Chương 9: Cô nhi viện. Yểm Thú!
Hạ Liên nghe xong câu chốt hạ của Tiểu Mộc liền cảm thấy hình như làm người bình thường vẫn rất tốt a. Tối thiểu không cần mặc nữ trang.
Thủy Triều lại kiểm tra tình trạng của Hạ Liên một lần nữa. Sau khi đã hoàn toàn chắc chắn Hạ Liên sẽ không đột nhiên hoá thành Yểm Thú, nàng mới đồng ý để Hạ Liên rời khỏi toà nhà.
Nhưng mà mặc dù như vậy, nàng vẫn là căn dặn hắn đừng rời đi quá xa, để tránh việc hắn lại bị tổ chức tà ác kia bắt lại, nghiên cứu lần hai.
Hạ Liên cũng không muốn lại bị đem đi làm chuột bạch, cho nên không chút do dự liền đồng ý. Hắn hí hửng mở điện thoại lên nhìn bản đồ, sau đó liền...
- Mẹ nó!? Xin lỗi... Nhưng mà chúng ta vậy mà ở gần trung tâm thành phố chứ không phải ở vùng ngoại ô!!??
Hạ Liên quay sang nhìn Thủy Triều cùng Tiểu Mộc, trong hai mắt tràn đầy sự kinh ngạc, không nhịn được văn tục một câu, sau đó liền vội vàng xin lỗi.
Hắn nhìn xung quanh vắng như vậy, vốn còn nghĩ là một căn biệt thự nào đó ở vùng ngoại ô thành phố đâu. Ai có thể nghĩ tới lại có một khu vực an tĩnh như vậy ở ngay giữa trung tâm đô thị!?
Hạ Liên lại quan sát bản đồ khu vực xung quanh một lát, rất nhanh liền tìm ra chỗ mình cần đến.
- Giờ tôi đi mua thức ăn với mấy thứ cần thiết, hai người có cần gì không? Tôi mua giúp cho.
Thủy Triều biểu thị nàng không cần. Hạ Liên cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao ngay cả tiền hắn cầm đều là người ta cho. Đồ hắn mua về, người ta chưa chắc chịu dùng đâu.
Tiểu Mộc thì lại biểu thị muốn thử tay nghề nấu ăn của Hạ Liên. Hắn không chút do dự liền gật đầu đồng ý, hẹn Tiểu Mộc buổi chiều lại đến.
Sau đó, hắn liền bắt đầu cuốc bộ đi tới một cái siêu thị nhỏ gần đó. Hai tiếng sau, hắn quay về trong căn biệt thự với một đống đồ cầm trên tay. Sau khi cất đồ xong, hắn lại lần nữa đi ra cửa, mua một thứ mà hắn vô cùng cần.
Quần áo. Nói cho đúng, là nam trang.
Hạ Liên không có mua nhiều, cũng liền bốn bộ. Dù sao hắn một ngày liền tắm chí ít ba lần, tất nhiên phải chuẩn bị sẵn a...
Buổi trưa, mười hai giờ.
Sau khi ăn trưa xong, Hạ Liên lần nữa rời khỏi biệt thự, bắt một chuyến xe buýt đi về phía ngoại ô thành phố.
Đích đến: Cô nhi viện.
Nhìn toà nhà cũ kỹ trước mặt, khoé miệng Hạ Liên liền không nhịn được mà nâng lên. Nơi này thật sự đã để lại cho hắn rất nhiều ký ức tốt đẹp a...
Hắn hít sâu một hơi, sau đó mở cửa, bước vào trong. Hắn vừa mới bước một chân vào cửa đã bị một bé gái phát hiện ra. Nhìn thấy hắn, bé gái ấy liền reo lên, trong giọng nói tràn đầy sự vui sướng.
- A! Chị Liên về!!!
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Hạ Liên lập tức liền mất tăm. Hắn xạm mặt lại, nói.
- Đã bảo bao nhiêu lần, là anh! Không phải chị!!
Nhưng mà một màn sau đó lại là làm Hạ Liên cảm thấy vô cùng bất lực. Chỉ thấy, sau khi bé gái kia reo lên, hơn hai mươi đứa trẻ khác không ngừng lục tục chạy đến, lớn có nhỏ có, nhưng bọn họ đều reo to ba tiếng "Chị Liên về!"
