mà nó lại thành công ngăn lại việc Bá tước Thỏ kết thúc tính mạng của Hạ Liên.
Nó quay đầu nhìn về phía tảng đá bay tới, liền nhìn thấy Huyền Yến đang đứng, hai chân run rẩy, hai mắt đẫm lệ, khoé môi cắn chặt. Nàng hiện tại vô cùng, vô cùng sợ hãi, nhưng nàng vẫn là đứng ở nơi đó.
Tựa như Hạ Liên nguyện ý dùng sinh mệnh của mình để tranh thủ thời gian chạy trốn cho những người hắn quan tâm nhất, Huyền Yến nguyện ý dùng sinh mệnh của nàng để tranh thủ vài giây sống sót cho người nàng yêu bằng cả trái tim.
Dù cho việc đó có lẽ là vô ích.
Nhìn thấy người công kích mình chỉ là một nhãi, trong mắt của Bá tước Thỏ liền xuất hiện phẫn nộ. Tựa như khi bị con kiến cắn, con người sẽ vươn tay đè chết nó, Bá tước Thỏ hiện tại cũng muốn Huyền Trân biến mất khỏi thế gian này.
Nó không có lập tức dùng toàn lực lao tới xử lý nàng, mà là bước từng bước một tới, khủng bố tinh thần của Huyền Yến.
Mà lúc này, bởi vì chờ hồi lâu vẫn không có bị Bá tước Thỏ giết chết, Hạ Liên cũng mở to mắt ra nhìn xem là chuyện gì xảy ra. Nhưng mà hắn vừa nhìn một cái liền cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
- Chạy đi, Yến!
Hạ Liên bất lực gào thét. Hắn thật sự rất, rất muốn ngăn chặn Bá tước Thỏ, để cho Huyền Yến có cơ hội chạy đi. Nhưng mà hắn hiện tại, có khác gì phế nhân không cơ chứ?
Hắn tuyệt vọng nhìn Bá tước Thỏ đi tới trước mặt Huyền Yến, giơ cây gậy lên cao...
Chính vào lúc này, Hạ Liên cảm thấy xung quanh bỗng dưng tối sầm lại. Đợi khi hắn mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân đã đi đến một vùng không gian tăm tối, dưới chân hắn là mặt nước, kéo dài đến vô tận. Ngoại trừ cái đó ra, không gian bốn phía căn bản không còn bất kỳ thứ gì.
Nhưng mà Hạ Liên lúc này đã là lo sốt vó, căn bản không có tâm tư đi tìm hiểu nơi này là nơi nào, vội vội vàng vàng tìm cách rời đi. Hắn loay hoay một lúc mới sửng sốt nhận ra có cái gì đó không đúng.
Tay chân của hắn... Không phải đã bị con Yểm Thú kia làm cho mất đi tri giác rồi sao? Vì sao hắn hiện tại lại có thể cảm nhận được!?
Cùng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo vang lên.
- Đương nhiên là cậu cảm giác được! Dù sao chỗ này là thế giới tinh thần của cậu, mà không phải Hiện Thế.
Cùng với đó là mặt nước bắt đầu xao động. Một quả cầu nước với phần bên trong tối đen như mực đột nhiên tách ra khỏi mặt nước, lơ lửng trong không gian. Hạ Liên thì là một mặt chấn kinh nhìn lấy quả cầu nước này.
- Sao phải ngạc nhiên vậy? Không phải cậu đã sớm biết đến sự tồn tại của ta sao? Ta nhớ vị thiếu nữ phép thuật kia nói rồi mà?
Nghe giọng nói phát ra từ bên trong quả cầu nước, Hạ Liên liền hiểu rõ đối phương rốt cuộc là kẻ nào, hay nói đúng hơn là, cái gì.
Không phải thứ gì xa lạ. Nó liền là viên bảo thạch nằm trong cơ thể hắn...