Hạ Liên mặc dù cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng không có nỡ quát bọn trẻ, mà là thở dài thăm hỏi từng người, ôn nhu xoa đầu tụi nhỏ.
- Anh...?
Một giọng nói run rẩy vang lên từ phía sau đám trẻ con. Hạ Liên nghe thấy giọng nói quen thuộc này liền, ngẩn đầu lên, nở một nụ cười, nói.
- Anh về rồi, Yến.
Chủ nhân của giọng nói kia là Huyền Yến, một người đã cùng hắn lớn lên, cũng là một trong những người mà hắn quý mến nhất. Nàng lúc này đứng sau đám trẻ, hai mắt rưng rưng nhìn Hạ Liên.
- Anh!
Nàng gọi Hạ Liên, sau đó lao vào đến ôm chầm lấy hắn, khóc không thành tiếng. Hạ Liên cũng không nói chuyện, chỉ là ôn nhu vỗ về nàng. Đám nhóc xung quanh mặc dù đều rất nhớ Hạ Liên, nhưng đều rất có nhãn lực chừa lại không gian riêng cho hai người.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đi tới. Nàng nhìn thấy cảnh này chỉ là mỉm cười, không có lên tiếng làm phiền hai người. Nhưng mà sau mười lăm phút, nàng liền không chờ được.
- Khục... Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng dì nghĩ là Liên cần được nghỉ ngơi lắm đấy, Yến à.
Nghe thấy giọng nói của nàng, Yến mới giật mình buông Hạ Liên ra, đỏ mặt đứng ở một bên. Hạ Liên thì lại là như không có chuyện gì xảy ra, từ tốn đứng lên chào hỏi.
- Con về rồi, dì Hoa.
Người phụ nữ kia là Lương Hoa, là người đã nuôi lớn Hạ Liên, Huyền Yến, cùng với vô số đứa trẻ khác. Đối với Hạ Liên mà nói, nàng chính là mẹ của hắn.
Mà Huyền Yến nhìn thấy Hạ Liên vậy mà không có phản ứng gì, trong mắt nàng liền liền xuất hiện một chút thất vọng, sau đó rất nhanh liền bị nàng che lấp đi.
Lương Hoa mỉm cười, ôn nhu xoa đầu của Hạ Liên, nhẹ nhàng nói.
- Vẫn khoẻ chứ, Liên?
Hạ Liên cảm thụ bàn tay ấm áp trên đỉnh đầu, vui vẻ đáp.
- Dạ!
Lương Hoa cũng không có hỏi thêm cái gì, chỉ là nhẹ nhàng hôn vào trán của Hạ Liên, lại nói một câu.
- Vẫn khoẻ là tốt rồi. Phòng của con, dì vẫn giữ lại đấy. Con muốn thì cứ vào ở tự nhiên nhé. Dù sao nơi này luôn là nhà của con mà.
Khoé mắt của Hạ Liên lúc này cũng hơi ướt rồi. Hắn cố nén những giọt nước mắt cảm động, nói.
- Con có việc làm mới rồi, còn được bao ăn ở nữa. Căn phòng đó dì cứ dùng vào việc khác đi, không cần giữ lại cho con đâu.
Lương Hoa cười cười, đáp lại.
- Dù thế nào đi nữa, nơi này vẫn sẽ luôn chào đón con trở về. Con có ở lại ăn tối không?
Hạ Liên nghe thấy Lương Hoa nhắc đến cơm tối liền bắt đầu thèm. Hắn kỳ thực cũng rất nhớ hương vị của mấy món Lương Hoa nấu, nhưng mà tiếc là tối nay hắn có hứa với Tiểu Mộc là để người ta thưởng thức tay nghề của hắn rồi.
Thế là, hắn lại ở lại chơi một chút liền dự định cáo biệt mọi người, trở lại trong căn biệt thự kia. Nhưng mà làm hắn không nghĩ tới là, tới khi hắn ra khỏi cửa, hắn lại nhìn thấy một người với cái đầu thỏ, mặc vest và chống gậy đang đi tới.
Mặc dù "người" kia nhìn rất vô hại, nhưng mà Hạ Liên lại vừa liếc mắt liền nhìn ra thân phận thật của nó.
Yểm Thú!!!
Thủy Triều lại kiểm tra tình trạng của Hạ Liên một lần nữa. Sau khi đã hoàn toàn chắc chắn Hạ Liên sẽ không đột nhiên hoá thành Yểm Thú, nàng mới đồng ý để Hạ Liên rời khỏi toà nhà.
Nhưng mà mặc dù như vậy, nàng vẫn là căn dặn hắn đừng rời đi quá xa, để tránh việc hắn lại bị tổ chức tà ác kia bắt lại, nghiên cứu lần hai.
Hạ Liên cũng không muốn lại bị đem đi làm chuột bạch, cho nên không chút do dự liền đồng ý. Hắn hí hửng mở điện thoại lên nhìn bản đồ, sau đó liền...
- Mẹ nó!? Xin lỗi... Nhưng mà chúng ta vậy mà ở gần trung tâm thành phố chứ không phải ở vùng ngoại ô!!??
Hạ Liên quay sang nhìn Thủy Triều cùng Tiểu Mộc, trong hai mắt tràn đầy sự kinh ngạc, không nhịn được văn tục một câu, sau đó liền vội vàng xin lỗi.
Hắn nhìn xung quanh vắng như vậy, vốn còn nghĩ là một căn biệt thự nào đó ở vùng ngoại ô thành phố đâu. Ai có thể nghĩ tới lại có một khu vực an tĩnh như vậy ở ngay giữa trung tâm đô thị!?
Hạ Liên lại quan sát bản đồ khu vực xung quanh một lát, rất nhanh liền tìm ra chỗ mình cần đến.
- Giờ tôi đi mua thức ăn với mấy thứ cần thiết, hai người có cần gì không? Tôi mua giúp cho.
Thủy Triều biểu thị nàng không cần. Hạ Liên cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao ngay cả tiền hắn cầm đều là người ta cho. Đồ hắn mua về, người ta chưa chắc chịu dùng đâu.
Tiểu Mộc thì lại biểu thị muốn thử tay nghề nấu ăn của Hạ Liên. Hắn không chút do dự liền gật đầu đồng ý, hẹn Tiểu Mộc buổi chiều lại đến.
Sau đó, hắn liền bắt đầu cuốc bộ đi tới một cái siêu thị nhỏ gần đó. Hai tiếng sau, hắn quay về trong căn biệt thự với một đống đồ cầm trên tay. Sau khi cất đồ xong, hắn lại lần nữa đi ra cửa, mua một thứ mà hắn vô cùng cần.
Quần áo. Nói cho đúng, là nam trang.
Hạ Liên không có mua nhiều, cũng liền bốn bộ. Dù sao hắn một ngày liền tắm chí ít ba lần, tất nhiên phải chuẩn bị sẵn a...
Buổi trưa, mười hai giờ.
Sau khi ăn trưa xong, Hạ Liên lần nữa rời khỏi biệt thự, bắt một chuyến xe buýt đi về phía ngoại ô thành phố.
Đích đến: Cô nhi viện.
Nhìn toà nhà cũ kỹ trước mặt, khoé miệng Hạ Liên liền không nhịn được mà nâng lên. Nơi này thật sự đã để lại cho hắn rất nhiều ký ức tốt đẹp a...
Hắn hít sâu một hơi, sau đó mở cửa, bước vào trong. Hắn vừa mới bước một chân vào cửa đã bị một bé gái phát hiện ra. Nhìn thấy hắn, bé gái ấy liền reo lên, trong giọng nói tràn đầy sự vui sướng.
- A! Chị Liên về!!!
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Hạ Liên lập tức liền mất tăm. Hắn xạm mặt lại, nói.
- Đã bảo bao nhiêu lần, là anh! Không phải chị!!
Nhưng mà một màn sau đó lại là làm Hạ Liên cảm thấy vô cùng bất lực. Chỉ thấy, sau khi bé gái kia reo lên, hơn hai mươi đứa trẻ khác không ngừng lục tục chạy đến, lớn có nhỏ có, nhưng bọn họ đều reo to ba tiếng "Chị Liên về!"
Hạ Liên mặc dù cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng không có nỡ quát bọn trẻ, mà là thở dài thăm hỏi từng người, ôn nhu xoa đầu tụi nhỏ.
- Anh...?
Một giọng nói run rẩy vang lên từ phía sau đám trẻ con. Hạ Liên nghe thấy giọng nói quen thuộc này liền, ngẩn đầu lên, nở một nụ cười, nói.
- Anh về rồi, Yến.
Chủ nhân của giọng nói kia là Huyền Yến, một người đã cùng hắn lớn lên, cũng là một trong những người mà hắn quý mến nhất. Nàng lúc này đứng sau đám trẻ, hai mắt rưng rưng nhìn Hạ Liên.
- Anh!
Nàng gọi Hạ Liên, sau đó lao vào đến ôm chầm lấy hắn, khóc không thành tiếng. Hạ Liên cũng không nói chuyện, chỉ là ôn nhu vỗ về nàng. Đám nhóc xung quanh mặc dù đều rất nhớ Hạ Liên, nhưng đều rất có nhãn lực chừa lại không gian riêng cho hai người.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đi tới. Nàng nhìn thấy cảnh này chỉ là mỉm cười, không có lên tiếng làm phiền hai người. Nhưng mà sau mười lăm phút, nàng liền không chờ được.
- Khục... Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng dì nghĩ là Liên cần được nghỉ ngơi lắm đấy, Yến à.
Nghe thấy giọng nói của nàng, Yến mới giật mình buông Hạ Liên ra, đỏ mặt đứng ở một bên. Hạ Liên thì lại là như không có chuyện gì xảy ra, từ tốn đứng lên chào hỏi.
- Con về rồi, dì Hoa.
Người phụ nữ kia là Lương Hoa, là người đã nuôi lớn Hạ Liên, Huyền Yến, cùng với vô số đứa trẻ khác. Đối với Hạ Liên mà nói, nàng chính là mẹ của hắn.
Mà Huyền Yến nhìn thấy Hạ Liên vậy mà không có phản ứng gì, trong mắt nàng liền liền xuất hiện một chút thất vọng, sau đó rất nhanh liền bị nàng che lấp đi.
Lương Hoa mỉm cười, ôn nhu xoa đầu của Hạ Liên, nhẹ nhàng nói.
- Vẫn khoẻ chứ, Liên?
Hạ Liên cảm thụ bàn tay ấm áp trên đỉnh đầu, vui vẻ đáp.
- Dạ!
Lương Hoa cũng không có hỏi thêm cái gì, chỉ là nhẹ nhàng hôn vào trán của Hạ Liên, lại nói một câu.
- Vẫn khoẻ là tốt rồi. Phòng của con, dì vẫn giữ lại đấy. Con muốn thì cứ vào ở tự nhiên nhé. Dù sao nơi này luôn là nhà của con mà.
Khoé mắt của Hạ Liên lúc này cũng hơi ướt rồi. Hắn cố nén những giọt nước mắt cảm động, nói.
- Con có việc làm mới rồi, còn được bao ăn ở nữa. Căn phòng đó dì cứ dùng vào việc khác đi, không cần giữ lại cho con đâu.
Lương Hoa cười cười, đáp lại.
- Dù thế nào đi nữa, nơi này vẫn sẽ luôn chào đón con trở về. Con có ở lại ăn tối không?
Hạ Liên nghe thấy Lương Hoa nhắc đến cơm tối liền bắt đầu thèm. Hắn kỳ thực cũng rất nhớ hương vị của mấy món Lương Hoa nấu, nhưng mà tiếc là tối nay hắn có hứa với Tiểu Mộc là để người ta thưởng thức tay nghề của hắn rồi.
Thế là, hắn lại ở lại chơi một chút liền dự định cáo biệt mọi người, trở lại trong căn biệt thự kia. Nhưng mà làm hắn không nghĩ tới là, tới khi hắn ra khỏi cửa, hắn lại nhìn thấy một người với cái đầu thỏ, mặc vest và chống gậy đang đi tới.
Mặc dù "người" kia nhìn rất vô hại, nhưng mà Hạ Liên lại vừa liếc mắt liền nhìn ra thân phận thật của nó.
Yểm Thú!!!